Vay nóng Tima

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 0808

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 0808: Tây Hoang loạn cục
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Ngày đó hồ tộc tu sĩ tới tìm kiếm nó chính là gia gia của nó, có pháp tướng kỳ tu vi, ở trong hồ tộc cũng là kẻ có vai trò trấn áp tổ vận.

Song ngày đó Lục Bình có thể trước một bước phát hiện gia gia của nó để tránh đi, mà gia gia của nó trước đó lại không phát hiện ra Lục Bình, điều này nói rõ cái gì?

Ngày đó người trước mắt chưa có tu vi như bây giờ, chỉ có đoán đan tầng tám tu vi, nhưng về thần niệm tu vi lại muốn vượt qua gia gia đã lên cấp pháp tướng kỳ của nó. Đây là điều khiến cho người nghe kinh hãi đến bực nào?

Tiểu sa hồ há mồm đang muốn nói gì, lại thấy chân mày của Lục Bình đột nhiên nhíu lại, làm một thủ thế bảo chớ có lên tiếng, sau đó mới xoay người nhìn về phía sau lưng.

Trong lúc tiểu sa hồ không rõ là gì, thì trong bầu trời xa xăm đột nhiên truyền tới một tiếng báo gấm. Nhũ hổ đứng sau lưng tiêu sa hồ lúc này cũng đột nhiên tiến lên, bảo vệ tiểu sa hồ ở phía sau. Một mảng da lông bạch hoàng hắc xen nhau đột nhiên chợt hiện lên, đột nhiên hướng về phía có thanh âm truyền tới phát ra một tiếng gầm dài, tựa hồ đáp lại tiếng báo gầm khiêu khích mới vừa rồi vậy.

- Ha ha, quả nhiên ở chỗ này, tiểu hắc đuổi theo không tệ, con nhũ hổ kia quả thật chính là Điếu Tình Bạch Ngạch hổ!

Thanh âm của cô gái lúc trước truyền tới, đợi đến thời điểm nói xong câu nói này, một đạo bóng đen khó có thể dùng ánh mắt tính toán đã vụt tới chỗ của Lục Bình cực nhanh.

Cô gái từ trên lưng hắc báo nhảy xuống, nhìn Lục Bình như khiêu khích vậy, nói:

- Ngươi quả nhiên đã nhìn thấu con hổ con này bất phàm, khó trách lúc trước không nhường cho bản cô nương, lại cũng không muốn nói nhiều trước mặt người. Bản cô nương mới vừa rồi làm xấu trước mặt ngươi, sợ rằng còn trêu chọc người khác chú ý nữa.

Lục Bình nhíu lông mày, cũng không ngờ cô gái này không phải hoàn toàn dốt nát vô dụng. Tuy nhiên, hắn vẫn biểu lộ vẻ không quan tâm, hơn nữa nhìn cô gái có gì dựa vào, không ngờ lại dưới tình huống chân tướng của nhũ hổ đã bị mình nhận biết như vậy còn có tự tin có thể từ trong tay hắn cướp lấy con hổ yêu này, chẳng lẽ là muốn dùng công đối cứng hay sao?

- Nếu đã bị người biết được chân tướng của con hổ yêu này, bản cô nương cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, mới vừa rồi cái giá cả kia đúng là bẫy người. Tuy nhiên người tốt nhất là giao cho bản cô nương con hổ yêu này, bản cô nương nguyện ý cho ngươi một ngàn thượng phẩm linh thạch, người xem coi thế nào?

Một ngàn thượng phẩm linh thạch! Đây đã là giá tiền đủ mua chuộc pháp tướng tu sĩ rồi. Cô gái này đúng là to gan, mang theo một số lượng lớn linh thạch như vậy đi ra ngoài, mà không sợ bị người đánh cướp. Một khoản linh thạch này đã khiến cho pháp tướng tu sĩ kiến tài khởi ý rồi.

Tuy nhiên, Lục Bình lại cũng không để ý lắm. Hắn bây giờ đối với linh thạch đã không có quá nhiều xa cầu. Linh thạch trên người của hắn đã sớm đủ cho hắn tu luyện. Hắn bây giờ xem trọng hơn những đồ khác, và đó là những thứ mà dù có linh thạch cũng không đổi được.

- Thế nào, người vẫn còn chê ít sao?

