← Ch.0639 | Ch.0641 → |
Lục Bình đem một đóa linh hỏa từ trong trữ vật pháp bảo ra. Một đóa địa cấp trung phâm linh hỏa này chính là Tam linh mạnh mẽ cướp lấy từ trong tay của Doanh Hà phái luyện đan đại sư Thái Chấn Phong, cùng nhau đoạt được còn có một cái thượng cấp luyện đan lô.
Lục Bình đem một đóa linh hỏa này trực tiếp bỏ vào trong tầng thứ tư lâu các, hoàn cảnh nơi đó nguyên vốn chính là một chỗ hỏa chúc tính, sau khi không có linh hỏa trấn áp, nhiều nhất chỉ có thể đủ huyễn hóa ra một vùng sa mạc nóng bức.
Tuy nhiên sau khi Lục Bình đem một đóa địa cấp trung phẩm linh hỏa này bỏ vào trong đó, toàn bộ tầng thứ tư lâu các đột nhiên tản mát ra một trận hồng quang chói mắt, rồi sau đó hồng quang dần dần biến mất, nhưng nguyên vốn tầng thứ tư lầu các lộ ra bóng tối cũng biến thành ánh sáng lóe lên.
Lục Bình xoay người hướng Lục Linh nhi hỏi:
- Linh nhi, chỗ của ngươi không phải là còn có một phần địa cấp trung phẩm Băng chức tính linh vật hay sao?
- Hả?
Lục Linh nhi vô cùng không tình nguyện đem một phần địa cấp trung phẩm Băng chức tính linh vật giao cho Lục Bình. Phần linh vật này chính là năm đó khi Lục Bình trong biển sâu yêu vực đánh chết Ngao Vô Song có được hai phần địa cấp trung phẩm linh vật.
Loại linh vật này bởi vì đang thích hợp Lục Linh nhi lúc lên cấp đoán đan trung kỳ dung luyện, cho nên Lục Bình liền đem hai phần linh vật đều giao cho bản thân Lục Linh nhi bảo quản.
Bất quá bản thân Lục Linh nhi lúc lên cấp đoán đan trung kỳ, nhiều nhất cũng chính là dung luyện một phần địa cấp trung phẩm linh vật thối. Dù vậy, Lục Linh nhi lại không tình nguyện đem một phần địa cấp trung phẩm linh vật khác giao cho Lục Bình.
Lục Bình thấy cái miệng nhỏ bé của Lục Linh nhi dẫu lên thực cao, buồn cười nhận lấy linh vật, sau đó trực tiếp bỏ vào trong tầng thứ bảy lầu các. Trong tầng thứ bảy lầu các bốc lên một đạo hàn vụ màu bạc trắng, nhất thời cũng biến thành ánh sáng lóe lên.
Trong lúc sau khi Lục Bình đem Băng chức tính linh vật này bỏ vào, như vậy trừ tầng thứ tám lầu các, mỗi một tầng lầu các khác đều có một món thiên địa linh vật làm cơ thạch trấn áp hoàn cảnh, toàn bộ khí thế của Bát Cảnh Lâu lại biến đổi. Lục Bình có thể rõ ràng cảm giác được lúc này uy lực của Bát Cảnh Lâu sinh ra xong chất biến hóa.
Uy lực chủ yếu của Bát Cảnh Lâu thể hiện ở ba phương diện: đầu tiên là bản thân phẩm chất Dưỡng Linh pháp bảo của nó, tiếp theo chính là trong mỗi một tầng lầu các có thiên địa linh vật làm trấn áp hay không. Thêm nữa lại phải nhìn phẩm cấp cao thấp của thiên địa linh vật trấn áp trong mỗi một tầng lầu các.
