← Ch.0797 | Ch.0799 → |
Lục Hải đứng ở đầu thuyền, đem Thái Huyền chiến kích cầm trong tay múa thành một đạo hải giao, bơi lội bốn phía quanh hàn băng cự thuyền, nhất nhất ngăn trở các loại pháp bảo thần thông từ bốn phía bay tới. Nhưng Lục Hải dù sao cũng chỉ là mới vừa lên cấp đoán đan tầng bảy không lâu, dưới một đám tu sĩ đều là đoán đan tầng tám vây công, cho dù có Lục Linh nhi sử dụng hàn băng chi thuyền hết sức tương trợ, vẫn khó có thể kiên trì được bao lâu.
- Không hổ là là Bích Hải linh xà, đệ nhất trong Giao huyết mạch yêu tộc!
- Đúng vậy, nhìn hai đứa trẻ này rõ ràng tu luyện không quá hai trăm năm, tu vi cũng đã đạt tới đoán đan tầng bảy, sợ là trong Bích Hải linh xà nhất tộc là những kẻ thiên tài vô cùng!
- Đúng là như thế, như vậy thân phận của ba đứa bé này trong Bích Hải linh xà nhất tộc tất nhiên tôn quý. Bọn ta lần này làm khó ba người này, Bích Hải linh xà tìm tới bọn ta làm sao ngăn trở đây?
- Ha ha, pháp không trị số đông, mọi người cùng tiến lên, Bích Hải linh xà chẳng lẽ còn định giết toàn bộ bọn ta hay sao?
- Vậy cũng khó nói, tin đồn Bích Hải linh xà quen với việc bao che hồ đoản, đã làm không ít chuyện diệt tộc rồi. Ba tiểu tử này nếu thật là hậu duệ của những bậc đại thần thông trong Bích Hải linh xà, trong tay bọn ta bị thua thiệt xong rồi nói không chừng Bích Hải linh xà sẽ phải kéo tới Trung Thổ giết người máu chảy thành sông lắm!
- Hừ, rung cây nhát khỉ, đừng quên hôm nay cướp đoạt Giao huyết thạch từ trong tay bọn họ còn có Thiên Mã tộc, Cẩm Lý tộc, Tây Hoang điện, thậm chí có Tử Dương cung. Muốn trị tội cũng không tới phiên những thứ vô danh tiểu tốt như bọn ta này.
Chưa kể Bích Hải linh xà mặc dù thế lớn, Tử Dương cung làm gì lại yếu hơn? Đến lúc đó nếu là chọc cho mấy nhà này liên thủ, Bích Hải linh xà còn không phải là ngoan ngoãn lui về Đông hải sao?
- Đúng lắm, nói đúng vô cùng!
- Ha ha, làm gì phải cần tới bọn Tử Dương cung liên thủ, Bích Hải linh xà muốn đến Trung Thổ trước tiên phải qua một cửa ải của Thủy Tinh cung kia rồi hẵng nói!
- Ai nha, cũng quên cái này, Thủy Tinh cung kia được xưng nổi danh cùng Trung Thổ Ngũ đại thánh địa, Bích Hải linh xà đại cử tiến vào Trung Thổ, Thủy Tinh cung chính là chướng ngại lớn nhất!
- Hãy bớt sàm ngôn đi, trước tiên bắt giữ hai tên tiểu quỷ lấy được Giao huyết thạch này rồi nói sau!
Ngôn ngữ đua nhau nhiều nhiều, không ngừng truyền vào trong tại Lục Hải quật cường. Lục Hải lúc này đối mặt mọi người vây công đã sớm lực bất tòng tâm, cũng may đông đảo tu sĩ ai cũng không muốn trên lưng cõng cái tội là hung thủ chém chết Bích Hải linh xà. Mặc dù rất nhiều người đều có đoán đan chín tầng, đoán đan điên phong, tuyệt đối có thể nghiền ép hai người Lục Hải cùng Lục Linh nhi, nhưng họ lại đều không ra tay nặng với hai người. Chẳng qua là không ngừng tiêu hao chân nguyên pháp lực của hai người, chính là đợi đến lúc hai người hao hết pháp lực, như đèn cạn dầu thì bắt giữ.