Chân mày của cô gái nhất thời nhíu lại, nói:

- Ngươi cũng đứng có quá tham, giá cả một ngàn thượng phẩm linh thạch này bản cô nương cho dù có muốn thuê pháp tướng tu sĩ tới cướp của ngươi cũng đủ rồi. Người xem ra nên nhìn thấy thành ý của bản cô nương chứ!

Lục Bình khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu biết nhũ hổ này là Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc, làm gì có thể dùng linh thạch để mua được chứ.

Cô gái vừa nghe cũng không phản bác, sau một lúc lâu mới nói:

- Ngươi nói cũng không phải là không đạo lý. Ngươi muốn cái gì, bản cô nương có thể tận lực thỏa mãn người. Chẳng qua là người cần suy nghĩ rõ ràng, Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc này chính là đỉnh cấp yêu tộc, có huyết mạch truyền thừa, nếu không được giao vào trong tay người đắc lực, một thân đỉnh cấp huyết mạch này của nó sợ là từ nay sẽ phải phế rồi.

Lục Bình nghe nàng nói thế, trong lòng đối với thân phận của nàng càng thêm xác định, vì vậy cười nói:

- Xin hỏi đạo hữu, đạo hữu có biết Tang Du chân nhân không?

Quả nhiên, cô gái vừa nghe đến hai chữ Tang Du, sắc mặt lập tức liền lộ ra vẻ rất cảnh giác, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ý gì?

Lục Bình chỉ hắc báo mà cô gái cỡi cười nói:

- Đây là Phi Vân báo, tuy nói không coi là đỉnh cấp yêu thú. Tuy nhiên trên người của nó theo truyền thuyết cũng có một phần huyết mạch của đỉnh cấp yêu tộc, có thể thu thập con đoán đan hậu kỳ yêu thú này ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa có lòng tin bồi dục yêu thú còn tấm bé như vậy, thân phận của cô nương hiển nhiên cũng không phải khó đoán lắm.

Cô gái thấy thân phận Ngự Thú Linh tông đệ tử của mình bị người nhìn ra, tu sĩ trước mắt này cũng không quan trọng, biết là hắn cũng không nói láo. Ngự Thú Linh tông ở tu luyện giới lấy sự thần bí và có thì phải trả mà nổi tiếng, nhưng chân chính khiến cho Ngự Thú Linh tông tu sĩ khiến cho người của tu luyện giới không thích lại cũng không phải là những thứ này thôi. Người trước mắt đối với thân phận Ngự Thú Linh tông tu sĩ của nàng không chút khó chịu, có thể thấy người này cùng Tang Du sư huynh quan hệ tất nhiên là không quá tệ.

Nghĩ tới Tang Du sư huynh, thần sắc của cô gái nguyên vốn đại đại liệt liệt này rốt cục có một tia ngượng ngùng. Lục Bình nhìn hết vào trong mắt, cảm thấy buồn cười. Ai ngờ cô gái này đang cho rằng là Lục Bình đã sớm thông qua Tang Du mà biết về nàng. Nếu như thế, chẳng phải là nói Tang Du sư huynh đã sớm chấp nhận sự quan hệ giữa hai người rồi hay sao?

Nhớ tới những năm gần đây, mình khổ tâm cô nghệ mà thủy chung không được Tang Du sư huynh chính diện đáp lại, mà nàng cũng ngại với thân phận nữ nhi của mình không mặt mũi nào chính diện chất vấn Tang Du sư huynh. Nàng chẳng qua là yên lặng dùng hành tung của mình để bày tỏ rõ nội tâm và suy nghĩ của mình, nhưng Tang Du sư huynh lại cứ từ chối bày tỏ ý kiến với nàng.

Nhưng bây giờ nàng lại đột nhiên từ trong miệng của hảo hữu của Tang Du sư huynh biết được Tang Du sư huynh cũng không phải là không quan tâm đến mình. Đây cũng là điều khiến cho cô gái trước mắt này lòng vui như hoa nở, thầm nói lần này theo Tang Du sư huynh từ Trung Thổ đi tới Tây Hoàng chi địa cũng là rất đáng.

Lục Bình không biết mình chẳng qua là nói một câu suy đoán, đã khiến cho trong nội tâm của người trước mắt xoay chuyển nhiều ý niệm như vậy. Tuy nhiên hắn cũng không muốn cùng cô gái dây dưa ở chỗ này. Nếu Lục Bình đoán không lầm, sau lưng

nàng xem ra là còn có hữu tâm nhân bám đi theo tới đây mới đúng.

