← Ch.0625 | Ch.0627 → |
Đỗ Gia Lạc nói thật:
- Thật ra thì ngoài hơn hai trăm dặm nếu so với Thiên Sơn độc phong còn có một ngọn núi cao hơn, chỉ bất quá ngọn núi này bây giờ quá cao. Tầng đỉnh của ngọn núi hàng năm bị băng tuyết bao trùm, hơn nữa bốn phía mây mù lượn quanh, dưới tình huống bình thường không thấy được ngọn núi này.
Không đợi Lục Bình hỏi thăm, Đại Bảo cũng đã không kịp chờ đợi hỏi:
- Tuyết sơn? Vậy cũng thú vị đấy, ngươi có biết phương vị của ngọn núi này ra sao không?
Đỗ Gia Lạc chỉ chỉ Doanh hà dưới chân, nói:
- Nước tan từ trên tuyết sơn kia chính là ngọn nguồn của Doanh hà.
Thần sắc của Đại Bảo vui mừng, lại nghe Lục Bình bình tĩnh hỏi:
- Ngươi có biết tuyết sơn kia tên gọi là gì không?
- Bất Ngữ phong, trong miệng của mấy ông già đã từng có một câu tục thoại, "bất cảm cao thanh ngữ, khủng kinh thiên thượng nhân", nói chính là Bất Ngữ phong này. Bởi vì nó quá cao, mọi người cho là nó khoảng cách bầu trời tiên cảnh gần đây, nếu là có người ở phía trên cao giọng nói chuyện, thậm chí có thể quấy rầy thần tiên, bị thần tiên trách tội.
Bất Ngữ phong ở cuối Doanh hà. Nơi này hàng năm bị mây mù màu trắng nồng đặc che lấp, vì vậy cách xa ngọn núi mười mấy dặm, chỗ của mọi người đã thấy thì chỉ có một đoàn mây mù, mà không phải cao vút trong vận tuyết sơn.
Hai đạo độn quang từ chân trời xẹt qua đụng thẳng vào trong mây mù màu trắng biến mất không thấy.
- Lão đại, không ngờ ngài chế phù thuật cũng cao siêu như vậy, nhưng mà ngươi sao phải nghĩ là sẽ đem một tờ phù bảo giao cho tiểu tử kia?
Đại Bảo nhớ lại hai người sau khi biết Bất Ngữ phong tồn tại, Lục Bình liền đem một tờ phù bảo màu vàng mà mình đã chế luyện được sau khi lên cấp đoán đan hậu kỳ giao cho Đỗ Gia Lạc, nói:
- Tiểu tử, ngươi có thể chở hai người ta du lãm Doanh hà này, cũng coi là cơ duyên của ngươi. Tấm bùa này người hãy cất giữ, nếu vào thời khắc tính mạng có nguy hiểm, chính là trực tiếp đem phù này tê liệt, có lẽ còn có thể cứu một mạng của ngươi.
- Nhưng mà, lão đại, về phần ngài cho hắn một tờ đoán đan hậu kỳ phù yêu, nếu là ta không nhìn lầm, phong ấn trong tấm bùa kia xem ra là Chân Nguyên Nhất Khí kiếm. Lấy thực lực của ngươi bây giờ, nếu là kích thích tấm bùa kia, ngoài uy lực chính là đoán đan sơ kỳ tu sĩ dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng cũng bỏ mình đạo tiêu chứ? Nhưng mấu chốt đây chính là phù bảo, trên người tiểu tử kia không định điểm linh lực, như thế nào có thể xúc phát?
Lục Bình cười nói:
- Người biết ta năm xưa lúc còn là luyện huyết kỳ, lấy cái gì để kiếm linh thạch duy trì tu luyện không?
Không đợi Đại Bảo hỏi thăm, Lục Bình nói tiếp:
- Chính là luyện chế phù. Những năm này mặc dù không hề chuyên chú với luyện chế phù nữa, nhưng thủ nghệ lại cũng không rơi xuống quá nhiều. Trước đó vài ngày từ chỗ của Huyền Câu sư thúc học được một đạo Nạp nguyên phù, có thể đem một tia chân nguyên của ta tàng nhập trong đó. Vì vậy ta liền đem Nạp nguyên phù cùng phong ấn Chân Nguyên Nhất Khí kiếm phù bảo dung hợp ở cùng nhau. Chỉ cần tiểu tử kia không phải là quá đần, có thể kịp thời tê liệt đạo bùa kia, chân nguyên trong Nạp nguyên phù tự nhiên sẽ kích thích Chân Nguyên Nhất Khí kiếm phù bảo.
