← Ch.0899 | Ch.0901 → |
Thiên Khang lão tổ lắc đầu nói:
- Liên thủ dĩ nhiên là sẽ không, dù sao tội danh cấu kết yêu tộc mấy nhà môn phái này còn không chịu nổi. Bản phái hôm nay thực lực mạnh tuyệt, hao tổn một người lão phu chẳng những vụ sự vô bổ, còn sẽ dẫn tới bản phái mãnh liệt phản kích, nhưng âm thầm lãnh tiến cũng không thể tránh khỏi. Nhất là ngươi, bọn họ sẽ không tha đảm nhiệm người tiếp tục trưởng thành.
Phốc xuy!
Một tiếng muộn hưởng truyền tới, Thiên Khang lão tổ nói:
- Thương Hải tông đã không kịp đợi động thủ trước rồi!
Thiên Khang lão tổ vừa dứt lời, liên tiếp mấy đạo tiếng vang truyền tới. Những nhà môn phái khác cùng với bầy yêu tộc cũng liên tiếp không ngừng bắt đầu động thủ phá giải trận pháp cấm chế của mỗi người đối mặt.
Thiên Khang lão tổ tay phải ném đi. Khai Sơn Việt trong tay ông ta biến thành một cái to phủ đầu, bị Thiên Khang lão tổ chưởng không hung hăng đập một cái vào trận pháp trước mặt.
Một tiếng ầm, trận pháp hỗ tráo trong phạm vi diện tích mười mấy trường bắt đầu lay động kịch liệt. Vách hộ tráo trước mặt hai người nhất thời xuất hiện đại đại tiểu tiểu quy liệt.
Mấy đạo thần niệm hướng chỗ của Thiên Khang lão tố cùng với Lục Bình mà tới, hiên nhiên là bởi vì Thiên Khang lão tổ mới vừa sử dụng Khai Sơn Việt gây ra động tĩnh bây giờ quá lớn.
Thiên Khang lão tổ đưa tay lau một cái về bốn phía. Một đạo vô hình cấm chế tung trên không trung. Thần niệm từ các phương hướng khuy trắc mà đến đều bị chắn bên ngoài cấm chế. Thiên Khang lão tổ hiển nhiên không muốn bây giờ lại bạo lộ ra sự tồn tại của Khai Sơn Việt.
Sau khi Thiên Khang lão tổ đem thần niệm ngăn trở bốn phía, lúc này mới nói:
- Tính sai rồi, không ngờ uy năng của Khai Sơn Việt lại có thể mạnh mẽ như vậy!
Lục Bình lúc Thiên Khang lão tổ mới vừa động thủ bày cấm chế cũng đã tế lên Trường Lưu kiếm, đồng dạng là một tiếng "phốc xuy". Trường Lưu kiếm đâm thẳng về phía chỗ quy liệt dày đặc nhất Khai Sơn Việt mới vừa đập ra, lập tức liền ghim tiến vào nửa thân kiếm.
Thiên Khang lão tổ "quát" xong một tiếng, nói:
- Vừa nhìn phi kiếm này đều muốn đuổi được với Khai Sơn Việt linh bảo như vậy rồi, đều nói Tế Thủy Trường Lưu kiếm là cái chìa khóa mà Thượng Hải lão tổ năm đó lưu lại khai ích di tàng, xem ra quả thật là danh bất hư truyền!
Lục Bình dùng Trường Lưu kiếm khoét trên trận pháp hộ tráo khai ích một cửa động lớn chừng quả đấm, ngay sau đó bắt Trường Lưu kiếm trở lại. Có một cửa động phá vỡ này, lấy uy lực của Khai Sơn Việt, muốn tiếp tục phát triển sẽ cực kỳ dễ dàng.
Không đợi của động này bị trận pháp lần nữa khôi phục, Khai Sơn Việt của Thiên Khang lão tổ đã lần thứ hai đập lên trên. Lại là một trận kịch liệt rung động đi qua, cửa động lớn chừng quả đấm này đã bị phát triển đến vào khoảng nửa thước.
Lục Bình tâm niệm chợt động, đem Thu Thủy Y Nhân kiếm tế lên cố gắng phát triển của động này, nhưng thu hiệu cũng quá nhỏ, chỉ chẳng qua là ức chế chữa trị của động.
Thiên Khang lão tổ búa thứ ba đã chém lên, cửa động lại một lần nữa được khai rộng.
Lục Bình hai tay liên tiếp đánh ra mấy chục đạo pháp quyết. Những thứ pháp quyết phá giải cấm chế này đều là Lục Bình học được trên ngọc giản màu tím, nhưng thu hiệu như cũ không lớn. Lục Bình chỉ đành phải buông ra.
Hắn lại không biết sau hai lần xuất thủ này của mình cũng làm Thiên Khang lão tổ rất kinh ngạc. Lúc trước một đôi Thu Thủy Y Nhân kiếm kia chẳng qua là pháp bảo ngưng luyện bảy đạo bảo cấm, cũng không phải là giống như Trường Lưu kiếm là chìa khóa mà Thượng Hải lão tổ đặc biệt lưu lại phá giải trận pháp của di tàng như vậy, nhưng trong tay Lục Bình vẫn như cũ có thể nhanh chóng chữa trị trận pháp ức chế.
