← Ch.0857 | Ch.0859 → |
Tu sĩ ở Bắc Hải bị ngăn cách với thế giới bên ngoài đã lâu, căn bản không cách nào tưởng tượng một tên đoán đan kỳ tu sĩ làm sao lại dám trở mặt đối địch với một vị pháp tướng lão tổ. Huống chi hắn lại còn muốn hoàn toàn đánh bại vị pháp tướng lão tổ này.
Chuyện này giống như ngồi dưới đất nói chuyện trên trời vậy.
Lập tức lại có người nhiều chuyện tung ra tin tức nói Lục Huyền Bình chân nhân sở dĩ như vậy, là bởi vì người này mới vừa từ Trung Thổ du lịch trở về. Trung Thổ là thánh địa của tu luyện giới, cho dù là Đông Hải tu luyện giới đều cũng không sánh bằng.
Thủy Kiếm Tiên Lục Huyền Bình tất nhiên là ở Trung Thổ có được tế ngộ, cho nên mới có thực lực mạnh mẽ như thế, có thể lấy đoán đan kỳ tu vi khiêu chiên pháp tướng lão tooô.
Trong lúc nhất thời, Bắc Hải tu luyện giới tràn đầy sự hâm mộ đối với Trung Thổ tu luyện giới. Kể từ sau khi Phi Linh phái bị tiêu diệt, Bắc Hải tu luyện giới cùng Trung Thổ tu luyện giới mất đi sự liên lạc trực tiếp, tính ra đã có bốn ngàn năm rồi.
Trong bốn ngàn năm này, Bắc Hải chỉ có những đệ tử đứng đầu các đại môn phái đã từng có may mắn thông qua Đông Hải mà đi du lịch Trung Thổ, mang về một ít tin tức có liên quan đến Trung Thổ, hay hoặc là thông qua Đông Hải tu luyện giới lấy được một ít thông tin về tình trạng gần đây của Trung Thổ tu luyện giới mà thôi.
Có thể nói, chân chính có hiểu biết đối với Trung Thổ tu luyện giới, ngay cả Chân Linh phái hiện nay đã thành lập được cứ điểm ở dãy núi Doanh Sơn, cũng không kể là sâu sắc gì.
Lục Bình chính diện đánh bại Thiên Thuật lão tổ, ở trong nội bộ của Chân Linh phái chợt nổi lên sự chấn động giống như đợt sóng lật trời vậy. Thiên Thuật lão tổ mặc dù bị Lục Bình dùng Nguyên Thần châu đánh rơi xuống mặt đất, mặt mũi mất hết, nhưng ông ta cũng biết được Lục Bình là muốn giữ lại tình cảm, nếu không một kích kia ít nhất cũng gây ra một kết cục trọng thương cho lão.
Huyền Tố, Huyền Xương hai vị chân nhân cả kinh thất sắc, vội vàng bay tới đỡ ông ta dậy. Thiên Thuật lão tổ sắc mặt tái nhợt, vội vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, bấy giờ mới phát hiện mình cũng không có gì đáng lo ngại, liền dùng ánh mắt phức tạp mang theo oán hận nhìn lướt qua Lục Bình trên bầu trời, thấp giọng nói:
- Chúng ta đi!
Ngay cả động phủ ở bờ đông của Hoàng Ly đảo cũng không kịp thu thập, mọi người vội vã rời đi, Lục Bình cũng không ngăn trở.
Thiên Thuật lão tổ vội vã rời đi, nhất thời khiến cho Hoàng Ly đảo xôn xao. Chỉ chốc lát sau, không ít tuần tra tu sĩ trên Hoàng Ly đảo đua nhau bỏ đi. Sau một lúc lâu nữa, tu sĩ kinh doanh điểm phố trên đảo thấy tình thế không ổn cũng bắt đầu dọn dẹp gia sản lên đường mà chạy.
