← Ch.0644 | Ch.0646 → |
Như vậy di dời linh quang mạch cũng chỉ còn lại có một biện pháp, đó chính là giống như đem cái linh quáng mạch này dẫn dắt vào một dạng trong không gian chỗ này của Doanh Thiên đạo tràng, đem cái quáng mạch này lại một lần nữa dẫn dắt vào trong một không gian khác. Mà kể từ đó, chỗ không gian này tất nhiên phải đạt tới cấp bậc không gian pháp bảo, nói cách khác phải là động thiên pháp bảo. Cứ như vậy, Hoàng Kim ốc trong tay Lục Bình tự nhiên không thể đem ra dùng được. Khương Thiên Lâm lão tổ thu phục không gian pháp bảo trong đầm nước dưới thác nước này là thể phải làm.
Khương Thiên Lâm lão tổ theo Lục Bình đáp xuống trước đầm nước của thác nước, mặc dù trước đó ông ta đã từ chỗ của Lục Bình biết được trong đầm nước ẩn giấu chỗ bí cảnh kỳ diệu này. Nhưng khi Khương Thiên Lâm lão tổ quả nhiên không cách nào từ mặt ngoài đầm nước phát hiện đầu mối không gian bí cảnh, trên mặt là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Dựa theo như lời của Lục Bình, Khương Thiên Lâm lão tổ đẩy đầm nước. Mặt ngoài đầm nước nhất thời xuất hiện một cái hố lớn sâu cơ hồ đạt tới đáy đầm, một dòng nước đầm chảy thông tạo thành nấc thang nối thẳng xuống đáy đầm.
Khương Thiên Lâm lão tổ đạp lưu thủy hình thành nấc thang từng bước một đi vào đáy đầm, sau đó vũng nước to lớn này nhất thời khép lại, đầm nước lại từ mới khôi phục yên tĩnh.
Lục Bình đứng trên bờ bên đầm nước, sau khi đầm nước khôi phục nguyên trạng vẫn như cũ bình tĩnh đứng bên bờ lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, Lục Bình đột nhiên phát hiện từ trên vách núi chạy như bay xuống thác nước mặc dù vẫn như cũ phát ra tiếng nổ to lớn, nhưng sau khi đầm nước rơi vào thác nước cũng rốt cuộc không có bọt nước to lớn văng lên, toàn bộ đầm nước đột nhiên quỷ dị trở nên bình tĩnh giống như một mặt gương vậy.
Lục Bình thần sắc chợt động, liền thấy trong đầm nước bình tĩnh đột nhiên có một đạo bóng người vạch nước ra, nhưng trên người lại không mang theo một giọt bọt nước, phảng phất bây giờ mặt ngoài chỗ tòa đầm nước này chỉ là một ảo cảnh bị đánh phá vậy.
Sau khi Khương Thiên Lâm lão tổ từ đầm nước đi ra trôi lơ lửng ở bầu trời đầm nước. Lục Bình có thể từ sắc mặt rất ngưng trọng của ông ta nhìn ra muốn thu phục một tòa không gian pháp bảo này sợ rằng cũng không thoải mái.
Đang lúc này, Lục Bình thấy Khương Thiên Lâm lão tổ hai tay hư mang, nguyên vốn mặt ngoài đầm nước bình tĩnh nhất thời lần nữa chấn động lên.
Khương Thiên Lâm lão tổ hai tay mỗi hướng thượng hư mang một phần, tựa hồ muốn bỏ ra cố gắng cực lớn, nhưng hai tay của ông ta vẫn như cũ kiên định không dời nâng lên phía trên.
Theo hai tay của ông ta di động, mặt nước chấn động ngày càng trở nên kịch liệt, đầm nước đánh ra bên bờ kích thích bọt sóng cao ba thước, phát ra tiếng vang to lớn.
Lúc này Lục Bình đã có thể nhìn ra, dưới đầm nước tựa hồ có thứ gì nếu bị Khương Thiên Lâm lão tổ thi triển pháp thuật dẫn dắt đi ra.
