← Ch.0562 | Ch.0564 → |
Nghĩ đến Thân Ngoại Hóa Thân thần thông, Lục Bình không thể tránh khỏi lại nghĩ tới chín khúc ngó sen cửu phẩm Bạch Ngọc liên Hoa mà hắn có được từ Bách hoa chi địa. Đó cũng là cực phẩm linh tài dùng để luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân, phẩm chất không dưới tam đăng đỉnh cấp linh tài. Chẳng qua là Lục Bình xem trọng tác dụng của chín khúc ngó sen này đối với tăng cường cường độ thân thể hơn. Hơn nữa thuật luyện đan của Lục Bình sẽ phải đột phá trở thành đại tông sư, vì vậy, hắn cũng không định dùng chín khúc ngó sen này để luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân.
Trung niên tu sĩ thấy Lục Bình như có điều suy nghĩ, không khỏi cười hỏi:
- Tiểu hữu là nhìn trúng Thần Ngoại Hóa Thân Thuật này đúng không?
Lục Bình trong bụng cả kinh, tu sĩ ở trong tu luyện giới tiếp xúc với nhau kiêng kỵ nhất chính là lòng tham không đáy, vội vàng khoát tay nói:
- Tiền bối hiểu lầm rồi. Vãn bối chỉ là nghĩ đến những phương diện khác, lần này vãn bối đã được tiền bối đáp ứng, ở biển hoa nơi này thu thập cất chế Tử Tinh phong mật, lại được phương pháp luyện chế 'Bách hoa ngọc lộ' của tiền bối. Đây đã là chỗ tốt cực lớn rồi, vãn bối làm sao dám được voi đòi tiên!
Trung niên tu sĩ cười nói:
- Những thứ này đều không đáng gì, tiểu hữu nếu muốn, lão phu liền đem bí thuật này dạy cho tiểu hữu.
Lục Bình vội vàng từ chối, trung niên tu sĩ càng khẳng khái. Trong lòng của Lục Bình mặc dù trăm vạn lần nguyện ý, nhưng lý trí lại bảo hắn cảnh giác tỉnh táo hơn. Lục Bình nếu là thu nạp toàn bộ ân huệ của đối phương, một khi sau đó đối phương có điều yêu cầu, nếu là lời yêu cầu không khó thì thôi, nhưng sợ là đối phương ân cần như vậy, tính toán yêu cầu chuyện gì đó thì mười phần có hết tám chín đối với Lục Bình cực kỳ khó khăn. Đến lúc đó một khi Lục Bình không cách nào làm được, còn không phải là phải mặc cho đối phương muốn nắn muốn bóp gì thì là hay sao?
Trung niên tu sĩ tựa hồ hiểu băn khoăn trong lòng của Lục Bình, nói tiếp:
- Một mảnh biển hoa này tuy được ta che chở, cũng chỉ là hy vọng trong bọn chúng có thể có đứa thức tỉnh linh thức, trở thành linh yêu tồn tại trong thế gian này mà thôi. Nhưng mấy vạn năm qua, linh thảo linh thụ có thể lớn lên đến cực hạn dù cũng có mấy loại, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào đột phá một bước cuối cùng kia, không thể không tiêu hao hết sinh cơ vẫn diệt. Những linh thảo linh thụ khác thì càng không cần nhắc lại, phần lớn qua kỳ hạn ba ngàn năm liền khô héo úa tàn, có thể đạt tới năm ngàn năm lại cực kỳ khó được.
Trung niên tu sĩ dùng một chút, nói:
- Mà linh thảo linh thụ có thể đột phá năm ngàn năm đại hạn, lão phu không khỏi phải tỉ mỉ tài bồi dưỡng dục, đáng tiếc lại không có một cây nào giống như lão phu hóa thành linh yêu, cuối cùng chỉ có thể sinh cơ tan hết. Thân Ngoại Hóa Thân này của ta sử dụng linh tài chính là một cây chín ngàn năm hạnh thụ đã điêu linh héo chết đấy.
Lục Bình nghe vậy, khóe miệng không khỏi co giật liên hồi, lại nghe trung niên tu sĩ tiếp tục nói:
- Cho nên biển hoa kia, 'Bách hoa ngọc lộ', trong mắt người có lẽ là vật cực kỳ trân quý, nhưng trong mắt của lão phu cũng bất quá chính là một mảnh phong cảnh tầm thường cùng linh trà dùng đãi khách mà thôi.
