Vay nóng Tima

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 0905

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 0905: Chỉ bằng cái này
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Đông Dật lão tổ đang hỗn chiến, Khổng Kinh lão tổ, Ngao Điển lão tổ, Hải Hồn lão tổ bốn người thấy lỗ Thiên Khang lão tổ cùng Lục Bình chẳng qua là ngừng chốc lát ở phụ cận lập tức rời nơi đây đi, bốn người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhị kiếp linh bảo có uy lực thật sự là quá lớn. Chân Linh phái lấy được nhị kiếp linh bảo này ở đâu?

Tin đồn Chân Linh phái hơn vạn năm truyền thừa xuống thì chỉ có bốn món linh bảo. Tuy nhiên trong bốn món linh bảo này cũng chỉ có một món Thiên Tượng lão tổ chưởng khống là nhị kiếp linh bảo kia, còn lại ba món tất cả đều một kiếp linh bảo. Linh bảo trong tay của Thiên Khang rốt cuộc là từ đâu tới?

Khổng Kinh lão tổ mặc dù mới vừa cùng Ngao Điển lão tổ có tính toán của mỗi người, nhưng lúc này cũng nhìn lẫn nhau một cái. Thực lực của Chân Linh phái đề thăng chính là nhân tộc tu sĩ tăng lên, nhân tộc tu sĩ đề thăng thật ra thì ý nghĩa thế lực của yêu tộc tương đối suy yếu.

Đông Dật lão tổ cùng Hải Hồn lão tổ cũng biết được Bắc Hải các phái thời điểm khám phá Doanh Thiên đạo tràng, đã từng bị Khương Thiên Lâm mạnh mẽ mang đi một món linh bảo. Tuy nhiên bản thể của món linh bảo đó cũng là một chén rượu, vừa nhìn chính là một món một kiếp phụ trợ linh bảo, căn bản không phải một món kia trong tay của Thiên Khang lão tổ. Nhưng thể này chẳng phải là nói Chân Linh phái đã có sáu món linh bảo, trong đó còn có hai món là nhị kiếp linh bảo sao?

Đông Dật lão tổ cùng Hải Hồn lão tổ ưu tâm xung xung giống vậy nhìn nhau một cái. Chân Linh phái càng phát ra cường thế, khiến cho hai phái này đều cảm nhận được nguy cơ khắc sâu.

- Người nắm chặc bao lớn?

Thiên Khang lão tổ vừa đi tới phía sau có phong, vừa há mồm hỏi Lục Bình.

Nơi xa liên tiếp truyền tới thanh âm của hai đạo hộ trấn bích lũy bị đánh phá, nói cách khác ít nhất lại có hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ tiến vào đỉnh núi.

Lục Bình không trực tiếp trả lời Thiên Khang lão tổ hỏi thăm, mà chỉ nói:

- Chỗ đầu nguồn linh mạch đã có người, tựa hồ đang bố trí khiên dẫn linh mạch đại trận!

Thiên Khang lão tổ trong lòng căng thẳng, nói:

- Đi mau!

Mắt thấy muốn đi đến đất ở đầu nguồn linh mạch, Thiên Khang lão tổ đột nhiên đưa tay dừng bước. Trong lúc Lục Bình không rõ thì, đất đầu nguồn linh mạch phía trước đột nhiên bộc phát hỗn chiến.

Lục Bình sững sờ một chút, vận khí này cũng quá tệ. Chẳng lẽ lần này chuyến đi Thượng Hải di tàng còn phải viên viên vô thu hay sao?

Nơi xa truyền tới tiếng gầm thét tức giận cùng với đông đảo người quát mắng. Lục Bình cùng Thiên Khang lão tổ đều sửng sờ một chút, trong lòng đều thầm nói: Phùng Hư Đạo không ngờ lại cũng ở đó.

Lúc này, thần niệm của hai người chợt động, ăn ý ẩn giấu khí tức trong một chỗ rừng cây nhỏ bên cạnh.

Ngay sau đó trong bầu trời xẹt qua một đạo độn quang, hạ xuống rừng cây nhỏ, không phải là Phùng Hư Đạo thì là ai.