Đầm nước kịch liệt chấn động đã kéo dài đến trên bờ, Lục Bình có thể cảm giác được thổ địa dưới chân rung động càng lúc càng rõ ràng, chân mày không khỏi nhíu lại.
Hắn ngờ tới thu phục không gian pháp bảo này sẽ đưa tới cự động tĩnh lớn, cho nên chính hắn mới không động thủ thu phục, mà là để cho Khương Thiên Lâm lão tổ tới thu phục, vì đem động tĩnh đưa tới trong quá trình thu phục giảm bớt đến nhỏ nhất, từ đó không bị các nhà môn phái trong dãy núi Doanh Thiên cùng với các lão tố của Bắc Hải các phái phát giác.
Nhưng hắn vẫn không nghĩ đến, cho dù là Khương Thiên Lâm lão tổ xuất thủ, như cũ dẫn phát thanh thế lớn như vậy, theo mặt đất chấn động cũng lộ ra càng lúc càng kịch liệt, từ lòng đất từ từ truyền ra tiếng "ầm ầm" trầm thấp lại xa xa.
Khương Thiên Lâm lão tổ tựa hồ cũng ý thức được không ổn, như vậy tất nhiên sẽ đưa tới người khác cảnh giác. Lúc này trong dãy núi Doanh Thiên cũng có thể cũng coi là phong vận tế hội, kể cả Doanh Hà phái cùng ba phái lão tổ ở bên trong, có ít nhất mười ba vị pháp tướng kỳ tu sĩ hội tụ ở chỗ này. Một khi có người phát hiện động tĩnh của nơi này, tất nhiên sẽ xuất thủ cướp đoạt, đến lúc đó không gian pháp bảo này quy chúc coi như nói không chừng.
Đang lúc này, Lục Bình thấy Khương Thiên Lâm lão tổ một tay vẫn như cũ giữ vững tư thế hư mang, mà một tay kia cũng vỗ một cái nơi ngực.
Một tiếng kêu to trong trẻo đột nhiên vang lên, trong hư không sau lưng Khương Thiên Lâm lão tổ đột nhiên xuất hiện một con chim khổng lồ từ hư đến thật, linh vũ xinh đẹp trên trời mang theo từng đạo linh quang.
Lục Bình hướng về phía hình tượng con chim khổng lồ này có thể nói là rất quen thuộc. Nó cùng Loan Ngọc trước khi hóa hình hiển lộ Mộc loan chân thân có tám chín phần phần tương tự. Con chim khổng lồ này hiển nhiên chính là sau khi Khương Thiên Lâm lão tổ lên cấp pháp tướng kỳ hình thành pháp tướng.
Chim khổng lồ ngửa mặt lên trời ré dài một tiếng, theo tay của Khương Thiên Lâm lão tổ chỉ một cái, sau khi quanh quẩn quanh một người ưu nhã trên trời, một cái đầu ghim xuống đầm nước kích động.
Lấy được pháp tướng trợ giúp, đầm nước trong nháy mắt kích động tạo nên bọt sóng cao hơn trượng.
Bốn phía ngọn núi bởi vì chấn động mãnh liệt khiến cho không ít núi đá từ trên sơn thể tuôn rơi xuống.
Lục Bình thầm nói không ổn, chỉ thấy đầm nước một trận bọt nước truyền tới, một mặt cùng diện tích lớn nhỏ của đầm nước tương đương cự hình gương đồng từ mặt nước chậm rãi dâng lên. Lục Bình thậm chí có thể từ mặt kiếng bóng loáng như nước thấy bên trong đang có một con Mộc loan điều to lớn phiên phiên bay lượn.
