← Ch.0591 | Ch.0593 → |
Lục Bình dung luyện một giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ đại khái cần nửa tháng bảy mươi hai giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ ngưng luyện xong, thời gian đã lần nữa đi qua ba năm. Lúc này Lục Bình ở trên đỉnh núi Thiên Linh bế quan với thời gian đã đạt đến sáu năm.
Lục Cầm nhi ngay từ lúc Lục Bình bế quan năm thứ ba, cũng đã đem tu vi đột phá đến đoán đan trung kỳ, trở thành con yêu sủng thứ nhất thủ hạ của Lục Bình trở thành đoán đan trung kỳ, thành công bảo vệ thân phận yêu sủng thứ nhất của mình.
Tu vi sau khi đột phá, Lục Cầm nhi liền nữa cũng không cách nào sống ở trong động phủ, bên trong Hoàng Kim ốc không gian đối với Lục Cầm nhi xem ra cũng quá nhỏ, liền ồn ào đòi đi ra ngoài chơi.
Đang bế quan, Lục Bình không cưỡng được cô nàng, lại không muốn cho cô quỷ quậy phá thành tinh này suốt ngày ở bên cạnh mình quấy rối, chỉ đành phải đem Thiên Tượng lão tổ giao cho nàng một khối thẻ bài hóa thành một cái dây chuyền, đeo vào trên cổ của nàng, thòng ở trước ngực, sau đó cho cô nàng ra khỏi động phủ đi tìm tiểu sư muội Khương Huyền Huyên, đồng thời lại đem một cái trữ vật đại giao cho cô ả, bảo đem trữ vật đại giao cho tiểu sư muội, thay mình đi làm một ít chuyện.
Thật vất vả đuổi Lục Cầm nhi đi, Lục Bình rốt cục có thể dằn tâm tĩnh trí một lòng đột phá đoán đan hậu kỳ bình cảnh.
Như vậy, Lục Bình bế quan sáu năm, cuối cùng đem hai phần Vạn Diệu Ngọc Lộ dung luyện xong. Cả người trên dưới của hắn huyết mạch giống như sóng lớn dập dồn, lấy tâm hạch không gian làm trung tâm, được tâm tạng đập nhịp mạnh mạnh mẽ, hướng bốn phương tám hướng trong thân thể mà chảy đi.
Sinh cơ khổng lồ từ quanh người Lục Bình tản ra, ngay sau đó lại thu về, rồi sau đó nữa thả ra ngoài. Như vậy lặp lại chín lần, quanh người Lục Bình liền không có một chút khí tức nào để lộ ra nữa. Thân hình của hắn hiện giờ nhìn qua bình thường chí cực, không chút biểu hiện sinh cơ bồng bột như lúc trước nữa.
Sáu con quái giao ở trong kim đan của Lục Bình không ngừng bơi lội, tựa hồ muốn hết sức đột phá kim đan trói buộc, nhưng lần lượt vô công, cuối cùng không thể không ở mặt ngoài của kim đan tiếp tục bơi lội, tựa hồ đang mong đợi cái gì đó vậy.
Kim đan bốn phía tràn ngập vận hà, từ trước có màu vàng từ từ biến thành màu tím. Kim đan ở trong vận hà tràn ngập như ẩn như hiện, nhè nhẹ từng đám vận hà từ mặt ngoài kim đan tản mát ra, không ngừng hướng bốn phía khuếch tán đi, cho đến khi tiếp xúc đến Mười hai Nguyên Thần châu gần và vây quanh kim đan xoay tròn nhất, lúc này mới từ từ ngưng khuếch trương.
Đang lúc này, trong kim đan rốt cục lại một lần nữa sản sinh biến hóa. Sáu con quái giao ở mặt ngoài kim đan bơi lội càng thêm mau lẹ, thỉnh thoảng ngửa đầu ở trong thần niệm Lục Bình phát ra từng tiếng trường ngâm, tựa hồ đang gọi cái gì vậy.