Lúc này Phùng Hư Đạo có thể nói là chật vật dị thường. Chẳng những toàn bộ cánh tay trái trước biến mất không thấy, Khoái hoạt xử quanh người trên dưới quanh quẩn, lại có vẻ phập phồng không chừng. Hiển nhiên lúc này chân nguyên trong cơ thể Phùng Hư Đạo cũng cả thảy thuộc về trong rung chuyển.

Xem ra người này mới vừa bị thua thiệt ở chỗ đầu nguồn linh mạch rồi!

Thiên Khang lão tổ không nói hai lời, nhặt Khai Sơn việt lên liền bổ tới Phùng Hư Đạo.

Thời điểm Phùng Hư Đạo cảm thấy không tốt, Khai Sơn việt ở giữa không trung đã lần nữa hóa thành lớn chừng ba thước.

Phùng Hư Đạo một bộ biểu lộ thấy quỷ, tuy nhiên lúc này không thể so với lúc trước trong trận pháp bích lũy lại tiết tục ra tay ngăn trở. Phùng Hư Đạo rút người ra lập tức chạy đi ra sau lưng, lại bị một đạo vụ quang trắng mông lung bắn trúng hậu tâm.

Phùng Hư Đạo đột nhiên phát hiện chân nguyên tự thân nguyên vốn rung chuyển đột nhiên một cái yên lặng đi xuống. Lúc trước hắn còn có một chút vui vẻ, không ngờ bây giờ phát hiện chân nguyên yên lặng quá mức hoàn toàn, chính là hắn muốn điều động chân nguyên cũng không thể.

Phùng Hư Đạo khẩn trương, toàn lực vận chuyển tu luyện công pháp, bao gồm tầng bạch quang bên ngoài thân này tựu như cùng bể tiết vậy từ trên người của hắn từng mảnh một tróc ra. Phùng Hư Đạo nhất thời nhận ra được thân thể đã khôi phục nguyên trạng, chẳng qua là chân nguyên trong cơ thể đột nhiên từ ngừng lần nữa hóa thành rung chuyển. Chân nguyên này so với lúc trước kia một mực thuộc về trạng thái rung chuyển bất an còn phải muốn chết.

Phốc xuy!

Bốn cổ máu chảy chia ra từ trong lỗ mũi cùng lỗ tai tràn ra, nhưng Phùng Hư Đạo làm gì còn có được những thứ này. Mặc dù bị Lục Bình Bạch Liên vụ quang bắn trúng đến hóa giải chăng qua là trong phút chốc công pháp, nhưng điều này trong chốc lát đã đủ Khai Sơn việt lại lần nữa đem Phùng Hư Đạo nhét vào bên trong phạm vi công kích.

Phùng Hư Đạo bị dọa sợ đến hồn bay ngoài trời, nguyên vốn vết thương cánh tay trái đã cầm máu nhất thời phun ra một cổ máu tươi. Phùng Hư Đạo cả người nhìn qua càng thêm suy yếu tái nhợt, nhưng hắn cũng thừa dịp một cổ máu tươi này thi triển huyết độn bí thuật. Khoái hoạt xử lúc Khai Sơn việt chặt xuống thoáng cản trở một cái, khiến cho Phùng Hư Đạo rốt cục thoát khỏi phạm vi uy lực của Khai Sơn việt.

Tuy nhiên dù vậy, lúc Khai Sơn việt ép xuống mang theo phong mang đã trảm phá hết hộ thân cương khí dâng lên trên người Phùng Hư Đạo. Phùng Hư Đạo cả người phun ra một ngụm máu tươi, tốc độ huyết độn nhất thời lần nữa để thăng gấp đôi, chỉ chốc lát sau liền đụng vào trong trận pháp hộ bích.

Thiên Khang lão tổ nhìn trận pháp hộ bích vẫn còn chấn động lại không chút hư hại, nói:

- Thì ra là trận pháp hộ bích này chẳng qua là nhằm vào người lên núi, nếu là người xuống núi nghịch hướng mà đi cũng vô ngại, khó trách lúc trước Phùng Hư Đạo cùng Ngao Điển kia có thể liên thủ đánh lén chúng ta. Tất nhiên là hai nhà này âm thầm liên thủ đả thông hộ tráo bích lũy, đi tới trước mặt chúng ta.

