← Ch.0917 | Ch.0919 → |
Lục Bình nâng người lên, nhưng trong đầu óc hôn mê cũng làm cho Lục Bình suýt nữa lần nữa té nằm xuống!
Thật vất vả vận dụng chân nguyên trong cơ thể duy trì thân thể lảo đảo. Quái giao uể oải trong kim đan khai ích miệng khổng lồ ngoan mệnh hút một cái. Đan hà tử khí trong tâm hạch không gian nhanh chóng lưu chuyển dâng lên đi hội tụ về phía kim đan, rồi sau đó rót vào trong kim đan, tựa hồ bị quái giao toàn bộ ăn vào trong miệng.
Có chân nguyên dụng nuôi khôi phục, thần niệm của Lục Bình mặc dù không cách nào ở trong thời gian ngắn hoàn toàn đem thần niệm khôi phục như cũ, nhưng ít ra sắc mặt trắng bệch sinh ra một tia đỏ ửng, có thể giá ngự chân nguyên thi triển phi độn thuật.
Sau khi tiến vào băng cung, Lục Bình lúc này mới phát hiện mấy vị lão tổ tựa hồ cũng đã không ở đây. Lục Bình cũng biết, mỗi khi Chân Linh phái cùng ma la đại chiến, một vị hoặc là mấy vị trong các vị lão tổ đều sẽ ẩn thân ở bên, một là vì âm thầm bảo vệ con em nhà mình, thứ hai cũng vì giám thị ma la nhất phương.
Mà bây giờ khí tức của mấy vị lão tổ trong băng cung đều đã biến mất, hiển nhiên là đều đến Hàn Băng đảo bờ biển phụ cận. Điều này cũng nói lần này ma la thế tới hung hung, sợ rằng phát khởi toàn diện vây công đối với toàn bộ Hàn Băng đảo, hơn nữa tình thế cũng hư tới cực điểm.
Lục Bình lúc này cũng bất chấp rất nhiều này, không có lực thần niệm dư thừa chống đỡ, trong mười thành thực lực của Lục Bình phát huy không được năm thành.
Tùy tiện tìm được một gian mật thất, Lục Bình đốt lên một khối Tĩnh hồn hương thiêu đốt hết, rồi sau đó nhét vào trong miệng một viên Hoàn Hồn đan dùng phệ hồn tinh của Đại tu ma luyện chế. Một mặt tiểu phiên từ sau lưng Lục Bình chầm chậm dâng lên, ba động kỳ dị nhất thời bắt đầu vang vọng trong mật thất.
Quách Thiên Sơn lão tổ ưu tâm xung xung nhìn đại quân ma la cơ hồ đem mặt biển trước mắt hoàn toàn tràn ngập.
Thiện Thuật lão tổ đột nhiên xuất hiện bên người Quách Thiên Sơn, nói:
- Quách sư đệ, phát hiện có bao nhiêu huyết ma la núp trong đó không?
Quách Thiên Sơn lão tổ sắc mặt rất khó coi nói:
- Ta chẳng qua là phát hiện dấu vết một con Băng tu la, nhưng mà sư huynh có phát hiện hay không, ngay trong đại quân ma la này, số lượng tu ma có phải cùng lúc trước so sánh thiếu rất nhiều hay không?
Thiện Thuật lão tổ nhìn khoảng cách đại quân ma la càng ngày càng gần, sắc mặt cũng không khỏi một trận khó coi, nói:
- Quả thật là như vậy, chẳng lẽ ma la này cũng đang tính toán gì? Tuy nhiên ta mới vừa ngược lại phát hiện tung tích một con Mộc chúc tính huyết tu la, đây cũng có chút khó được!
Quách Thiên Sơn lão tổ nghe vậy ngược lại trong lòng chợt động, nói:
- Chẳng lẽ là một trong sào huyệt tu la này là ở một chỗ phía trên đảo tự hiện đầy rừng rậm, có thể đem một con Mộc chúc tính tu la đề thăng tới cấp bậc pháp tướng, chỗ sào huyệt này ở đảo tự cũng tất nhiên có diện tích cực lớn!
