Vay nóng Tima

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1003

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1003: Thính Đào chi nguy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Lazada


Lục Bình nhíu mày một cái, nói:

- Sở đạo hữu, nhân yêu khác biệt, đạo hữu lần này tới không phải là vì cung duy tại hạ chứ?

Sở Hải Lan thấy trên mặt Lục Bình hiển lộ ra vẻ mong mỏi, cũng không trêu chọc nữa, nghiêm sắc mặt, yêu mộ cả người trên dưới quét sạch một cái, cũng sinh ra một cỗ khí ung dung đoan trang, nói:

- Lần này còn phải nhờ Lục đạo hữu xuất thủ tương trợ, hôm nay đường đi thông Đông Hải đều đã bị Thủy Tinh cung cùng với Huyền Linh phái liên thủ phong tỏa. Bắc Hải các đại môn phái lại càng không trêu chọc tới Thủy Tinh cung, tại hạ cùng với Ngả gia tiểu muội muốn trở về Đông Hải cũng chỉ có thể đi cầu giúp Lục đạo hữu.

Lục Bình cười lạnh nói:

- Chuyện tiếu, nhà môn phái khác chọc không được Thủy Tinh cung, chẳng lẽ bản phái thì có thể chọc nổi sao? Vô luận là Thiên Nguyệt tông hay hoặc giả là Bích Hải linh xà nhất tộc, đều là thế lực lớn của danh thủy tu luyện giới. Người đại khi chờ đợi người của hai nhà này đuổi tới cứu viện.

Sở Hải Lan bất đắc dĩ nói:

- Đã như vậy, tại hạ chỉ có ở Xích Vụ đảo này chờ bản tộc tu sĩ tới cứu viện rồi.

Lục Bình nhìn về phía Sở Hải Lan, ánh mắt đột nhiên co rụt lại, nói:

- Ngươi dám uy hiếp ta sao?

Sở Hải Lan ẩn thân Xích Vụ đảo, nếu thật đúng là bị Thủy Tinh cung cùng Huyền Linh phái biết được, như vậy Chân Linh phái tất nhiên khó thoát liên quan. Lục Bình thấy Sở Hải Lan nói như thể hiển nhiên giận dữ.

Sở Hải Lan bị sát khí cả người Lục Bình kích thích cả người phát lãnh, trong lòng âm thầm khiếp sợ với thực lực mạnh mẽ của Lục Bình. Chính là ban đầu thời điểm nàng đối mặt Ngô Thế Hoàn cũng không từng cho nàng áp lực lớn như vậy. Chẳng lẽ thực lực của người trước mắt chân chính so với Ngô Thế Hoàn còn lợi hại hơn hay sao?

Sở Hải Lan trong đầu mặc dù khiếp sợ, nhưng ngoài miệng còn kháng thanh nói:

- Ta nếu thật đúng là uy hiếp ngươi, đại có thể dùng Tam linh mà nói chuyện, hôm nay toàn bộ Bắc Hải đều ở đây sưu tầm ta cùng với Ngả gia muội tử. Chân Linh phái các ngươi hôm nay cường thể quật khởi, tất nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt của Thủy Tinh cung. Người chẳng lẽ không cho là đây là một lần cơ hội âm thầm cùng Bích Hải linh xà ta cùng với Thiên Nguyệt tông kết minh. Lại nói Tam linh tương lai luôn luôn trở lại bên trong tộc bộ lạc đi tiếp thu bản tộc truyền thừa, nếu người giúp ta, ta sẽ giúp ngươi!

- Nói như vậy trượng phu của ngươi là đã chạy đi sau khi đấu pháp thua Ngô Thế Hoàn, trên đường bị đám người Hoàng Thế Tuấn mai phục giết chết đúng không?

- Không sai!

