← Ch.0804 | Ch.0806 → |
Lục Bình trong lòng mặc dù mắng thầm trong bụng một con Huyết tu la mà chỉ có thể ngưng tụ một cái vi hình linh mạch hoàn chỉnh, vậy thì quá ít đi, nhưng hắn vội vàng khoát tay nói:
- Là ta nói sai rồi, là ta nói sai rồi, tuy nhiên rất cuộc là chuyện gì xảy ra?
Linh Lung còn giận chưa tiêu, miệng tuôn ra dĩ nhiên không phải là lời tốt đẹp gì, đáp:
- Ai kêu người bản lãnh quá kém, nếu người có pháp tướng kỳ tu vi, vừa rồi ít nhất cũng có thể ngưng tụ một phần hai cái vi hình linh mạch!
Đây đã là Linh Lung lần thứ hai oán trách Lục Bình tu vi quá thấp. Lục Bình cũng chỉ có thể nghe mà nín nhịn. Linh bảo chỉ có trong tay pháp tướng tu sĩ mới có thể phát huy ra uy lực, đoán đan hậu kỳ tu sĩ bình thường có thể ngự sử linh bảo đã coi như là tinh anh, giống như Lục Bình có thể đem uy năng của linh bảo phát huy đến bảy tám thành như vậy, cho dù là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ của một ít thế lực nhỏ yếu cũng chưa chắc được như vậy.
Xem ra tu vi của mình đúng là cần đề thăng lên rồi. Chẳng qua là Lục Bình hiện nay tu luyện ngày giờ cộng lại bất quá hơn trăm năm là đã có đoán đan chín tầng tu vi. Tuy nói từ đoán đan chín tầng đến ngưng tụ kim đan phẩm cấp, thành tựu đoán đan điên phong còn có một đoạn đường dài phải đi. Mà từ đoán đan điên phong lên cấp pháp tướng kỳ càng khó như lên trời, tốn hao công phu có thể ngang hàng với thời gian tu luyện của hắn từ lúc bắt đầu tính tới hiện nay.
Dù vậy, lấy thời gian hơn hai trăm năm tu luyện để lên cấp pháp tướng kỳ, ở tu luyện giới cũng là một độ cao khó có thể sánh bằng.
Lục Bình tạm thời vứt bỏ ý nghĩ khác trong lòng hắn, cười hì hì hướng Linh Lung nói:
- Cũng không phải là nói Linh Lung có thể ngưng tụ linh mạch quá ít, mà là nói những thứ ma la này quá kém. Mấy con ma la tương đương với đoán đan hậu kỳ cộng vào một chỗ thế mà chỉ có thể ngưng tụ một phần hai cái vị hình linh mạch như vậy, thật là quá kém cõi rồi.
Lục Bình dùng một chút, nói tiếp:
- Cho dù là Huyết tu la cùng huyết ma cũng kém luôn, khi ta lên cấp pháp tướng kỳ cũng bất quá chỉ có thể ngưng tụ hai cái vi hình linh mạch...
Linh Lung lộ vẻ tức giận cắt đứt lời của Lục Bình, nói:
- Ngươi cho dù có lên cấp pháp tướng kỳ, có thể từ trên người huyết ma ngưng tụ linh mạch nhiều nhất cũng là một cái vi hình linh mạch.
Lục Bình ngẫn người, hỏi:
- Vì sao, người mới vừa rồi không phải nói bây giờ là có thể từ trên người Huyết tu la ngưng tụ một cái sao, nếu là chờ ta lên cấp pháp tướng, ...
Linh Lung cất một tiếng hừ lạnh, có chút ngượng ngùng nói:
- Duyên cớ không phải là bởi vì ngươi, mà là bị bản thể của Linh Lung giới hạn.