Lúc này Bát Cảnh Lâu đã cụ bị trước hai hạng, mà hạng thứ ba không thể nghi ngờ lại là một khảo nghiệm tài sản của chủ nhân pháp bảo. Bản thân của Lục Bình cũng không dự định hoàn toàn dùng tài sản của mình để thăng Bát Cảnh Lâu. Dù sao tương lai Bát Cảnh Lâu phải khai mở cho toàn bộ Chân Linh phái tu sĩ, bây giờ bất quá là hắn tự dùng, cho nên trước dùng linh vật của mình lắp đầy linh vật trong tầng lầu bảy, đợi đến sau khi trở về Chân Linh phái, tất nhiên phải từ chỗ của các lão tổ đòi tới một ít linh vật phẩm cấp cao bỏ vào trong đó để khai thác.
***
Trên tế đàn đầu nguồn sông Doanh, không gian môn hộ lần nữa khai ra, Lục Bình cùng Đại Bảo từ trong môn hộ đi ra, rồi sau đó không gian tắt, đào quán màu xám tro xuất hiện lần nữa, Lục Bình đem từ trong vũng lấy ra.
Đại Bảo vẫn như cũ có chút không cam lòng hỏi:
- Lão đại, những khu vực khác bị cấm chỉ bao trùm, chúng ta cũng không thử một lần nữa sao, coi như không khai ra, trong tay người không phải là còn có một tờ thất sắc phá cấm phù sao?
Lục Bình tức giận:
- Thất sắc phá cấm phù dùng đến phá giải chẳng qua là khu vực bị hai đạo cấm chế bao trùm, đây chẳng phải là thiên đại lãng phí sao?
Đại Bảo quái khiếu nói:
- Còn có khu vực bị ba đạo thất sắc cấm chế bao trùm a, làm gì bảo vật tất nhiên so với bảo vật trong khu vực bị hai đạo bảo cấm bao trùm muốn trọng yếu hơn.
Lục Bình lười lý tới con chuột mê tiền này, độn quang nhấc lên bay đi trong dãy núi, sau lưng Đại Bảo nóng nảy lên, nói:
- Ai, lão đại chờ ta một chút, ngươi muốn đi nơi đâu, cái hướng kia cũng không phải là trở về động phủ nha!
Lục Bình cũng không vội vã lên đường. Đại Bảo chỉ chốc lát sau liền từ phía sau đuổi theo, nhìn phương hướng Lục Bình đi tới, Đại Bảo thấp giọng nói:
- Lão đại, ngươi đây là muốn đi đến một chỗ bí cảnh nhìn một chút sao?
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Chúng ta tới nơi này cũng đã có mười ba mười bốn ngày rồi, dựa theo cước trình của Bắc Hải các phái lão tổ, nếu không phải trên đường có chuyện trì hoãn, suy đoán các phái lão tổ cũng sắp đến.
Lục Bình dùng một chút, nói tiếp:
- Nguyên vốn dựa theo Đỗ thị thuyết pháp, một chỗ Doanh Thiên phái bí cảnh kia có thể là một cái động thiện pháp bảo, động thiên cấp bậc pháp bảo dựa theo thực lực trước mắt của ta, nếu là mạnh mẽ thu lấy, Dưỡng linh cấp bậc trở xuống ngược lại cũng miễn cưỡng có thể, nhưng đến lúc đó tất nhiên sẽ làm ra động tĩnh lớn, bị Doanh Hà, Anh Sơn, Đạo Vũ tam tông pháp tướng lão tố phát giác. Cho nên ta dự tính là chờ sau khi Khương sự bá đến, từ ông ta tới tiến hành thu lấy, như vậy tất nhiên có thể tránh qua tai mắt của các phái lão tố.
