← Ch.0999 | Ch.1001 → |
Trương Hi Di không thể không lần nữa lạc hoang mà chạy. Khương Thiên Lâm theo đuôi đuổi giết. Hai lẽ người một chạy một đuổi chính là suốt hai năm, từ đông Bắc Hải vực xông vào biển sâu yêu vực, rồi sau đó bị Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc đại tu sĩ Ngao Huyền chạy ra cản lại, lại tiến vào đông Nam Hải vực, lại ở Hoàn Vũ đảo đại chiến một cuộc, thời điểm xuất hiện lần nữa đã đến tây Bắc Hải vực.
Dọc theo Phong Bạo Dương một đường lên phương bắc, hai người lần nữa sát đảo Hàn Băng đảo phụ cận, thời điểm sau đó lại đến bắc bộ Phong Bạo Dương, hai người dọc theo đường đi trước sau sáu lần đại chiến. Trương Hi Di đánh một lần bại một lần, trước sau tổng cộng bị Khương Thiên Lâm lột trăm năm thọ nguyên, rung động đau hàm răng của toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới pháp tướng tu sĩ quan sát sân đại chiến này.
Trăm năm thọ nguyên nột, Trương Hi Di một đường tu luyện đến nay cũng bất quá mới hơn sáu trăm xuân thu, coi như pháp tướng trung kỳ tu vi của lão ta tính cho đầy đủ có thể có một ngàn hai trăm năm thọ số, cũng bất quá chỉ còn lại có hơn năm trăm năm, bây giờ cũng lại sanh sanh bị Khương Thiên Lâm lột hết một phần năm!
Lạc Anh Tân Phân đại thần thông pháp thuật này thật là giết người không thấy máu!
Vừa lúc đó, chấn động giữa hai người đại đuổi giết toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới cũng không thể không ngưng. Năm đó đầu A tu la bị Bắc Hải nhận yêu hai tộc năm vị đại tu sĩ liên thủ đuổi đột nhiên dẫn nhóm lớn đại quân ma la đột nhiên từ trong Phong Bạo Dương tuôn ra. Lần này chẳng những là Trương Hi Di, chính là Khương Thiên Lâm cũng không khỏi không lạc hoang mà chạy.
Ngắn ngủi trong một năm, tây Bắc Hải vực trừ bên ngoài Xích Vụ đảo toàn bộ vùi lấp xuống tay ma la!
Không ai biết được đầu A tu la như thế nào có thể từ trong Phong Bạo Dương kéo ra một cô đại quân ma la có quy mô lớn như vậy, thực lực vượt qua xa cuộc chiến của Hàn Băng đảo năm đó.
Dưới Bắc Hải các phái mãnh liệt hổ hu, Chân Linh phái rốt cục tạm hoãn chèn ép đối với Thượng Hải tông, các phái tu sĩ đua nhau tiến trú Xích Vụ đảo, bắt đầu liên thủ chống đỡ đại quân ma la đánh vào Xích Vụ đảo. Mà Khương Thiên Lâm đuổi giết Trương Hi Di cũng không khỏi không trước cáo một đoạn rơi, dù sao vô luận là Thương Hải tông còn Trương Hi Di, lần này đều bỏ ra giá cao cực lớn.
Tuy nhiên Chân Linh phái chèn ép Thương Hải tông phen này dài đến hai năm, cũng đối với Thương Hải tông sinh ra áp lực khó có thể tưởng tượng. Trong lúc ma la tai ương lần nữa cuốn ùa tây Bắc Hải vực, Chân Linh phái mới vừa dưới áp lực cùng sự khuyên can của Bắc Hải các phái bỏ qua chèn ép Thương Hải tông. Ngay sau đó Thương Hải tông lại lần truyền đến sự kiện làm cả Bắc Hải tu luyện giới khiếp sợ: Đông Cực lão tổ bỏ mạng dưới lôi kiếp lần thứ hai, ước mơ của Thương Hải tông pháp tướng đại tu sĩ rốt cục trở thành bọt nước!