Những người này đều sau khi Thiên Thuật lão tổ chưởng khống Hoàng Ly đảo, nhờ cậy các loại quan hệ, cầu xin Thiên Thuật lão tổ cùng với đệ tử của ông ta mới có thể ở Hoàng Ly đảo làm ăn. Có người thậm chí mượn Thiện Thuật lão tổ uy hiếp, chèn ép không ít điếm phố cũ của Hoàng Ly đảo.
Hiện nay Hoàng Ly đảo đổi chủ đã thành định cục. Những tu sĩ này lo lắng sau khi Lục Bình thu về tính sổ, hiển nhiên không dám dừng lại lâu, đua nhau buông bỏ hết chuyện mua bán trong tay, bắt đầu rời khỏi Hoàng Ly đảo.
Lục Bình trở về động phủ của mình, từ xa xa đã thấy Lôi lão lục đứng ở cửa động phủ, trong tay xách cổ Viên Huyền Chiêm.
Lục Bình khẽ mỉm cười, đi tới Lôi lão lục.
Viên Huyền Chiêm này năm xưa đã từng mấy lần âm thầm mưu tính hại Lục Bình. Đặc biệt là năm đó ở ngoại hải thiếu chút nữa ép buộc Hồ Lệ Lệ, làm mình táng thân trong thú triều.
Tuy nói Lục Bình không có chứng cớ trực tiếp, và Liễu Thiên Linh lão tổ năm đó cũng từng đại náo Viên gia rồi, nhưng đây cũng không có nghĩa là Lục Bình nguyện ý bỏ qua cho người này. Chẳng qua là sau đó Lục Bình bởi vì bận nhiều chuyện, hơn nữa trong môn phái các loại quan hệ qua lại hết sức phức tạp, dính líu không rõ ràng, Liễu Thiên Linh lão tổ lại mới vừa leo lên chức chưởng môn, Lục Bình không muốn ảnh hưởng đến đại kế lão sư chưởng khống môn phái, vì vậy một mực ẩn nhẫn.
Chẳng qua là Lục Bình đến tầm mức hiện nay, quay đầu lại nhìn Viên gia, thật là thấy họ giống như thứ làm trò hề nhố nhăng xấu xí vậy. Cho dù Viên gia có Thiên Thuật lão tổ ở sau lưng làm chỗ dựa, Lục Bình nếu là cố ý muốn tiêu diệt họ, cũng không mấy
người có thể chống đỡ được.
Chuyện đáng cười, hiện nay Lục Bình cũng là một phương thế lực của Chân Linh phái, có thể đánh bại pháp tướng tu sĩ, Bắc Hải tu luyện giới còn có ai dám đối đãi coi hắn là đoán đan kỳ tu sĩ tầm thường chứ?
Trải qua một trận đánh này, địa vị của Lục Bình ở Chân Linh phái tất nhiên phải lên cao. Tuy nói ngại vì bối phận, có lẽ hắn sẽ không có cách nào ngồi ngang hàng cùng mấy vị lão tổ Thiên Thành, Thiên Sơn, Thiên Phong, nhưng bất kỳ quyết sách nào của Chân Linh phái chỉ sợ cũng không cách nào thoát khỏi tay Lục Bình nữa. Đây chính là thực lực mang tới địa vị!
Mà Liễu Thiên Linh lão tổ làm chưởng môn, cũng tất nhiên bởi vì đệ tử của mình mà đối với môn phái chưởng khống trở nên cường thế hơn. Một khi Thiên Lâm lão tổ vượt qua pháp tướng lôi kiếp lần đầu tiên, thành tựu pháp tướng trung kỳ, Chân Linh phái lập tức chính thức tiến vào thời đại đệ tử đời thứ hai toàn diện tiếp quản chưởng khống môn phái.
Lôi lão lục nhìn Lục Bình cười nói:
- Nhắc tới cũng buồn cười, Bắc Hải tu luyện giới này đúng thật là giống như kẻ nhà quê chưa từng thấy qua mặt đời bao giờ vậy, nhìn thấy người chiến thắng pháp tướng tu sĩ, không ngờ lại kinh hãi so với nhìn thấy quỷ còn kinh hãi hơn!