Linh Lung thấy Lục Bình có chút ngẩn ra, tiếp theo đó giải thích:
- Linh Lung bây giờ chẳng qua là linh bảo mới vượt qua một lần lôi kiếp, bản thể nhiều nhất chỉ ngưng tụ một cái vị hình linh mạch, coi như là có nhiều ma la hơn nữa, cũng không hơn được.
- Nếu là người có thể giúp Linh Lung vượt qua lối kiếp lần thứ hai, trở thành linh bảo hai kiếp, như vậy Linh Lung bản thể nhiều nhất có thể ngưng tụ một cái tiểu hình linh mạch; nêu là vượt qua ba lần lôi kiếp, chỉ cần có đầy đủ thi thể của ma la, Linh Lung từ trên người bọn chúng ngưng tụ một cái trung hình linh mạch cũng không khó gì.
Lục Bình hơi có chút hưng phấn, hỏi tiếp:
- Nếu là người tiếp tục trường thành, trở thành thuần dương pháp bảo thì sao?
Linh Lung tựa hồ đối với vị chủ nhân có tầm nhìn cao ngất này ghét cay ghét đắng, tức giận nói:
- Điều này ai biết, có bản lĩnh người đi hỏi Viên đạo nhân đi, tương truyền những thứ pháp bảo như bọn ta này có thể ngưng tụ linh mạch điều truyền từ bản mệnh thần khí Định Linh Thần Thiết của Viên đạo nhân. Năm đó thiên địa sơ khai, tương truyền chính là Viên đạo nhân dùng bản mệnh thần khí ly định thiên hạ linh mạch. Mà Định Linh Thần Thiết nghe nói chính là thuần dương pháp bảo, danh hiệu của Định Linh Thần Thiết được xếp thứ tư trong mấy đại khai thiên thần khí, kế dưới Thất Bảo Lôi Hồ của Bằng đạo nhân, Bản Mệnh Thần Kiếm của Giao đạo nhân cùng với Tạo Hóa Lộ của Quy đạo nhân.
- Ly định thiên hạ linh mạch?
Lục Bình có chút trợn mắt há mồm nhìn Linh Lung, tựa hồ mới ý thức được Linh Lung không ngờ lại cũng có truyền thừa huyết thống cường đại như vậy, hỏi:
- Đây chẳng phải ý nghĩa là tương lai sau này ngươi cũng có thể thành tựu Định Linh Thần Thiết sao?
Linh Lung không nhớ rõ mình đã lần thứ mấy nguýt hay xem thường Lục Bình rồi:
- Chúng ta chẳng qua là đồ phỏng chế mà thôi, muốn trở thành thuần dương pháp bảo như Định Linh Thần Thiết vậy, ngay cả bản thân chúng ta cũng không biết, tóm lại sau Khai Thiên Thất Tổ ngươi có nghe nói có ai đã từng đem pháp bảo nhà mình đề thăng tới qua thuần dương pháp bảo chưa?
Linh Lung dừng một chút, tựa hồ cảm thấy đả kích Lục Bình còn chưa đủ, tiếp theo tặng thêm một câu, nói:
- Trong tâm hạch không gian của ngươi còn có một món Thất Bảo Lôi Hồ đấy, cái tên đó càng là thứ chuyện gieo họa. Những linh bảo khác lúc đối mặt lôi kiếp, coi như không độ được cũng có thể bị chủ nhân bỏ đi, rất ít khi sẽ gây thương hại cho người hiện trợ linh bảo vượt qua lối kiếp. Nhưng dù Thất Bảo Lôi Hồ có uy lực rất lớn, bản thân lại là một cái cột dẫn lôi, trong lịch sử lúc đó lôi kiếp không biết đã làm liên lụy tới bao nhiêu chủ nhân cùng táng thân trong lôi kiếp rồi.
Lục Bình theo bản năng đem thần niệm xuyên thấu qua tâm hạch không gian, lại thấy Thất Bảo Lôi Hồ lúc này đang ngoan ngoãn xoay quanh kim đan của mình, giống như nghe được Linh Lung nói vậy, tựa hồ quả thật so với trong ngày thường sinh ra mấy phần yên lặng ngoan ngoãn hơn vậy.