Trên mặt của Sở Hải Lan không nhìn ra chút gợn sóng nào, nói:

- Phu quân của ta mặc dù thua chạy, thế nhưng Ngô Thế Hoàn cũng chưa chắc là quá tốt, chỉ là không nghĩ rằng đường đường Thủy Tinh cung đích truyền tu sĩ mà cũng hèn hạ như vậy, không ngờ lại giữa đường bày mai phục. Phu quân kia của ta nguyên vốn trọng thương trong người, làm gì có thể trải qua Hoàng Thế Tuấn đánh chặn đường, cuối cùng vẫn còn rơi xuống, sau đó cũng thành tựu uy danh cho Hoàng Thế Tuấn một người độc kiếm chém chết phu quân của ta!

Lục Bình nhìn Sở Hải Lan kia đã từng từ Đông Hải đuổi đến Trung Thổ, sau lại đuổi theo tới Bắc Hải, thấy tình cảm của hai vợ chồng bọn họ là cực kỳ thâm thiết. Nhưng Lục Bình lại thủy chung không cách nào từ trên người của Sở Hải Lan cảm nhận được cái loại đau buồn do trượng phu mình bị làm hại. Từ đầu tới cuối, quá trình Sở Hải Lan hướng Lục Bình xưng thuật như phảng phất là kể một chuyện xưa không chút nào liên hệ nhau vậy.

Lục Bình mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng trong miệng cũng không dám hỏi thăm, vẻ hồ nghi khó tránh khỏi lộ trên mặt.

Sở Hải Lan bực nào thông tuệ, chẳng qua là tâm niệm hơi đổi liền đã hiểu suy nghĩ trong lòng của Lục Bình, nói:

- Có phải người cảm thấy đối với cái chết của phu quân ta, ta biểu hiện rất đạm mạc hay không, ngàn dặm đuổi hung như vậy, lại lộ ra chút tự tương mẫu thuẫn?

Lục Bình bị Sở Hải Lan khám phá tâm tư, mặc dù cảm thấy lúng túng, nhưng mình bây giờ làm sự tình lại giống như đi bên trên vực sâu vạn trượng, cũng không phải hắn có chút sơ sót, vì vậy mặc dù lộ ra chần chờ, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Trên mặt Sở Hải Lan dâng lên một tia buồn buồn, nói:

- Đây cũng là chuyện không cách nào, ta cùng với phu quân kia của ta thật ra thì cũng không lập gia đình, hơn nữa hôn sự này cũng là trưởng bối hai bên quyết định. Ta cùng với phu quân kia của ta tổng cộng gặp mặt cũng không được năm ba lần, lại từ đầu tới tình cảm.

Lục Bình ngạc nhiên nói:

- Đã như vậy, ngươi vì sao lại vội vàng báo thù cho hắn như vậy?

Sở Hải Lan cười khổ nói:

- Chuyện bởi vì ta mà ra, ban đầu ta hóa thành hình người ở nhân tộc du lịch. Ngô Thế Hoàn kia mơ ước sắc đẹp của ta nên tới dây dưa, một mực đuổi tới trong ngoại hải. Ta không phải là đối thủ của Ngô Thế Hoàn kia, chỉ đành phải thi triển bản tộc bí thuật cầu viện, trùng hợp vị hôn phu kia của ta tới tìm ta, song phương gặp gỡ dĩ nhiên là một phen đại chiến. Nhưng không nghĩ ta tự nhận là hóa hình thuật cao minh, lại đã sớm bị Ngô Thế Hoàn kia nhìn phá cùng chân, bày xong bẫy rập chính là muốn dẫn phu quân kia của ta tới. Sau đó ta bị Mã Thế Phương dây dưa, mà sau khi phu quân lại bại với Ngô Thế Hoàn, trên đường chạy trốn lại bị Hoàng Thế Tuấn từ đường lui chạy tới đánh chặn đường chém chết.

