← Ch.0885 | Ch.0887 → |
Dù vậy, lôi kiếp của Khương Thiên Lâm lão tổ so sánh cùng trước đó linh bảo Mộc đầu kia trải qua lôi kiếp đơn giản khác biệt một trời một vực mà nói. Mặc dù Khương Thiên Lâm lão tổ chuẩn bị đầy đủ, nhưng sáu đạo lôi quang đi qua, nguyên vốn Thanh Loan
pháp tướng ý khí phong phát cũng biến thành thanh loan lạc mao, khắp người nám đen thanh quang lóe lên, thỉnh thoảng co quắp, tiếng kêu vốn trong trẻo biến thành tiếng gào thét.
Nhưng Lục Bình lại có thể nhận ra được trong cơ thể Thanh Loạn pháp tướng nguyên vốn ẩn chứa từng đạo Thuần dương chi khí kia được hoàn toàn kích thích ra. Thanh Loan pháp tướng bên ngoài nhìn qua có vẻ thảm hại, trên thực tế cũng dựng dục sinh cơ khổng lồ. Hơn nữa hai mắt đen nhánh của con Thanh Loan pháp tướng này cũng càng lúc sáng ngời lóe lên, linh tính nhìn thấu bức người.
Ầm!
Một đạo lôi quang thác nước màu xanh hạ xuống!
Đây mới là đạo kiếp lôi thứ bảy, bực này uy năng đã vượt xa một đạo kiếp lôi cuối cùng linh bảo Mộc đầu mới vừa trải qua rồi.
Thất Bảo Lôi Hồ từ đỉnh đầu của Lục Bình dâng lên, lôi bộc nhất thời phân ra một cổ chi lưu mà đi về phía Thất Bảo Lôi Hồ.
Hai cánh của Thanh Loan pháp tướng khai ra, ngước cổ liên tục phe phẩy linh vũ đen nhánh mang theo vẻ thanh lượng bên trong.
Vô số linh vũ ở giữa không trung biên chức thành một mặt tấm thuẫn, ngăn trở thanh lôi rơi xuống. Chẳng qua là chốc lát thời gian tâm lá chắn băng lông này liền tiêu tán, cũng không chờ thanh lôi tiếp tục rơi xuống, lại là một mặt lá chắn bằng lông vũ giường lên che chắn trên dưới.
Như vậy sau mấy lần phản phục, thanh lôi đã bị suy yếu đến mức tận cùng. Mà Thanh Loan pháp tướng rốt cục cũng không còn kịp ngăn trở nữa, dứt khoát vừa lên tiếng liền nuốt xuống cả con lôi quang.
Trên mặt của Khương Thiên Lâm lão tổ thanh hồng giao thể, cuối cùng vẫn còn thanh khí lên cao, sắc mặt của cả người nhanh chóng khôi phục bình thường. Mà Thanh Loan pháp tướng toàn bộ bắt đầu thu nhỏ lại vùi lấp, nhưng bản thân của pháp tướng lại có vẻ càng lúc càng ngưng luyện. Đạo lôi kiếp thứ bảy đã bị Khương Thiên Lâm lão tổ hoàn toàn cản lại.
Lục Bình lúc này cũng đã lợi dụng Thất Bảo Lôi Hồ đem một đoạn lội quang dắt dẫn tới luyện hóa. Trong lôi hồ lập tức sinh ra tám đạo phù văn, khiến cho tổng số phù văn gia tăng đến mười ba đạo.
Lúc này Khương Thiên Lâm lão tổ ngoài việc luyện hóa từ Pháp tướng chi hồn trong cơ thể mang tới một cổ Thuần dương chi khí ra, xung quanh người cũng ứ tích một tầng Thuần dương chi khí thật dầy, vừa huyền ảo vừa cuồng bạo.
Lúc này Lục Bình cũng không dám dẫn dắt Thuần dương chi khí nữa, bởi vì như vậy sẽ hấp dẫn toàn bộ Thuần dương chi khí vây lượn quanh người phương Thiên Lâm ngưng tụ về phía Lục Bình. Chỉ có sau khi Khương Thiên Lâm lão tổ hoàn toàn vượt qua lôi kiếp, bắt đầu hấp thu Thuần dương chi khí quanh người, toàn bộ Thuần dương chi khí quanh người cũng bắt đầu đi về phía Khương Thiên Lâm lão tổ. Lúc này Lục Bình dẫn dắt một đạo Thuần dương chi khí mới sẽ không đưa tới quá nhiều Thuần dương chi khí đánh vào, nếu không lấy trạng huống bây giờ của Lục Bình, quá nhiều Thuần dương chi khí còn sẽ đốt cháy bản thân hắn thành tro.