Thương Hải tông sợ rằng phải vẫn lạc rồi!
Đây cơ hồ thành tâm thanh của toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới.
Mặc dù tin tức Đông Cực lão tổ sắp lên cấp pháp tướng hậu kỳ ngay từ lúc mấy năm trước đã truyền đến toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới mọi người đều biết. Nhưng lần này Đông Cực lão tổ bỏ mạng dưới kiếp số, toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới còn đem nguyên nhân quy kết trên Chân Linh phái chèn ép. Mà ma la tai ương lần nữa bộc phát cũng trở thành một cây đạo thảo cuối cùng, khiến cho Đông Cực lão tổ nóng lòng đột phá tu vi thoát khỏi khốn cảnh trước mắt của Thương Hải tông mà không thể không mạo hiểm đánh một trận, đáng tiếc cũng công bại thùy thành. Mà Thương Hải tông trên dưới không thể nghi ngờ cũng đem toàn bộ cừu hận đều đặt trên người Chân Linh phái, rồi lại không thể không đem mầm móng cừu hận sâu hoắm này giấu ở đáy lòng, chờ đợi cuối cùng có một ngày có thể mọc rễ nảy mầm.
Thương Hải tông không phải là không muốn giấu giếm tin tức Đông Cực lão tổ vẫn lạc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Mà trong lúc toàn bộ Bắc Hải ngưng tụ lực lượng xâm lấn ở Xích Vụ đảo địa vực ma la, ngọc giản đưa tin của Khương Thiên Lâm lão tổ cũng mang đến cho Lục Bình một tin tức không khỏi làm người ta kinh ngạc: Trương Hi Di không muốn lại đi Đông Hải!
Bởi vì phạm vi thế lực của Chân Linh phái trên toàn bộ Xích Vụ đảo vòng phải nghiêm nhất, vì vậy nhiệm vụ của Chân Linh phái chống đỡ ma la xâm lấn lại nặng nhất. Dưới tình huống Thiên Tượng lão tổ trấn giữ môn phái, chưởng môn Liễu Thiên Linh chưởng khống toàn cục, vô luận là tu vi thực lực, còn danh tiếng uy vọng, hơn nữa giữa giở tay nhấc chân đem toàn bộ hiệu lực của ám đường phát huy đến mức bản lãnh tận cùng. Khương Thiên Lâm lão tổ đều người được chọn tốt nhất chủ trì sự nghi phòng ngự của măng Vụ đảo, đã không cách nào rút người ra đi xử lý chuyện riêng của mình nữa. Lúc này, Khương Thiên Lâm cũng chỉ có thể hy vọng Lục Bình có thể thay thế ông ta tiếp tục đuổi giết Trương Hi Di.
Từ từ, Lục Bình cũng dần dần bắt đầu hiểu hàm nghĩa cử chỉ này của Khương Thiên Lâm: đây là muốn trảm thảo trừ căn a!
Đông Cực vẫn lạc, Thương Hải tông trong một hai trăm năm sợ rằng không người có thể đạt tới trình độ lên cấp pháp tướng hậu kỳ nữa. Mà trong Thương Hải tông Nhị đại đệ tử thì chỉ có Trương Hi Di có tư cách cùng hy vọng tiếp thay Đông Cực lão tổ.
Có thể nói, toàn bộ tướng lai của Thương Hải tông thì chỉ có dựa vào Trương Hi Di mới có thể chống đỡ đứng lên. Chân Linh phái hiển nhiên cũng nhìn thấy tác dụng của Trương Hi Di. Mà Thương Hải tông cũng hiểu dưới tình huống này Chân Linh phải tất nhiên hội trạch cơ hội diệt trừ Trương Hi Di. Vì vậy Thương Hải tông mới có thể thời điểm ma la tai ương bộc phát, các phái tu sĩ đua nhau điều binh khiển tướng, cũng khiến cho Trương Hi Di nhân cơ hội rời khỏi Bắc Hải, ít nhất có thể vì tương lai của Thương Hải tông lần nữa quật khởi mà lưu lại hỏa chủng.