Sở Hải Lan dùng một chút, nói tiếp:

- Mã Thế Phương kia cùng ta thực lực tương đương, ta thấy phu quân thua chạy hiển nhiên cũng thoát thân mà đi. Cũng may Ngô Thế Hoàn kia cũng giống vậy bị thương không nhẹ, lúc này mới toàn thân trở lui, nhưng sau khi ta trở lại bên trong tộc cũng bị Thủy Xà nhất tộc trách cứ. Họ cho rằng duyên cớ là do ta mới khiến cho phu quân vẫn lạc. Hỏa Xà nhất tộc của ta nguyên vốn ám nhược, ban đầu hai tộc liên kết thông qua hôn nhân cũng có cầu với Thủy Xà nhất tộc, hiện giờ cũng lộng khéo thành vụng. Ta chỉ đành phải mượn danh nghĩa vì phu quân báo thù ra bên ngoài du lịch nhiều năm, vì chính là né tránh thị phi bên trong tộc.

Lục Bình không ngờ Sở Hải Lan này còn trải qua lần này, tuy nhiên có thể cùng Ngô Thế Hoàn đánh cho thành lưỡng bại câu thương, xem ra thực lực địa vị của vị hôn phu quân kia của nàng trong Thủy Xà nhất tộc đều không thấp. Nếu không Bích Hải linh xà nhất tộc cũng không bởi vì phu quân của nàng chết mà thiên nộ đến trên người của Sở Hải Lan.

Lúc này Lục Bình cũng không biết nói gì cho phải rồi, chẳng qua là trong nội tâm vẫn có một tia thấp thỏm. Lấy tình cảnh của Sở Hải Lan lúc này trong Bích Hải linh xà nhất tộc, còn có thể trên chuyện Tam linh đạt được truyền thừa lấy được trợ giúp của nàng hay không.

Sở Hải Lan này tựa hồ thông suốt dị thường đối với suy nghĩ trong lòng của Lục Bình. Nàng nhìn hắn không nói nữa, rất nhanh lần nữa suy ra đến ý nghĩ trong lòng của hắn, vì vậy mở miệng hỏi:

- Ngươi đang lo lắng Tam linh truyền thừa đúng không?

Lục Bình bị trực giác của nữ nhân này làm cho có chút trong lòng yếu ớt, chỉ đành phải gật đầu thừa nhận.

Sở Hải Lan cười cười, nói:

- Lấy tư chất thực lực của ba tiểu tử, ngươi nên lo lắng không phải là bọn họ có thể tiếp nhận truyền thừa hay không, mà là sau khi đón nhận truyền thừa có thể đưa bọn họ mang ra khỏi hay không?

Lục Bình nghe được ý tứ trong lòng của Sở Hải Lan, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ thật đúng là có biện pháp sao?

Sở Hải Lan gật đầu nói:

- Đây cũng là chỗ mà ta bội phục ngươi. Tam linh từ nhỏ đi theo người lớn lên, ngươi không ngờ lại có thể nhịn không bị sự cám dỗ của Bích Hải linh xà, mới tới cuối cùng không thi triển thêm bất kỳ cấm chế gì trong thần niệm của bọn họ, để cho bọn họ trở thành linh nô của ngươi, mà là người cùng Tam linh thân như phụ tử, đây chính là cơ hội lớn nhất của ngươi!

Lục Bình trong lòng vui mừng, hỏi vội:

- Nói như thế nào?

- Truy tùy giả!

Sở Hải Lan giải thích:

- Khái niệm của nhân yêu hai tộc lúc Thất tổ khai thiên cực kỳ mơ hồ, thậm chí bản thân của Thất tổ thì có thể là xuất thân yêu tộc. Sau đó mặc dù nhân yêu hai tộc khác biệt, nhưng giữa hai tộc cũng quan hệ ngang hàng, không ít thượng cổ đại năng căn bản đã bỏ khái niệm chủng tộc. Khi đó các bậc đại năng đều có rất nhiều người theo hầu, thủ hạ của nhân tộc đại năng không thiếu yêu tộc truy tùy giả. Trong thủ hạ của yêu tộc đại năng, thì nhân tộc truy tùy giả cũng không phải số ít, thậm chí những truy tùy giả này còn trở thành cơ cấu để sau này nhân tộc môn phái mọc như rừng. Khi đó đại năng đối với các thủ hạ truy tùy giả đối đãi ngang hàng, không kỳ thị. Chẳng qua là sau đó lòng người phức tạp, yêu tâm cũng khác biệt, lúc này mới khiến cho loại truy tùy giá thành lập dựa trên tín nhiệm này thay đổi về bản chất, trở thành một loại thủ đoạn nô dịch chưởng khống sinh tử, nhân đó mà xưng hô là nhân sủng, linh sủng.

