← Ch.1009 | Ch.1011 → |
Một đạo độn quang chợt lóe tới, Ân Huyền Sở từ trong độn quang rơi xuống.
Lục Bình hỏi:
- Như thế nào?
Sắc mặt của Ân Huyền Sở trọng thương rất khó coi, lắc đầu một cái, nói:
- Đều chết hết rồi, tu sĩ trên đảo toàn bộ biến thành thây khô, linh mạch tiêu tán không còn, trữ vật pháp khí bị đánh bể, bên trong các vật hàm hữu linh khí một món cũng không để lại. Không ít tu sĩ trước khi chết ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên là bị tu ma thôn phệ thần niệm.
- Quả nhiên, bị vây công không chỉ Thính Đào đảo, cũng may là Thính Đào đảo chĩa vào vây công, mà hai hòn đảo khác cũng luân hãm rồi.
Xích Luyện Anh nghi ngờ nói:
- Không đúng a, nếu là hai nhà đảo tự khác cũng bị vây công, thế công của ma la ở Thính Đào đảo bị nghẹt, bọn họ xem ra chạy tới tiếp viên mới đúng, sao lại...
Lục Bình trong lòng có một dự đoán không tốt, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:
- Trung hình linh thạch quáng mạch trên Vô Danh đảo kia chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít rồi!
Xích Luyện Anh nói:
- Ta hãy phái người đi thăm dò một phen!
Lục Bình giơ tay, nói:
- Hai người các ngươi đều có thương tích trong người, lại nói nếu linh thạch quáng mạch trên Vô Danh đảo kia thật đúng là bị ma la chiếm đoạt, những người khác đi cũng chịu chết, trước hết hãy liệu dưỡng thương thế rồi tính sau.
Lục Bình dứt lời đánh một tiếng hô tiếu trong rừng cây nơi xa. Một con loan điểu màu xanh bay thẳng lên, sau khi bay ra bên ngoài Thính Đào đảo liền bay đi về phương hướng Vô Danh đảo ở phía tây.
Cách đó không xa, Ngô Nham, Hồng Ưng, Diệp Bất Khí, Đỗ thị cùng với con gái của nàng tiểu hồ yêu Đỗ Gia Vi, đều chạy tới cùng Lục Bình làm lễ ra mắt. Lục Bình nhất nhất miễn cưỡng mọi người, cũng an bài bọn họ đầu tiên khôi phục Thính Đào đảo hộ đảo đại trận, sau đó kiểm lại tổn thất, trấn an cũng như tiền tử cho người nhà tu sĩ bị thương cùng tu sĩ vẫn lạc trên đảo.
Ân Huyền Sở từ chỗ của Lục Bình đòi đan dược chữa thương đã sớm không thấy bóng dáng. Lục Bình cùng Xích Luyện Anh trở lại trong động phủ mà Xích Luyện Anh một mực vì Lục Bình cất giữ.
Động phủ của Lục Bình năm đó chính là đầu nguồn cả cái linh mạch của Thính Đào đảo, hôm nay nơi này độ dày linh khí đã đến gần một cái trung hình linh mạch. Hiển nhiên đó là kết quả những năm gần đây Xích Luyện Anh khổ tâm kinh doanh.
Lục Bình nhìn khuôn mặt thanh tú của Xích Luyện Anh một chút, không biết diện mục chân thật dưới tầng phong ấn này lại là như thế nào, trong lòng thầm thở dài một cái, nói:
- Trên người ngươi còn có thương, hãy tu dưỡng chốc lát trước, hết thảy trên đảo này còn cần ngươi tới cầm giữ. Ta cũng không dừng lại chỗ này quá lâu.
Xích Luyện Anh nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, nói:
- Chút thương thế này không coi là cái gì, sau khi có pháp bảo hộ thân của ngươi, cũng không bị thương nữa.
Lục Bình nghe vậy gật đầu một cái, nói:
- Lần này ta tới Đông Hải là phụng mệnh một vị trưởng bối của môn phái tới đuổi giết một người, sợ rằng rất nhanh phải rời khỏi, ...