Đạo thanh lôi thứ tám đi qua, Thất Bảo Lôi Hồ lần nữa ngưng tụ mười đạo phù văn. Tổng số phù văn đã đạt đến hai mươi ba đạo. Khương Thiên Lâm lão tổ mặc dù vẫn tỉnh táo như cũ, nhưng Lục Bình đã có thể thấy trên mặt của ông ta đã xuất hiện một tia đỏ bừng, hiển nhiên nội phủ đã bị thương, áo quần đã lộ ra xốc xếch, không còn một loại cảm giác tiêu sái tiên phong đạo cốt trước đây nữa.
Tuy nhiên Thanh Loan pháp tướng kia mặc dù lộ ra thê thảm vô cùng, nhưng thủy chung duy trì sinh cơ sung doanh trong cơ thể, tựa hồ tùy thời chuẩn bị phản qua một kích.
Đến lúc này, Lục Bình đã biết được mặc dù cuối cùng một đạo kiếp lôi không có Thất Bảo Lôi Hồ hiệp trợ, Thiên Lâm lão tổ vượt qua lôi kiếp thành tựu pháp tướng trung kỳ cũng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Nhưng mà Lục Bình hiển nhiên cũng không bỏ qua bực này cơ hội, dù sao hắn còn muốn xem một chút cuối cùng một đạo lôi kiếp này có thể đem phù văn thần bí của Thất Bảo Lôi Hồ đủ ba mươi sáu đạo hay không, tạo thành một cái Dưỡng linh bảo cấm hoàn chỉnh.
Lôi vân màu xanh đã co rúc lại, nhưng ở trung tâm lôi vẫn lại càng lúc càng lộ ra thanh lượng. Từng đạo một ánh sáng lóe lên không từ trong lôi vân để lộ ra tới, nhưng chỉ là chiếu xạ lôi vẫn ngày càng trở nên dữ tợn kinh khủng.
Thanh Loan pháp tướng lúc này đã ngưng tụ đến khoảng ba thước, lẩn quẩn trên vai Thiên Lâm lão tổ sau khi vừa rơi xuống lập tức bay lên trời, tựa hồ mượn đầy đủ lực đạo phù điêu thẳng lên, không ngờ lại trực tiếp xông tới lôi vân đã thu rúc lại chỉ còn to bằng một phần ba so với lúc ban đầu.
Trong cảm giác thần niệm của Lục Bình, sinh cơ lực một mực tích chứa trong pháp tướng thủy chung không bị kích phát đột nhiên binh phát ra. Nguyên vốn pháp tướng nám đen vặn vẹo từ trong ra ngoài lóe ra ánh sáng màu xanh, linh vũ tróc ra bắt đầu khôi phục. Hình thể co rúc lại lần nữa bắt đầu tăng vọt, nguyên vốn tiếng kêu to khàn khàn lần nữa bắt đầu trở nên thanh lượng.
Lôi vân màu xanh tựa hồ đối với sự khiêu khích của Khương Thiên Lâm lão tổ cảm thấy vô cùng tức giận. Lôi vân nguyên vốn đã co rúc vùi lấp lại lần nữa vặn vẹo, giống như một cái khăn lông bị vắt mạnh sắp khô tới nơi, tất cả thủy khí đều từ bên trong khăn lông đều bị tống đi ra.
Mà những thứ đồ này tràn ra cũng không vì vậy rơi xuống, mà là ở phía dưới lôi vẫn ngưng tụ thành một bóng nước thật to. Bên trong chỉ có lôi quang màu xanh đang lóe lên, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng vừa đụng, vết nước phồng này sẽ hoàn toàn bạo liệt, bên trong kiếp lôi ngưng tụ thành nước lại sẽ nghiêng đổ xuống, đem tu sĩ độ kiếp hoàn toàn tưới tắt!