Lục Bình thầm than một tiếng, trong lúc nhất thời cũng không biết mình bây giờ phải là nên vui mừng hay là rầu rĩ, chỉ đành phải nói:
- Xe tới trước núi tất có đường, cứ đi một bước rồi tính bước kế tiếp vậy!
Mấy ngày sau, Lục Bình cuối cùng cũng từ trong thảo nguyên mịt mờ thoát được mấy đợt ma la đánh chặn, lần nữa đi tới một trấn nhỏ hội tụ nhân tộc tu sĩ trước kia khi hắn mới vừa tiến vào Tây Hoang chi địa. Mà Linh Lung cũng từ từ góp đủ linh khí cần để ngưng tụ hai cái vi hình linh mạch.
Cái trấn nhỏ này chưa bị ma la liên lụy, nhưng nơi này cũng đã đầy tiếng gió học lệ, không ít tu sĩ ở trấn nhỏ đã tự phát tổ chức, đồng thời cũng có không thiếu những môn phái khác phái tu sĩ tới, lấy Tây Hoang điện cầm đầu hợp thành liên minh, chuẩn bị đối kháng ma la xâm nhập.
Lần này ma la xâm nhập có lực độ to lớn, hiển nhiên đã nằm ngoài ý liệu của tất cả tu sĩ của Tây Hoang chi địa. Lực độ to lớn có thể nói là cuốn ùa toàn bộ Tây Hoang chi địa, đã có mấy yêu tộc chủng tộc được coi là rất có thực lực ở Tây Hoang chi địa bị diệt tộc. Tam đại vương tộc Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc thì bị ma la cống hãm sào huyệt, cũng không biết còn có mấy huyết mạch có thể sống, nếu không e rằng Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc ắt phải tuyệt chủng. Hai Đại vương tộc khác là Thiên Mã cùng Kim Bằng cũng tự lo không xong.
Sau khi Lục Bình tiến vào trấn nhỏ, đụng phải không ít tu sĩ quen mặt, đều là ở trong Hà Nguyên chi địa nhìn thấy qua, xem ra cũng đều từ chỗ sâu trong thảo nguyên đột phá ma la đánh chặn mà thoát ra, đi tới nơi tòa trấn nhỏ này tạm nghỉ ngơi và hồi phục.
Trong trấn nhỏ liên quan tới lần Hà Nguyên chi địa khai mở này đã sớm truyền đi phí phí dương dương.
Việc Mã Thần Hi đã không phải là bí mật gì nữa. Danh hiệu Bắc Hải Lục Huyền Bình cùng Tạ Thiên Dương, Lý Thông, Mã Thần Hi bốn người hỗn chiến càng tôn thêm thành tựu của Lục Bình. Hắn đồng thời chém chết Lôi lão lục, cướp đoạt Giao huyết thạch, khiến cho danh tiếng của bản thân có một tia sắc thái như truyền kỳ vậy.
Những thứ khác ví dụ như Bích Hải linh xà xuất hiện, bốn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ của Thiên Mã tộc phủ xuống Hà Nguyên chi địa đuổi giết Cẩm Lý tộc Lý Thông, Tây Hoang điện Trương Chí Minh, Tử Dương Cung Tạ Thiên Dương coi như là có sợi dây liên hệ rõ ràng.
Lý Thông cùng Trương Chí Minh đều có thế lực của Cẩm Lý tộc cùng Tây Hoang điện tiếp ứng ngay. Bọn họ chẳng qua chịu thua thiệt chút ít dưới tay của hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ của Thiên Mã tộc, rồi được pháp tướng lão tổ của mỗi người chạy tới cứu đi.