- Huống chi bầy Tử Tinh phong kia của ngươi thu thập mật hoa trong biển hoa, đối với sự sinh trưởng của biển hoa cũng có trợ giúp lớn lao. Nói như thế, ngươi cũng xem như là giúp lão phu ta một tay. Vì vậy tiêu hữu không cần tạ lão phu, lão phu cũng không cần ngươi hồi báo gì cả!
Lục Bình cuối cùng vẫn còn không chịu tự dưng không không tiếp nhận Thân Ngoại Hóa Thân Thuật của trung niên tu sĩ, mà là lần nữa nói rõ vô công không chịu lộc.
Trung niên tu sĩ cũng không nói thêm cái gì, Lục Bình cũng không cách nào từ trên mặt của hóa thân của thông linh đại thụ này nhận ra được điều gì dị thường.
Cụ hóa thân này mặc dù luyện chế thô kệch, nhưng ít ra cũng khiến cho Lục Bình không cách nào xuyên thấu qua biểu lộ biến đổi trên mặt của hóa thân mà suy đoán nội tâm ý tưởng của thông linh đại thụ.
Lục Bình suy nghĩ một chút, có chút nghiêm nghị hỏi:
- Mặc dù vãn bối biết được hỏi thăm như vậy có thể có điều không ổn, nhưng vãn bối thực sự rất kinh ngạc trong lòng, không biết tiền bối cao thọ bao nhiêu? Vãn bối trong tu luyện giới cũng chưa từng thấy qua có Thông Thiên đại thụ như tiền bối vậy. Tu luyện giới có thể có vô số kỳ nhân dị sĩ, chẳng lẽ hơn vạn năm qua không người nào có thể phát hiện bản thể của tiền bối sao?
Trung niên tu sĩ thấy Lục Bình hỏi như thế, tựa hồ đã sớm ngờ tới rồi vậy, cười nói:
- Ngươi có thể chờ tới bây giờ mới đưa nghi vấn trong lòng nói ra, đã rất ngoài ý liệu của lão phu rồi.
Dứt lời, trung niên tu sĩ cũng trầm ngâm chốc lát, tựa hồ sắp xếp ngôn ngữ vậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lục Bình, há mồm liền hỏi ra một vấn đề khiến cho hắn trợn mắt hốc mồm:
- Lục tiểu hữu, ngươi có nghe nói qua Long Hòe chưa?
Long Hòe, Long Hòe!
Cái thế giới này làm sao lại có cái chữ "Long" này chứ?
Mặc dù Lục Bình học được thành danh đại thần thông của lão sư Liễu Thiên Linh gọi là "Thủy long quyển", nhưng đây chẳng qua là bản thân Lục Bình tự lấy hình tượng mà ví dụ vậy thôi. Liễu Thiên Linh lão tổ bản mệnh đại thần thông thật ra thì cũng không gọi bằng cái danh hiệu này.
Lục Bình khi tiến vào tu luyện giới tới nay, cũng từng lưu ý cái thế giới này có truyền thuyết về "Long" hay không, nhưng lại chưa từng nghe đến bất cứ tin tức gì liên quan tới "Long". Vì vậy Lục Bình cũng đem điều bí mật này một mực đè ở lòng của mình.
Lúc này Lục Bình đột nhiên từ trong miệng của trung niên tu sĩ nghe được hai chữ "Long Hòe", huyết dịch trong người hắn nhất thời tăng nhanh tốc độ di chuyển, tâm tạng liên tiếp đập mấy nhịp mạnh mẽ. Trên bề mặt kim đan to lớn trong tâm hạch không gian, sáu con quái xà bốn chân ngửa mặt lên trời gầm thét một loại tiếng mà chỉ Lục Bình có thể nghe được, nhất thời khiến cho thần tình thẫn thờ của Lục Bình tỉnh lại.
Lục Bình thuận theo biểu lộ ngơ ngẩn của mình hỏi:
- Long Hòe? Đây là bảo vật gì? Chẳng lẽ bản thể của tiền bối lại gọi là Long Hòe? Nói như vậy Long Hòe là một cái cây sao?