Lại là một tiếng ré trong trẻo truyền tới, Khương Thiên Lâm lão tổ ngửa mặt lên trời nhìn lôi cầu to lớn. Thanh Loan pháp tướng không do dự chút nào, vẫn ở chỗ cũ không ngừng bay thẳng lên trên.
Lôi vân chuẩn bị vào giờ khắc này cũng cơ hồ đạt tới cực hạn. Lôi cầu treo phía dưới lôi vẫn rốt cục khiến cho lôi vẫn không chịu nổi trọng phụ, hoàn toàn nổ bể ra. Lôi quang màu xanh phảng phất nghiêng bồn mưa to tưới rơi xuống phía dưới vậy.
Mỗi một giọt kiếp lôi quang rơi xuống trên pháp tướng sẽ nổ tung. Nguyên vốn Thanh Loan pháp tướng phồng lớn đến ba trượng lập tức liền bị nổ thiên sang bách không, khiến cho pháp tướng cũng vô lực kéo lên trên nữa.
Khóe miệng của Khương Thiên Lâm lão tổ đã tràn ra máu tươi, tuy nhiên sắc mặt của ông ta cũng không biến hóa chút nào, chỉ là đưa ngón tay ra chỉ pháp tướng bầu trời một cái. Lại là một cổ ánh sáng màu xanh từ trong cơ thể thanh loan hoán phát ra. Toàn bộ pháp tướng bắt đầu không ngừng khôi phục trong bị thương nặng, lại bị thương nặng lại hồi phục, mà Thanh Loan điểu vẫn như cũ quật cường kéo lên phía bầu trời.
Thất Bảo Lôi Hồ đã bay lên bầu trời trên đỉnh đầu của Lục Bình, chậm rãi đến gần lôi vân, không ngừng đem lôi quang rãi ra hạt mưa màu xanh lên người thanh loan thu vào trong hồ lô, tận lực giảm bớt kiếp lôi đánh vào Thanh Loan pháp tướng.
Lục Bình nhìn trong bầu trời, lúc này lôi vẫn đã đang nhanh chóng tiêu tán, chỉ còn dư lại cái lôi quang cầu to lớn đó vẫn như cũ treo giữa không trung, nhưng mà nhìn dáng dấp cũng đã rút nhỏ một nửa trở lên.
Khương Thiên Lâm lão tổ đột nhiên bay lên trời, toàn bộ thân thể tiến vào trong pháp tướng. Toàn bộ Thanh Loan pháp tướng nhất thời thanh quang đại phóng, giọt mưa lôi quang đối với tổn thương của pháp tướng nhất thời yếu bớt.
Lục Bình ngẫn người, phương thức này hắn giống như đã từng quen biết. Ban đầu Thiên Tượng lão tổ đã từng đem thân thể cùng pháp tướng hợp nhất, cùng chung ngăn cản lối kiếp, như vậy có thể khiến cho bản thân pháp tướng lấy được cực lớn tăng lên, nhưng nguy hiểm cũng cực lớn. Một khi thân thể của tu sĩ không đủ mạnh, vô cùng có thể trước khi pháp tướng chưa tan vỡ, thân thể lại không kiên trì nổi trước rồi, ngược lại thành nguyên nhân trực tiếp độ kiếp thất bại.
Tuy nhiên Lục Bình hiển nhiên sẽ không hoài nghi cường độ thân thể của Thiên Lâm lão tổ, làm tu sĩ đứng đầu trong Chân Linh phái nhị đại tu sĩ, mặc dù không kỳ ngộ gì, Chân Linh phái sao không đem một ít linh đan diệu dược để thăng cường độ thân thể khai rộng ra cung ứng.
Quả nhiên, sau khi cùng thân thể hợp nhất, Thanh Loan pháp tướng nhìn chằm chằm lôi quang nghịch lưu mà thành, thằng đi tới trước người lôi cầu kia trôi lơ lửng chỉ còn dư lại một phần ba. Đầu tiên là trác phá lôi cầu, rồi sau đó hai móng hoàn toàn tê liệt lôi cầu, sau đó không đợi kiếp lôi màu xanh bên trong đại quy mô tứ ngược ra, hai cánh rung lên, đem thanh lôi phiến này bổ về phía pháp tướng phải đầy trời loạn vũ.