Một trận sóng nhiệt thổi qua, Thiên Sơn lão tổ cùng Thiên Thuật lão tổ tất cả nhìn về phía sau lưng. Thiên Thành lão tố vừa đúng xuất hiện trước mắt hai người, nói:
- Hai Thủy, một Phong, một Mộc bốn đầu Huyết tu la, ngoài ra ẩn giấu còn có một đầu huyết ma tồn tại, đúng lúc là nhằm vào bản phái bố trí thực lực trên Hàn Băng đảo bại lộ. Ma la này, con mẹ nó thành tinh rồi!
Thiên Thành lão tổ mặc dù tu luyện là Hỏa chúc tính công pháp, nhưng ông ta có một loại bí thuật sau khi năm đó trong yêu tộc mai phục thiếu chút nữa bỏ mạng mà tu tập. Loại bí thuật này trinh tra đối với thần thông che giấu của cùng cấp tu sĩ có công hiệu phá giải rất mạnh. Ma la nhất tộc mặc dù giống vậy tinh thông che giấu bí thuật, nhưng Thiên Thành lão tổ vẫn có nắm chắc rất lớn có thể nhận ra được dấu vết bọn họ hoạt động.
Thiên Thuật lão tổ tâm tế, tế tế suy nghĩ kết quả Thiên Thành lão tổ điều tra, lúc này mới nói:
- Chuyện chỉ sợ không phải đơn giản như vậy, những thứ huyết ma la này xuất hiện mặc dù chỉ là châm đối với ba người chúng ta hơn nữa năm người Thiên Tuyết sư thúc cùng với Lục sư điệt, trong đó Thiên Tuyết sư thúc một người đối phó hai con, bọn ta một người đối phó một con, nhưng có hai vấn đề!
Thiên Thành lão tổ nhất thời không phản ứng kịp, hỏi:
- Vấn đề gì?
Thiên Thuật lão tổ thở dài, nói:
- Đầu tiên là dưới tình huống một chọi một, mấy người chúng ta có thể đối phó huyết ma la có bạn sinh linh bảo hay không?
Thiên Thuật lão tổ dùng một chút, nói:
- Ít nhất lão phu chỉ sợ cũng không phải là đối thủ bất kỳ một vị huyết ma la!
Thiên Thành lão tổ sắc mặt trở nên có chút khó coi. Ông ta cũng không phải là bởi vì Thiên Thuật lão tổ, mà là chính ông ta mặc dù trên thực lực mạnh một ít so với Thiên Thuật lão tổ, nhưng cũng chưa chắc chính là đối thủ của một con huyết ma hoặc là huyết tu la.
Quách Thiên Sơn lão tổ cân nhắc một chút, nói:
- Dựa vào Huyền Thần sư muội khiên dẫn đại trận cũng không phải không thể đánh một trận, lão phu tự nghĩ cũng có thể ngăn trở một con huyết tu la!
Quách Thiên Sơn lão tổ bản thân thực lực cực kỳ không tệ, bản thân lại là tu tập Thổ chúc tính pháp quyết am hiểu phòng thủ. Nếu chỉ thủ chớ không tấn công, chỉ sợ sẽ là pháp tướng trung kỳ tu sĩ trong lúc nhất thời cũng chưa chắc là có thể đột phá ông ta phòng ngự.
- Về phần Lục sư điệt, ...
- Tiểu tử này trên người xuất kỳ bất ý ngoạn ý nhi quá mức, chúng ta không cần quản nó. Lão phu đối với hắn so với đối với mình còn có lòng tin!
Thiên Thành lão tổ "hừ hừ" xong hai tiếng, rất tức giận.
- Chẳng qua là mới vừa một phen thần niệm hỗn chiến kia, Lục sư điệt muốn phải nhanh một chút khôi phục sự cũng cần thời gian!
Thiên Thuật lão tổ vẫn có chút không yên lòng.
Quách Thiên Sơn lão tổ nói:
- Hãy chờ hắn chốc lát. Lục sư điệt cũng không phải là không biết đại thể, hơn nữa huyết ma la cũng không vừa mới lên là liền tìm tới cầu xin quyết chiến, cũng có thể phải kéo dài một chút!
