← Ch.0834 | Ch.0836 → |
Lục Bình có thể chém chết Phạm Dư Khánh, trừ chuyện Phạm Dư Khánh bị thương nặng trước, một thân thực lực chỉ còn dư lại bảy tám phần mười ra, quan trọng hơn chính là Bôn Lôi tam kiếm liều mình đánh giết đối thủ. Lục Bình ngược lại cũng không mang đến bao nhiêu tác dụng, xác thực mà nói thì hắn coi như là một người được cái thế ngư ông thủ lợi mà thôi.
Phạm Dư Khánh đã chết, nơi đây quyết không thể lâu!
Lục Bình thu Thái Huyền chi thứ đã bị tổn thương vào, lấy đi trữ vật pháp khí của Phạm Dư Khánh, sau đó liền dùng Xích Linh hỏa đem thi thể Phạm Dư Khánh đốt sạch sẽ.
Hắn đem thi thể của Lôi Kiếm cùng Điện Kiếm thu liễm. Hai người này chết rất trang liệt, Lục Bình không muốn hỏa táng, dự định đem thi thể của hai người giao cho Thiên Huyền Tông.
Rất may lúc này Vân Kiếm còn giữ một hơi thở cuối cùng, Lục Bình lập tức đem một viên Chung Đỉnh đan bỏ vào trong miệng của Vân Kiếm, cầm giữ tánh mạng của hắn, sau khi cẩn thận tra xét một phen, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Kiếm mặc dù bị Phạm Dư Khánh dùng tàn tổn pháp tướng đánh cho trọng thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cộng thêm một viên Chung Đinh đan này của mình, xem ra căn cơ của Vân Kiếm sẽ không tốn hao nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi mấy năm, hoàn toàn có thể khôi phục tự thân tu vi, ngày sau còn có thể tiến thêm một bước nữa được.
Đem Lục Cẩm nhi từ trong Hoàng Kim ốc ra, đem Vân Kiếm đặt lên trên lưng nó, Lục Bình cất lên độn quang hướng Thái Huyền cổ thành mà bay đi.
Lục Bình một đường phi độn, ở bầu trời khoảng cách Thái Huyền cổ thành một ngàn dặm, liền cảm giác gì đó, chậm tốc độ phi độn lại. Thanh Loan điểu theo sau lưng thấy vậy cũng bắt đầu chậm rãi bay quanh.
Một cánh cửa không gian mở lóe ra trước người Lục Bình, sau đó lão giả râu tóc nửa xám nửa trắng cả người trên dưới hoàn toàn không có chút khí tức nào từ trong môn hộ này chắp tay bước ra.
Lục Bình dùng thần niệm quét ở trên người của lão giả nhưng không cách nào điều tra ra nửa phần khí tức của ông ta. Nhưng ở sát na lão giả xuất hiện, một cảm giác sợ hết hồn hết vía liền tràn ngập toàn bộ thân thể của hắn.
Loại cảm giác này Lục Bình chỉ từng cảm thụ qua trên người của Thiên Tượng lão tổ.
Lục Bình liền vội vàng khom người hành lễ nói:
- Vãn bối Bắc Hải Chân Linh phái Lục Huyền Bình, xin ra mắt tiền bối.
Lục Bình có cảm giác hai đạo mục quang như thực chất nhìn trừng trên người mình, tựa hồ tất cả bí mật của mình ở dưới hai đạo ánh mắt này đều không thể ẩn trốn đâu được nữa.
Rốt cuộc ánh mắt của lão giả vượt qua Lục Bình, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó một cô sát ý phố thiên cái địa đập vào mặt. Mặc dù này có sát ý cũng không phải là nhằm vào Lục Bình, nhưng Lục Bình vẫn cảm giác hô hấp khó khăn dưới cổ khí thế ngập trời này, còn Thanh Loan điểu cách đó không xa thì phát ra tiếng kêu khiếp sợ liên tiếp, thân thể run lẩy bẩy cơ hồ sắp không nhịn được nữa rơi xuống từ trên bầu trời.