Lục Bình khẽ mỉm cười, nói:
- Bắc Hải ngăn cách lâu ngày, nhiều nhất cũng bất quá cùng Đông Hải tu luyện giới có chút lui tới mà thôi, kẻ hiểu được trong cùng cấp pháp tướng tu sĩ cũng phân ra làm ba sáu chín hạng thì có mấy người? Thiên Thuật sư thúc của ta bất quá là một trong những người có thực lực hơi kém trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, chiến thắng ông ta cũng không đáng gì để khoe khoang!
Lôi lão lục chi Lục Bình cười nói:
- Kiểu cách, ngươi là người ngay cả pháp tướng trung kỳ tu sĩ cũng dám tiến lên đấu một trận, ngay cả Phạm Dư Khánh kia còn chết ở trong tay người, hiển nhiên sẽ không đem pháp tướng sơ kỳ tu sĩ để ở trong mắt. Chẳng qua điều khiến cho ta kỳ quái là,
đất Bắc Hải bần tích thế này tại sao lại xuất hiện một bực kỳ tài như ngươi chứ!
Lục Bình cười nói:
- Lôi huynh cũng không phải kiểu cách sao, lấy thực lực của Lôi huynh, cho dù là ở Trung Thổ thì cũng là người có số trong các đích truyền tu sĩ của đại môn phái. Ngay cả trong Ngũ đại thánh địa, dựa vào một tay bản lãnh ám sát của Lôi huynh, cũng chưa
chắc không thể cùng đích truyền tu sĩ đấu một trận, bây giờ lại đi cười ta!
Lôi lão lục không nói đùa nữa, mà là nghiêm mặt nói:
- Ngươi khiến cho sư thúc nhà mình nhận chịu một vố thua thiệt lớn như vậy, ở tu luyện giới mất hết mặt mũi như vậy, rồi lại để cho ông ta chạy đi, ngày sau không sợ ông ta trả thù sao? Cần phải biết. minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, người tuy lợi hại, nhưng cuối cùng còn chưa đứng ở vị trí tột cùng trong tu luyện giới này, người có thể động đến người còn nhiều lắm!
Lục Bình lắc đầu một cái, nói:
- Lôi huynh, ta không thể giết ông ta. Ta cùng với Thiên Thuật sư thúc tranh đấu, chẳng qua là tranh đạo thống truyền thừa của môn phái, là tranh đấu về phương thức khai thác, chứ không phải là sinh tử cừu sát. Nếu thật đúng là khai sát giới, Chân Linh phái tất nhiên lâm vào nổi loạn, trong môn phái vốn có lão tổ giữ vững trung lập, đặc biệt là các lão tổ đời thứ nhất, tất nhiên sẽ ra mắt can thiệp, đến lúc đó một phen bố trí của lão sư coi như sôi hỏng bỏng sôi rồi!
- Huống chi người này năm đó đã từng có cơ hội giết ta, nhưng cuối cùng vẫn còn không mượn cơ hội đó tính toán ân oán cá nhân này. Bất kể nói thế nào, ta đều phải tha cho ông ta một lần!
Lôi lão lục lắc đầu một cái, hiển nhiên đối với phương thức xử lý của Lục Bình không biết nói sao, bèn đem Viên Huyền Chiêm ném xuống đất, nói:
- Người này không ngờ lại thừa dịp lúc ngươi đấu pháp muốn chiếm đoạt động phủ, sợ rằng còn tính bắt ép nương tử của nhà ngươi. Sau khi bị ta ngăn trở, còn muốn đem mấy đoán đan tu sĩ đi theo phía theo cũng nhúng chàm, cố gắng vây công ta. Bây giờ bị ta bắt giữ, ngươi xem xử lý thế nào đi!