Khương Thiên Lâm lão tổ thấy gương đồng từ đầm nước dâng lên, sắc mặt nhất thời buông lỏng, nhưng trong tay lại cũng không dám chậm trễ chút nào, liên tiếp đánh ra mấy đạo ấn quyết. Từng cổ một chân nguyên màu xanh rót vào trong mặt gương đồng to lớn này, khiến cho gương đồng trong quá trình đề thăng, thể tích cũng đang không ngừng thu nhỏ lại.
Đợi đến khi gương đồng lên cao đến độ cao Khương Thiên Lâm lão tổ trôi lơ lửng giữa không trung, mặt này ẩn chứa một chỗ không gian động thiên pháp bảo thu nhỏ lại đến lớn chừng bàn tay, bị Khương Thiên Lâm lão tổ cầm ở trong tay.
Lục Bình sắc mặt vui mừng, thân thể cũng hướng lên trên bay lên không, đang muốn chúc mừng Khương Thiên Lâm lão tổ chức thu lấy một món động thiện pháp bảo, lại thấy sắc mặt của Khương Thiên Lâm lão tổ ngưng trọng liếc mắt nhìn sau lưng, sau đó nói:
-Đi mau!
Lục Bình thần sắc biến đổi, cũng không còn kịp nói thêm gì nữa, dưới chân hiện ra một chiếc tiểu chu, nhanh chóng hoa phá trường không biến mất ở chân trời.
Đang lúc này, phương hướng mới vừa rồi Khương Thiên Lâm lão tổ quay đầu lại nhìn đột nhiên truyền tới một giọng nói, nói:
- Xin hỏi đạo hữu phương nào đại giá quang lâm Doanh Thiên Sơn mạch, lão phu Doanh Hà phái Trường Hà đạo nhân, kính xin đạo hữu có thể dùng lại nói đôi lời, như thế nào?
Lục Bình đã dùng Vân Quang Ngũ Sắc Y dâng lên cái lồng Việt Dương chu, trên bầu trời đã không thấy độn quang lưu lại lúc Lục Bình phi độn, nhưng muốn lừa gạt được trước pháp tướng lão tổ đã bị phát hiện tung tích vẫn như cũ rất chật vật.
Khương Thiên Lâm lão tổ đứng trên Việt Dương chu trong tay vẫn như cũ nằm mặt gương đồng kia, nhưng lúc này ông ta hiên nhiên đến đoạn khẩn yếu quan đầu nhất để chưởng không động thiện pháp bảo này, toàn bộ tâm thần đều đầu nhập vào trong tay trong mặt gương đông này.
Bất đắc dĩ, Lục Bình chỉ đành phải sử dụng ra toàn bộ sức lực bỏ chạy, không cầu có thể thoát khỏi vị Trường Hà lão tổ này truy tung, chỉ cầu xin có thể không khiến cho y trong lúc do dự liền đuổi theo, để tạo cơ hội cho Khương Thiên Lâm lão tổ tranh thủ thời gian luyện hóa mặt gương đồng này.
Bầu trời đầm nước đã sớm khôi phục xong sóng gợn lăn tăn. Một tên tu sĩ năm mươi tuổi mặt trắng không râu đột ngột xuất hiện, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn đâm nước dưới chân.
Người này chính là Doanh Hà phái Trường Hà lão tổ. Trong dãy núi Doanh Thiên này sau khi Doanh Thiên phải tiêu diệt mấy ngàn năm không biết đã bị Doanh Hà phái tu sĩ trước sau dò xét bao nhiêu lần, chính là chính hắn cũng từng mấy lần điều tra dãy núi của Doanh Thiên, hy vọng có thể lần nữa tìm được một ít bí cảnh trong dãy núi ẩn giấu ở Doanh Thiên phái năm đó. Chỗ đầm nước của thác nước này càng là một phong cảnh lớn trong dãy núi Doanh Thiên, cơ hồ mỗi một Doanh Hà phái tu sĩ đều đã từng tới trước chiêm ngưỡng qua chỗ tòa thác nước giống như cửu thiên thùy lạc này.