Nhưng hết thảy nghiên cứu này cũng đều không lừa gạt được Khương Thiên Lâm. Lúc Trương Hi Di mới vừa động thủ đi Đông Hải, Khương Thiên Lâm cũng đã lấy được tin tức. Hơn nữa đem tin tức truyền đến chỗ của Lục Bình, mục đích rất rõ ràng, hy vọng hắn có thể đi Đông Hải tiếp tục đuổi giết Trương Hi Di.
Lôi lão lục thấy sắc mặt của Lục Bình biến đổi, vì vậy cười hỏi:
- Là gặp việc gì khó, có thể làm cho Lục Thiên Bình lão tổ người gặp khó khăn như vậy, sợ rằng đều đại sự gì kinh thiên động địa chứ?
Lục Bình cười cười, nói:
- Hoàng Ly đảo sợ rằng lại phải nhờ Lôi huynh trấn giữ rồi!
Lôi lão lục mới vừa ngưng tụ pháp tướng, còn cần thời gian tới củng cố tu vi, Lục Bình cũng không dừng lại quá lâu trong mật thất, sau khi hắn trở ra mật thất, toàn bộ Hoàng Ly đảo đột nhiên thoáng một cái. Lục Bình hơi kinh ngạc, lúc thần niệm phố khai, lại nghe được trong tiếng kêu to trong trẻo của Lục Cầm nhi mang theo ý vui mừng nhè nhẹ.
Lục Bình trong lòng chợt động, sau khi xuất hiện trong một chỗ sơn ao của động phủ, theo Hoàng Ly đảo khuếch trương tăng, địa mạo trên Hoàng Ly đảo cũng đang thay đổi, động phủ của Lục Bình nằm ở trung ương của đảo tự.
Ánh lửa ngất trời từ trong sơn ao thoáng hiện, cơ hồ chiếu đỏ ngầu toàn bộ bầu trời. Một con thanh loan to lớn hưng phấn quanh quẩn ở bầu trời của sơn ao, thỉnh thoảng xuyên qua mà qua từ trong hỏa diễm đã phóng lên cao, phảng phất là đang tiến hành hỏa dục vậy.
Khi Lục Bình đến, Lục Cầm nhi cuối cùng từ trong bầu trời hạ xuống, hưng phấn nói:
- Ca ca người xem, đây là hỏa mạch sau khi ta kích thích bồi dục!
Trong sơn ao là cửa ra của hỏa mạch, nham tương lăn lộn giống như bắt đầu nấu sôi. Này lại là một cái tiểu hình mạch, Lục Bình có chút kinh ngạc nhìn về phía Lục Cầm nhi, nói:
- Cầm nhi, ngươi không phải nói hỏa linh châu chẳng qua là một viên vi hình linh châu sao, có thể bồi dục ra một cái vị hình hỏa mạch cũng đã không sai. Sao bây giờ cũng một cái tiểu hình hỏa mạch, hơn nữa nhìn chất lượng của hỏa mạch còn rất tốt, hỏa chất cực kỳ tinh khiết!
Lục Cầm nhi xin lỗi nói:
- Cầm nhi nhận lầm rồi sao, dù sao hỏa linh châu so với Tụ Linh châu còn vật ít thấy hơn. Cầm nhi cũng chỉ là có điều miêu tả trong truyền thừa ký ức. Tuy nhiên nếu là không huyết mạch truyền thừa bí pháp của Mộc loan nhất tộc chúng ta, muốn bồi dục cái hòa mạch này cũng không dễ dàng!