Chỉ bất quá trên đoạn đường này tới đây, Lục Bình dùng độn tốc cũng không chậm. Nếu người theo dõi có thực lực không đủ, đã sớm bị bỏ rơi, còn nếu như có thể theo kịp, sợ rằng những người đến này đều không đơn giản.

Lục Bình hướng cô gái chắp tay, nói:

- Nếu lời đã nói rõ ra, cô nương xem ra cũng biết rằng con nhũ hồ này vô luận như thế nào tại hạ cũng không muốn nhường. Tại hạ cùng với Tang Du huynh cũng coi là có chút giao tình. Chuyện này coi như cho qua vậy, tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người, xin thứ không thể tiếp tục phụng bồi.

Lục Bình xoay người muốn đi, cô gái đột nhiên nhớ ra cái gì đó, gấp giọng nói:

- Đạo hữu chậm đã, tại hạ Vũ Anh Lan, xin hỏi đạo hữu xưng hô như thế nào, có biết Tang sư huynh của ta hiện đang ở nơi nào không?

Lục Bình ngẩn người, nói:

- Tại hạ họ Lục, từng ở Hà Bắc chi địa cùng Tang huynh có duyên gặp mặt mấy lần, từng cùng Tang huynh liên thủ đối địch, đối với tu vi thực lực của Tang huynh là rất bội phục. Tuy nhiên hành tung của Tang huynh tại hạ cũng không biết, nhìn dáng vẻ cô nương xem ra là đồng môn với Tang huynh, sao ngay cả cô nương cũng không biết hành tung của Tang huynh sao?

Vũ Anh Lan nghe vậy sắc mặt đỏ lên, thế mới biết người trước mặt cùng Tang sư huynh chẳng qua là bình thủy tương phùng thôi, bây giờ cũng chỉ là giữa ngôn ngữ thử dò xét, không ngờ mình cũng tưởng thật.

Vũ Anh Lan cười cười, nói:

- Nhưng chẳng phải trong Doanh Ngọc chiểu trạch gặp được Doanh Sơn Tiên Viện Lục Huyền Bình sự huynh sao? Tang sư huynh xem ra mắt cao hơn đầu, duy chỉ đối với Lục Huyền Bình sư huynh cũng khâm phục có thừa, cũng không ngờ Lục sư huynh cũng đi tới Tây Hoang chi địa.

Lục Bình nghe vậy trong lòng chợt động, nói:

- Ha, thế nào, Tang huynh cũng đi tới Tây Hoang chi địa sao?

Ngay sau đó Lục Bình phảng phất nghĩ tới điều gì, chợt nói:

- Nhưng bởi vì chuyện Điếu Tình Bạch Ngạch tộc diệt sao?

Ngự Thú Linh tổng tuy nói uy danh hiển hách, nhưng ở nhân yêu hai tộc cũng không chiêu nhân đãi kiến, đây cũng là nguyên nhân Ngự Thú Linh tông mặc dù có thực lực tuyệt mạnh, nhưng môn hạ đệ tử lại bí ẩn khiêm tốn.

Mà có hai nguyên nhân chủ yếu Ngự Thú Linh tông tu sĩ không chiêu nhân đãi kiến, một trong đó chính là mỗi khi có yêu tộc chủng tộc tộc diệt, Ngự Thú Linh tông lập tức sẽ giống như con ruồi ngửi được máu tươi, cứ nhào đầu bu tới.

Những thứ chủng tộc này diệt tuyệt mặc dù không phải là bởi vì duyên cớ Ngự Thú Linh tông, nhưng Ngự Thú Linh tông lại sẽ cỗ động tìm tòi những thành viên của chủng tộc bị diệt tộc này lúc lưu lạc bên ngoài, đối ngoại mỹ kỳ danh viết khiến cho một chủng tộc này phải lấy kéo dài, thực là cũng đem những thành viên chủng tộc này đều giá ngự làm thủ hạ linh thú của tông môn tu sĩ.

Nhân yêu hai tộc cũng xưng hậu thế, tự dưng bắt giữ tu sĩ yêu tộc nhà người ta cũng huấn luyện thành vai trò như đầy tớ vậy, còn có thể kỳ vọng yêu tộc sẽ đối xử thân thiện sao?