- Nhị ca, làm sao bây giờ?
Lục Linh nhi hết sức duy trì hàn băng chi thuyền, hiệp trợ Lục Hải phóng ra ngoài, nhưng tu sĩ bốn phía kéo lên bao vây cũng càng ngày càng nhiều. Lục Linh nhi càng ngày càng cảm thấy tuyệt vọng, không khỏi hướng Lục Hải lúc này đứng ở đầu thuyền cực lực chống cự những công kích phảng phất như đùa giỡn của mọi người trước mặt:
- Phụ thân lúc nào mới đến nha?
- Câm miệng!
Đôi môi của Lục Hải ngọa nguậy, thanh âm lại truyền đến trong tai Lục Linh nhi:
- Linh nhi, ba huynh muội chúng ta cho dù là bị người bắt giữ hết cũng không thể tiết lộ nửa điểm tin tức liên quan phụ thân, nếu không lấy thân phận đám ba người bọn ta, tất nhiên sẽ tạo ra đại họa cho phụ thân. Lại nói ta xem những người này cũng chưa chắc dám lấy tánh mạng ba người chúng ta, chỉ cần không dính líu vào phụ thân, thời điểm phụ thân cứu ba người chúng ta mới có thể dễ dàng hơn.
Lục Linh nhi trong ngày thường điêu ngoa nhâm tính, lúc này ngược lại là một người yếu ớt nhất. Lục Hải tính tình hàm hậu thành thật, đến chuyện sống chết trước mắt này, ngược lại tâm trí kiến nghị. Lục Linh nhi bĩu môi, trên mặt lộ ra một bộ dáng khổ sở hiển nhiên muốn khóc, ngay sau đó thu thần sắc lại, lần nữa cổ động chân nguyên trong cơ thể, hết sức duy trì hàn băng chi thuyền không bị đánh vỡ.
Tình cảnh của Lục Bích lúc này so sánh cùng Lục Hải, Lục Linh nhi thì còn kém hơn nhiều. Lý Thông cùng Tạ Thiên Dương cũng không giống những người khác sợ đầu sợ đuôi như vậy. Tạ Thiên Dương mặc dù dẫn đầu khống chế Lục Bích, nhưng đối mặt
Lý Thông tiến lên vây công, Tạ Thiên Dương cho dù là có thực lực thắng được hắn, nhưng có thêm một gánh nặng của Lục Bích cũng cảm thấy bó tay bó chân.
Lục Bích bản thân không phải là người mặc cho người khác giày xéo, trong ngày thường tính cách gian hoạt giảo hoạt của Lục Bình cũng được cô nàng học được không ít. Nàng mặc dù chỉ là vừa đối mặt liền bị Tạ Thiên Dương giam giữ, trong lòng mặc dù kinh hãi cho thần thông pháp lực của Tạ Thiên Dương, nhưng cũng không phải là không có một chút lực để phản kháng.
Thấy Lý Thông tiến lên cường công, Lục Bích lập tức tính toán phạm vi tránh né của Tạ Thiên Dương.
Chân nguyên cả người dùng động, muốn đánh vào cầm cố pháp thuật của Tạ Thiên Dương.
Tạ Thiên Dương đang muốn ngăn đón cường công của Lý Thông, không ngờ tâm thần chợt động, động tác của Lục Bích nhất mực lôi kéo tinh lực của hắn, không thể không đem một phần chân nguyên dùng để trấn áp Lục Bích phản kháng. Cứ như vậy, Tạ Thiên Dương đối mặt Lý Thông cường công cũng chỉ có thể tạm thời tránh đi đòn sắc bén nhất mà thôi.
Mỗi khi Lý Thông tiến lên công kích, Lục Bích liền chấn động chân nguyên đánh vào trói buộc ở bốn phía. Tạ Thiên Dương trong lòng giận dữ, thế mà lại không thể làm gì, chỉ đành phải phân thân trấn áp Lục Bích. Như thế, nguyên vốn Tạ Thiên Dương thực lực vẫn còn trên Lý Thông, ngược lại bị Lý Thông đè ép mà đánh.
