← Ch.0855 | Ch.0857 → |
Đạo độn quang khác bên cạnh Huyền Tố chân nhân chính là Huyền Xương chân nhân - một vị nhị đại tu sĩ khác của Chân Linh phái. Ông ta hôm nay cũng đã là đoán đan chín tầng tu vi, đã từng chấp chưởng hình luật của Chân Linh phái, cũng coi là người cũ trong nhị đại tu sĩ của Chân Linh phái.
Ông ta cũng giống như Thiên Thuật lão tổ vậy, đều là người phản đối Chân Linh phái chưởng môn tập quyền. Năm đó cũng là một trong người chủ mưu đem Liễu Huyền Linh chân nhân từ vị trí môn phái chấp sự lật đổ xuống.
Nhưng giờ phút này Huyền Xương chân nhận lại có gương mặt rầu rĩ. Sự lo lắng của ông ta đến từ một lần cảnh cáo trong lúc vô tình của Thiên Lô lão tổ.
Huyền Xương chân nhân giống như Huyền Thuật chân nhân trước khi lên cấp pháp tướng vậy, đều có thể nói là một trong mấy người kế dưới "Tam Chân Tứ Linh" của Chân Linh phái.
Chẳng qua là tế ngộ của Huyền Thuật chân nhân nếu so với những người khác tốt hơn nhiều, chỉ chậm hơn "Tam Chân Tứ Linh" mấy chục năm công phu là thành công lên cấp pháp tướng kỳ.
Huyền Xương chân nhân không có tế ngộ của Huyền Thuật chân nhân, tu luyện chỉ có thể theo con đường từ từ tiến tới, như thế muốn ngưng kết thất phẩm kim đan trở lên sẽ khổ nạn trùng trùng, nếu muốn ngưng tụ pháp tướng thì đã khó càng khó hơn nữa.
Huyền Xương chân nhân sau khi Thiên Thuật lão tố xuất quan đi trấn thủ Hoàng Ly đảo, đã từng đi thỉnh giáo Thiên Lô lão tổ, xem có biện pháp nào có thể giúp dung luyện thiên cấp linh vật thành tựu thất phẩm kim đan hay không, ngày sau cũng có thể vì lên cấp pháp tướng mà liều thử một trận.
Lúc ấy Thiên Lô lão tổ đã từng ám hiệu Huyền Xương chân nhân không nên tham dự chuyện của Hoàng Ly đảo, trong ngôn ngữ càng mơ hồ chỉ ra chuyện mình có thể dung luyện thiên cấp linh vật hay không, thành tựu thất phẩm kim đan còn phải dựa vào trên người của Lục Huyền Bình sư điệt kia vậy.
Chẳng qua là lúc đó Huyền Xương chân nhân cũng không để ý, bởi vì lúc đó khi nghe Thiên Lô lão tổ nói ông ta cũng không phải là không có hy vọng lên cấp pháp tướng tu sĩ, đã mừng rỡ như điên không để ý đến chuyện gì khác.
Về phần phương pháp thành tựu thất phẩm kim đan, trừ mình phải tìm thiên cấp linh vật thích hợp ra, đơn giản chính là bí chế các loại linh đan. Nếu Lục Huyền Bình kia có thể luyện chế, Thiên Lô sư thúc cùng Thiên Cầm sư muội hiển nhiên cũng có thể luyện chế. Chẳng lẽ hai vị này tự thân luyện đan tông sư còn không so được vị sư điệt Lục Huyện Bình này hay sao?
Chẳng qua là hiện tại ông ta cũng đang hơi hối hận. Ông ta đứng chân trong Chân Linh phái cao tầng nhiều năm, mặc dù bởi vì Chân Linh phái pháp tướng kỳ tu sĩ mở rộng kích thước khiến cho ông ta không thể không mất đi tư cách tham dự nhiều quyết sách của Chân Linh phái. Nhưng mấy trăm năm kiến thức lịch duyệt khiến cho ông ta vào lúc này rốt cục nhìn ra Hoàng Ly đảo này trên thực tế chính là một cái bẫy. Đó là một cái bẫy của chưởng môn sư tỷ Liễu Thiên Linh lão tổ, vì để hoàn toàn chưởng khống Chân Linh phái, chỉnh hợp thanh âm phản đối trong Chân Linh phái, và là cái bẫy đào sẵn để Thiên Thuật sư huynh nhảy vào.
Thầy trò Liễu Thiên Linh hai người một sáng một tối, phối hợp lẫn nhau, ngược lại rất ăn ý. Thiên Thuật sư huynh sợ rằng đã sớm ở thời khắc cướp đoạt quyền chưởng khống của Hoàng Ly đảo chợt hiểu ra điều này. Chẳng qua là khi đó cái bẫy này đã là thứ mà ông ta không thể không nhảy vào. Huống chi, Thiện Thuật sư huynh cũng không tin cái bẫy này thật sự có thể chôn mình.
Dựa vào cái gì, dựa vào đệ tử Lục Huyền Bình của nàng ta sao?
Nụ cười lạnh của Thiên Thuật lão tổ lúc đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ của Huyền Xương chân nhân, tình cảnh đó vẫn như hiện về trước mắt. Liễu Thiên Linh lão mưu thâm toán, quả thật là dựa vào tên quan môn đệ tử này của nàng để gài bẫy rồi!