Lục Bình suy nghĩ một chút, đưa ngón tay ra điểm một cái về phía Viên Huyền Chiêm đang hôn mê trên đất. Một đạo sương mù màu vàng trong nháy mắt bay vào trong ngực của Viện Huyền Chiêm.
Sự đau đớn kịch liệt khiến cho Viên Huyền Chiêm thức tỉnh từ trong hôn mê. Cả người trên dưới của hắn giống như bị vô số con kiến cắn xé từ bên trong ra đến bên ngoài, khiến cho Viên Huyền Chiêm lăn lộn không yên trên đất.
- Ngươi, ngươi làm gì ta?
Cả người đau nhức cũng không ảnh hưởng đến lý trí của Viên Huyền Chiêm.
- Ngươi có nghe nói qua Vạn Độc Tương?
Lời của Lục Bình bay đến trong tai Viên Huyền Chiêm, giống như một ma quỷ đang trêu chọc bên tai hắn.
- Ha ha, giết ta còn dùng tới thứ quý giá thế này, người thật là chịu tốn a!
Trong tiếng gầm rộng thê lương khàn khàn, Viên Huyền Chiêm đúng là vẫn còn hiểu rõ ý tứ lời nói này.
Lôi lão lục ngược lại lộ ra một vẻ tán thưởng, nói: - Xương ngược lại cũng có mấy phần cứng rắn!
Lục Bình đối với Viên Huyền Chiêm đã sớm bị Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương khí hành hạ thê lương như quỷ trên mặt đất không chút biểu lộ nào, tiếp tục lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết Bát cảnh lâu?
Viên Huyền Chiêm lúc này toàn thân đau đớn đã giảm đi. Hắn mặc dù chẳng biết tại sao Lục Bình đem Vạn Độc Tương rót vào đến thân thể của mình mà mình không chết được, nhưng nghe thấy tin tức của Lục Bình, còn đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi không giết ta sao?
Lục Bình không để ý tới sự kinh ngạc của hắn, nói thẳng:
- Kim vụ rót vào tâm hạch không gian của người cũng không phải là Vạn Độc Tương, mà là Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương bị ta luyện hóa. Người xuất thân Viên gia, xem ra cũng có chút kiến thức, khi biết được mạng của ngươi đã lọt vào vòng thao túng của ta, trừ phi ngày sau tu vi của ngươi có thể thắng được ta. Nếu không sự sinh tử của người bất quá nằm giữa một ý niệm của ta mà thôi, cho dù có là đại tu sĩ cũng cứu không được ngươi.
- Ngươi chi bằng trực tiếp giết ta đi!
Viên Huyền Chiêm rốt cục đứng lên trước người Lục Bình, lúc này hắn đã bình tĩnh lại, chẳng qua là dùng một đôi mắt âm u nhìn chăm chú vào Lục Bình.
Lục Bình lắc đầu, nói:
- Lãnh Thiến tuy không làm hài lòng lão sư, nhưng rốt cuộc vẫn còn là sư tỷ của ta. Ngươi là song tu đạo lữ của tỷ ấy. Về tình về lý ta cũng không nên giết ngươi, ngày sau người làm nhiệm vụ ở Bát cảnh lâu vậy!
- Khẩu khí thật là lớn! Bát cảnh lâu chính là một món trọng bảo do Thiên Lâm lão tổ từ bên ngoài tìm được. Lục Huyền Bình ngươi một câu nói thì có thể đày bản nhân đi qua đó sao. Ngươi còn thật cho là Chân Linh phái là nhà của người rồi sao?
Lục Bình cười lạnh nói:
- Chân Linh phái tuy không phải là nhà ta, thế nhưng Bát cảnh lâu là vật của bản nhân. Nếu ta bỏ người vào bên trong đó, cho dù là Thiên Tượng sư bá tổ cũng không nói gì?
Viên Huyền Chiêm trợn mắt há mồm nhìn Lục Bình. Thời điểm Bát cảnh lâu được Thiên Lâm lão tổ mang trở về môn phái, đã từng dẫn tới chấn động không nhỏ.