Lần này tai ương ma la nổi lên Tây Hoang, Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc thủ đương kỳ trùng, trong tộc cao cấp tu sĩ đa số chết trận. Như vậy một ít hổ yêu lưu lạc bên ngoài tất nhiên sẽ dẫn tới tuyệt đại hứng thú cho Ngự Thú Linh tông. Huống chi Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc chính là đỉnh cấp yêu thú, truyền thừa Hỗ đạo nhân huyết mạch, có thể nói là linh thú lý tưởng nhất của Ngự Thú Linh tông.

Nói như thế, thân là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của Ngự Thú Linh tông, Tang Du xuất hiện ở Tây Hoang chi địa hiển nhiên cũng chuyện đương nhiên rồi.

Vũ Anh Lan vừa nghe Lục Bình nói, làm gì không biết suy nghĩ trong lòng của Lục Bình, vì vậy nói:

- Bản tông đúng là đã có không ít tu sĩ chạy tới Tây Hoang, tuy nhiên Tang Du sư huynh lần này lại cũng không phải là vì Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc. Hắn đã có Nguyên Thủy Cự Ngạc làm bản mệnh linh sủng, tùy thời đều sẽ lên cấp pháp tướng kỳ. Điếu Tình Bạch Ngạch tuy nói huyết mạch cao quý, lại cũng chưa chắc mạnh đến nỗi qua Nguyên Thủy Cự Ngạc. Tang huynh sư huynh lần này lại thật ra là hướng về phía Vũ Văn Phi Tường mà tới.

- Vũ Văn Phi Tường sao?

Lục Bình rất kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, hỏi:

- Nhưng hai người lại muốn đại chiến một trận chăng?

Vũ Anh Lan gật đầu, đáp:

- Mấy năm trước hai người một cuộc đại chiến, tuy nói là lưỡng bại câu thương, nhưng Vũ Văn Phi Tường thực chất lại là chiếm thượng phong. Tang Du sư huynh xưa nay cao ngạo, sao lại chịu người khác chiếm tiện nghi trên mặt này. Nguyên vốn lần này trong nhân thủ của bản tông tiến vào Tây Hoang chi địa cũng không có Tang Du sư huynh. Nhưng mà sau khi nghe nói Vũ Văn thế gia đã sai phái tu sĩ tiến vào Tây Hoang chi địa hiệp trợ Tây Hoang yêu tộc chống đỡ tai ương ma la, mà Vũ Văn Phi Tường cũng trong đó, liền tinh dạ kiêm trình chạy tới.

Lục Bình thấy Vũ Anh Lan lập tức nói nhiều như vậy, biết được này là nàng sợ có chuyện yêu cầu mình, vì vậy cười nói:

- Cô nương có cái gì khó nói xin cứ bày tỏ, tại hạ đối với Tang huynh cũng rất kính trọng, nếu có điều cần, tại hạ đương nhiên hết sức!

Vũ Anh Lan sắc mặt buông lỏng, hiển nhiên là yên lòng. Lục Bình trong lòng kinh ngạc, nhưng mà bên trong lại càng thêm cẩn thận, dưới mắt Tây Hoang chi địa đông đảo thực lực giác trục, lại có đại địch ma la này, không cẩn thận cuốn vào bị thua thiệt nhiều cũng đừng hy vọng Chân Linh phái sẽ ở sau lưng làm chỗ dựa.

Ngự Thú Linh tông môn hạ tu sĩ đi ra ngoài lịch lãm, trừ lần đầu tiên có môn phái dẫn dắt người đi theo ra, còn lại thời gian cũng chỉ dựa vào một người chìm nổi trong tu luyện giới, trừ phi bị người giết chết, nếu không rất khó được đến môn phái trợ lực.

Tang Du cùng Vũ Văn Phi Tường đấu pháp, sau lưng Vũ Văn Phi Tường có Vũ Văn thế gia ủng hộ. Mà sau lưng Tang Du lại không chiếm được Ngự Thú Linh tông ủng hộ. Cô gái này sau khi biết người trước mắt lại là Lục Huyền Bình được Tang Du sùng bái vô cùng, lập tức nổi lên tâm tư muốn vì sư huynh của mình mời người hỗ trợ.