- Ti!
Đại Bảo cũng hít một hơi khí lạnh, nói:
- Ngài sao lại đem hai đạo phù dung hợp, phải biết uy lực của phụ bảo bởi vì người mà dị. Người bên cạnh kích phát uy lực vĩnh viên cũng không hơn người dùng tự thân chân nguyên kích thích chế phù. Đạo phù này của ngài cũng vô luận là ở trong tay người nào thi triển, cũng có thể đủ giữ vững uy năng của phụ bảo không rớt xuống. Nếu là Huyện Câu chân nhận biết, chỉ sợ cũng sẽ giống như ban đầu Thiên Lô lão tổ thấy Nạp Xuyên đỉnh phong ma đi vậy?
- Đỉnh của Bất Ngữ phong, gió rét lẫm liệt chẳng những lãnh, hơn nữa liệt. Từng cổ một gió rét phảng phất tiểu đao vậy đang không ngừng cắt da thịt người, cũng may lấy đoán đan kỳ tu sĩ như Lục Bình cùng Đại Bảo, dĩ nhiên có thể không nhìn những thứ gió rét này.
- Trọc lông lốc chỉ còn lại có băng cùng đỉnh núi tuyết, chỉ có gió rét hô hào làm bạn.
- Lão đại, người phát hiện dấu hiệu không gian ẩn giấu sao?
Thanh quang trong hai mắt của Lục Bình không ngừng lóe lên, đã dung hợp năm loại Thủy chúc tính kỳ vật uy năng của "Tam Thanh Chân Đồng" tăng thêm một bậc, nhưng Lục Bình vây quanh đỉnh núi của Bất Ngữ phong tra xét hồi lâu, nhưng thủy chung không phát hiện chút nào tung tích liên quan tới không gian ẩn giấu.
Lục Bình trầm ngâm chốc lát, hai mắt sáng lên, nói:
- Đi, đi đến đầu nguồn Doanh Hà nhìn một chút!
Hai người lại xuống núi, theo kiền lưu của Doanh Hà hướng trên đỉnh của Bất Ngữ phong dò tìm đầu nguồn. Dọc theo Doanh Hà không ngừng thượng tố, ngoài địa phương đầu nguồn thật ra thì là có không ít chi lưu hội tụ mà thành. Mà hai người Lục Bình cùng Đại Bảo chỉ để ý đi men theo một cái lớn nhất trong đó, đi thẳng tới một mảnh sơn thể bị lớp băng rộng lớn bao trùm sườn núi.
Nhìn phía dưới lớp băng, lưu thủy chảy ra rì rì trong suốt, Đại Bảo sờ sờ râu cá trê của mình, không hiểu hỏi:
- Lão đại, nơi này có thể phát hiện cái gì?
Không nghe được Lục Bình trả lời, Đại Bảo không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hai mắt của hắn đang lấp lánh nhìn về phía lằn ranh tiếp giáp giữa bằng nguyên cùng thổ địa cách đó không xa.
Đại Bảo nhìn theo ánh mắt của Lục Bình, lại thấy một đống loạn thạch chung một chỗ. Lục Bình sãi bước đi nơi nào, Đại Bảo ở phía sau không nói một lời theo thật sát. Hai người tới gần trước, lại thấy người một mảnh phế tích giống như là một tòa miếu bị sụp đổ, hoặc như là một tòa tế đàn hoang phế.
Lục Bình chỉ một cái về phía dưới lớp băng đầu nguồn nước của Doanh Hà. Một cỗ cột nước từ dưới lớp băng dâng lên, trực tiếp rơi trong đống phiến đá vụn này, đem phiến loạn thạch này vọt một cái thất linh bát lạc, thậm chí đem thổ tầng cũng giải khai một thước có thừa.