Đạo kiếp lôi thứ chín vì vậy tan thành mây khói!
Thanh Loan pháp tướng vẫn như cũ còn ở cao tường trong bầu trời. Thuần dương chi khí tràn ngập quanh người pháp tướng mặc dù không nhiều kịp Thiên Tượng lão tổ vượt qua lần thứ hai lối kiếp như vậy, nhưng lượng cũng chừng một phần ba.
Thanh Loan pháp tướng há mồm hút một cái, Thuần dương chi khí bốn phía bắt đầu hội tụ đi trong pháp tướng. Lục Bình nhân cơ hội dẫn dắt xong một đạo Thuần dương chi khí đi qua. Đạo Thuần dương chi khí này mặc dù không so được một đạo ban đầu kia lúc Thiên Tượng lão tổ độ kiếp gặp được, nhưng cũng phải nồng đặc hơn so với lúc trước từ trên người linh bảo Mộc đầu lấy được một tia Thuần dương chi khí kia.
Lần này Thất Bảo Lôi Hồ không khách khí, sau khi bị Lục Bình luyện hóa, đầu tiên trên dưới đoạt một phần ba xuống. Lúc này Thất Bảo Lôi Hồ đã hoàn toàn đem mười ba đạo phù văn cuối cùng ngưng tụ mà thành trong một đạo kiếp lôi cuối cùng. Ba mươi sáu phù văn liên kết vào nhau, hợp thành một đạo dưỡng linh bảo cấm hoàn chỉnh, Thất Bảo Lôi Hồ đã hoàn toàn bước vào ngưỡng cửa Dưỡng Linh pháp bảo.
Còn dư lại hai phần ba Thuần dương chi khí bị luyện hóa, có một nửa bị kim đan trực tiếp hấp thu, còn dư lại một phần ba mới rơi vào trên người mười ba món Dưỡng Linh pháp bảo bản mệnh pháp trận của Lục Bình.
Thân thể của Thiên Lâm lão tổ đã từ giữa không trung rơi xuống. Một đạo ngân quang ở Thanh Loan pháp tướng vẫn ở chỗ cũ phun ra nuốt vào Thuần dương chi khí đồng thời đã rơi xuống trên người Thiên Lâm lão tố.
Thiên Hoa lộ!
Một trong bản nguyên của phương thiên địa này, có thể xem là tưởng thưởng đối với độ kiếp tu sĩ thành công, không ngừng có thể nhanh chóng bình phục thương thế của độ kiếp tu sĩ, hơn nữa còn có thể vững chắc tu sĩ mới vừa đột phá tu vi. Lục Bình đã vào lúc Thiên Tượng lão tổ độ kiếp trở thành đại tu sĩ chứng kiến rất nhiều loại bực linh trân quý giá hàng đầu trong thiên địa này.
Tuy nhiên lần này Lục Bình cũng không tùy tiện tiến lên hấp thu, mà là đợi đến Khương Thiên Lâm lão tổ ra hiệu, nói:
- Mau hấp thu, Thiên Hoa lộ cũng không giống lúc lần thứ hai vượt qua lối kiếp dư thừa như vậy, rất nhanh sẽ tiêu tán!
Lục Bình lúc này mới tiến lên bắt đầu hấp thu luyện hóa.
Mặc dù Khương Thiên Lâm lão tổ đã từ chỗ của Thiên Tượng lão tổ biết được tốc độ Lục Bình hấp thu Thiên Hoa lộ cực kỳ nhanh chóng. Nhưng lúc chân chính khi thấy tốc độ của Lục Bình, Khương Thiên Lâm lão tổ vẫn có một loại cảm giác cấp bách, hai người cũng giống như đang tranh nhau cướp những bảo vật này vậy.
Mà Thiên Hoa lộ cũng chỉ là lóe lên không tới một thời gian uống cạn chun trà liền tiêu tán trong thiên địa. Mặc dù như thế, Lục Bình đã nhận ra được lúc này mình khoảng cách đoán đan chín tầng điên phong, dung luyện loại thiên địa linh vật thứ ba đã rất gần.
Thời cơ bế quan đột phá đã đến.