Thiên Thành lão tổ ngược lại không vấn đề nói:
- Thiên Phàm sư thúc đây không phải là còn không bại lộ sao? Một khi Thiên Phàm sư thúc xuất thủ, Phong Tuyết nhị tiến liên thủ đối địch, chính là một con Ngọc tu la cũng có thể đối phó được!
Thiện Thuật lão tổ bất đắc dĩ nói:
- Đây cũng là chuyện thứ hai ta muốn nói. Hôm đó Thiên Phàm sư thúc lại phát hiện một con Ngọc tu la. Một khi đầu Ngọc tu la này xuất hiện, toàn bộ Hàn Băng đảo trừ lão sư cùng Thiên Tuyết sư thúc liên thủ ra, đem không một người có thể ngăn cản nữa. Mà một khi hai người bọn họ liên thủ đối phó Ngọc tu la, như vậy mấy người chúng ta cho dù là dựa vào trận pháp lực chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản mấy đầu huyết ma la kia!
Lời của Thiên Thuật lão tổ làm Thiên Sơn, Thiên Thành hai vị lão tổ trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, những chuyện này mới vừa hai người còn thật là bỏ quên.
Thiên Thành lão tổ sắc mặt cũng khó nhìn, nói:
- Vậy làm sao bây giờ, là hướng môn phái cầu viện, hay là hướng những môn phái khác kỳ cảnh? Có lẽ lần này chẳng qua là số lượng ma la nhiều một ít ở đất của bản phái trú đóng, những môn phái khác căn bản cũng không áp lực lớn như vậy!
Thiên Sơn lão tổ ra hiệu Thiên Thành lão tổ trầm trụ khí, nhưng vẫn là nói:
- Lần này nếu muốn bảo vệ Hàn Băng đảo nhất định phải hướng các phái cầu xin điều viện binh, không chỉ là bản phái, không ngờ quên mình rồi. Lúc trước khi Hải Hồn lão tổ cùng Lục sư điệt thần niệm giao phong còn đã từng có hai vị Trung Thổ pháp tướng tu sĩ nhúng tay bị Thiên Thành sư đệ đả thương, thực lực giảm xuống là tất nhiên. Tuy nhiên các ngươi cũng không cần phải lo lắng, Thiên Phàm cùng Thiên Tuyết hai vị sư thúc tất nhiên đã phát hiện dị trạng. Hai người bọn họ sợ rằng sớm đã có cách đối phó!
Thiên Thành lão tổ cùng Thiên Thuật lão tổ lúc này mới phát hiện từ đầu đến giờ, Thiên Phàm cùng Thiên Tuyết hai vị lão tổ không xuất hiện qua.
Trong mật thất, Lục Bình đột nhiên khai mắt, hư không trước mặt một trận rạo rực. Một cửa động lớn chừng bàn tay xuất hiện trước mặt của Lục Bình, Lục Bình thẳng đưa bàn tay xâm nhập trong đó móc ra một cái ngọc giản.
Không gian của động kia bị Lục Bình một khuấy nhất thời vặn vẹo lên vậy, rồi sau đó liền hoàn toàn biến mất, chỉ để lại từng đạo một không gian rung động khuếch tán bốn phía cũng chôn vùi.
Thần niệm của Lục Bình quét qua trong ngọc giản, chân mày không khỏi nhíu lại thật chặc, âm thầm suy từ chốc lát. Lục Bình lấy ra một đạo truyền âm pháp kiếm hướng bên trong nói chút gì, rồi sau đó truyền âm pháp kiếm liền bay đi về phía bên ngoài mật thất.
Lục Bình suy nghĩ một chút, thân vung tay lên, khí linh Như Ngọc từ trong không gian môn hộ của Hoàng Kim ốc lượn lờ đi ra, hướng Lục Bình nằm rạp người lạy nói:
- Như Ngọc ra mắt lão gia!
Lục Bình hỏi:
- Như Ngọc, nơi này chính là Bắc Hải bắc bộ Hàn Băng đảo, ở chỗ này ngươi có cảm ứng gì không?