Đợi đến lúc cột nước biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại có một thạch đài cao ba thước. Trên thạch đài có lẽ còn có bị văn điêu khắc gì đó, bây giờ lại đã sớm không thấy bóng dáng. Nhưng thạch đài mới vừa bị nước của Doanh Hà tắm rửa lại không dính lên chút giọt nước nào.
Quả nhiên có kỳ hoặc!
Lục Bình cẩn thận quan sát một tòa thạch đài này, lại nghe được Đại Bảo đột nhiên ở mặt khác của thạch đài hô:
- Lão đại, ngươi tới nhìn nơi này.
Khi Lục Bình chạy tới, lại thấy một đoạn mặt trên của thạch đài, một cái lỗ hồng được điêu khắc rất thô đoạn mặt trên. Lục Bình chẳng biết tại sao nhìn phảng phất giống như cái lỗ mô hình này dị thường quen mặt vậy, tất nhiên là đã gặp qua ở đâu rồi.
Lục Bình trong lòng một trận kích động, cảm giác của mình quả quyết sẽ không sai. Trên người của mình tất nhiên có một cái vật hiện tương đương cùng vũng lớn nhỏ này, chính là vật năm đó Thanh Giản lão tổ lưu lại. Có lẽ đây cũng là mấu chốt khai ích Doanh Thiên đạo tràng cũng nói không chừng, chi bất quá vật kiện này hiển nhiên cũng không phải là rất bắt mắt, cho nên ấn tượng của Lục Bình mới lộ ra cũng không khắc sâu.
Nhung Lục Bình đem những thu hoạch của mình ở nham huyệt, trong động phủ chứa trong chiếc nhẫn trữ vật lại đi lật lại tìm kiếm một hồi, vẫn không thu hoạch được gì. Kết quả này không khỏi khiến cho Lục Bình có chút nổi giận
Lúc này, Đại Bảo lại phảng phất nhớ tới điều gì, nhỏ giọng nói:
- Lão đại, động phủ ở đáy biển, ta đã từng tìm được một cái đào quán được Thanh Giản lão tổ dùng để chứa đựng đỉnh cấp linh trà.
Lục Bình vô trán của mình một cái, chợt hiểu ra một loại từ trong chiếc trong nhẫn trữ vật móc ra một cái bình sành đen đúa chẳng có ấn tượng gì. Cái đào quán này chính là một món thông linh pháp bảo, nhưng làm Lục Bình buồn cười chính là, món pháp bảo này cũng không có bất kỳ chức năng công kích cùng phòng ngự, thậm chí những chức năng phụ trợ trữ vật khác, nạp nguyên, tụ linh cũng không, nó chỉ có chức năng chẳng qua là bảo tiên!
Không sai, chính là bảo tiên!
Lục Bình khi lấy được đào quán này đã từng thầm than Thanh Giản lão tổ xa xỉ. Ở Bắc Hải bất kỳ một vị lão tổ nào cũng không thể tốn hao thời gian cùng tinh lực đi sáng lập thông linh bảo cấm nhàm chán như vậy, lại không biết tốn hao linh tài đi luyện chế một loại thông linh pháp bảo như vậy. Tình huống như thể chỉ sợ cũng chỉ có Trung Thổ đại môn phái tu sĩ sinh ra nhàm chán mới có dật trí rỗi rãnh để luyện chế pháp bảo như thế.
Bất quá Lục Bình sau khi lấy được đào quán pháp bảo này, thường thường sẽ đem mầm móng các loại vật phẩm linh trà, linh thảo tiện tay bỏ vào trong món pháp bảo này lợi dụng một phen. Ít nhất Loan Ngọc năm đó trong biển hoa ở Vẫn Lạc mật địa bắt được lượng lớn mầm móng linh thảo sắp diệt tuyệt cùng với đã diệt tuyệt ở tu luyện giới, liên đem mầm móng các loại linh thảo tìm được đều cất giữ trong cái đào quán này, rồi sau đó lại trồng trọt trong linh thảo viên khai ích trong Hoàng Kim ốc.