Còn Tạ Thiên Dương thì thảm hơn. Tử Dương cung danh hiệu rung trời, nhưng khoảng cách Tây Hoang chi địa quá xa, nước xa không giải được cái khát ở gan. Được cái Tạ Thiên Dương này có một thân bản lãnh, dưới Thiên Mã tộc Mã Lập lão tổ bức bách, đã thi triển tu vi ra lâm ly tân trí, nghe nói ba lần bị Mã Lập lão tổ đuổi theo kịp, đều ba lần từ trong tay ông ta trốn thoát được.
Đến cuối cùng, Tạ Thiên Dương dĩ nhiên là thảm hại vô cùng. Nhưng hắn từ dưới tay của Mã Lập lão tổ chạy trốn thoát một lần, uy danh của mình lại càng nổi thêm một lần; Trong khi đó, Mã Lập lão tổ -vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ lão bài này - càng bị thế cỡi hổ khó xuống. Hiện nay ông ta cơ hồ đều trở thành trò cười của Tây Hoang chi địa, cho dù có bắt giữ được Tạ Thiên Dương, cũng khó mà vãn hồi danh tiếng của mình. Nhưng ông ta lại dừng tay không được, cho nên hai người vẫn còn đảo quanh trong đại thảo nguyên của Tây Hoang chi địa.
Tuy nhiên, nghe nói tin tức này đã truyền về Tử Dương cung, đã có Tử Dương cung đại năng suất đêm chạy tới Tây Hoang chi địa, chuẩn bị tiếp ứng Tạ Thiên Dương. Bây giờ mọi người đều đang nghị luận Tạ Thiên Dương này còn có thể chống được tới khi Tử Dương cung đại năng chạy tới cứu hay không.
Lục Bình đi tới trấn nhỏ, chỉ mất nửa ngày liền đem chuyện phát sinh mấy ngày nay trong Tây hoang chi địa điều tra bày tám phần, chỉ là không ngờ thế cục của Tây Hoang chi địa đột nhiên bởi vì Hà Nguyên chi địa cùng tai ương ma la mà trở nên phức tạp như thế. Chính bản thân hắn trong các loại lực lượng khuấy động thế cục này, rõ ràng cũng chiếm cứ một vai trò không nhỏ là kẻ đứng phía sau màn thúc giục cho mọi chuyện phát sinh.
Trong trấn nhỏ có Truyền Tống trận, đây cũng là nguyên do tu sĩ hội tụ trong trấn nhỏ có dũng khí cùng ma la đánh một trận. Dù sao một khi chuyện không ổn, thì rời trấn nhỏ này thông qua Truyền Tống trận đi cái là xong chuyện. Sở dĩ muốn cùng ma la đánh trận, chẳng qua là bởi vì tai ương ma la là hạo kiếp của cả tu luyện giới, muốn tránh cũng không tránh khỏi. Tu sĩ của tu luyện giới ai ai cũng đều có phần giác ngộ này.
Chỉ có điều Lục Bình không thể sử dụng Truyền Tống trận này đi cho xong chuyện. Hắn biết được hết thay Truyền Tống trận khai mở thường thường đều là chỗ được thủ vệ nghiêm mật nhất. Mỗi một tu sĩ sử dụng Truyền Tống trận, đều sẽ phải chịu trận pháp, dị bảo, tất cả các loại kiểm tra cao cấp. Lấy "Man Thiên Quá Hải" thần thông của hắn bây giờ, dưới tình huống đa số tu sĩ lơ đãng thì lừa gạt một lần thì có thể, còn nếu muốn thông qua Truyền Tống trận kiểm trắc, hắn không có tự tin này.