- Ai làm?
Dĩ nhiên là lão giả chỉ Vân Kiếm đang hôn mê bất tỉnh nhi trên lưng Lục Cầm nhi.
Lục Bình liền vội vàng nói sơ lược cho lão giả nghe những gì đã trải qua, bao gồm sứ giả của năm đại thánh địa liên thủ, Lôi Kiếm cùng Điện Kiếm chết, xuất hiện tu sĩ xa lạ, vân vân..
Trong lúc Lục Bình giảng thuật những chuyện này, thần niệm có thể rõ ràng cảm nhận được sát ý đầy trời đang cấp tốc thu liễm. Lão giả trước mắt đột nhiên như một đạo vực sâu không lường được, thôn phệ toàn bộ khí tức hỉ nộ ai nhạc mà ông ta tán phát ra lúc trước.
Nhưng Lục Bình lại cảm nhận được từ trên người của lão giả càng thêm thâm trầm quý động. Đây không phải là lão giả đột nhiên trở nên không còn tình cảm, mà là càng giống như một tòa đê đang tích súc nước. Một khi đê vỡ, đó chính là một cơn chấn nộ, một khi phát động thì không thể nào thu thập.
Tất nhiên Lục Bình biết lòng lão giả đã như lửa đốt, cho nên đem những gì trải qua thuật lại cực kỳ đơn giản, đồng thời còn làm hết sức đem những gì mình thấy ở rừng rậm trần thuật lại toàn bộ.
Lão giả nhìn Lục Bình một cái sâu hoắm, rồi sau đó hai tay hướng về phía trước, xé ra hư không, một đạo không gian liệt phùng bị tách ra một cách cứng rắn và cuồng bạo.
Lão giả một bước bước vào trong đó, cái khe hở không gian này ngay sau đó biến mất không thấy đâu nữa, chỉ để lại thanh âm của lão giả vẫn vang vọng bên tai Lục Bình:
- Lão phu có chuyện quan trọng muốn làm, ngươi hãy cầm tín vật của lão phu đến Thiên Huyền thành Đan Đỉnh đường cứu trị Vân Định Lâu. Nếu lời ngươi mới vừa nói đúng là sự thật, Thiên Huyền Tông tự nhiên có hậu báo, nếu là nói không thật, ngươi ắt biết hậu quả!
Dư âm lượn lờ, Lục Bình mới phát hiện ở chỗ không gian lão giả xé ra để rời đi đó, còn có một cái ngọc bài lẳng lặng trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Lục Bình đưa tay ngoắc một cái, ngọc bài bị Lục Bình nằm trong tay, cẩn thận dò xét chốc lát. Lục Bình ra chỉ lệnh cho Thanh Loan điều sau lưng một tiếng, rồi nhanh chóng bay về hướng Thiên Huyền cổ thành.
Mấy ngày sau, Lục Bình tay cầm một cái ngọc giản đi tới một chỗ hẻm nhỏ bình thường trong Thiên Huyền thành. Ở cạnh cửa hẻm nhỏ này, Lục Bình đem ngọc giản bỏ vào trong chén trước người một tên khất cái đang lười biếng phơi nắng ở đó.
Ngọc giản vừa vào trong chén, giống như một khối hàn băng nhanh chóng tiêu tan dưới ánh mặt trời, hóa thành nửa chén nước sệt màu tím.
Tên khất cái bưng chén mẻ đó lên, uống một hơi cạn sạch nước thuộc bên trong, sau đó thoải mái thở như một cái, rồi lần nữa nằm xuống phơi nắng ở dưới ánh mặt trời, từ đầu chí cuối tên khất cái này đều không hề nhìn tới Lục Bình một cái nào.