Nhìn Đại Bảo có chút thất vọng, Lục Bình nói tiếp:
- Tuy nhiên dựa theo như lời của Đỗ thị, một chỗ động thiên kia cũng bị không ít cấm chế bao trùm. Mà với chỉ bộ phận khu vực mà nàng dò xét được, thì một chỗ động thiên kia có thể là một chỗ căn cứ bồi dục linh thảo của Doanh Thiên phái năm đó. Có thể đem một tòa động thiện pháp bảo đặc biệt dùng cho bồi dưỡng linh thảo, trừ nói rõ để uẩn thâm hậu của Doanh Thiên phái ra, có thể cho thấy rõ trong chỗ động thiên này tất nhiên có một ít các loại bảo vật linh thảo vô cùng trọng yếu. Chúng ta hiển nhiên trước tiên phải đi tiếp vào hết sức thu vét một phen, nếu không chờ Khương sự bá thu phục chỗ bí cảnh này, chúng ta làm gì còn có ý sau khi đi vào hành động không chút kiêng kỵ như vậy?
Đại Bảo nghe Lục Bình nói như vậy nhất thời tinh thần rung lên, nói:
- Đúng vậy đúng vô cùng. Bây giờ chỗ bí cảnh kia còn là vật vô chủ, chúng ta dĩ nhiên là nghĩ thế nào muốn thu vét thế nào là thu vét rồi.
Lục Bình một đường phi động thường sẽ trong một ít góc đặc thù dùng pháp thuật lưu lại một ít thần bí ấn ký. Những thứ ấn ký này hoặc là ấn vào trong cây cối, hoặc là ấn vào mặt ngoài nham thạch, hoặc là dứt khoát đánh xuống mặt đất, thậm chí Lục Bình sẽ trên mặt sông, cũng bấm ra mấy đạo ấn quyết, đem ấn ký đánh vào trong nước sông bốn lưu ngay sau đó biến mất không thấy.
Đại Bảo có chút kỳ quái hỏi:
- Lão đại, người đang làm gì vậy? Sao người lại đánh ấn ký vào trong những chỗ nham thạch hoặc là cây cối kia. Vì sao tôi một chút cũng không phát hiện được?
Lục Bình lại đang trên đường phi độn đem một đạo ấn ký đánh vào trong một mảnh đám mây, sau đó mới quay đầu cười với Đại Bảo nói:
- Những thứ ấn quyết này chính là Chân Linh phái bí truyền liên lạc ấn ký, trừ Chân Linh phái truyền cao cấp tu sĩ, người bình thường muốn phát hiện đều cực kỳ khó khăn, hơn nữa coi như là phát hiện, cũng không rõ ràng hàm nghĩa tích chứa trong những thứ ấn ký này.
Đại Bảo hiểu được gì rồi, nói:
- Lão đại đây là đang liên lạc cùng đám người Khương Thiên Lâm lão tổ đúng không?
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Dĩ nhiên là liên lạc càng nhanh càng tốt, không chừng bây giờ đã có những môn phái tu sĩ khác đi trước chạy tới cũng nói không chừng. Ta phải nhanh một chút đem tình huống trong Doanh Thiên đạo tràng thông báo cho Thiên Lâm sự bá một phen, cũng tốt để cho chư vị sư thúc sự bá sớm có chuẩn bị, như vậy lại vừa chiếm được tiên cơ trong cùng các phái cạnh tranh.
Hai người dựa theo phương hướng của Đỗ thị chỉ dẫn, một đường trong dãy núi phi độn về phía đông bắc, sau khi xâm nhập dãy núi hơn năm trăm dặm, Đại Bảo đột nhiên chỉ phía trước nói:
- Lão đại, người xem nơi đó không phải là chính là phương vị của Đỗ thị nói sao?
Mắt của Lục Bình nhìn lại, thấy một đạo thất luyện màu bạc trắng từ giữa sườn núi trực thùy xuống, mặc dù khoảng cách còn có hơn mười dặm, nhưng tiếng vang ầm ầm đã loáng thoáng truyền tới.
Hai người rơi xuống trước đạo thác nước to lớn này, nước chảy đinh tai nhức óc phảng phất ngân hà trên chín tầng trời hạ xuống, khiến cho mọi người khi gần trước thưởng thức nó căn bản không cách nào nghe rõ ngôn ngữ của người khác.