Lục Bình tựa hồ có chút hiểu, nói:

- Nói cách khác, ...

- Nói cách khác chỉ cần Tam linh thừa nhận mình là người theo người, mà cũng không phải là bị người cưỡng bách, chuyện này coi như là thành một nửa!

- Một nửa?

Sở Hải Lan gật đầu một cái, nói:

- Không sai, một nửa! Tam linh dù sao cũng là xuất thân Bích Hải linh xà, bản thân lại là huyết mạch tinh khiết, trong Bích Hải linh xà đều cũng coi là hậu khởi chi tú số một số hai. Người cho rằng đại lão trong tộc sẽ cam lòng để cho hậu bối ưu tú như vậy theo nhân tộc nhà ngươi sao?

Lục Bình không khỏi hỏi:

- Vậy phải làm thế nào?

Sở Hải Lan cười "hà hà" nói:

- Vậy sẽ phải nhìn chính người có thực lực đó hay không rồi, thân là đối tượng mà Tam linh theo đuổi, lúc cần thiết cũng phải có thực lực đi che chở người theo mình. Nếu là người tự thân không cách nào cung cấp loại che chở này, người khác làm sao sẽ yên tâm để cho vãn bối nhà theo người xông xáo chứ?

Tiếng nói của Sở Hải Lan nói tới chỗ này chuyển một cái, nói:

- Dĩ nhiên, lấy danh tiếng Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên của ngươi, ngược lại cũng có thể làm các đại lão trong tộc cao mắt liếc nhìn.

Lục Bình không khỏi cười khổ. Đại lão trong tộc của Bích Hải linh xà, chỉ cần suy nghĩ một chút thực lực của Thủy Tinh cung, thì có thể xem ra mình dựa vào cái gì khiến cho những đại lão này cao mắt liếc nhìn.

Sau khi Lục Bình đem sự tình của Sở Hải Lan đại khái nói qua cùng Khương Thiên Lâm lão tổ, ngày hôm sau liền nhận được ngọc giản đưa tin của Thiên Tượng lão tổ cùng với Liễu Thiên Linh lão tổ. Nhưng mà nội dung bên trong trừ hỏi thăm chiến huống của Xích Vụ đảo gần đây cùng ma la ra, còn lại cũng không nói tới gì khác.

Khương Thiên Lâm đem ngọc giản giao cho Lục Bình nhìn, Lục Bình nhất thời tâm lĩnh thần hội, bảo Sở Hải Lan dẫn Ngả Thúc Dao giấu ở một nơi bí ẩn tới, trên người của hai người thi triển ẩn thận bí thuật, một đường đến Thiên Linh sơn thoải mái không trở ngại.

Dọc theo đường đi, trinh trắc cấm chế trong Chân Linh phái các loại đại trận đều không chút bị xúc động. Mấy vị pháp tướng tu sĩ đối với lần này cũng coi như không thấy. Về phần chỗ của những đoán đan kỳ tu sĩ khác có thủ đoạn có thể khám phá Lục Bình bí thuật, cho đến Truyền tống trận khởi động, sau khi ánh sáng thoáng qua, ba người đã đến trên Kinh Chập đảo.

- Súc sinh, muốn chết!

Ba người Lục Bình mới vừa tới Kinh Chập đảo liền nghe được tiếng hô của Thiên Khang lão tổ rung trời, theo đó mà đến còn có sát ý kinh thiên cuốn ùa toàn bộ Kinh Chập đảo.