Như Ngọc lắc đầu một cái, nói:
- Hồi bấm lão gia, Như Ngọc cũng không phát hiện tung tích của bảo thuyền. Tuy nhiên Hàn Băng đảo này thì Như Ngọc cũng có ấn tượng, đáng tiếc thời gian trôi qua, Như Ngọc ban đầu vì giữ vững linh tính không tiêu tan, trí nhớ này cũng chỉ có thể bỏ!
Ánh mắt của Lục Bình nhất thời sáng lên. Mặc dù Như Ngọc không thể phát hiện tung tích của bảo thuyền, nhưng nàng toát ra đối với Hàn Băng đảo rõ ràng cảm giác quen thuộc cũng làm Lục Bình tin chắc năm đó Phi Linh phái bảo thuyền tất nhiên đã từng đi ngang qua Hàn Băng đảo phụ cận hải vực này.
Chỗ hải vực của Hàn Băng đảo cũng đã thuộc về bắc bộ của Bắc Hải, mà vị trí của Phi Linh sơn cũng ở phương hướng chính nam thiên động của Hàn Băng đảo. Như vậy hải vực mà bảo thuyền năm đó trầm mặc thì có thể là ở chỗ sâu hải vực phía nam của Hàn Băng đảo.
Lục Bình trong lòng có ngành khái, lần nữa nói:
- Cũng được, ngươi hãy gọi Tiểu Hải cùng Đại Quý ra trước đi!
Vương Kỳ đang cùng một đám Chân Linh phái đoán đan kỳ tu sĩ thần sắc khẩn trương nhìn bầy ma la nơi xa hải vực phô thiên cái địa mà đến.
Ma La nhất tộc ở trước mặt Chân Linh phái biểu hiện ra lực lượng khiến cho Chân Linh phái trên dưới đều tràn ngập một cỗ phân vi áp lực.
Đang lúc này, một đạo truyền âm pháp kiếm đột nhiên nhảy lên không tới, Vương Kỳ nhận ra được vỏ kiếm bên hông đặc biệt dùng cho tiếp thu truyền âm pháp kiếm chấn động. Vương Kỳ giơ tay lên một chiêu, pháp kiếm kia nhất thời rơi vào trong tay của
hắn.
Vương Kỳ dùng thần niệm đảo qua, vội vàng xoay người hướng một vị đoán đan trung kỳ tu sĩ rõ ràng cho thấy đệ tử đời thứ ba nói:
- Huyền Lượng sư bá, lão sư truyền âm muốn đệ tử đi qua một chuyến, kính xin sư bá chấp thuận!
Lão sư của Vương Kỳ là ai, trên vấn đề quan trọng này, mặc dù Huyền Lượng chân nhân không muốn để cho Vương Kỳ rời đi, nhưng dù sao một tiểu đội tám tên đoán đan kỳ tu sĩ này của Huyền Lượng chân nhân vừa đúng có thể hợp thành một tiểu hình "Tam tài ngũ hành đạo binh đại trận" hoàn chỉnh.
Lấy Huyền Lượng chân nhân đoán đan bốn tầng tu vi, dựa vào đạo binh đại trận này, tập hợp lực lượng của bảy vị đoán đan sơ kỳ tu sĩ khác, thậm chí có thể phát huy ra thực lực đối kháng đoán đan hậu kỳ thậm chí đoán đan điên phong tu sĩ.
Mà Vương Kỳ trong tám người mặc dù tu vi không coi là cao nhất, nhưng thực lực lại thật không kém. Bình thường đoán đan tầng ba tu sĩ trước mặt kiếm thuật sắc bén của Vương Kỳ cũng muốn tránh lui chín mươi dặm, coi như là Huyền Lượng chân nhân lúc ban đầu đối mặt kiếm thuật Vương Kỳ cũng hàng loạt tâm quý.
Vương Kỳ một khi rời đi, đạo binh đại trận này mặc dù vẫn có thể vận chuyển, nhưng uy lực lại phải yếu bớt không ít, nhưng không để Vương Kỳ đi, Huyền Lượng chân nhân còn thật không can đảm này.