Lục Bình khẽ mỉm cười, cũng không cho là quan trọng, cúi người cầm cái chén mẻ từ dưới đất lên, đi tới cuối hẻm nhỏ, đem chén mẻ đặt ở một cái rãnh ngầm, sau đó đem mấy viên trung phẩm linh thạch bóp nát vẩy vào trong chén, một đạo linh quang bốc lên, Lục Bình đã biến mất ở cuối hẻm nhỏ.
Đợi đến thời điểm Lục Bình xuất hiện lần nữa, thân người của hắn đã xuất hiện ở một phòng nhỏ chỉ có diện tích ba thước, cao cũng chỉ có một trượng.
Ở một góc phòng nhỏ để một bộ áo quần màu đen cùng một cái mạng che mặt cũng màu đen. Áo quần mặc lên người liền đem tu sĩ bao kín mít từ đầu tới chân.
Lục Bình suy nghĩ một chút, dứt khoát đem đá khôi giáp khoác lên người trước, sau đó mới mặc áo quần màu đen cùng khoác đấu bồng lên người.
Đẩy cửa phòng nhỏ bước ra, Lục Bình đi vào một cung điện khổng lồ nằm dưới dưới đất, nhất thời nhận ra được bốn phía cung điện ẩn giấu pháp trận sinh ra một loại liên lạc vi diệu cùng với áo quần cùng đấu bồng màu đen trên người.
Lục Bình thần sắc ngưng trọng, thần niệm quét dọc theo người ra, cần thận điều tra tình cảnh quanh thân, phát hiện bản thân của bộ áo quần màu đen này mặc dù có chức năng che giấu một ít khí tức của tu sĩ, nhưng khi gặp gỡ kẻ có tu vi thâm hậu hơn một chút, đặc biệt là người có thần niệm tu luyện theo phương pháp đặc thù hoặc có thành tựu có, hoặc là tu sĩ đã tu luyện được đồng thuật thần thông thần dị, thì loại áo quần này vẫn không cách nào ngăn trở người khác dòm ngó.
Bất quá ở trong tòa cung điện này cũng khắc họa một tòa pháp trận thần kỳ, mỗi một bộ áo quần màu đen đều liên kết qua lại với bộ pháp trận này. Như vậy tu sĩ có thể thông qua áo quần trợ giúp mà nhận được sự hỗ trợ của cả tòa pháp trận, đem thân phận tu sĩ của mình tầng tầng che giấu lại.
Như vậy nếu là có người vẫn muốn tham tra bí mật của người khác, thì phải dùng lực của một người mà đối kháng cả tòa pháp trận. Điều này dĩ nhiên là không thể được.
Lục Bình thầm than Thiên Huyền Tông vì xúc tiến thành công lần linh vật giao dịch hội giữa các môn phái này mà tốn hao không ít tâm tư. Cũng may hắn bởi vì trước đó tập sát Phạm Dư Khánh, cứu trợ Bôn Lôi tam kiếm, tiếp lấy thiện duyên cùng Thiên Huyền Tông, nên trước chuyện này đã được không ít trợ giúp của Huyền Tông, nên đã sớm đối với tiến trình an bài cho lần linh vật giao dịch hội này năm rõ như trong lòng bàn tay.
Đặc biệt là khi hắn đem Vân Kiếm bị thương cùng thi thể của hai người Lôi Kiếm, Điện Kiếm về thì gặp được vị Thiên Huyền Tông đại tu sĩ lão giả kia. Sau khi chuyện xảy ra, Lục Bình mới biết người này chính là Thiên Huyên Tông Khánh Ly lão tổ, hơn nữa mới vừa mới tiến cấp lên làm vị pháp tướng đại tu sĩ thứ năm của Thiên Huyền Tông. Trong khi đó, hiện giờ tại Trung Thổ tu luyện giới, tin tức liên quan tới chuyện Khánh Ly lão tổ lên cấp đại tu sĩ, Thiên Huyền Tông vẫn còn giữ bí mật kín như bưng.