Lục Bình đem đào quán bỏ vào trong vũng nước, nghiêm ti hợp phùng kết quả khiến cho ánh mắt của hai người Lục Bình cùng Đại Bảo sáng lên. Thạch đài cao ba thước đột nhiên rung lên, mặt trục ngang của thạch đài này đột nhiên xuất hiện đại lượng văn lộ rậm rạp chằng chịt, lấy miệng của đào quán làm khởi điểm, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thạch đài.
Trong lúc hai người chờ đợi kỳ tích phát sinh, thạch đài cũng đột nhiên ngưng chấn động, mặt ngoài của thạch đài hiện lên văn lộ cũng dần dần biến mất không thấy.
Lục Bình cùng Đại Bảo hai người hai mặt nhìn nhau. Đào quán vẫn như cũ hoàn hảo không hao tổn an đặt trong cái rãnh ngầm.
Lục Bình nhìn văn lộ dần dần biến mất, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở nơi văn lộ tập trung nhất trong miện của một cái rãnh ngầm.
Đại Bảo có chút không biết làm sao nhìn Lục Bình đem đào quán từ trong cái rãnh ngầm lấy ra, rồi sau đó đem đào quán bỏ vào dưới lớp băng hòa tan ra lấy đầy nước của Doanh Hà, sau đó lại một lần đem đào quán đặt trong cái rãnh ngầm.
Ung ùng ụng!
Trong tiếng chấn động kịch liệt, văn lộ ở mặt ngoài của thạch đài lần nữa hiện ra. Nước của Doanh Hà trong đào quán dọc theo trên miệng của đào quán, mật văn lộ khắc họa ở trên thạch đài cũng bung ra, rồi sau đó dọc theo những thứ văn lộ này không ngừng dọc theo người. Nguyên vốn thạch đài không bị nước của Doanh Hà dính vào, chỉ chốc lát sau, toàn bộ thạch đài liền bị nước của Doanh Hà trong đào quán tràn ra ướt sũng.
Thạch đài chấn động càng phát ra kịch liệt, đào quán an đặt trong vũng nước đột nhiên chuyển động. Không gian ở miệng của đào quán đột nhiên bắt đầu vặn vẹo. Đại Bảo bị dọa sợ đến mức đang cúi đầu cẩn thận quan sát phải nhảy xuống về phía sau.
Phạm vi của không gian vặn vẹo từ từ khai rộng, dần dần tạo thành không gian môn hộ đủ một người ra vào, rồi sau đó môn hộ tựa hồ đã đạt đến cực hạn, lại bắt đầu co về đứng lên.
Lục Bình vỗ bả vai Đại Bảo một cái, nói:
- Mau vào!
Dứt lời trước tiên một cái đầu đâm vào trong không gian môn hộ, sắc mặt của Đại Bảo hoảng hốt từng chút một, thấy môn hộ kia rất nhanh muốn thu nhỏ lại đến mức hình thể của hắn không cách nào tiến vào, vì vậy hú lên quái dị, nhắm mắt lại nhảy đi vào.
Cửa sổ không gian tiếp tục thu nhỏ lại, cho đến lần nữa hóa thành không gian vặn vẹo, rồi từ từ bình tĩnh lại, nhưng lúc này trên thạch đài làm gì còn có cái bình gốm sứ không bắt mắt kia, mà chỉ có một tòa thạch đài tựa hồ là bị sương làm cho ướt nhẹp trống trơn, xa xa nhìn qua giống như lộ ra có chút quỷ dị.
Trong một chỗ không gian không biết tên, Đại Bảo bị té sưng cả cái mông từ dưới đất vuốt cái mông béo mập bò dậy, đứng ở trước người Lục Bình hỏi:
- Lão đại, nơi này chính là Doanh Thiên đạo tràng nha?
Trong một thiên lưu quang dật thải sắc thái, Lục Bình thở dài một cái, nói:
- Đại Bảo, lần này chúng ta sợ là không có thu hoạch gì lớn.
Đại Bảo vẫn còn bị cảnh tượng lưu quang dật thải trước mắt hấp dẫn, nghe lời nói của Lục Bình có chút không hiểu hỏi:
- Lão đại, đây là vì sao?