Trung niên tu sĩ nhìn Lục Bình một cái sâu hoắm, ngay sau đó cười giải thích:
- Không sai, bản thể của lão phu chính là một cây Long Hòe thụ, nhìn thần thái của Lục tiểu hữu, sợ là ngay cả tiểu hữu cũng không biết, xem ra bên ngoài trong tu luyện giới cũng không có Long Hòe thụ giống như lão phu vậy. Về phần lão phu vì sao gọi là 'Long Hòe', ngay cả bản thân của lão phu cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là năm đó lão phu thức tỉnh linh thức, sau khi hóa thành linh yêu, đã từng ở trước bản thể của lão phu phát hiện một khối thạch bản. Lão phu tò mò lấy thần thức dò xét thạch bản, lại đột nhiên nghe được một thanh âm bên tai lão phu nói Người tên 'Long Hòe', ngoài ra chính là một bộ tu luyện pháp quyết, còn có chính là bộ Thân Ngoại Hóa Thân thần thông pháp thuật kia
Lục Bình kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ tiền bối là tu luyện giới đại thần thông tu sĩ chủng thực mà thành? Chẳng qua là đến bây giờ không biết tiền bối thức tỉnh linh thức đã bao nhiêu lâu? Mà lúc trước ở chỗ này, bản thể đại thụ của tiền bối lớn lên bao nhiêu thời gian rồi?
Trung niên tu sĩ nói:
- Tất nhiên là như vậy, vào thời khắc lão phu thức tỉnh linh thức hóa thành linh yêu, Vạn Độc Thương Khung Bích đã sớm tồn tại cùng với bản thể của lão phu rồi. Dựng mạch Dưỡng linh đại trận khi đó cũng đã đem các gốc rễ chủ yếu của lão phu phân bố ở các địa phương tạo thành một chỗ động thiên phúc địa.
Lão phu thức tỉnh linh thức đến nay đã trải qua hai vạn bốn nghìn năm, trước khi thức tỉnh hồn hồn ngạc ngạc, cũng không biết vượt qua bao nhiêu năm. Nhưng có linh mạch dụng dưỡng, hơn nữa có tất cả bảo vật tư dưỡng, cũng chưa chắc giống như những linh yêu khác nhất định phải trải qua vạn năm dựng dục mới có thể hình thành linh trí. Tuy nhiên, xem ra không có thời gian năm sáu ngàn năm sợ cũng khó mà như nguyện đạt thành linh trí được.
Lục Bình ngầm hít sâu một hơi khí lạnh, năm sáu ngàn năm thì có thể thức tỉnh linh thức. Như vậy cây Thông Thiên cự linh thụ này trừ cự hình linh mạch tư dưỡng ra, những thứ bảo vật khác xem ra cũng không phải chuyện đùa. Tuy nhiên, trong miệng hắn cũng hỏi một vấn đề cũng khiến cho hắn cả kinh:
- Năm sáu ngàn năm? Lại cộng thêm tiền bối tu luyện đến nay hai vạn bốn ngàn năm, chẳng phải là nói tiền bối chính là từ ba vạn năm trước do tu sĩ tự tay trồng lên hay sao? Mà Vạn Độc Thương Khung Bích lại do bản thể cây rễ của tiền bối bố trí mà thành. Kẻ có thể có thực hiện đại thủ bút như vậy, ba vạn năm trước trong tu luyện giới có thể có mấy người làm được chứ? Chẳng lẽ tiền bối thật là do thủ bút của Khai Thiên Thất Tổ trồng lên hay sao?
Trung niên tu sĩ im lặng không nói, hồi lâu mới đáp:
- Xem ra ngươi cũng từng nghe nói truyền thuyết nguyên do tạo thành Vẫn Lạc quần đảo rồi đúng không?
Lục Bình khi nghe đến từ "Long Hòe ", trong nội tâm đã sớm cồn cào đầy sóng biển, nhưng trên mặt vẫn làm về kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ truyền thuyết quả nhiên là thật? Năm đó Vẫn Lạc quần đảo thật sự là do một hớp máu bầm của Giao đạo nhân tạo thành? Mà tiền bối chẳng lẽ là Giao đạo nhân năm đó tự tay trồng? Nếu không thì Vạn Độc Thương Khung Bích tại sao lại lấy gốc rễ của tiền bối làm trận nhãn mà chống đỡ mấy vạn năm chứ?