Lục Bình biết Lục Cầm nhi nói là thật tình, Hỏa Loan nhất tộc là hỏa chi tinh linh được tu luyện giới công nhận. Mặc dù Lục Cầm nhi không coi là thuần chánh Hỏa Loan huyết mạch, nhưng một thân tu vi chưa chắc kém so với đích truyền huyết duệ của Hỏa Loan nhất tộc.
Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:
- Cầm nhi, gần đây ta có thể phải đi Đông Hải, ngươi có muốn đi theo hay không?
Lục Cầm nhi nhìn một chút hỏa mạch trong sơn ao, đây chính là nhà mới mà nàng thật vất vả mới vì mình doanh tạo. Vì thế nàng vẫn ở Hoàng Ly đảo đuổi giết Đại Bảo một năm này, mới từ chỗ của hắn lấy được bảo vật đủ thi triển Hỏa Loan bí thuật, đem hỏa linh châu hoàn toàn phát triển thành một cái hỏa mạch.
Nhưng Lục Cầm nhi cũng biết, Lục Bình lần này đi Đông Hải, có thể nghiệm còn mang theo mình đi Hỏa Loan nhất tộc, một lần kỳ ngộ này là của mình, quan hệ đến tự thân tu vi tăng trưởng, Lục Cầm nhi hiển nhiên không muốn bỏ qua.
- Ca ca đi làm gì, ta liền đi nơi đó!
Lục Bình cười cười, nói:
- Ngươi bây giờ đợi một thời gian ngắn ở đây. Bây giờ còn không vội đi!
Không để ý đến Lục Cầm nhi hoan hô, Lục Bình xoay người lần nữa trở lại động phủ tiến vào trong mật thất tu luyện của mình.
Hôm nay linh mạch trên Hoàng Ly đảo đã hội tụ đi về cái trung hình linh mạch thứ ba, linh khí trong phòng tu luyện của Lục Bình nồng đậm cơ hồ có thể làm bị thương chết một tên người bình thường.
Ở chổ tuyền nhân đầu nguồn của linh khí ở dưới đất, Lục Đại Quý chánh phục ngủ say trong nước. Mà trong phiên ao linh thủy này bị Lục Đại Quý khai ích thành diện tích mười trượng, mười tám con Vũ Lăng ngư đạo binh đã trước sau lên cấp dung huyết kỳ, có con cá biệt ưu tú còn lên cấp dung huyết trung kỳ. Mà cá Vũ Lăng đời thứ hai còn sống sót đầy đàn tổng cộng có ba mươi sáu con, hôm nay cũng đã có luyện huyết trung hậu kỳ tu vi. Tám mươi mốt con cá Vũ Lăng đời thứ ba vừa mới có luyện huyết kỳ tu vi, thượng thả không tư cách trở thành đạo binh.
Cá Vũ Lăng này là lễ vật mà năm đó lúc Lục Bình du lịch Trung Thổ, Thiên Huyền tông đưa cho Lục Bình. Vũ Lăng ngư là một trong đạo binh lương chủng mạnh mẽ nhất của tu luyện giới, cũng một trong đạo binh lấy bồi dục khó khăn nhất. Trải qua mấy chục năm bồi dục này, coi như tài sản của Lục Bình phong phú, cũng bất quá mới miễn cưỡng bồi dục xong ba đời, tổng cộng bất quá hơn một trăm con, phần lớn thời gian những đạo binh này đều giao do Lục Đại Quý tới coi sóc.
Lục Bình đem một cái bát nước hút một cái về ao nước, kể cả Lục Đại Quý và Vũ Lăng ngư cùng với một cổ não linh thủy trong ao nước bị Lục Bình thu vào trong bát nước. Tuyển nhân cốt cốt mà vang, lưu thủy lần nữa bắt đầu lấp đầy toàn bộ ao nước.