Lục Bình chỉ chỉ cảnh tượng những thứ ngũ thải tân phận này, nói:
- Những thứ này đều là cấm chế trong Doanh Thiên đạo tràng, sau khi Doanh Thiên phái hộ phái đại trận cuối cùng khai ích đem chân chính truyền thừa đạo tràng ẩn vào hư không. Trong đạo tràng mỗi một chỗ cầu liền trận pháp văn lộ đều sẽ bị cấm chế bao trùm, vì vậy liền tạo thành tình huống trước mắt như thế. Bọn ta nếu muốn có thu hoạch trong đạo trạng này, như vậy nhất định phải cỡi ra từng đạo một cấm chế bao trùm.
Đại Bảo gãi gãi đầu, nói:
- Lão đại, tuy nói những cấm chế này chính là sau khi Doanh Thiên phái hộ phái đại trận cuối cùng khai ích sinh ra, độ khó phá giải mặc dù là cực cao, nhưng cuối cùng cũng có cấm chế tương đối dễ dàng có thể phá giải. Huống chi người đối với phá giải cấm chế lại rất có thiệp liệp, như thế nào đi nữa cũng không đến nổi đi tay không mà về đó chứ?
Lục Bình không vui nói:
- Đừng quên Thanh Giản lão tổ, ông ta lại là pháp tướng sơ kỳ lão tổ. Ta chính là tinh thông phá giải cấm chế đi nữa cũng bất quá chẳng qua là đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Một ít cấm chế ta có thể phá giải, pháp tướng lão tố sử dụng bạo lực như cũ có thể phá hủy. Thanh Giản lão tổ nếu là Doanh Thiên phái truyền nhân, như vậy ông ta tất nhiên đã mấy lần ra vào Doanh thiên đạo tràng, xem ra cấm chế bên trong có thể phá giải ông ta đã phá giải toàn bộ rồi, có thể bắt được đồ, cũng đều lấy được. Cấm chế còn dư lại ông ta không cách nào phá giải, chúng ta sợ rằng lại càng phá giải không được.
Đại Bảo nghe Lục Bình vừa nói như thế, thần sắc cũng lộ ra có chút như đưa đám, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục lại, nói:
- Chúng ta ở trong động phủ tìm được những thứ liên quan tới Doanh Thiên phái truyền thừa, xem ra cũng là Thanh Giản lão tổ từ Doanh Thiên đường tràng có được, bất kể nói thế nào lại rơi vào trong tay chúng ta. Lão đại chỉ là chuyện này ba bộ hoàn chỉnh truyền thừa công pháp trong tay của ngươi, cũng đã không uổng chuyến này.
- Bất kể nói thế nào, cuối cùng phải tới nhìn một cái, ít nhất linh thảo trong đạo tràng này cũng sinh trưởng ba bốn ngàn năm. Chỗ này không gian linh khí đầy đủ, xem ra ngàn năm linh thảo thành thục không ít, ba ngàn năm linh thảo cũng có một ít mới đúng.
Nhìn trên đất một mảnh linh tháo viên buồn bực trùng điệp, Lục Bình, Tam linh, Lục Cầm nhi cùng Lục Đại Quý đều chui đầu vào đào được linh thảo, chỉ có Đại Bảo vô cùng thúc giục nhìn phía xa bị thất thải cấm chế cấm cố một ít.
Nơi này trong chốc lát, Đại Bảo đã phát giác mấy loại khí tức của bảo vật, hơn nữa nhất nhất chỉ cho Lục Bình. Nhưng Lục Bình nhìn những thứ kiến trúc có giấu bảo vật cùng với mặt ngoài bao trùm cấm chế, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một cái.
Bảo vật gần trong gang tấc mà không thể được, điều này đối với Đại Bảo mà nói không thể nghi ngờ là một loại tàn phá. Đại Bảo lòng không yên rất nhanh ngay cả liên tục làm gãy đứt bốn năm cây ngàn năm linh thảo, một cây trong đó thậm chí là cây ba ngàn năm linh thảo thường dùng để luyện chế pháp tướng kỳ đan dược.
Lục Bình nhất thời giận dữ, mắng:
- Đại Bảo ngươi làm gì thế?
← Ch. 0625 | Ch. 0627 → |