Cũng chính bởi vì có Lục Bình thông báo chuyện xảy ra cụ thể thế nào, mới khiến cho Khánh Ly lão tổ tắt đường tìm được địa điểm song phương đại chiến, tiếp ứng và đem một đám tu sĩ Thiên Huyền Tông trở về tông môn.
Trong đó mặc dù Hạ Hầu Vô Thương bị thương nặng, cần phải bỏ mười năm để hồi phục; Tiêu Viễn thì thậm chí pháp tướng bị băng giải, kiếp này đã vô vọng lên cấp pháp tướng trung kỳ, nhưng rốt cuộc là đã cứu được tánh mạng của hai người này.
Sau khi Khánh Ly lão tổ trở về, Lục Bình liền nhanh chóng được Khánh Ly lão tổ triệu kiến. Hai người ở trong một chỗ mật thất mật đàm nửa ngày, sau khi đi ra trong tay Lục Bình đã có thêm một cái ngọc giản mà lúc nãy hắn đã bỏ và hòa tan vào trong cái chén bể của tên khất cái.
Bất quá điều khiến cho Lục Bình có chút bất ngờ chính là, Thủy Tinh cung lần này không ngờ lại cũng tham dự vào trong trận đánh chèn ép Thiên Huyền Tông của năm đại thánh địa.
Bất quá lần này Thủy Tinh cung lại đứng ở phía của Thiên Huyền Tông, công khai cùng năm đại thánh địa nói lời phản bác. Trước đó khi sứ giả của năm đại thánh địa phục kích Hạ Hầu Vô Thương cùng Tiêu Viễn thì, trên đường xuất thủ tương trợ chính là ba vị đệ tử đích truyền đời thứ ba của Thủy Tinh cung lần này theo sứ giả cùng đến.
Lục Bình đã biết được sứ giả Thiên Huyền Tông lần này đi ra ngoài Thủy Tinh cung chính là Nguyên Quang lão tổ đã từng đến Bắc Hải. Hơn nữa một trong ba vị Thủy Tinh cung đích truyền đệ tử đi theo còn có người là người quen cũ của mình, và đã từng bại ở dưới kiếm của hắn - Trương Thế Kiệt!
Vân Kiếm sau khi tỉnh lại, đã cùng Lục Bình giảng thuật những gì xảy ra sau khi Thủy Tinh cung tu sĩ xuất hiện. Khi nghe Trương Thế Kiệt không ngờ lại cũng đã có đoán đan điền phong tu vi, thậm chí đã đánh trộm và làm bị thương Phạm Dư Khánh, khiến cho Lục Bình vô cùng kinh ngạc, thầm than rằng có thể ở trong mấy chục năm ngắn ngủn đem tu vi đề thăng lên mức này cũng không phải là chỉ có một mình hắn. Trương Thế Kiệt này ở Bắc Hải bại ở dưới kiếm của mình, sau đó hiên nhiên đã có tế ngộ của riêng y.
Song phương đối với lần giao thủ âm thầm này cũng không để lộ ra. Thiên Huyền Tông lần này có hai tên đoán đan điên phong đệ tử đích truyền bị bỏ mình, ba người bị thương nặng, trong đó có hai vị pháp tướng kỳ đích truyền đệ tử; Còn năm đại thánh địa thì cũng bỏ mạng Phạm Dư Khánh, Cửu Huyền Lâu đích Chu Cửu Loan cũng bị một vị pháp tướng kỳ đích truyền đệ tử của Thủy Tinh cung đánh cho bị thương.
Vô luận như thế nào, thì đây chỉ là một lần đấu giữa đệ tử đời thứ ba của hai phe. Khánh Ly lão tổ sau khi phát hiện thất sách đã chạy đi tiếp ứng, nhưng cũng không từng xuất thủ đối phó sứ giả của năm đại thánh địa, mà để mặc cho năm người này đi tới Thiên Huyền cổ thành.