Lục Bình nói tới chỗ này dùng một chút, ánh mắt Xích Luyện Anh nhìn chằm chằm trên mặt của hắn, Lục Bình không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:
- Trong thời gian ngắn sợ rằng không thể cùng ngươi đi Bắc Hải rồi, chẳng qua là không biết trí nhớ của ngươi bây giờ khôi phục bao nhiêu, phong ấn trên mặt kia ngươi có muốn khai ích bây giờ hay không?
Xích Luyện Anh sờ sờ mặt của mình, cười nói:
- Kể từ sau khi ta tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Mai di (tức Mai Thiên Cầm), khuôn mặt này đã bồi bạn ta hơn trăm năm, nếu là chợt sửa lại, sợ là ngay cả tự ta đều phân không rõ người nào là ta!
Hai người nhìn nhau không nói, mãi một lúc sau, Xích Luyện Anh đột nhiên cười nói:
- Ngươi, còn có Ân Huyền Sở cùng Cơ Huyền Hiên hai người bọn họ, sợ rằng đối với thân thế của ta đều có suy đoán chứ?
Lục Bình có chút ngạc nhiên, ngay sau đó thở dài, nói:
- Ngươi hãy yên tâm, đến lúc đó chính là chỉ để ý trở về Bắc Hải, trung gian này có lẽ dính dấp đến ân oán giữa môn phái trưởng bối. Nhưng bên trong Chân Linh phái có ta bảo vệ, chính là Thiên Tượng sư bá tổ cũng không thể để cho ngươi bị nửa điểm ủy khuất!
Lau một tia vui vẻ từ trong ánh mắt của Xích Luyện Anh lóe lên, chỉ nghe nàng nói:
- Vậy cũng không nhất định, nếu là Huyền Hồ chân nhân tìm ngươi phiền toái, ngươi nên làm gì bây giờ?
Lục Bình trợn mắt há mồm. Lục Cầm nhi truyền về tin tức rất nhanh:
- Vô Danh tiểu đảo đã bị ma la chiếm lĩnh, phía trên kia có khí tức của huyết ma la, ta không dám đến gần. Tuy nhiên nơi đó ma la đang đại quy mô nhảy lên, từng đội ma la phi độn đi về Bắc Hải.
Sau khi Lục Bình nhận được tin tức liền tìm tới Ân Huyền Sở cùng Xích Luyện Anh, đồng thời cũng tìm Ngô Nham, Hồng Ưng, Diệp Bất Khí tới. Nguyên vốn hắn còn muốn kêu Lạc Giang Thụy tới, thế mới biết Lạc Giang Thụy vì cứu đồ đệ của mình mà bỏ mình. Mà đệ tử của hắn không là người khác, chính là Tiểu Tư Mã người mà năm đó một lòng muốn lạy ở Lục Bình môn hạ học tập thuật luyện đan.
Lục Bình đem tin tức Lục Cầm nhi lấy được cùng mọi người nói một lần, nói:
- Cầm nhi có được tin tức ấn chứng suy đoán của ta. Ma la đang đại quy mô bắc tiến. Vô Danh đảo, Thính Đào đảo cùng với đảo tự chiếm cứ của hai nhà thế lực trên Tam gia đảo vừa đúng trên lộ tuyến ma la bắc tiến, lúc này mới gặp phải tai ương diệt đính.
Ân Huyền Sở lúc này cũng ý thức được điều gì, nói:
- Ma la đại quy mô bắc tiến, chẳng lẽ là chỗ sâu hơn của Vẫn Lạc bí cảnh, cự hình linh thạch quáng mạch cùng đại hình linh thạch quáng mạch phụ cận Huyễn Linh thành sao?
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Trừ sự cám dỗ của những quáng mạch này, bây giờ không nghĩ còn có cái gì có thể hấp dẫn ma la bắc tiến đại quy mô nữa.