Nhưng chính là trong chỗ dạng một tòa thác nước này bày ra đâm nước ẩn giấu một món pháp bảo của Doanh Thiên phái năm đó, mà mấy ngàn năm qua vô số tu sĩ không người nào phát hiện đầm nước dị thường.
Trường Hà lão tổ trong lòng mặc dù kỳ quái đây rốt cuộc là một món pháp bảo như thế nào, như thế nào có thể lừa gạt vô số tu sĩ lui tới nơi này. Nhưng trước mắt lúc nãy người thu thủ pháp bảo hiển nhiên cũng là một gã pháp tướng kỳ tu sĩ, hơn nữa nhìn lên quá trình thu lấy hiển nhiên rất không dễ, như vậy món pháp bảo này hiển nhiên cũng chính là không phải chuyện đùa.
Vậy làm sao có thể khiến cho Trường Hà lão tổ cam tâm, mấy ngàn năm qua, Doanh Hà phái cùng ba phái cơ hồ chính là dựa vào năm đó Doanh Thiên phái lưu lại rải rác truyền thừa mà phát triển cho tới kích thước bây giờ. Trong quan niệm thâm căn cứ để của đám người Trường Hà lão tổ, bọn họ chính là người thừa kế chân chính của Doanh Thiên phái truyền thừa. Như vậy toàn bộ bảo vật của Doanh Thiên phải lưu truyền xuống trong dãy núi Doanh Thiên hiển nhiên cũng thuộc về Doanh Hà phái cùng ba phái sở hữu mới đúng.
Mới vừa rồi người nọ rõ ràng không phải là bất kỳ người nào trong ba nhà môn phái, đó chính là ngoại lai tu sĩ. Ngoại lai tu sĩ lấy được bảo vật của Doanh Thiên phái năm đó lưu lại, Trường Hà lão tổ xem ra đó chính là trộm đạo bảo vật của Doanh Hà phái rồi, vậy làm sao có thể khiến cho Trường Hà lão tố nuốt được khẩu khí này!
Người lấy trộm bảo vật hiển nhiên tu vị cùng hắn không phân cao thấp. Trường Hà lão tổ cũng không nắm chắc chiến thắng, suy nghĩ một chút, Trường Hà lão tổ chỉ đành phải rất không cam lòng hai đạo hư không tan ra trước mặt, rồi sau đó đem hai đạo phù đánh vào trong đó biến mất không thấy.
Tuy nhiên bây giờ xem ra, người nọ tựa hồ đang luyện hóa đến bảo vật, không rãnh bận tâm chui trốn, chẳng qua là từ một tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ lại phi độn, đây chính là thời cơ tốt ngăn lại hắn.
Lục Bình nhìn Khương Thiên Lâm lão tổ đang toàn lực luyện hóa không gian pháp bảo trong tay, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Hắn không ngờ cho dù là pháp tướng kỳ tu sĩ xuất thủ, vẫn như cũ là gây ra động tĩnh lớn như vậy, bây giờ hắn lại phải tránh né pháp tướng kỳ tu sĩ đuổi giết.
Lúc này Lục Bình làm gì còn dám phi độn về phương hướng chỗ động phủ bí mật ở sông Doanh, lúc hắn nhìn về phía sau, chỉ thấy Trường Hà lão tổ hai tay một xe hư không trước người, thân thể vào trong một chỗ không gian môn hộ.
Lục Bình không hiểu vì sao lại giật mình đánh thót một cái, toàn thân chân nguyên cổ động, một cổ não rót vào Việt Dương chu dưới chân. Mặc dù có Vân Quang Ngũ Sắc Y che giấu, nhưng Việt Dương chu trong nháy mắt bộc phát ra năng lượng như cũ xông phá Vân Quang Ngũ Sắc Y ngăn che, trên trời vẽ ra đạo độn quang vô cùng đẹp mắt.