Tiểu quỷ thật là giảo hoạt!
Tạ Thiên Dương mất hết kiên nhẫn, định đem Lục Bích ném cho Lý Thông, trong miệng lại cười nói:
- Nếu Lý huynh vội vàng như vậy, con tiểu xà yêu này nhường cho Lý huynh vậy!
Lý Thông thấy Tạ Thiên Dương đột nhiên đem lợi ích tới tay ném trở lại, trong lòng không khỏi sửng sốt, tâm niệm thay đổi thật nhanh. Hắn còn đang suy nghĩ điều này có phải là thuật lừa gạt của Tạ Thiên Dương hay không?
Nhưng có người lại đã sớm núp ở bên cạnh thừa cơ mà động, thấy Tạ Thiên Dương vứt Lục Bích lên, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ngoài ba mươi trượng, không đợi Lý Thông có phản ứng, đạo thân ảnh này đã sớm xẹt qua khoảng cách ba mươi trượng, dùng lực thu nhiếp Lục Bích bị vứt giữa không trung. Rồi độn quang dưới chân kẻ này đột nhiên thay đổi, phảng phất một cái lò xo bị áp súc đến cực hạn, khiến đạo thân ảnh này đột nhiên gia tốc, đợi đến thời điểm Lý Thông cùng Tạ Thiên Dương phát hiện, đua nhau cướp lại, thì cái thân ảnh này chớp lóe liên tục, thoắt cái đã vọt ra đến bốn mươi trượng bên ngoài.
Trong bầu trời chỉ để lại một đạo quỹ tích đỏ như màu máu, hiển nhiên tu sĩ kia mới vừa nửa đường chặn cướp Lục Bích, nhất định đã vận dụng một loại bí thuật thần thông cực kỳ cao minh, nhưng lại với cái giá rất đắt là tiêu hao máu tươi của mình để kích hoạt bí thuật.
- Lôi lão lục, ngươi muốn chết!
Lý Thông hiển nhiên lập tức nhận biết sát thủ nổi tiếng tu luyện giới trong những năm gần đây đang ở Tây Hoang chi địa tị họa!
Trong ánh mắt của Tạ Thiên Dương thoáng hiện ra một chút bất ngờ, chợt nghe đến cách đó không xa lại một lần nữa truyền tới một tiếng rống gấp:
- Lôi lão lục, Tứ công tử nhà ta ở chỗ nào?
Mã Trung Sơn thấy Lôi lão lục chẳng những không chết, ngược lại còn toàn tu toàn vĩ chạy tới chặn cướp đồ của Lý Thông cùng Tạ Thiên Dương, trong lòng mặc dù sung sướng, nhưng chuyển niệm vừa nghĩ mới vừa rồi Mã Thần Hi chính là bị Lôi lão lục này dẫn dụ đuổi theo. Bây giờ Lôi lão lục này bình yên vô sự, nhưng Mã Thần Hi lại không xuất hiện, Mã Trung Sơn trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác không ổn, lập tức há mồm quát hỏi.
Nhưng độn quang của Lôi lão lục này không dừng lại chút nào, ngay sau đó một đầu lại đụng vào trong vòng tu sĩ đang vây công Lục Hải cùng Lục Linh nhi ở phía trước. Chuyện phát sinh đột nhiên, đông đảo tu sĩ đang vây công Lục Hải cùng Lục Linh nhi đại loạn, không ngờ lại chặn lại đường đi của Lý Thông đang đuổi theo tới sau lưng.
Đang lúc này, phương hướng về phía ngược lại với hướng Lôi lão lục phi độn đột nhiên dâng lên một đạo kiếm khí hoành tráng. Lý Thông cùng Tạ Thiên Dương ở sau lưng chẳng biết tại sao đang chậm lại tốc độ nhất thời ngẩn ra. Phi kiếm bay múa bốn phía quanh hai người, đột nhiên sáp vào, ngay sau đó về mặt của phi kiếm chia ra bốc lên một đạo kim sắc cùng với tử sắc quang vựng, rồi lập tức khôi phục lại bình thường.