Vũ Anh Lan đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy ánh mắt của Lục Bình đột nhiên biến hóa, lời nói đến miệng vội vàng cắn xong không nói, lại thấy Lục Bình cất cao giọng nói:

- Không biết là vị đạo hữu nào ngay mặt, có thể không lẫn một mặt hay không, tránh ở một bên cũng khiến cho người ta coi thường chứ!

Cô gái hơi biến sắc mặt, lúc này còn có người theo tới, hiển nhiên là mình bại lộ hành tích, hơn nữa còn bị Lục Bình phát hiện trước một bước, trên mặt của nàng hiển nhiên treo không được. Tuy nhiên ngay sau đó xem ra như vậy cũng chứng minh người này thực lực cao tuyệt, Tang Du sư huynh nói không ngoa.

Nếu là có thể nói động người này tương trợ, Tang sư huynh cùng Vũ Văn Phi Tường đại chiến cũng không bị ngoại lực can thiệp.

Lục Bình thấy người ẩn giấu vẫn không lộ hành tích, ngay sau đó trong miệng một tiếng cười lạnh, lại thấy một đạo kiếm quang màu xanh da trời không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện trong hư không mười mấy trượng bên ngoài Vũ Anh Lan.

Một tiếng xé gió vọt vạt áo truyền tới. Một tên lão giả chừng năm mươi tuổi ăn mặc theo lối chưởng quỹ rất tơi tả hiện ra thân hình, cũng liên tiếp chạy như bay về phía sau mười mấy trượng, nhưng vạt áo trước người vẫn bị Thủy U kiếm đánh bất ngờ phá vỡ.

Mặt lão giả lòng vẫn còn sợ hãi vẻ kinh hoảng chưa từ trên mặt phai đi, hai tay đã liên tiếp bấm động, liên tiếp hai món thông linh pháp bảo che trước người. Sau đó ông ta tựa hồ lại cảm thấy không yên lòng, đem một cây phất trần đảo qua trước người, tảo diệt không còn kiếm khí của Thủy U kiếm như bóng với hình mà đến, cũng là một món pháp bảo cấp bậc Dưỡng linh.

- Tây Hoang điện tu sĩ, xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào, âm thầm đi theo cô nãi nãi là có chuyện gì?

Vũ Anh Lan sắc mặt trầm xuống, há mồm ra là đốt đốt bức người tra hỏi.

Lão giả liếc nhũ hổ trước người Lục Bình một cái, trong miệng cười khan nói:

- Một con Điếu Tình Bạch Ngạch nhũ hồ như vậy lại bị các hạ một trăm thượng phẩm linh thạch mua đi. Mua bán này của các hạ làm cũng quá mức, chăng lẽ lấn Tây Hoang điện của ta cũng như không người sao?

- Ha ha!

Lục Bình cười lạnh hai tiếng, nói:

- Ngươi đây là muốn đổi ý? Cũng không sợ đập chiêu bài của Tây Hoang điện nhà mình sao?

Bên cạnh Vũ Anh Lan là càng thêm không chút kiêng kỵ:

- Lời này nghe nhiều mới mẻ, Tây Hoang điện ngươi lúc nào lại có người? Cô nãi nãi bình sanh nhất kiến bất đắc chính là hạng người ỷ thế hiếp người!

Hắc báo dưới chân phối hợp hướng về phía lão gia phát ra một tiếng gầm thét. Lão giả mặt liền biến sắc, lần này cũng không đi mắt, trong miệng kinh hô:

- Phi Vân báo, ngươi quả thật là người của Ngự Thú Linh tông sao?

Vừa dứt lời, hắc báo đã hóa thành một đạo tia chớp màu đen, nhào tới lão giả.

Lão giả lúc trước đã sớm bị một kiếm thần xuất quỷ một kia của Lục Bình chém kinh hãi đảm chiến, thấy hai người hiển nhiên chính là một nhóm, trong lòng lại kiêng kỵ uy danh của Ngự Thú Linh tông, thấy Vũ Anh Lan xuất thủ không ngờ lại quay người chạy đi rồi.

Đây cũng ngoài Lục Bình dự liệu, nghe nói Tây Hoang điện mặc dù được xung đệ nhất nhân tộc của Tây Hoang chi địa, thực là đã sớm không rơi. Môn hạ tu sĩ phần nhiều là hạng người không cốt khí cùng với thừa dịp cháy nhà hôi của, Lục Bình nguyên vốn vẫn còn có chút không tin, bây giờ nhìn lại xem ra là không nói ngoa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1594)