Lần này linh vật giao dịch hội của các phái vì vậy mà trở nên có quy mô to lớn, không chỉ là có sứ giả của lục đại sự hình môn phái tham gia, mà trước khi chuyện xảy ra còn có không ít tu sĩ nghe phong thanh mà tới, muốn dùng một ít thiên tài địa bảo hiếm thấy trong tu luyện giới để đổi lấy linh vật cao cấp, trong số này thứ làm người khác chú ý nhất chính là Tử Tinh phong vương tương vốn đã biến mất mấy ngàn năm trong tu luyện giới. Chủ của thiên tài địa bảo này tuyên bố muốn dùng vật này để đổi lấy thiên cấp thượng phẩm linh vật Lôi Kiếp Chi Thủy.
Tai ương Ma la ngày càng tới gần, đề thăng tu vi, tăng cường thực lực đã thành chủ đề trong tu luyện giới. Mà lực lượng trung kiên mà tu luyện giới dùng để ngăn cản tai ương ma la cũng không phải là pháp tướng lão tổ, mà là đoán đan kỳ tu sĩ có số lượng khổng lồ.
Rất nhiều đoán đan kỳ tu sĩ thường thường bởi vì khan hiếm thiên địa linh vật mà bị kẹt ở bình cảnh mãi không thể tiến thêm được bước nào nữa. Như vậy, tiếp theo thuần dương pháp hội của Thất Phiến lão tổ, linh vật giao dịch hội của Thiên Huyền Tông lần này liền ứng vận mà sinh.
Sau khi Lục Bình từ trong phòng nhỏ đi ra, quay đầu nhìn lại, liền thấy ở cung điện dưới đất này sắp hàng mấy trăm loại nhà gỗ nhỏ rậm rạp chằng chịt phảng phất như những cỗ quan tài dựng đứng vậy, hơn nữa còn có những tu sĩ áo đen đầu đội đấu bồng từ bên trong không ngừng đi ra, hội tụ về hướng cung điện phía trước, sau đó được đệ tử của Thiên Huyền Tông tiếp dẫn tới những căn phòng nhỏ bằng hai trượng này.
Mỗi một tu sĩ tiến vào cung điện dưới đất đều có thể được phân phối một căn phòng nhỏ. Ở trong căn phòng nhỏ, tu sĩ có thể đem linh vật mà mình chuẩn bị muốn giao dịch cùng với vật tương ứng để dùng làm vốn trao đổi linh vật tùy tâm sở dục trưng bày ở trong phòng nhỏ.
Kế tiếp một đoạn thời gian, tu sĩ có thể thông qua vật phẩm biểu diễn của mỗi người ở trong phòng nhỏ đó mà hấp dẫn người tới giao dịch. Đồng thời, tu sĩ cũng có thể đi thăm những phòng triển lãm nhỏ của tu sĩ khác, để tìm kiếm vật mình cần.
Điều này đối với Lục Bình mà nói cũng tương đối mới mẻ. Bất quá lần này mặc dù hắn muốn đổi lấy một ít linh vật cho Chân Linh phái, nhưng rốt cuộc chỉ là một lực lượng của cá nhân hắn, căn bản không cách nào so sánh với mỗi một môn phái, thế lực tu sĩ đại biểu cho mấy trăm người. Cho nên, Lục Bình ngay từ ban đầu đã không nghĩ là sẽ đại quy mô trao đổi linh vật.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản: chỉ cần có thể đổi lấy mấy loại linh vật cần thiết, phẩm chất đạt yêu cầu là được. Dĩ nhiên, nếu thật đúng là xuất hiện linh vật cấp cao từ thiên cấp trở lên, Lục Bình cũng không keo kiệt dùng Tử Tinh phong vương tương đổi lấy các loại linh trận này.
Bất quá Lục Bình cũng không phải đại nghĩa như vậy. Sau khi đem những thứ linh vật này mang về Chân Linh phái, xem ra các vị lão tổ trong môn phái cũng sẽ không để cho hắn bị thua thiệt.
← Ch. 0834 | Ch. 0836 → |