Những tu sĩ khác vận sử phi kiếm đột nhiên phát giác phi kiếm trong tay mình trong lúc bất chợt rung động không chịu nghe sai khiến. Mọi người đua nhau vận sử chân nguyên trấn áp phi kiếm trong tay. Tu sĩ có kiến thức rộng rãi đua nhau sắc mặt đại biến, trong miệng kinh hô:
- Vạn kiếm quy tông, chẳng lẽ có người muốn dùng một kiếm phá vạn pháp!
Mọi người đua nhau xoay người, liền thấy từ chân trời một đạo kinh thiên kiếm khí kia đột nhiên hóa thành một cái thiên hà từ trên trời giáng xuống, lấy khí thế mãnh liệt vạn người không thể làm gì được hướng đến mọi người, xông thẳng đến chỗ tu sĩ vây
công hàn bằng cự thuyền, khiến họ bị đánh vỡ toạt ra, vòng vây tan tác cả.
Mọi người đua nhau tránh lui, ngay cả Lý Thông cùng Tạ Thiên Dương dưới tình huống một kích tích súc đầy lực này của đối phương cũng chỉ có thể lựa chọn né tránh, đảo mắt lại thấy chiếc hàn băng cự thuyền kia cũng quỷ dị nghịch lưu mà bị kéo lên trên thông thiên kiếm hà, đi tới chỗ kiếm hà nghiêng rơi.
Hơn nữa nhìn lên, hàn băng cự thuyền không ngừng rung động, tựa hồ cố hết sức thoát khỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng là nỗ lực vô ích, để rồi ở cuối kiếm hà đột nhiên mở ra một đạo môn hộ màu vàng kim, nuốt luôn hàn băng cự thuyền vào trong.
Kiếm hà đột nhiên biến mất, đám tu sĩ ai nấu đều chật vật tơi tả, nơi xa truyền tới một tiếng cười dài. Một đạo nhân ảnh ở chân trời xuất hiện, lúc đám người Tạ Thiên Dương nhìn lại, trong bụng không khỏi thở dài:
- Quả nhiên là hắn! Cuối cùng đã để cho hắn chiếm được tiện nghi rồi!
- Lục huynh, cái chuyện không báo mà lấy, tướng ăn chẳng phải là khó coi lắm sao!
Lý Thông sắc mặt thật ra còn khó nhìn hơn, mắt thấy con vịt bay tới tay rồi bị hớt mất, điều này làm cho Lý Thông là bực thiên chi kiêu tử như thế này làm sao có thể nuốt được cục tức như thế này chứ!
Ánh mắt của Lý Thông nhìn thấy rất rõ, dưới uy năng của kiếm thuật đại thần thông này, Lôi lão lục bắt mang theo một con Bích Hải linh xà xông vào trong đó tuyệt đối là hữu tử vô sanh.
Như thế, ba con Bích Hải linh xà phát hiện Giao huyết thạch cuối cùng chẳng phải là đều rơi vào trong tay của người trước mặt sao?
Lý Thông một câu nói không chỉ là đang chỉ trích người trước mắt quá tham, mà càng giựt giây cho những người khác sau một cuộc hỗn chiến không lấy được gì ở chung quanh dấy lên tâm tình bất mãn.
- Người đến không phải là Lục Bình thì còn là người nào?
Cũng chính bởi vì người tới là Lục Bình, thời điểm hắn nhất cử bắt giữ hai con Bích Hải linh xà của hắn, mọi người mới không tiến lên tiến hành vây đánh.
Đùa gì thế, năm năm trước Lục Bình cùng Lý Thông, Mã Thần Hi, Tạ Thiên Dương bốn người một lần đại hỗn chiến mà không rơi vào thế hạ phong.