Lục Bình mới vừa nói tới chỗ này đột nhiên trong thần niệm tra xét được gì, lúc này Xích Luyện Anh cùng với Ân Huyền Sở cũng phát giác cái gì. Hai người cơ hồ đồng thời đưa tay một chiêu, hai đạo truyền âm pháp kiếm một trước một sau rơi vào trong động phủ.
Sau khi hai người tra xét nội dung trong đó, Ân Huyền Sở ra hiệu Xích Luyện Anh nói trước. Xích Luyện Anh gật đầu một cái, trầm giọng nói:
- Mới vừa nhận được tin tức, ma la đại quy mô phân tán bắc tiến, gần một nửa đảo tự bên trong phạm vị thế lực của Bắc Minh bị quét ngang, chết thảm trọng, nghe nói có ít nhất bảy tám tên pháp tướng tu sĩ của Bắc Minh cực kỳ chi nhánh thế lực vẫn lạc, trong đó còn có hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ.
Mọi người trong lòng đều trầm xuống, Lục Bình nhíu mày nói:
- Bắc Minh sao lực không đầy đủ như thế? Một nửa đảo tự bị công phá, ở nơi này là thực lực biểu hiện của một nhà đại hình môn phái. Ma la đại quy mô bắc tiến cũng không phải là đi về phía Bắc Minh, chỉ cần kiên thủ hộ đảo pháp trận, xem ra ma la cũng không bởi vì tấn công những thứ đảo tự này mà trì hoãn mục đích bắc tiến, sao lại chết thảm trọng như vậy?
Xích Luyện Anh nhìn Lục Bình một chút, nói:
- Những năm này Bắc Minh mặc dù như cũ được xung đại môn phái thứ hai của Đông Hải, nhưng nội bộ Bắc Minh những năm này cũng không yên, cao tầng tu sĩ thường truyền ra nội hồng. Thậm chí có lời đồn đãi Bắc Minh có thể nghiệm chia rẽ, Bắc Minh thuộc hạ các chi nhánh thế lực lớn cũng lập bang kết phái, tán sa co lại, lần này gặp bị thương nặng có lẽ liên quan với điều này.
Lục Bình có chút không dám tin tưởng. Bắc Minh tồn tại ở Đông Hải cũng một nhà truyền thừa môn phái lịch sử đã lâu, sao lại ở ngắn ngủi hơn trăm năm liền suy sụp đến tình cảnh như thế.
Lục Bình xoay người nhìn Ân Huyền Sở một chút, chỉ nghe hắn nói:
- Ta chỗ này là tin tức của Phúc Hải bang, toàn bộ Phúc Hải bang bây giờ tựa hồ cũng ở đây co rúc lại về phương bắc của Vẫn Lạc bí cảnh.
Lục Bình bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Ta muốn lập tức trở về Kinh Chập đảo, hết thảy trên Thính Đào đảo xem ra phiền chư vị rồi. Hộ đảo đại trận nhanh chóng chống lên, rồi sau đó khai ích huyễn trận, đem toàn bộ Thính Đào đảo ẩn giấu, như vậy mặc dù tiêu hao cực lớn, chỉ cần không phải bị huyết ma la trở lên chú ý tới, xem ra Thính Đào đảo cũng không bị phát hiện. Nhưng huyễn trận trước khi Truyền tống trận của Thính Đào đảo cùng Kinh Chập đảo khai thông cũng không được rút lui. Ta suy đoán ma la đại quy mô bắc tiến rất nhanh sẽ phải kết thúc, đến lúc đó nguy cơ coi như là giải trừ, còn có chính là Vô Danh đảo linh thạch quáng mạch nơi đó ma la cũng không nên trêu chọc. Coi như ma la đại quy mô là đi về phía Huyễn Linh thành, nhưng cái quáng mạch này xem ra còn sẽ khiến cho bộ phận ma la ở lại nơi đó.
Lục Bình dứt lời muốn rời khỏi Thính Đào đảo, không ngờ mới vừa ra động phủ, liền thấy một cô bé ngăn trước mặt Lục Bình, nói:
- Vãn bối ra mắt Thiên Bình thúc thúc.