Trung niên tu sĩ trầm mặc hồi lâu, tựa hồ là có nỗi khổ gì khó nói. Cho dù là một cái Thân Ngoại Hóa Thân như vậy, Lục Bình vào giờ khắc này không ngờ lại cũng có thể từ trong đó nhận ra được một ít tâm tình dị dạng, tựa hồ là cảm kích, nghi ngờ, tức giận, bất đắc dĩ xen vào chung một chỗ, làm cho không người nào có thể nắm bắt.
Trong lúc Lục Bình có chút không biết nói những gì, trung niên tu sĩ cũng đột nhiên cười một tiếng, nói:
- Những chuyện này không nên quản làm gì. Nói hơn nửa ngày Lục tiểu hữu còn không biết tục danh của lão phu. Bản thể của lão phu nếu là Long Hòa thụ, vậy nên lây Long Hòe làm tên thôi.
Lục Bình vội vàng chúc mừng nói: - Vãn bối ra mắt Long Hòe lão tổ!
Long Hòe lão tổ đứng dậy đi vòng quanh cây Long Hòe to lớn đi tới một hướng khác, vừa đi vừa nói chuyện:
- Đi, lão phu lại dẫn người đi đến một bên kia bản thể của lão phu. Lão phu cực kỳ khẩn cấp muốn gặp tiểu Đào thụ trong không gian pháp khí của tiểu hữu, hoàn cảnh của nơi này cũng không thích hợp.
Lục Bình đứng dậy đang muốn đuổi theo, trong thần niệm lại truyền tới một trận rung chuyển, lúc xoay người nhìn, lại phát hiện bốn phía nguyên vốn bởi vì có bản thể của Thông Thiên đại thụ trấn áp mà lộ ra linh khí bình hòa tiếp theo đó rung động hằn lên tụ tập về phía Hoàng Kim ốc.
Linh khí hội tụ cũng không kéo dài thời gian bao lâu, cũng không đưa tới thiên tượng quá lớn, chủ yếu là bởi vì độ dày linh khí nơi đây thật sự quá mức hùng hậu.
Ngay sau đó một cổ thần niệm hơi có vẻ non nớt cũng từ trong Hoàng Kim ốc tán phát ra. Trong lòng của Lục Bình vui mừng, phất tay khai mở lối đi không gian của Hoàng Kim ốc. Một đạo độn quang màu xanh cùng một đạo độn quang màu vàng đất liền bay ra trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Bình.
- Ha ha!
Thanh âm cười đều của Đại Bảo truyền ra từ trong độn quang màu vàng đất, ngay sau đó thanh âm của Loạn Ngọc cũng từ trong độn quang màu xanh xuyên ra ngoài, nói:
-Ta biết Tử Tinh phong vương lên cấp đoán đan kỳ ngươi sẽ thả hắn ra, cho nên sớm đã chờ người khai mở lối đi không gian rồi. Rốt cuộc ngươi đến chỗ nào vậy, vì sao ta đã ở chỗ này phát hiện mấy loại khí tức của bảo vật có thể xúc tiến linh thảo nhanh chóng tăng trưởng?
Không đợi Lục Bình giải thích, thanh âm của Đại Bảo cũng vang lên, nói:
- Chủ nhân, nơi này có rất nhiều bảo vật. Đại Bảo tuyệt đối có thể nhất nhất tìm ra bọn chúng. Chúng ta đi trước đào cạn sạch những bảo vật này rồi nói sau. Bất quá trước tiên vẫn là nói trước, tìm được bảo vật nhất định phải phân cho Đại Bảo ta một phần ba!
Lục Bình khuôn mặt đầy hắc tuyến, lúng túng hướng Long Hòe lão tổ bên cạnh đang lộ ra chút kinh ngạc, nói:
- Để tiền bối chê cười rồi. Hai người này một người là một tên yêu tộc bạn tốt của vãn bối, giỏi nhất về bồi thực linh thảo; một người khác cũng là linh sủng được vãn bối nuôi lớn từ nhỏ, luôn luôn kiêu căng, cũng khiến cho tiền bối chê cười. Kính xin tiền bối không nên trách tội hai người lỗ mãng.