Lục Bình thấy lần này cũng không thể chém chết Phùng Hư Đạo khó tránh khỏi có chút ủ rũ, lại nghe Thiên Khang lão tổ cười nói:

- Pháp tướng trung kỳ tu sĩ làm gì là dễ dàng bị giết như vậy, lần này có thể làm bị thương nặng Phùng Hư Đạo thật ra thì đã ngoài ngoài ý liệu của ta. Trước đó Phùng Hư Đạo cùng Ngao Điện liên thủ, thật ra thì chân chính người muốn giết là người thôi.

Thấy Lục Bình tất cả biểu lộ sở tư, Thiên Khang lão tổ nói tiếp:

- Nhưng mà Phùng Hư Đạo lần này cũng tất nhiên sẽ không tốt hơn. Hắn bị linh bảo đao mang vào cơ thể, xem ra không tu dưỡng mười năm trở lên cũng khó mà phục hồi như cũ. Trước đó lại bị chém đứt một cánh tay, sở thu chi thương coi như không thể so với lão phu năm đó, ít nhất cũng đã thương bản nguyên, hủy hết một tia hy vọng cuối cùng của hắn lên cấp pháp tướng hậu kỳ.

Lục Bình cùng Thiên Khang lão tổ thấy Phùng Hư Đạo chạy trốn, biết được chính là đuổi cũng không đuổi kịp, vì vậy hai người đi tới chỗ đầu nguồn linh mạch. Lúc trước hai người trên đường đánh chặn Phùng Hư Đạo, xem ra bên kia đã nghe được động tĩnh. Chính là không biết hai người bọn họ có sẽ giống như Phùng Hư Đạo một dạng gặp phải mọi người để chế hay không?

- Người đến là Thiên Khang đạo hữu sao?

Một tiếng thanh âm ôn văn nhĩ nhã từ chỗ đầu nguồn linh mạch truyền tới..

Thiên Khang lão tổ ngớ ngẩn, nói:

- Ngọc Kiếm đạo huynh? Ngươi sao đến nơi này?

Trong lúc nói chuyện, Thiên Khang lão tổ cùng Lục Bình đã đến chỗ đầu nguồn linh mạch. Nơi này đang có mười mấy tên tu sĩ giằng co lẫn nhau, bên trong có nhân tộc cũng có yêu tộc, còn có bốn tên pháp tướng kỳ tu sĩ. Một người trong đó chính là chưởng phái lão tổ Ngọc Kiếm lão tổ của Ngọc Kiếm phái.

- Ngọc Kiếm đạo huynh, sao người không đi tranh Thương Hải chung kia, mà là đến nơi này?

Thiên Khang lão tổ bỏ rơi mắt nhìn một chút một bên hai tên yêu tộc pháp tướng tu sĩ, đó là một tên pháp tướng trung kỳ, mà một gã khác không ngờ lại chỉ có pháp tướng sơ kỳ.

Lần này tiến vào Thượng Hải di tàng tuy nói quy định mỗi một nhà thế lực chỉ chính xác một tên pháp tướng trung kỳ tu sĩ cùng với một tên đoán đan kỳ đệ tử, nhưng có thể lực rõ ràng thực lực không đủ, chỉ có thể đủ phái ra pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Xem ra tên yêu tu này chính là một chủng tộc yêu vương yếu thế trong yêu tộc.

Mà một gã pháp tướng trung kỳ nhân tộc tu sĩ khác cũng không thuộc về với mấy đại môn phái, mà là một vị tán tu tu sĩ nổi tiếng của Bắc Hải, được người gọi là Hạng Lâu lão tổ.