Hay cho một Liễu Thiên Linh, giỏi cho một Thủy Kiếm Tiên!
Độn quang của Viện Huyền Chiêm đột nhiên dừng lại ở phía trước, ngay sau đó mấy đạo độn quang khác cũng ngừng lại. Huyền Xương chân nhân không rõ vì sao, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy trước cửa động phủ của Lục Bình có một tên đại hán đầu trọc vai to eo lớn đang mặt đầy vẻ giễu cợt nhìn mấy người mới tới.
Huyền Xương chân nhân thần niệm đảo qua, nhất thời ngẩn ra, người trước mắt không ngờ lại cũng là một vị đoán đan điên phong tu sĩ.
Không đợi Huyền Xương chân nhân sau lưng nhắc nhở, Viên Huyền Chiêm ở trước mặt đã tiến lên đanh giọng quát:
- Ngươi là người phương nào, sao lại dám cản đường nơi đây?
Hán tử trọc đầu kia buồn cười nhìn chằm chằm Viên Huyền Chiêm một hồi, nói:
- Thật đúng là buồn cười! Mấy người các ngươi tung hoành ngang dọc như vậy, muốn vào động phủ của chủ công nhà ta, lại còn chẳng phân biệt được trắng đen quát hỏi bản nhân là ai như vậy, đầu ngươi bị cửa đè nát rồi sao?
Đại hán đầu trọc này dĩ nhiên là độc hành sát thủ Lôi lão lục Lôi Địch tới từ Trung Thổ.
Lục Bình hiển nhiên biết rõ trấn giữ Hoàng Ly đảo tất nhiên không chỉ có một mình Huyền Thuật lão tử, hiển nhiên phải có môn hạ đệ tử cùng ông ta đến đây để ông ta thường ngày sai khiến, do đó hắn lưu lại Lôi lão lục trông chừng động phủ, chính là phòng
ngừa môn nhân con em của Thiên Thuật lão tổ thừa lúc mình cùng Thiên Thuật lão tổ đối chiến, bất chấp tất cả thẹn quá thành giận mà xuất thủ cướp đoạt động phủ.
Viên Huyền Chiêm lúc này mới chú ý tới người trước mắt là một vị đoán đan điên phong tu sĩ, một thân đầy huyết sát sát khí đập vào mặt mình, không biết người trước mắt đã giết bao nhiêu người. Chẳng qua là lúc này Viên Huyền Chiêm đã lên cấp đoán đan trung kỳ, dù biết mình nhất định không phải là đối thủ của người này, muốn nói mấy câu cứng rắn để lấy khí thế, nhưng lại bị huyết sát chi khí này ấp đến mà lục thần vô chủ.
Lúc này, Huyền Tố chân nhân đột nhiên tiến lên một bước, đứng trước người của Viên Huyền Chiêm, nói:
- Các hạ không phải là đang nói chuyện cười hay sao, lấy tu vi thực lực của các hạ, sao có thể đi làm nô làm đầy tớ cho người!
Lôi lão lục cười khổ chỉ lên chiến đoàn trên bầu trời, nói:
- Hắn không phải là ngay cả pháp tướng lão tổ cũng dám đánh sao, tại hạ nhận hắn làm chủ thì có cái gì kỳ quái đâu?
Huyền Tố chân nhân trong lòng mặc dù bắt đầu tin, nhưng trong miệng vẫn nói:
- Kính xin các hạ tránh ra đi, đây là chuyện của Chân Linh phái nhà ta, tòa động phủ này tất nhiên là phải thu trở về. Các hạ cho dù thực lực cao cường, nhưng dù sao trên địa bàn Chân Linh phái ta, nếu là phát sinh xung đột, đến lúc đó ngay cả Huyền Bình sư đệ cũng chưa chắc có thể bảo vệ được ngươi!
- Ha ha!
Lôi lão lục khinh miệt cười lạnh hai tiếng cũng không nói gì, ánh mắt nhìn về đám người Viên Huyền Chiêm, không hề che giấu vẻ hài hước trong đó, rõ ràng chính là đang giễu cợt mấy người trước mắt không biết tự lượng sức mình.
Lần này chẳng những là Huyền Tố chân nhân trong đầu bốc lửa giận, mà ngay cả Huyền Xương chân nhân sau lưng cũng sắc mặt khó coi: nơi này dù sao cũng là địa bàn của Chân Linh phái, sao lại đến phiên một người ngoài tới giương oai chứ!
Viên Huyền Chiêm là kẻ trước hết không trầm được khí. Hắn mặc dù chỉ có đoán đan trung kỳ tu vi, nhưng trong lòng lại muốn chứng tỏ mình. Người trước mắt rõ ràng không phải là Chân Linh phái tu sĩ, chỉ cần có thể khơi mào hỗn chiến, cho dù người này thực lực mạnh mẽ, đạo lý của Chân Linh phái cũng vạn không thể bênh vực người ngoài, nói không chừng còn có thể khép cho Lục Huyền Bình cái tội danh cấu kết ngoại địch nữa.
Có câu lòng yên thì sinh gan dạ, Viên Huyền Chiêm đưa tay đây về phương hướng Lôi lão lục, miệng quát:
- Lớn mật cuồng đồ, Chân Linh phái cũng là địa phương ngươi có thể giương oai sao!
← Ch. 0855 | Ch. 0857 → |