Lục Bình bị một tiếng "thúc thúc" này gọi có chút mờ mịt, sau khi nhìn bé gái một cái lúc này mới chợt hiểu, nói:
- Ngươi là muội muội của Đỗ Gia Lạc, tên tiểu hồ yêu đó đúng không?
Bé gái thấy Lục Bình còn nhận được mình, trên mặt vui mừng, nói:
- Ca ca ta chính là Đỗ Gia Lạc, hắn bây giờ là đồ đệ của ngài, tuy nhiên tên của ta gọi là Đỗ Gia Vi!
Lục Bình cho là Đỗ Gia Vi tìm hắn còn muốn hỏi sự tình của Đô Gia Lạc, liền nói:
- Tiểu hồ yêu trưởng thành rồi, ừ, không tệ dung huyết hậu kỳ tu vi, cơ sở đánh cũng vững chắc. Tuy nhiên ca ca của ngươi bây giờ đã là đoán đan kỳ tu vi, ngươi cũng phải nỗ lực, không thể để cho hắn rời xa được.
Không ngờ bé gái cũng lắc đầu một cái, gấp giọng nói:
- Tin tức của ca ca, ta đã sớm từ Huyền Hiên ca ca đó biết được, ta chính là cũng muốn hỏi ngài Huyền Hiên ca ca của ta bây giờ ra sao, có bị con huyết tu la kia đã thương hay không?
Lục Bình suýt nữa bị một câu "Huyền Hiên ca ca" làm bị sặc nghẹn chết, thật vất vả lắm mới làm cho thông cơn thắt nghẹn nôn nao ở trong bụng, lúc xoay người nhìn, đã thấy đám người Ân Huyền Sở, Xích Luyện Anh người nào trên mặt cũng thiên kỳ bách quái, trong lòng thầm mắng Cơ Huyền Hiên này hại người không vừa gì a, nhưng hắn vẫn làm vẻ mặt ôn hòa nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi, mệnh của tên kia rất cứng, không chết được, qua một khoảng thời gian sẽ trở lại rồi.
Thấy Đỗ Gia Vị hoàn thiện hỉ địa đi rồi, Lục Bình hướng mọi người khoát tay áo một cái, chợt lách người cũng đã biến mất không thấy.
Lục Bình trở ra Thính Đào đảo, Lục Cầm nhi ré dài một tiếng, trên bầu trời Thính Đào đảo xoay hai vòng, thấy Thính Đào đảo hộ đảo đại trận lần nữa khai ích, rồi sau đó từ từ chuyển thành trong suốt. Toàn bộ Thính Đào đảo đều biến mất tung tích trên biển, lúc này nàng mới chở Lục Bình đi tới phương hướng Kinh Chập đảo.
Sở Hải Lan được Lục Bình tạm thời lưu lại Thính Đào đảo, mà Lục Bình là thuận đường xẹt qua bầu trời của Vô Danh đảo, cũng đột nhiên phát hiện khí tức của Ngọc tu la. Thần niệm của song phương hơi vừa tiếp xúc liên mỗi người lui ra, tựa hồ kiêng kỵ với nhau, vừa tựa hồ có mục đích không muốn vào lúc này đối địch giao thủ.
Lục Bình ngồi xếp bằng trên lưng của Lục Cầm nhi, trong tay nâng một khối trận bàn, chân nguyên câu thông không gian chi lực chậm rãi rót vào trong trận bàn.
Trận bàn giống như vậy trên Thính Đào đảo còn có một khối, cái này là một đội Truyền tống trận bàn, giữa với nhau là tương hô ứng. Lục Bình trong lộ trình trước khi tới Kinh Chập đảo nhất định phải lấy không gian chi lực tùy thời tùy khắc cầu thông khối trận bàn trong tay này, như vậy sau khi tới Kinh Chập đảo, mới có thể thiết đặt Truyền tống trận liên thông với nhau.