Ngọc Kiếm lão tổ cười ha hả nói:

- Nơi đó long tranh hổ đấu, tại hạ thực lực không đủ, coi như là có được Thương Hải chung kia cũng trở thành đích cho mọi người nhắm mũi tên vào, nên không tranh cái vũng nước đục này nữa. Lại nói lấy Thiên Khang đạo huynh chấp chưởng nhị kiếp linh bảo thần uy mà không đi tranh đoạt Thương Hải chung kia. Ngọc Kiếm phái này tiểu môn tiểu họ lại càng không cần phải nói, lại nói còn không bằng nếu tới đây còn có thể mò một ít lợi ích.

Ma la tai ương ngày càng nóng bỏng, Thương Hải chung chính là dùng để ngăn cản tai ương ma la, lợi khí bảo vệ môn phái đạo thống truyền thừa. Nhưng Ngọc Kiếm lão tổ có thể không chút do dự buông tha, chính là Thiên Khang lão tổ lúc ấy có Lục Bình tương khuyến, cũng dưới sự do dự cực kỳ mới làm ra quyết định. Quyết định như thế này thật làm cho Lục Bình quát mục nhìn nhau.

Lục Bình nhìn trên mặt đất, linh mạch là bị địa mạch trói buộc, bởi vì cô phong nguyên vốn thu hẹp. Vì vậy đầu nguồn linh mạch cũng hơi tập trung, cũng không phải là giống như ban đầu Lục Bình ở linh mạch của đỉnh núi Phi Linh lộ ra tán loạn dị thường như vậy.

Trên mặt đất có một khiên dẫn trận pháp to lớn chưa hoàn thành, không ngờ lại bao gồm trên nửa số đầu nguồn linh mạch của ngọn núi.

Ngọc Kiếm lão tổ thấy Lục Bình và Thiên Khang lão tổ nhìn về phía khiến dẫn trận pháp mặt đất, lúc này mới cười giải thích:

- Linh mạch trên đỉnh cô phong này đích xác là đại hình linh mạch, hơn nữa cái đại hình linh mạch này ước chừng có mười lăm cái lượng trung hình linh mạch. Trước đó là Huyền Linh phái Phùng Hư Đạo đạo hữu tới trước, vì vậy liền dùng trận pháp vòng hết suốt mười cái trung hình linh mạch, vừa vặn là một cái hoàn chỉnh đại hình linh mạch. Sau đó tất cả các phái đạo hữu cùng với yêu tộc tu sĩ lục tục đến. Phùng Hư Đạo này ngược lại cũng thú vị, ỷ vào người tới trước muốn cứng rắn bá chiếm mười cái trung hình linh mạch không buông tay, muốn người tới phân năm cái trung hình linh mạch còn dư lại kia. Kết quả dĩ nhiên là phạm vào chúng giận, đoàn người chỉ đành phải đồng tâm hợp lực đuổi đi!

Sau khi Thiên Khang lão tổ cùng Lục Bình nghe đều thầm mắng Phùng Hư Đạo kia đáng đời như vậy. Dưới quần hùng tất tới, một người bị gãy cánh tay thực lực đại tồn còn muốn ăn một mình!

Không thể không nói mấy ngàn năm qua này Huyền Linh phái ở Bắc Hải vọng tự tôn đại quán rồi, cho là người người đều nhường bọn họ. Nhưng họ không biết bây giờ Huyền Linh phái đã là hoàng hôn Tây Sơn, chỉ còn lại có Đạo Thắng lão tổ uy danh chấn nhiếp Bắc Hải chư phái. Nếu không Huyền Linh phái sợ rằng ngay cả Thương Hải tông cũng không bằng.

Lúc này một bên Hạng Lâu lão tổ đột nhiên nói:

- Lúc trước nguyên vốn Phi Vũ phái Hóa Vũ đạo hữu cũng ở đây, chẳng qua là lúc bọn ta vây công Phùng Hư Đạo, Hóa Vũ đạo hữu cũng tự rời đi rồi!

Ý tứ trong ngôn ngữ của Hạng Lâu lão tổ cũng diễn tả cực kỳ rõ ràng, đó chính là hy vọng Chân Linh phái không muốn giống như Huyền Linh phái ăn nhiều độc chiếm như vậy.