Nhưng điều này hiển nhiên không ảnh hưởng tới giữa hai người Lục Bình cùng Đại Bảo nói chuyện với nhau. Đại Bảo nhìn đầm nước u thâm trước thác nước, nói:
- Chỗ thác nước này cũng coi là quang cảnh tuyệt cao trong dãy núi này rồi. Ta không tin không có ai đã từng phát hiện qua nơi này, sao lại không có ai cần thận điều tra đầm nước một phen?
Lục Bình lắc đầu một cái, nói:
- Nơi này thật là một chỗ làm người khác chú ý, tuy nhiên cũng chính là bởi vì nó làm người khác chú ý, khiến cho rất nhiều người đều cho rằng Doanh Thiên phái sẽ không đem bí cảnh thiết lập ở chỗ này.
Hơn nữa chỗ bí cảnh này của Doanh Thiên phái hơi có chút bất đồng cùng người khác, cho nên mới lừa gạt vô số tu sĩ dò xét mấy ngàn năm qua này.
Đại Bảo tò mò hỏi:
- Ngược lại có gì bất đồng cùng người khác, mà Đỗ thị kia lại là như thế nào phát giác chỗ bí cảnh này chứ?
Lục Bình cười "Ha ha" một tiếng, nói:
- Hãy theo ta đi vào trong bí cảnh trước coi qua coi thế nào, người lát nữa sẽ hiểu thôi.
Không đợi Đại Bảo nói chuyện, Lục Bình đã trước một bước nhảy vào trong đầm nước. Đại Bảo kêu rên một tiếng, nói:
- Không phải chứ lão đại, lại phải vào trong nước a?
Những Đại Bảo đúng là vẫn không cách nào ngăn cản bảo vật cám dỗ trong bí cảnh, cắn răng, tung người nhảy vào trong đầm nước.
Vào tới đầm nước Đại Bảo một cái liền thấy Lục Bình đang đem Bích Thủy Nguyệt Minh Châu treo ở đỉnh đầu, đang cười khanh khách nhìn mình vụn về đi trong nước.
Đại Bảo làm gì còn quan tâm những thứ khác, ra sức trong nước xông vào trong hộ tráo của Bích Thủy Nguyệt Minh Châu, cũng không kịp nhớ toàn thân trên dưới tơi tả thế nào, hướng Lục Bình hỏi:
- Lão đại, bí cảnh kia ở nơi nào?
Lục Bình cười nói:
Thật ra thì chúng ta bây giờ đã tiến vào trong bí cảnh.
- Bây giờ?
Đại Bảo kinh ngạc nhìn bốn phía, lại phát hiện bốn phía như cũ là một mảng nước trong, từ trong thử dò xét nhìn lên, còn có thể xuyên thấu qua đâm nước trong veo, bên ngoài nhìn thấy từ trên trời giáng xuống một dòng thác bạc cực lớn.
- Lão đại, tôi cảm thấy chúng ta bây giờ hay là trong đầm nước, cũng không tiến vào bí cảnh nha?
Lục Bình nhìn vẻ mặt Đại Bảo mê hoặc, khẽ cười một tiếng, nói:
- Đi theo ta!
Dứt lời, Lục Bình nhắc tới vạt áo của Đại Bảo, phóng tới mặt ngoài đầm nước trên đỉnh đầu.
Đại Bảo mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng hắn biết Lục Bình tuyệt đối sẽ không làm bực này chuyện nhàm chán. Quả nhiên, trong lúc hai người sắp lao ra mặt nước, thanh quang trong ánh mắt của Lục Bình đột nhiên đại phóng, sau đó phảng phất nhìn thấy gì, đưa ra một cánh tay khuấy một cái lên trên, nhất thời tạo thành một đạo nước xoáy xông thẳng mặt nước. Lục Bình cùng Đại Bảo ghim một đầu vào trong tuyền qua.