Huyền Lượng chân nhân mặc dù đều là tam đại đệ tử, cũng tồn tại trong đệ tử đời thứ ba có chút danh tiếng, đồng thời cùng Trần Luyện từ trong Chân Linh Biệt Viện lên cấp làm nội môn đệ tử. Nhưng Huyền Lượng chân nhân lại xa xa không so được địa vị của Trần Luyện. Huống chi hiện nay Trần Luyện đã thành tựu luyện khí tông sư, địa vị kia đã không kém gì pháp tướng tu sĩ, về phần địa vị của Lục Bình, hắn còn kém phải xa hơn.
Huyền Lượng chân nhân bất đắc dĩ nói:
- Ma la đã tiến tới gần cảnh giới hải vực, lập tức sẽ phải nhận chiến. Ngươi nhanh đi mau trở về!
Vương Kỳ mới vừa rời đi, một người tu sĩ thuộc tiểu đội của Huyền Lượng chân nhân có chút giận dữ bất bình, nói:
- Có gì đặc biệt hơn người, không phải là xá một hảo lão sư sao!
Một gã tu sĩ khác cũng cười lạnh nói:
- Hảo lão sư thế nào, ít nhất ngay cửa sinh tử du quan này chọn đệ tử ra, mấy vị lão sư các ngươi có thể sao?
Cũng có tu sĩ nói:
- Huyền Cương, Huyền Thiết, ngươi chớ có nói bậy! Tu sĩ được gọi là Huyền Thiết kháng thanh nói:
- Sao gọi là nói bậy, trên vấn đề quan trọng này, Huyền Bình chân nhân gọi đại đệ tử của mình đi, không phải là vì trốn tránh đại chiến sắp tới hay sao!
Huyền Lượng chân nhân biết được hai người Huyền Cương, Huyền Thiết kia chính là Thiên Thuật lão tổ môn hạ đệ tử. Chuyện Thiên Thuật lão tổ cùng chưởng môn Thiên Linh lão tổ bất hòa cơ hồ toàn bộ Chân Linh phái trên dưới mọi người đều biết. Huyền Cương, Huyền Thiết đối với Vương Kỳ xuất từ Trùng Hoa phủ nhất mạch không hảo cảm hiển nhiên cũng không kỳ quái.
Huyền Lượng chân nhân mặc dù bất mãn Lục Huyền Bình lúc này gọi Vương Kỳ đi, nhưng hắn lại càng không muốn hai huynh đệ Huyền Cương, Huyền Thiết lúc này nói bậy loạn phá hư lòng quân, vì vậy lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi câm miệng cho ta!
Vừa dứt lời, một tiếng hổ gầm đột nhiên từ trên đảo truyền ra. Trên đảo rất nhiều Chân Linh phái dung huyết kỳ đệ tử tất cả đều chấn đắc choáng váng đầu điếc tai, đua nhau che lỗ tai lại.
Tiến hổ gầm này ở Bắc Hải tu luyện giới từ đâu tới?
Lục Bình một cái tát đánh một con Điếu Tình Bạch Ngạch đại hổ dài năm thước cao một trường lộn đầu, mắng:
- Câm miệng!
Thật vất vả từ trong không gian động thiên của Hoàng Kim ốc kia đi ra mặc dù không nhỏ, nhưng trong mắt Lục Tiểu Hải lại có vẻ hẹp hòi. Lục Tiểu Hải dưới tâm tình rất vui thích, không nhịn được liên há mồm một tiếng hổ gầm, nhưng không nghĩ gặp phải đương đầu một chưởng của Lục Bình.
Khí phách hổ uy bốn phía lúc trước của Lục Tiểu Hổ nhất thời biến thành khí phách bị xì hơi, nằm mọi trên mặt đất nhắm hai mắt hổ lại, làm gì còn có khí khái hổ gầm núi rừng của Hổ Yêu nhất tộc năm đó, ngược lại giống như một con mèo lớn bị dọa sợ. Bên cạnh, Lục Đại Quý chậm rãi từ trong Hoàng Kim ốc môn hộ bò đi ra.
← Ch. 0917 | Ch. 0919 → |