Thiên Khang lão tổ cười "ha ha" một tiếng, nói:

- Bản phái không có khẩu vị lớn như Huyền Linh phái vậy. Bản phái chỉ cần trong đó năm cái trung hình linh mạch là được!

Thiên Khang lão tổ tiếng nói vừa dứt, bốn phía mọi người sắc mặt lại là biến đổi. Nhưng mà Chân Linh phái cũng không so với Huyền Linh phái, đây chính là Bắc Hải đệ nhất phái thứ thiệt hôm nay.

Tên pháp tướng trung kỳ yêu tu kia cũng không so với nhân tộc tu sĩ, nhảy ra ngoài trước, nói:

- Chân Linh phái cũng không phải thứ gì tốt, dựa vào cái gì Chân Linh phái các ngươi lập tức là có thể chiếm đoạt một phần ba linh mạch của Thượng Hải di tàng chứ?

Thiên Khang lão tổ mặt liền biến sắc, nói:

- Chỉ dựa vào cái này!

Dứt lời, Khai Sơn việt trong tay vỗ đầu che mặt liền bổ tới tên pháp tướng trung kỳ yêu tu này.

Nhị kiếp linh bảo có uy năng bao lớn?

Trước mắt vị pháp tướng trung kỳ yêu tu này trong tay cũng chấp chưởng một món một kiếp linh bảo duy nhất của chủng tộc mình, hiển nhiên tràn đầy sự hiểu biết về uy lực của nhị kiếp linh bảo.

Chỉ chẳng qua là ba búa, hắn cũng đã hoàn toàn rơi vào hạ phong. Một thân thủ đoạn cả người trên dưới chỉ có thể toàn bộ dùng để phòng thủ.

Một gã pháp tướng sơ kỳ yêu vương khác cùng tới với tên yêu tu này thấy vậy muốn tiến lên trợ thủ, không ngờ một đôi phi kiếm đã sớm vào lúc Thiên Khang lão tổ xuất thủ cũng đưa tới.

Sau khi Lục Bình đem sáu bộ kiếm thuật của "Bắc Hải Thính Đào quyết" toàn bộ ngưng luyện trong đan hà từ khi thành một tờ thần thông phù hoàn toàn mới.

Hơn nữa Lục Bình dung luyện Lôi Kiếp Chi Thủy đem tu vi đẩy thăng tới đoán đan điên phong, thực lực cả người đâu chỉ đề thăng gấp đôi. Nếu không cũng không chỉ dùng một kiếm thì có thể bổ giết pháp tướng sơ kỳ Nguyên Thủy Hung Ngạc.

Lục Bình lúc trước dưới tình huống xuất kỳ bất ý công kích chiếm cứ trước tay, đánh vị yêu vương này tiết tiết bại lui. Mà vị yêu vương này sau khi nhìn rõ cùng mình đối chiến chính là Lục Huyền Bình gần đây ở Bắc Hải tu luyện giới danh tiếng chánh kính cũng lấy làm kinh hãi, trong lòng tẫn nhiên sinh ra một vẻ bối rối.

Chẳng qua là vị pháp tướng sơ kỳ yêu vương này hiển nhiên không phải là có thể so với Nguyên Thủy Hung Ngạc không linh trí. Mặc dù chủng tộc người này xuất thân không coi là hiển hách, lên cấp pháp tướng kỳ chậm hơn so với Kim Giao đảo chủ, nhưng cũng là hạng người nổi danh hách hách trong yêu tộc. Tu vi thực lực không coi là yếu trong cùng cấp yêu tu.

Sau khi chặn lại những đòn tấn công tiền kỳ như cuồng phong bạo vũ của Lục Bình, vị yêu vương này thẹn quá thành giận, tuy nói người trước mắt sớm có hung danh là có thể vượt cấp đánh bại thậm chí đánh chết pháp tướng tu sĩ, nhưng cũng không có nghĩa là mỗi một tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đều có thể để mặc tình cho hắn giày xéo.

Yêu vương nổi giận gầm lên một tiếng. Một đạo bản mệnh đại thần thông trực tiếp đánh vào Lục Bình Thu Thủy Y Nhân kiếm thiếu chút nữa bay đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1594)