Đây cũng là phương pháp giá thiết Truyền tống trận, đồng thời cũng là chỗ nguyên nhân từ hải ngoại tu luyện giới giá thiết Truyền tống trận đi thông Trung Thổ nhất định phải cần bảo thuyền. Trận pháp mà giá thiết Truyền tống trận cần nhất định phải tự mình trải qua lộ trình từ hải ngoại đi Trung Thổ. Hơn nữa dọc theo đường đi phải lấy chân nguyên của pháp tướng tu sĩ tùy thời tùy khắc cầu thông không gian chi lực, như vậy mới có thể hoàn thành siêu viễn cự ly Truyền tống trận giá thiết.
Giá thiết Truyền tống trận cần pháp tướng tu sĩ tùy thân mang dọc theo Truyền tống trận bàn câu thông không gian chi lực. Điều này đối với Lục Bình mà nói mặc dù không coi vào đâu, phiền toái duy nhất chính là quá trình này không thể cắt đứt.
Mặc dù như thế, Lục Bình dưới sự vô cùng nhàn rỗi còn lấy ra hai thu hoạch lớn nhất của chuyến đi Thính Đào đảo lần này để thưởng thức.
Kiện thứ nhất dĩ nhiên là một thanh ân hình phi kiếm của đầu Thủy tu la kia sau khi bị thân ngoại hóa thân Lục Tiểu Bình chém chết lấy được. Thanh phi kiếm này toàn bộ thân kiếm là trong suốt không màu, chỉ có lúc cùng những pháp bảo khác giao kích, bị chân nguyên pháp lực của đối phương xâm nhập, mới có thể bởi vì duyên cớ vì chân nguyên của đối thủ dính vào màu sắc bất đồng xuất hiện trước mặt người.
Hơn nữa thanh ẩn kiếm tự thân này hiệu quả thật tốt, vô luận từ một phương diện mà nói, phẩm chất đều phải vượt qua Thủy U kiếm trong tay Lục Bình.
Chẳng qua là ẩn kiếm này là một thanh bạn sinh linh bảo, mặc dù sau khi Lục Bình đánh chết huyết tu la may mắn giữ xuống, nhưng trong tay Lục Bình cũng chỉ có thể đủ cầm tới làm pháp bảo tầm thường để sử dụng. Về phần hiệu quả ẩn thân ngay cả một tia cũng không phát huy ra được.
Lục Bình biết đây là bởi vì duyên cớ bạn sinh linh bảo này chưa trải qua cải tạo, khiến cho ẩn kiếm đem trừ đầu huyết tu la kia vẫn lạc ra thì hết thảy chân nguyên đều trở thành ngoại lai xâm lấn. Vì vậy, sau khi chân nguyên của Lục Bình rót vào thân kiếm, ẩn kiếm chẳng những không có hiệu quả ẩn thân, ngược lại biến thành một thanh phi kiếm màu tím bên trong mang theo một chút màu vàng.
Lục Bình đưa tay đem Thủy U kiếm màu u lam cũng triệu hồi đi ra, không biết hai người có thể tổng hợp một cái hay không. Nếu là thành công, có lẽ phẩm chất của thanh ẩn kiếm này có thể cao hơn một tầng lầu cũng nói không chừng.
Bạn sinh linh bảo của huyết tu la nếu là chỉ trải qua cải tạo, coi như là phẩm chất tự thân khá hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể đủ vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, thành tựu một kiếp linh bảo. Nếu muốn vượt qua lần thứ hai lôi kiếp, như vậy cần đề thăng tiếp phẩm chất của linh bảo tự thân.
Thanh vô hình ẩn kiếm này nếu là có thể cùng Thủy U kiếm dung hợp chung một chỗ, tuy nói phẩm chất tất nhiên phải nhận được đại phúc đề thăng, vì vậy vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp có thể vấn đề sẽ không quá lớn, nhưng nếu là lôi kiếp lần thứ hai vậy thì khó nói.
Kiện bảo vật thứ hai dĩ nhiên là một đóa hỏa chủng kia của Hỏa tu la đưa đến Sở Hải Lan đều không tiếc xuất thủ tranh đoạt cùng Lục Bình.
← Ch. 1009 | Ch. 1011 → |