Lục Bình thấy Thiên Lâm lão tổ từ trong bầu trời đáp xuống, cười nói:
- Chúc mừng sự bá vượt qua lôi kiếp, thành tựu pháp tướng trung kỳ, xem ra môn phái đã chuẩn bị xong nên vì sư bá ăn mừng rồi.
Thiên Lâm lão tổ cười lắc đầu, nói:
- Lần này vượt qua lối kiếp bản phái trên dưới chỉ có mấy vị lão tổ đời thứ nhất cùng với chưởng môn sư tôn của người biết được, những người khác chưa biết được, ngươi cũng không cần nói nhiều.
Lục Bình tâm tư vấn chuyển, bản phái lại muốn giấu Thiên Lâm lão tổ để dành pháp tướng trung kỳ. Chẳng lẽ nói là đang mưu đồ cái gì sao?
Tuy nhiên Lục Bình còn nghi vấn nói:
- Sự tình sự bá sắp độ kiếp lên cấp pháp tướng trung kỳ ở Bắc Hải người biết được nội tình xem ra không ít. Dù sao ban đầu ở Doanh Thiên đạo tràng người của mấy nhà tu sĩ Bắc Hải ở tại chỗ đều đã biết sư bá được Pháp tướng chi hồn.
Thiên Lâm lão tổ không hướng Lục Bình giải thích nguyên nhân, chỉ là nói:
- Lừa gạt được nhất thời thì cứ coi là nhất thời đi!
Lục Bình mặc dù không từ chỗ của Thiên Lâm lão tổ biết được bản phái đang mưu đồ cái gì, nhưng dưới tình huống này còn phải giấu giếm, hiển nhiên chuyện lớn này phát sinh cũng không quá lâu. Mà sự khác biệt cực lớn giữa Thiên Lâm lão tổ pháp tướng sơ kỳ cùng pháp tướng trung kỳ cũng đủ đưa tới Bắc Hải thế cục thay đổi.
Thiên Lâm lão tổ đã thu hồi pháp tướng ở đỉnh đầu, sau khi Lục Bình trả lại trữ vật pháp khí cho Thiên Lâm lão tổ, lại thấy Thiên Lâm lão tổ từ bên trong móc ra một cái bình ngọc, rồi sau đó đầu ngón tay trỏ phải đặt ở miệng bình. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Bình, một giọt chất lỏng lóe ra lôi quang màu xanh bắt đầu ngưng tụ ở đầu ngón tay, rồi sau đó rơi xuống đến trong miệng bình.
- Lôi Kiếp Chi Thủy!
Lục Bình kinh ngạc nói.
Thiên Lâm lão tổ ném bình ngọc tới trong tay Lục Bình, nói:
- Nghe nói ngươi một mực thu thập cái này, năm giọt Lôi Kiếp Chi Thủy này là lão phu lần này độ kiếp ngưng tụ mà thành. Nếu không phải có Pháp tướng chi hồn cùng với Thất Bảo Lôi Hồ của ngươi chống đỡ, mặc dù lần này có thể vượt qua lối kiếp cũng không cách nào ngưng tụ nhiều tới năm giọt Lôi Kiếp Chị Thủy như vậy. Những thứ này coi như là môn phái tưởng thưởng đối người những năm này đi.
Lời này lúc trước Thiên Tuyết lão tổ cũng đã từng nói, Lục Bình có chút kỳ quái nhìn về phía Thiên Lâm lão tổ, lại nghe Thiên Lâm lão tổ nói tiếp:
- Chỗ của Thiên Tượng sư bá tựa hồ cũng có vài giọt Lôi Kiếp Chi Thủy, chính người hãy đi xem một chút. Ngoài ra chỗ lão sư của ngươi tựa hồ cũng có thể từ trong môn phái bảo khố tìm được một ít di trạch do bản phái tiền bối lưu lại, cũng đi xem một chút đi. Đây coi như là chuyện môn phái vì ngươi ngưng tụ kim đan làm hết sức rồi.
Lục Bình mới vừa trở về Thiên Linh sơn, nguyên vốn đang muốn đi Trùng Hoa điện bái kiến Thiên Linh lão tổ, lại đúng lúc thấy Sử Huyền Linh đâm đầu đi tới.
← Ch. 0885 | Ch. 0887 → |