Đang lúc này, lấy Lục Bình thân thể làm trung tâm, từ từ tạo thành một đạo linh khí tuyền qua, linh khí nồng nặc trong động phủ bị Lục Bình trong nháy mắt thôn phệ không còn gì.
Nhưng điều này còn chưa đủ, linh khí tuyền qua từ từ khai rộng, dần dần vọt ra khỏi chỗ ở động phủ của Lục Bình, đem phạm vi hấp thu linh khí lan tràn tới gần phân nửa đỉnh núi Thiên Linh.
Hùng hậu linh khí hướng vào trong động phủ của Lục Bình hội tụ. Đỉnh núi Thiên Linh hội tụ ba đại hình linh mạch, thế mà linh khí trong nháy mắt bị Lục Bình chưởng khống hút gần một nửa, thanh thế khổng lồ như thế nhất thời kinh động mấy vị lão tổ trên Thiên Linh sơn.
Linh khí tuyền qua vẫn còn đang từ từ khai rộng, dần dần ở trên đỉnh núi Thiên Linh muốn tạo thành thiên địa dị tượng.
Quách Thiên Sơn lão tổ lúc này đã đi ra khỏi động phủ, nhìn chỗ ở động phủ của Lục Bình, có chút trợn mắt hốc mồm. Trong lúc ông ta còn đang do dự có nên đem thiên địa dị tượng do Lục Bình đưa tới che giấu hay không, liền thấy một đạo gió mát bao khỏa tuyết đua nhau phất phơ bay tới, trong nháy mắt liền đem thiên địa dị tượng do Lục Bình đưa tới bao phủ ở trong đó.
Lúc Quách Thiên Sơn lão tổ xoay người lại, thì thấy Thiên Tuyết cùng Thiên Phàm hai vị lão tổ không biết lúc nào đã từ động phủ của mình đi ra.
Quách Thiên Sơn đuổi vội vàng tiến lên chào hỏi hai vị sư thúc, Thiên Tuyết lão tổ ngạc nhiên hỏi:
- Đây là Lục Huyền Bình tên tiểu tử kia đang đột phá đoán đan hậu kỳ bình cảnh? Sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Nếu là người không biết nhìn thấy được, còn tưởng rằng Chân Linh phái ta lại có nhiều thêm đoán đan điên phong tu sĩ ngưng luyện được cao cấp kim đan nữa rồi.
Quách Thiên Sơn lão tổ cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu tử này từ trước đến giờ thường làm một ít chuyện ngoài dự liệu của người thường. Có ai lại ngờ hắn là một đoán đan trung kỳ tu sĩ khi đột phá tu vi lại gây ra động tĩnh khổng lồ như thế? Nếu không Thiên Tượng sư bá cũng không để cho hắn phá lệ tới nơi này bế quan.
Thiên Tuyết lão tổ gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, Thiên Phàm lão tổ là đứng ở một bên từ đầu tới đuôi không nói một câu, chẳng qua là sắc mặt bình tĩnh nhìn linh khí tuyên qua bị gió tuyết sở che giấu im lặng không nói gì, chỉ chốc lát sau, mới đột nhiên lên tiếng:
- Năm đó Thiên Lâm đột phá đến đoán đan hậu kỳ, thời điểm đó động tĩnh cũng vạn vạn không so được với hắn.
Quách Thiên Sơn lão tổ sửng sờ một chút, lúc này mới cười khổ lắc đầu một cái. Thiên Tuyết cùng Thiên Phàm hai vị lão tổ cũng không ở chỗ này lâu, sau khi đem dị tượng do Lục Bình đưa tới che giấu đi, thấy Lục Bình tu vi đột phá đã thành định cục, liền quay trở về trong động phủ.
Quách Thiên Sơn lão tổ đang muốn trở về động phủ của mình, lại thấy chỗ Trùng Hoa phủ động phủ môn hộ một trận lóe lên, Liễu Thiên Linh lão tổ đã xuất hiện ở trên Thiên Linh đỉnh.