Trước đó Sở Hải Lan đã biết một vị Chân Linh phái pháp tướng trung kỳ tu sĩ thực lực cực mạnh này đóng trên Kinh Chập đảo. Sau khi nàng nghe thanh âm này của Thiên Khang lão tổ đột nhiên quát lên, bản năng của nàng liên vận chuyên chân nguyên nổi lên toàn thân, khí thế ngất trời dữ dằn giống vậy, ngược lại đem Thiên Khang lão tổ sợ hết hồn, sát ý đầy trời kia nhất thời hơi chậm lại.

Lục Bình trước một bước cũng biết được đây là hiểu lầm, chẳng qua là bây giờ cũng không thời gian giải thích, chợt lách người đã biến mất không thấy. Lúc này Sở Hải Lan cũng biết mình bày ô long, vội vàng thu liễm khí thế tự thân, nhưng yêu khí ngất trời kia của nàng cũng không che giấu được nữa rồi. Nguyên vốn Thiên Khang lão tổ đang muốn đi ra bên ngoài đảo ngược lại đánh tới Sở Hải Lan như vậy.

Cơ Huyền Hiên đem một khối cực phẩm linh thạch cuối cùng nhét vào trong khôi lỗi mộc điểu dưới chân. Nguyên vốn mộc điểu đã uể oải không chịu nổi, động tác lạng quạng thì linh quang quanh thân đại phóng, hai cánh phiến động cũng linh hoạt rất nhiều, tốc độ nhất thời tăng nhanh gấp đôi.

Cơ Huyền Hiên trong lòng đang rỉ máu. Ba khối cực phẩm linh thạch trên người của hắn là lúc đầu từ trên người của Lục Bình phế một cân nước miếng mới lấy được, không ngờ từ Thính Đào đảo đến Kinh Chập đảo với lộ trình ngắn ngủi không tới vạn dặm, ba viên cực phẩm linh thạch này sẽ phải báo phế rồi.

Điều này còn không phải là khiến cho Cơ Huyền Hiên đau lòng nhất, khiến cho hắn đau lòng ôm đầu cũng là con mộc điểu khôi lỗi dưới chân này. Phải biết hai cánh của mộc điểu khôi lỗi này là chi cành lá lúc Cơ Huyền Hiên luyện chế Lục Bình thân ngoại hóa thân, từ trên Thương Liễu thụ tiết kiệm được chỉnh hợp chung một chỗ mới chế thành, phủ nhận cũng không thể nào biết dưới sự đuổi giết của một con huyết tu la chạy ra khỏi xa như vậy. Nhưng bây giờ khôi lỗi này cũng đã dưới Cơ Huyền Hiên liên tục cực kỳ thúc giục quá sức thậm chí đến cực hạn, đã đến lằn ranh báo phế, chỉ hy vọng nó có thể kiên trì đến Kinh Chập đảo. Nếu không không những mình khó giữ được cái mạng nhỏ này, sợ rằng Thính Đào đảo cũng phải bị tàn sát sạch sẽ.

Một đạo huyết quang càng đuổi càng gần sau lưng Cơ Huyền Hiên. Cơ Huyền Hiên cũng có thể đủ thấy sắc mặt cười gằn của huyết tu la kia núp trong huyết quang.

Cơ Huyền Hiên bất đắc dĩ, chỉ đành phải thả ra một cụ linh và khôi lỗi cuối cùng trên người, hy vọng cho là mình tranh thủ một đoạn thời gian cuối cùng, khoảng cách Kinh Chập đảo đã chỉ còn dư lại hơn trăm dặm rồi.

- Bạo!

Cơ Huyền Hiên hai mắt đỏ ngầu, mắt thấy xương sống của con linh xà khôi lỗi này dùng một cái chi kiền của Thương Liễu thụ chế tạo cũng chống đỡ không được hai ba cái đối mặt dưới tay của huyết tu la, Cơ Huyền Hiên cắn răng, trực tiếp dẫn bạo con khôi lỗi này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1594)