← Ch.0664 | Ch.0666 → |
Mọi người không còn kịp than dài kinh hãi nữa, một bên Khương Thiên Lâm lão tổ đột nhiên phất tay hướng Lục Bình phất một cái. Hai tay của Lục Bình khai ra không tự chủ được nắm chặt lần nữa, rồi sau đó thu về, cho đến khi hai tay của Lục Bình thu hồi trước ngực mới từ từ khôi phục quyền chưởng khống đối với hai bàn tay của hắn.
Lục Bình trong phút chốc Khương Thiên Lâm lão tổ xuất thủ đã hiểu ý của Khương Thiên Lâm lão tổ, vì vậy thừa dịp ông ta phất một lực, trực tiếp đem hai cái ngọc giản thu vào trong trữ vật pháp khí của mình.
Huyền Thần chân nhân không kềm chế được vui sướng trong lòng, nghe giọng hỏi:
- Trong tay người đã có hơn nửa bộ đan phương của Đoán Linh đan sao?
Lục Bình khe khẽ gật đầu, nói:
- Mặc dù không cẩn thận nghiên học nội dung dưới nửa bộ đan phương, nhưng xem ra vấn đề phải làm không lớn!
Khương Thiên Lâm lão tổ lúc này cũng nghiêm mặt nói:
- Nếu là đan phương của Đoán Linh đan thật đúng là tụ đủ, chính là một món linh bảo cũng không đổi được đấy. Chẳng qua là chuyện này chính là thiên đại bí mật của bản phái, các vị chính là con cái tử đệ của nhà mình cũng không được có nửa chữ tiết lộ, hết thảy chờ sau chuyến đi Doanh Thiên đạo tràng lần này hoàn thành trở về bản phái, trải qua từ bản phái lão tổ thương nghệ mới có quyết định nữa!
Đối với loại chuyện như vậy, tất cả mọi người đương nhiên gật đầu một cái. Truyền thuyết năm đó Phi Linh phải tiêu diệt, một nguyên nhân rất trọng yếu, là bởi vì Đoán Linh đan truyền thừa trong Phi Linh phái chọc người nhìn chăm chú quá mức. Điều này cũng không phải Chân Linh phái không cẩn thận, sinh chỉ Phi Linh phái ách vận phủ xuống trên người Chân Linh phái.
Các phái lão tổ trải qua chọn lựa vòng thứ nhất, trên căn bản bảo vật có giá trị nhất cũng đã bị điều đi.
Chân Linh phái vòng thứ hai như cũ là Chân Linh phái chọn trước. Khương Thiên Lâm lão tổ nhìn một chút còn dư lại gần hai mươi món bảo vật, quay đầu lại nói:
- Các ngươi cũng xem một chút trong đó còn đồ gì có thể sử dụng được.
Hiển nhiên, còn dư lại những thứ đồ này tuy nói cũng còn có chút giá trị, nhưng đã không đáng giá Khương Thiên Lâm lão tổ chú ý.
Cuối cùng vẫn là Huyền Thần chân nhân nhìn đúng một mặt đồng la. Mặt đồng la này bất quá là ngưng luyện sáu đạo bảo cấp thông linh pháp bảo thôi. Tuy nhiên Huyền Thần chân nhân cũng ở mặt ngoài của đồng la phát hiện một ít văn lý tương tự trận pháp phù văn. Điều này làm Huyền Thần chân nhân cảm thấy hứng thú lớn, vì vậy Khương Thiên Lâm lão tổ tiến lên cầm mặt đồng la này xuống.
Trong lúc Khương Thiên Lâm lão tổ đem mặt đồng la này giao cho Huyền Thần chân nhân, cũng cau mày nhìn một bên, đúng dịp thấy Huyền Linh phái Tiễn Đạo Phong chân nhân mới vừa tựa đầu ngắt qua, hiển nhiên Tiên Đạo Phong chân nhân già dặn cũng đã phát hiện chỗ kỳ dị của mặt đồng la này, đáng tiếc Huyền Linh phải đứng hàng sau Chân Linh phái, chỉ đành phải cùng mặt đồng la này thất chi giao tí.
Lần nữa sau khi trải qua một vòng chọn lựa, Chân Linh phái lần nữa trở thành người thắng lớn. Nhưng lúc này trung ương cung điện đã hướng các phái tu sĩ động khai, bên trong là có cất giấu trần vật quý báu hơn hay không, điểm này nhưng ai cũng nói không được. Lại nói có thể lấy được bảo vật trong cung điện hay không, trừ nhìn thực lực của từng tu sĩ ra, thành phân vận khí không thể nghi ngờ cũng để thăng không ít, coi như thực lực người mạnh hơn nữa, nếu là đi nhầm phương hướng trong cung điện động thiện, như cũ là không thu hoạch được gì.
Trung ương cung điện cùng ba tòa tiểu hình cung điện trong khu vực sáu đạo thải cấm lúc trước bất đồng. Bản thân của ba tòa cung điện kia chẳng qua là không gian pháp khí, mà trung ương cung điện cũng không hơn không kém là động thiện pháp bảo!