Bát cảnh lâu chính là một món bảo vật nằm giữa pháp bảo cùng động thiên bảo vật. Bản thân phẩm chất của pháp bảo mà nói có lẽ cũng không hơn chân chính động thiên pháp bảo bao nhiêu, nhưng chân chính công dụng của Bát cảnh lâu thì có hai thứ.
Một thứ là dùng để trấn áp, giống như ngục giam vậy, đem đối thủ cấm cố ở trong lâu.
Một công dụng khác chính là thí luyện. Trong Bát cảnh lâu có thể thông qua bố trí lắp đặt bất đồng thiên địa linh vật để diễn hóa xuất bất đồng ảo cảnh. Hơn nữa những thứ ảo cảnh này cực kỳ giống như thật, lại phân ra từng thế giới không hề trùng lắp vậy, có thể căn cứ phẩm cấp của thiên địa linh vật để diễn hóa ra các quái thú ác điều thực lực không giống nhau, chính là một chỗ tuyệt hảo cho đệ tử của môn phái thí luyện.
Nhất là công dụng thứ hai, môn phái nếu muốn bồi dưỡng một vài đệ tử tóm lại là sẽ phải mang ra dùng.
Bởi vì, những kẻ không có kiến thức lịch duyệt, chỉ hiểu theo những gì học được mà làm theo thì làm gì có tiền đồ, những thần thông pháp thuật kia luôn luôn phải trải qua sinh tử đánh giết mới có thể dung hội quán thông.
Nhưng nếu là đem những con em của môn phái này đưa ra ngoài lịch luyện, mỗi một lần cũng không biết là tổn thất bao nhiêu. Nếu là trước hết đưa những đệ tử này vào trong Bát cảnh lâu lịch luyện một phen, vậy thì đối với sự trưởng thành cùng lịch luyện của họ đều có chỗ tốt cực lớn.
Đất lịch luyện giống Bát cảnh lâu như vậy, chỉ có ở trong những cao môn đại phái có để uẩn thâm hậu mà thôi. Chân Linh phái cũng từng cố gắng luyện chế một loại lịch luyện pháp bảo tương tự, nhưng phương pháp luyện chế loại pháp bảo này đều bị các
danh môn đại phái coi là loại đồ cấm luyến vậy, Chân Linh phái căn bản không cách nào lấy được.
Huống chi luyện chế một món pháp bảo như vậy, hao phí linh tài, tinh lực không thua gì luyện chế một loại động thiên pháp bảo cùng loại hình. Điều này đối với để uẩn của Chân Linh phái mà nói, căn bản là một loại gánh nặng không cách nào chịu được.
Viên Huyền Chiêm dù thế nào cũng không ngờ món Bát cảnh lâu được Chân Linh phái lão tổ coi là bảo vật trấn phái lại là vật của Lục Bình, nhìn Lục Bình một bộ biểu lộ đương nhiên như vậy, Viên Huyền Chiêm vô luận như thế nào cũng không thể gợi dậy nửa điểm hoài nghi, huống chi Lục Bình cũng không lừa gạt hắn.
Nhìn Viên Huyền Chiêm biến mất trong Truyền Tổng trận, Lôi lão lục nhất mực trầm ngâm ở một bên đột nhiên hỏi:
- Bát cảnh lâu kia là vật có được từ Doanh Thiên phái đúng không?
Lục Bình tò mò nhìn Lôi lão lục, hỏi lại:
- Lôi huynh làm sao biết được?
Lôi lão lục cười cười "hắc hắc" không nói gì. Lục Bình biết được hắn có mấy lời không muốn nói, liền cũng không hỏi hắn nữa.
Lôi lão lục lúc này lại hé mồm hỏi: - Ngươi đây là muốn hắn làm trấn thủ một tầng?
← Ch. 0857 | Ch. 0859 → |