Trong lúc Lục Bình mới vừa phi độn rời đi, hư không chung quanh phương vị hắn mới đi đột nhiên từng trận vặn vẹo. Mấy đóa đám mây mới vừa bị Lục Bình mượn lấy ngăn che thân hình của mình lập tức lọt vào trong hư không tuyền qua biến mất không thấy.
Trường Hà lão tổ xuất hiện trong giữa không trung cách xa chỗ không gian truyền qua này mười mấy trượng, nhìn Lục Bình hết sức độn trốn lạnh lùng cười một tiếng, dưới chân độn quang liên tiếp lóe lên.
Mỗi một lần lóe lên đều xuất hiện ngoài mười mấy trượng, liên tiếp năm lần lóe lên cũng đã đuổi theo ra xa ba bốn dặm, khoảng cách cùng Lục Bình cũng bất quá chỉ còn dư lại hơn trăm trượng.
Lục Bình bởi vì toàn lực giá ngự Việt Dương chu, chân nguyên khổng lồ phảng phất khuynh tả ra hồng thủy, đem toàn bộ mặt ngoài Việt Dương chu nhuộm thành một mảnh màu tím lam. Việt Dương chu tán ra linh quang màu tím lam xẹt qua bầu trời, tạo thành một đạo quang ngần to lớn. Lúc này Lục Bình đã bất chấp ẩn giấu hành tung gì rồi, chỉ có đem hết toàn lực chui trốn.
Đang lúc này, từ sau lưng Trường Hà lão tổ đột nhiên truyền tới hai tiếng thét dài. Trường Hà lão tổ thần sắc biến đổi, dưới chân độn quang lần nữa lóe lên, cùng khoảng cách của Lục Bình lần nữa kéo gần lại ba bốn mươi trượng.
Đang lúc này, nguyên vốn hai đạo độn quang đi theo sau lưng Trường Hà lão tổ đột nhiên một tả một hữu từ hai bên bao sao tới Lục Bình.
- Ha ha, đây đâu phải là đạo hữu của một phái, không ngờ lại âm thầm tiến vào dãy núi Doanh Thiên của ta như vậy, cũng bất đồng lên tiếng chào hỏi bọn ta lại đi, nếu là truyền ra ngoài, chẳng phải là chuyện nực cười cho thiên hạ tu sĩ bảo ba nhà môn phái ta không chu toàn sao!
- Anh Sơn phái Ngũ Cát huynh nói rất đúng. Đạo Vũ tông ta cũng đã sớm bày ra xong lưu thủy yến chuẩn bị tiếp đãi đạo hữu. Nếu đạo hữu không muốn làm khách ở Doanh Hà phái của Trường Hà huynh, vậy lại đến Đạo Vũ tông của ta cũng giống như vậy.
Lục Bình khuôn mặt khổ sở, mà Trường Hà lão tổ nghe thanh âm vang lên là ít nhiều có chút bất mãn.
Hai tên lão tổ này trong lúc nói chuyện đã từ hai bên bao sao đi lên, lúc này Trường Hà lão tổ sau lưng Lục Bình cũng đột nhiên tăng nhanh tốc độ, lần nữa kéo gần khoảng cách cùng hắn.
- Hừ, Ngũ Cát huynh, Vũ Thường huynh, hai vị là tại hạ mời tới, nhân tình tại hạ dĩ nhiên thiếu. Tuy nhiên người này không ngờ lại dựa vào tu vi của mình giương oai trong phạm vi của Doanh Hà phái ta, cũng đánh cắp bảo vật của bản phái, kính xin hai vị có thể giúp ta đoạt lại bảo vật, Doanh Hà phái ta sẽ có trọng tạ.
Trường Hà lão tổ đột nhiên lên tiếng, khiến cho hai tên lão tổ này cũng lộ ra có chút ngượng ngùng không dám minh mục trương đảm nói gì nữa. Dù sao ba nhà môn phái này đã từng lập được thể ước hỗ tương trợ giúp lẫn nhau rồi.
← Ch. 0644 | Ch. 0646 → |