Đáng tiếc động thiện pháp bảo này đã cùng Doanh Thiên đạo tràng hoàn toàn dung hợp. Mọi người đã không cách nào đem thu phục luyện hóa, nếu không nhằm vào tòa cung điện động thiên này, chư phái sợ rằng lại sẽ là một cuộc long tranh hổ đấu.
Lục Bình trong cung điện động thiện, lúc này đang vội vả đi trong một mảnh sa mạc hoang vu khô ráo. Lúc này thời gian hắn tiến vào trung ương động thiên ước chừng đã qua nửa canh giờ, mà Lục Bình đi về con đường phía trước tựa hồ như cũ là chỗ sâu sa mạc vô ngân vừa nhìn.
Sau khi đem bảo vật tràn ra trong cung điện chia nhau xong, các phái tu sĩ không kịp chờ đợi tiến vào trong cung điện. Sau khi Lục Bình theo mọi người Chân Linh phái vào cung điện, lại phát hiện không biết lúc nào, mình đã cùng đám người Khương Thiên Lâm lão tổ tách ra.
Chỗ động thiên này tựa hồ đối với thần niệm của Lục Bình cũng có ức chế, lấy thần niệm của Lục Bình không thấp hơn pháp tướng kỳ tu sĩ lúc này lại chỉ có thể đủ dò xét phạm vi diện tích hơn trăm trượng chung quanh.
Lục Bình trong động thiên trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, không biết mình nên tiến về phía trước theo phương nào. Đang lúc này, trên mặt của Lục Bình thoáng qua một tia kỳ dị, thanh quang dâng lên trong hai mắt tra xét bốn phía một phen. Sau khi không phát hiện có người nào dòm ngó, tay phải vỗ một cái nhẹ nhàng ở ngực, một cái hồ lô màu tím khéo léo từ trong tâm hạch không gian của Lục Bình chui ra.
Thất Bảo Lôi Hồ xoay ở đỉnh đầu Lục Bình chỉ chốc lát sau, phảng phất phát hiện thứ gì, liền dùng ở một phương hướng không động đậy nữa.
Lục Bình trong lòng chợt động, liền đi tới phương hướng Thất Bảo Lôi Hồ chỉ dẫn. Mỗi khi phương hướng Lục Bình đi xuất hiện sự sai lệch, Thất Bảo Lôi Hồ trôi lơ lửng ở đỉnh đầu Lục Bình chính là từng trận rung động, khiến cho Lục Bình cải chính phương hướng của mình rồi mới đi tiếp.
Lục Bình cũng không biết lôi hồ đây là muốn dẫn mình tới chỗ nào, càng không biết địa phương phía trước rốt cuộc sẽ có cái gì hấp dẫn lôi hồ, nhưng Lục Bình trong lúc nhất thời dù sao cũng không quyết định chủ ý đi tới phương hướng nào, như vậy định liên đi theo phương hướng Thất Bảo Lôi Hồ chỉ dẫn mà liều thử một cuộc.
Nhưng Lục Bình đi theo Thất Bảo Lôi Hồ lần này chính là hơn nữa canh giờ, hắn đã đi tới một mảnh đất sa mạc hoang vu này, mà chỗ phía trước tựa hồ cũng lộ ra vẻ xa xa không thể tới được.
Đang lúc này, Thất Bảo Lôi Hồ một mực trôi lơ lửng dẫn đường trước người Lục Bình cũng đột nhiên ngừng lại một chút, rồi sau đó đột nhiên thay đổi phương hướng, lại gần qua một tòa gò cát thấp nhỏ.
Đi tới trước chỗ tòa gò cát này, thần niệm của Lục Bình khẽ động, lúc này mới rốt cục phát hiện vật nấp trong gò cát.
Lục Bình đưa tay hướng sơn khâu một trảo, một cái sa cầu toàn bộ từ hạt cát tạo thành từ trong gò cát nhảy ra ngoài. Lục Bình đưa tay nhận lấy Thất Bảo Lôi Hồ, lấy miệng hồ lô hướng về phía cái chén sa cầu lớn này, trong tay bấm một đạo pháp quyết, thấp giọng quát lên:
- Thu!
Một đạo lôi quang màu tím lóe lên, trôi lơ lửng giữa không trung sa cầu biến mất không thấy, rồi sau đó Thất Bảo Lôi Hồ trong tay Lục Bình lại bắt đầu rung động, tựa hồ là tiêu hóa thứ gì vậy, thỉnh thoảng có chút điểm lôi quang từ miệng hồ lô phún sái đi ra.
Chỉ qua chốc lát sau, lôi hồ dần dần trong tay Lục Bình yên tĩnh lại. Lục Bình lại lần nữa tế khởi Thất Bảo Lôi Hồ, lôi hồ phảng phất uống say vậy. Miệng hồ lô nhún nhảy điện quang phảng phất đánh ra rượu cách, lảo đảo lắc lư lên tới giữa không trung, lần nữa chỉ rõ cho Lục Bình phương hướng đi tới.
← Ch. 0664 | Ch. 0666 → |