Trong một chỗ sơn cốc u tĩnh có một chỗ hồ nhỏ mặt nước giống như cái mặt kính vậy. Giữa mặt nước của hồ nhỏ đột nhiên xuất hiện một đạo tuyến qua, rồi sau đó lại thấy có hai đạo độn quang đột nhiên từ trong tuyền qua phi độn ra. Độn quang rơi bên hồ, hiện ra một tên tu sĩ hơn hai mươi tuổi cùng một tên thiếu niên vóc người hơi lùn lại vô cùng mập giữ lại râu cá trê.
Đại Bảo nhìn trong hồ nhỏ ánh cảnh sắc cũng không phải là bốn phía sơn cốc, mà vẫn là thác nước màu bạc trắng cực lớn, không khỏi lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, chỉ chốc lát sau mới đứng bên cạnh giống đại lượng hoàn cảnh chung quanh Lục Bình, nói:
- Lão đại, nơi này chính là chỗ bí cảnh kia của Doanh Thiên phái sao? Thật là kỳ quái, sao chúng ta không phải từ trong thác nước của cái đầm thanh thủy này đi ra?
Lục Bình không để ý đến Đại Bảo hỏi thăm, hắn đã bị linh thảo sinh trưởng khắp nơi tràn đầy trong một chỗ của bí cảnh động thiên này hấp dẫn toàn bộ tâm thần.
Chẳng lẽ Doanh Thiên phải thật là đem một tòa động thiện pháp bảo làm một chỗ căn cứ bồi thực linh thảo hay sao?
Thân thể của Lục Bình chậm rãi hướng lên cao, dõi mắt trông về phía xa, thấy trên đỉnh núi nơi xa tản ra hà quang ngất trời, lúc này Đại Bảo cũng đã chú ý tới dị tượng của đỉnh núi nơi xa, nhất thời vui vẻ nói:
- Lão đại, chúng ta mau đi đến đó, nơi đó tất nhiên là làm chỗ trọng yếu trong chỗ động thiên này.
Mặc dù thân thể của Lục Bình trôi lơ lửng giữa không trung, nhưng hắn lại có thể nhận ra được chỗ động thiên này cũng có cấm không cấm chế. Hắn mặc dù có thể trôi lơ lửng giữa không trung, lại không thể phi độn đến đỉnh núi nơi xa.
Bất đắc dĩ, hai người chỉ đành phải dựa vào đi bộ để đi tới đỉnh núi nơi xa.
Cũng may hai người cho dù là đi bộ cũng bước đi như bay, so với người phàm toàn lực tốc độ chạy trốn còn nhanh hơn. Tuy nhiên Lục Bình nhìn linh thảo tràn đầy khắp nơi này, trong đó có rất nhiều linh thảo, linh thụ đều khai đầy linh hoa. Lục Bình liền thả Tử Tinh phong vương Tử Lam từ trong Hoàng Kim ốc ra, theo cùng nàng còn có hơn vạn Tử Tinh phong tộc quân kia của nàng.
Tử Lam nhìn linh hoa nở rộ trong dãy động thiên này, nhất thời hoan hô một tiếng, cỡi con khôi lỗi độc giác tiểu mã cao ba thước kia của nàng, vui mừng chạy như bay về phía nơi hoang dã kia. Đồng thời, vô số Tử Tinh phong cũng kèm theo tiếng ông ông càng lúc càng xa, bay ùa vào trong phiến động thiên này.
Lục Bình dọc theo đường đi thấy thành thục ba ngàn năm linh thảo, không nhịn được dùng lại đào được, lại đem mầm móng của thành thục linh thảo lần nữa chôn vào trong thổ địa, thật vất vả dưới Đại Bảo liên phiên thúc giục đi tới đỉnh núi. Lục Bình trong tay đã đào được trên trăm cây ba ngàn năm linh thảo, trong đó có không ít đều là linh thảo cực kỳ trân quý hiếm thấy ở tu luyện giới.
← Ch. 0639 | Ch. 0641 → |