Hai người nghe lời nói của Lục Bình, lúc này mới chú ý tới bên cạnh Lục Bình còn có một trung niên tu sĩ đang đứng. Hai người không cách nào thấy rõ sâu cạn của trung niên này, lại thấy Lục Bình không ngờ lại cung kính nói chuyện cùng trung niên tu sĩ như thế, hai người làm gì còn không đoán kẻ này lợi hại thế nào, vội vàng thu lại biểu lộ vô lại lúc trước, cung kính hành lễ ra mắt trung niên tu sĩ.
Long Hòe lão tổ nhìn trong ánh mắt của hai người cũng thấy lạ, nói:
- Mộc Loan nhất tộc tu sĩ? Đáng tiếc tu vi lại kém rất nhiều, nếu không ngược lại cũng có thể giúp lão phu một điểm nhỏ.
Loan Ngọc khi nghe Long Hòe lão tổ nói phá ra bí mật của hắn, thân thể run lên, lúc nghe Long Hòe lão tổ nói có thể dùng hắn giúp một tay, ánh mắt dứt khoát nhìn Long Hòe lão tổ đều tràn đầy vẻ thù hằn!
Long Hòe lão tổ thấy Mộc loan điểu nhìn mình chằm chằm, không khỏi có chút không hiểu nhìn về phía Lục Bình bên cạnh. Lục Bình biết được Loan Ngọc tất nhiên là hiểu lầm, cho là Long Hòe lão tổ đây là muốn giết hắn, dùng kim đan của Mộc loan nhất tộc thôi sinh linh thảo.
Điều này thật ra là ý nghĩ đầu tiên của tuyệt đại đa số tu sĩ trong tu luyện giới khi nhìn thấy hay bắt gặp Mộc loan nhất tộc tu sĩ.
Lục Bình biết được Long Hòe lão tổ tuy đối với tình huống của tu luyện giới cũng có hiểu biết nhất định, nhưng dù sao cũng bị kẹt lại trong Vẫn Lạc bí cảnh hai vạn năm, đối với số mạng của Mộc loan nhất tộc ở tu luyện giới chưa chắc biết được bao nhiêu.
Lục Bình hiển nhiên sẽ không đem nguyên nhân chân chính báo cho Long Hòe lão tố. Nếu Long Hòa lão tổ biết được kim đan của Mộc loạn nhất tộc có hiệu dụng như vậy, khó đảm bảo sẽ không có tâm tư giết người đoạt đan. Hắn chỉ nói:
- Loan Ngọc huynh có huyết cừu trong người, bị người đuổi giết nên một mực ấn tính mai danh. Lần này bị lão tổ dễ dàng nói phá thân phận, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, kính xin lão tổ chớ trách.
Long Hòe lão tổ lơ đễnh gật đầu một cái. Loan Ngọc cũng thấy mình khẩn trương quá độ, vội vàng lần nữa hướng Long Hòe lão tổ bồi tội.
Tuy nhiên Long Hòe lão tổ cũng đầy vẻ hăng hái nhìn về phía Đại Bảo bên cạnh, nói:
- Thử yêu? Nhìn tư chất ngươi, ừ, bình thường, có thể tu luyện tới hóa hình cảnh giới, xem ra cũng có chỗ bất phàm. Lúc nãy ngươi nói nơi này có rất nhiều bảo bối, không biết người biết có bảo vật gì không? Nếu là người có thể đoán ra một món, lão phu liền cho ngươi chút tưởng thưởng.
Đại Bảo nghe vậy, một đạo tinh quang thoáng qua trong hai mắt lớn chừng hạt đậu, liếc mắt nhìn chỗ phương hướng của Lục Bình, lúc này mới hơi nhăn nhó cười" hắc hắc" nói:
- Tiền bối nói thật chứ?
Long Hòe lão tổ nghe vậy mặt sầm xuống, không vui nói:
- Lão phu còn có thể lừa con tiểu thử yêu ngươi hay sao?
Trong lúc con ngươi màu đen lớn bằng hạt đậu của Đại Bảo cổ lỗ lỗ loạn chuyển, suy tính vị cao nhân tiền bối trước mắt này nói có thật hay không, sau lưng nó trong Hoàng Kim ốc rốt cục phun ra một cổ điềm hương, một mỹ nhân lả lướt khoảng một thước từ trong Hoàng Kim ốc bay ra trên không.
← Ch. 0562 | Ch. 0564 → |