Sau đó mấy chục đạo phá cấm pháp quyết kia thi triển ra, đều là sửa chữa trận pháp ức chế. Phải biết phá cấm pháp quyết nguyên vốn cực kỳ khó khăn học được, tuy không bằng phá cấm phù truyền thừa trận quý như vậy, nhưng học đã khó khăn, tinh tường nó càng khó hơn. Thiên Khang lão tổ không ngờ Lục Bình lại có thể đối với phá cấm thuật cũng có lý giải sâu như vậy.
Toàn bộ Chân Linh phái trên dưới cũng là Lương Thiên Phong lão tổ có thành tựu sâu đối với phá cấm thuật. Lần này nếu không phải yêu tộc mãnh liệt yêu cầu quyết định quy tắc pháp tướng trung kỳ mang một tên đoán đan tu sĩ, Chân Linh phái có thể sẽ triệu hồi Thiên Phong lão tổ từ Trung Thổ.
Thời điểm búa thứ tư của Thiên Khang lão tổ đập lên, toàn bộ cửa động đã đủ hai người chui vào. Một cổ linh khí nồng đặc từ cửa động phun ra phía ngoài. Thiên Khang lão tổ hung hăng hít một hơi, nói:
- Không sai, ít nhất cũng là một cái đại hình linh mạch vận chuyển chống đỡ trận pháp, khó trách phá giải sẽ phiền toái như vậy!
Lục Bình đưa ngón trỏ ra vẽ một vòng tròn trước cửa động đánh khai, một cửa động không gian khai ra, mấy con Tử Tinh phong từ trong cửa động bay vào trong cô phong.
Lục Bình thấy mấy con Tử Tinh phong bình yên vô sự, lúc này mới nói:
- Sư thúc tổ, đệ tử đi vào trước!
Thiên Khang lão tổ thấy Lục Bình từ cửa động chui vào trước tiên, lắc đầu một cái, nói:
- Dùng Tử Tinh phong dò đường, điều này ở tu luyện giới cũng coi là lần đầu gặp được rồi.
Chạm mặt là một mảnh vườn linh thảo, bởi vì cô phong quá mức thẳng tắp, vì vậy diện tích của vườn linh thảo này cũng không coi là bao lớn. Tuy nhiên bên trong linh thảo niên phân ba ngàn năm cũng không ít.
Lục Bình phất tay thả ra một cổ bầy ong bay lượn trong vườn linh thảo, rồi sau đó chọn chọn giản giản trong vườn linh thảo, đào được trong đó hơn trăm cây ba ngàn năm linh thảo có giá trị nhất. Đồng thời còn thuận tay góp nhặt lên không ít mầm móng linh thảo tu luyện giới cực kỳ hiếm thấy, lại không động thủ nữa.
Vừa ngẩng đầu lại phát hiện Thiên Khang lão tổ còn đang cố gắng đào được những linh thảo này, cùng Lục Bình chọn giản bất đồng. Thiên Khang lão tổ cũng dùng phương thức thu hái sạch từng khoảng đất, cố gắng không buông tha một cây linh thảo nào.
Lục Bình cười nói:
- Sư thúc tổ, mau đi lên thôi, nếu không chúng ta có thể phải rơi ở phía sau rồi!
Thiên Khang lão tổ quá không bỏ được nhìn một mảnh vườn linh thảo này một chút. Tuy nhiên ông ta cũng biết Lục Bình nói là thật tình, chỉ là nói:
- Mảnh vườn linh thảo này đáng tiếc rồi, không biết một hồi đại chiến cùng nhau, nơi này còn có thể bảo lưu lại hay không?
Lục Bình ở Phi Linh đảo đã biết qua toàn bộ đại hình môn phái ba ngàn năm linh thảo viên, hơn nữa nơi đó linh thảo bây giờ có thể nói là đảm nhiệm Lục Bình một người như thế nào lấy bỏ, hiển nhiên không hề hiểm đối với một mảnh vườn linh thảo nhỏ này nữa.
Thượng Hải lão tổ năm đó lưu lại di tàng, trừ đem toàn bộ hộ sơn đại trận của cô phong hoàn toàn bao vây lại ra, bên trong cũng giống vậy bị chia làm nhiều khu vực. Hơn nữa mỗi một chỗ khu vực đều bị trận pháp cô lập ra, chỉ có đột phá những thứ trận pháp này, mới có thể tiến vào đến trong khu vực mới.
Thiên Khang lão tố cùng Lục Bình một búa một kiếm, hai người phối hợp lẫn nhau, thường thường là Lục Bình lợi dụng Trường Lưu kiếm khai một lỗ trên trận pháp hỗ tráo để phá giải đặc tính của trận pháp trước, rồi sau đó Thiên Khang lão tổ tiện lợi dùng uy lực mạnh mẽ của Khai Sơn Việt phát triển mở cái lỗ hổng này, dần dần tạo thành một lỗ hổng đủ hai người đi vào.
Hai người liên thủ, tốc độ đi tới cực nhanh, cơ hồ có thể dùng tung hoành ngang dọc.
← Ch. 0899 | Ch. 0901 → |