Mọi người đã sớm nhìn cao thủ hắn có địa vị ngang bằng cùng đám người Lý Thông, Tạ Thiên Dương rồi, nào ai dám xông vào tự đi tìm cái vận xui từ tay hắn?
Chẳng qua là chuyện liên quan đến Giao huyết thạch vô cùng trọng đại, không thể để cho Lục Bình nuốt trọn một mình. Nếu như mọi người thật sự liên hiệp lại với nhau, Lục Bình cũng chỉ có còn biết tìm đường mà chạy thôi. Hơn nữa, nếu tình huống xảy ra như vậy, tựa hồ cũng không phù hợp với những gì Chân Linh phái tu sĩ dặn dò hắn đi lại ở Trung Thổ tìm cách dương danh cho môn phái rồi.
- Lý huynh nói đùa rồi! Hai con Bích Hải linh xà này bị tại hạ bắt sống, theo lý đáng ra phải thuộc về tại hạ hết thảy mới đúng!
Lục Bình hiển nhiên sẽ không bởi vì một câu nói của đối phương liền thỏa hiệp thối lui, thân hình trôi lơ lửng ở khoảng cách hơn trăm trượng bên ngoài mọi người, độn quang dưới chân một mực không tắt, hiển nhiên quyết định chủ ý chính là một khi có người tiến lên cướp đoạt, lập tức liền chạy trốn.
- Ha ha, Lục huynh chẳng những tu vi thực lực làm cho bọn ta bội phục, ngay cả đảm phách này cũng khiến cho bọn ta cảm thấy không thể bì kịp, nếu không lại đem một trong ba con Bích Hải linh xà chém chết tại chỗ?
Tạ Thiên Dương thủng tha thủng thỉnh từ sau lưng Lý Thông đi lên, cùng Lý Thông sóng vai đứng thẳng, khẽ mỉm cười hướng Lục Bình nơi xa thuận miệng nói.
- Tạ huynh cái lời đùa giỡn thế này cũng không tức cười chút nào!
Lục Bình dùng một chút, trên mặt có vẻ không vui, nói:
- Tại hạ tuy tiến vào Tây Hoang chi địa ngày giờ cũng không dài, nhưng cũng nghe nói về sát thủ đại đạo Lôi lão lục tung hoành Trung Thổ. Tuy nói người này chết dưới kiếm thuật thần thông của tại hạ cũng rất thấu xảo, nhưng xem ra cũng là chuyện khiến lòng người vui mừng. Chẳng qua là không biết Lôi lão lục này tại sao lại cùng Bích Hải linh xà bám vào nhau một khối. Chẳng lẽ Tạ huynh cho là Lôi lão lục này chính là Bích Hải linh xà nhất tộc sao, điều này thật là chuyện đáng nực cười nhất thiên hạ rồi.
Tạ Thiên Dương đối với lời giễu cợt của Lục Bình cũng không giận, chẳng qua là cười nói:
- Thì ra là Lục huynh chưa biết được rằng, mới vừa rồi Lục huynh thi triển kiếm thuật thần thông đó, Lôi lão lục mới vừa thừa dịp tại hạ cùng với Lý huynh không rãnh quan tâm đến hắn, từ trong tay của tại hạ cùng với Lý huynh đoạt đi một con Bích Hải linh xà. Lý huynh cùng tại hạ truy kích, Lôi lão lục này đã đâm đầu mà chạy bất kể phương hướng, không ngờ lại trùng hợp Lục huynh xuất thủ, Lôi lão lục này đã một đầu đâm vào trong thông thiên kiếm hà của Lục huynh rồi.
Lục Bình giật mình, ngay sau đó sắc mặt lại là đại biến, xem ra sau khi biết được Tạ Thiên Dương cùng Lý Thông này tất nhiên sẽ không lừa gạt hắn ngay trước mặt nhiều người như vậy. Nếu thế thì trên người của Lôi lão lục tất nhiên còn có một con Bích Hải linh xà cùng chết dưới kiếm thuật thần thông của hắn rồi.
← Ch. 0797 | Ch. 0799 → |