Trở ra động phủ, Lục Bình lần nữa gọi toàn bộ môn hạ đệ tử đến, nhìn một chút mấy tên đệ tử đầu dưới, Lục Bình nói:
- Ngày gần đây ta đi xa ra ngoài, lần này ít thì ba năm rưỡi, lâu thì mấy chục năm, mấy người bọn ngươi cần cẩn thận chuyên cần, không được đem tu vi tự thân vẫn lạc.
Tất cả mấy người đều cúi đầu xưng phải, đại đệ tử Vương Huyền Kỳ nói:
- Không biết lão sư đi xa phương nào, sư huynh đệ bọn chúng con có thể theo hầu cận ở bên!
Lục Bình lắc đầu nói:
- Lần này vi sư đi Đông Hải, sau đó hành trình chính là vi sư cũng không biết. Người làm Thính Đào phủ môn hạ đại đệ tử, cần thay thế vi sư xử lý nhất ứng sự vụ của Hoàng Ly đảo. Mấy người sư huynh đệ các ngươi hiện nay tu vi còn kém quá xa, đi cũng chỉ là gánh nặng!
Lục Bình cũng không để ý tới trên mặt mấy đệ tử lúng túng, nói thẳng:
- Bắc Hải hôm nay chính là nhiều chuyện chi thu, mấy người các ngươi cũng không cần nhất vị khổ tu, cũng cần thường xuyên đi ra ngoài lịch luyện, tuy nói nguy hiểm nặng nề, nhưng với đường tu hành ngày sau của các ngươi cũng đại hữu bì ích.
Mấy đệ tử đều ngưng thần lắng nghe, Lục Bình trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói tiếp:
- Vi sư nơi này có mấy dạng bảo vật trong ngày thường không cần, hôm nay toàn bộ ban cho bọn người. Tuy nhiên bọn ngươi cũng không cần nhất vị dựa vào lực của bảo vật lấn hiếp người, cần phải biết tu vi tự thân mới là căn bản, không tu vi thâm hậu, chính là bảo vật nơi tay cũng bất quá chỉ có thể đem uy năng phát huy một hai.
Mấy đệ tử nghe nói Lục Bình muốn phần bảo, trên mặt tất cả đều lộ ra sắc mặt vui mừng. Lục Bình sắc mặt trầm xuống, lại là một phen huấn giới, lúc này mới đem một cái Phong Linh hạp cùng với bát nước lúc trước chứa đựng cá Vũ Lăng giao cho Vương Huyền Kỳ, nói:
- Huyền Kỳ làm môn hạ đại đệ tử của ta, hôm nay tu vi tài lực tích lũy ở đoán đan tầng thứ ba đã đủ đặt chẩn đoán đan trung kỳ. Tuy nhiên vi sư giao cho người trong Phong Linh hạp lại là một khối thiên cấp hạ phẩm Thiên Kim thạch.
Thấy trên mặt Vương Huyền Kỳ lộ ra vẻ khổ sở, Lục Bình cười nói:
- Vi sự hiển nhiên không phải là muốn người lần đầu tiên dùng luyện thiên địa linh vật phải dùng thiên cấp linh vật, mà là hy vọng ngươi có thể lúc lần thứ hai dung luyện linh vật, lên cấp đoán đan hậu kỳ, có thể dùng tới vật này!
Vương Huyền Kỳ nghe vậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Đệ tử tất nhiên không để lão sự thất vọng!
Tu sĩ tầm thường ở lần thứ ba dung luyện thiên cấp hạ phẩm linh vật cũng đã cũng coi là dự bị pháp tướng tu sĩ của bản phái, không biết được môn phái nghiêng chú bao nhiêu tâm huyết mà Lục Bình yêu cầu Vương Huyền Kỳ ở lần thứ hai dung luyện thiên địa linh vật liền cần thiên cấp linh vật, hiển nhiên là muốn đem Vương Huyền Kỳ làm thành những thứ lão bài đại hình môn phái kia, thậm chí lục đại thánh địa đích truyền tu sĩ tới bồi dưỡng.
← Ch. 0999 | Ch. 1001 → |