Mà vừa khéo lúc này danh tiếng của hắn cao lên dữ dội, chỉ việc trên người có hai viên Giao huyết thạch thôi cũng đủ rước lấy mấy vị pháp tướng tu sĩ vây công hắn tới chết. Mà hiện nay, trong tình huống lời đồn bay đầy trời, các loại bản bổn truyền lưu về nguyên nhân cái chết của Mã Thần Hi cũng không thiếu cái tát nước dơ lên trên người hắn, dù nước dơ này cũng không oan uổng hắn một chút nào, nhưng hắn không nhận thấy là đến lúc đó những người này sẽ cho hắn cơ hội cãi lại.
Tâm lý bài ngoại lúc nào cũng có. Bây giờ đã có không ít người không cam lòng rồi. Một tu sĩ tới từ đất Bắc Hải bần tích, không biết gặp phải cái vận cứt chó gì, không ngờ lại được danh tiếng cùng vận may và lợi ích lớn như vậy. Như vậy thì hắn đem những thứ hào kiệt chi sĩ của Trung Thổ cùng Tây Hoang chi địa này để ở chỗ nào!?
Lục Bình bây giờ hoài nghi, một khi thân phận của mình bại lộ, sợ rằng không cần có Thiên Mã tộc hoặc là cao cấp tu sĩ của những môn phái đại tộc khác tới, những tu sĩ quanh hắn đây sẽ lập tức vây đánh hắn tới chết.
Hơn nữa, bây giờ hắn cần ở trong trấn nhỏ nghỉ ngơi và hồi phục một hai ngày. Mấy ngày nay bôn ba cùng đại chiến, chẳng những khiến cho chân nguyên của Lục Bình không cách nào lấy được sự khôi phục hoàn chỉnh, mà quan trọng hơn chính là tinh thần mỏi mệt cần hóa giải, huống chi còn có tai họa ngầm do dùng Bạo Nguyên đan.
Lục Bình thong thả đi dạo trong trấn nhỏ. Lúc này bởi vì không khí đại chiến càng lúc càng tới gần, phường thị của trấn nhỏ này càng thêm náo nhiệt. Lục Bình từ trong đó chọn chọn lựa lựa được không ít linh thảo. Phải kể Lục Bình đã mấy năm không mở lò khai lô Nạp Xuyên đỉnh rồi, không biết thuật luyện đan của hắn lúc này có bị thụt lùi lại hay không.
- Chi chi
- Hả?
Lục Bình mới vừa từ địa than chọn một cây ba ngàn năm linh thảo không thường gặp dựa theo giá cả của một cây ngàn năm linh thảo mua đi, thì bên tai chợt truyền tới một tiếng kêu có chút quen thuộc.
Hơn nữa Lục Bình có thể cảm giác được rõ rệt tiếng kêu này tựa hồ là hướng về phía mình.
Lục Bình theo tiếng kêu nhìn lại, nhận ra đó là tiếng phát ra từ một cửa hàng buôn bán yêu tộc linh sủng.
Lục Bình thầm nói một tiếng thật can đảm. Thế cục của Tây Hoang chi địa này vốn yêu mạnh nhân yếu, đại hình thế lực của nhân tộc chỉ có một nhà Tây Hoang điện chống đỡ và đại diện, còn yêu tộc thì lại có tới Tam đại vương tộc. Tuy nói hiện nay hồ tộc coi như là chân chánh hổ lạc bình dương rồi, nhưng Cẩm Lý tộc thật ra thì cũng coi như là nửa vương tộc của Tây Hoang chi địa. Dưới tình huống như vậy, nơi này chỉ là một nhà trấn nhỏ có năng lực phòng thủ không cao, thế mà lại đi mở một nhà cửa hàng chuyên bán yêu sủng. Như vậy lão bản của điểm phố này nếu không phải là ngớ ngẩn, thì ắt là sau lưng có bối cảnh cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho ông ta thậm chí có thể coi thường sự uy hiếp đến từ Tây Hoang yêu tộc.
Dĩ nhiên, Lục Bình nhận thấy hiển nhiên loại khả năng phía sau cơ hồ chiếm toàn bộ.
← Ch. 0804 | Ch. 0806 → |