Liễu Thiên Linh hướng Quách Thiên Sơn gật đầu ra ý chào hỏi, liền hướng thiên địa dị tượng trên bầu trời chỗ động phủ của Lục Bình mà nhìn, trong ánh mắt lưu quang dật thải, sắc mặt lại không nhìn ra chút biểu lộ nào.
Quách Thiên Sơn lão tổ âm thầm thở dài, Liễu Thiên Linh sư tỷ kể từ khi chấp chưởng Chân Linh phái, uy thế bộc phát cường thịnh, cả người nhìn qua hỉ giận không hiện ra hình sắc, thành phủ càng lúc càng thâm.
Liễu Thiên Linh chẳng qua là ngây người chốc lát, ngay sau đó phảng phất nhớ tới mình còn có chuyện gì đó chưa xử lý xong vậy, sau lưng ánh sáng một trận lóe lên, người cũng đã biến mất ở trên Thiên Linh sơn.
Sau lúc Liễu Thiên Linh đột ngột biến mất, trên Thiên Linh sơn trong động phủ mới xây, Thiên Cầm lão tổ cũng khoan thai từ bên trong đi ra.
Thất sắc Thiên phủ mới xây này chính là một cái cửa hộ mà Thiên Cầm lão tổ đem động phủ của mình vận dụng không gian thủ đoạn khai mở đến trên đỉnh núi Thiên Linh.
Thiên Cầm lão tổ ra khỏi động phủ, hướng tới lúc trước Thiên Linh lão tố xuất hiện mà liếc mắt nhìn, thấy Quách Thiên Sơn lão tổ ở nơi này, liền cười đánh một tiếng chào, nói:
- Quách sư huynh, mấy năm này buồn bực ở trên núi Thiên Linh này, từ vị không dễ chịu phải không?
Quách Thiên Sơn lão tố cười khổ một tiếng, nói:
- Có thể có biện pháp gì chứ, sư huynh ta cũng muốn đi ra ngoài tìm người đánh một trận, để hiển lộ một phen bản lãnh pháp tướng kỳ tu sĩ, nhưng không phải là đi không thoát sao!
Thiên Cầm lão tổ cười nói:
- Sư huynh ở trên núi cuộc sống cũng không lâu được rồi, tin tưởng rất nhanh sẽ phải đến lúc sư huynh rời núi rồi. Đến lúc đó tất nhiên lại là thời điểm bốn phái đánh một cái làm kinh động lòng người.
Quách Thiên Sơn lão tổ thần sắc ngẩn ra, ngay sau đó ngưng trọng nói:
- Có chuyện gì xảy ra?
Thiên Cầm lão tổ gật đầu một cái, nói:
- Hàn Băng đảo cái trung hình linh quáng kia bị người của những môn phái khác phát hiện. Lão sư đã đến đó, cùng Thiên Giang sự bá cùng chung trấn thủ, để ngừa các phái đánh bất ngờ chiếm lĩnh linh quáng. Bắc Hải các phái chắc là sẽ không để cho chúng ta ăn một mình đâu.
Thiên Cầm lão tổ vừa dứt lời, một cổ huyết mạch uy áp nặng nề ở dưới một đạo thần niệm mạnh mẽ không kém pháp tướng kỳ tu sĩ hướng bốn phương tám hướng tứ ngược đi. May nhờ lúc này trên đỉnh núi Thiên Linh cũng không có bao nhiêu tu sĩ tồn tại, Thiên Sơn lão tổ cùng Thiên Cầm lão tổ lại là pháp tướng kỳ lão tổ, tự nhiên sẽ không bị một cỗ uy áp này trấn áp. Nhưng cổ huyết mạch uy áp đột ngột này cũng khiến cho Quách Thiên Sơn giật mình.
← Ch. 0591 | Ch. 0593 → |