← Ch.1022 | Ch.1024 → |
Một người trong hai tên tu sĩ muốn nhân cơ hội chạy trốn nhìn hình ảnh của Lục Bình một chút, trong ánh mắt thoáng qua một đạo thần sắc phức tạp, nói:
- Nhưng bây giờ vị tiền bối này đã bị huyết ma quấn lấy, ông ta lo ở trên không kịp quan tâm đến dưới, làm gì còn có dư lực tới giúp chúng ta, ít nhất trốn đi có thể còn giữ được mạng sống. Nếu chúng ta không chạy trốn, cửa ải trước mắt này không qua được, đám ma la kia đã bao vây tới rồi!
Một gã tu sĩ khác cũng muốn chạy trốn, nguyên vốn bị tu sĩ lúc trước nói cho động tâm, nhưng nghe tới ngôn ngữ của tu sĩ sau, trong thần sắc lại lộ ra vẻ do dự.
Mắt thấy đội ngũ sáu người sẽ phải chia rẻ, đoán đan điên phong tu sĩ cũng có chút nóng nảy, bây giờ chính là thời điểm hợp lực đối địch, một khi có người rời đi, hy vọng sống sót thấp hơn, vì vậy hắn lạnh lùng nói:
- Lưu Vĩnh Xương, người cần phải suy nghĩ kỹ, hiện nay bọn ta mỗi người còn lại mấy thành thực lực, coi như người muốn chạy trốn, ngươi còn có thể trốn bao lâu? Huống chi người lần này nhân cơ hội chạy trốn, coi như có thể sống, ngày sau không sợ đắc tội vị tiền bối trước mắt này sao, lúc nãy vị tiền bối này là xuất thủ cứu bọn ta!
Tu sĩ bị đoán đan điên phong tu sĩ gọi là Lưu Vĩnh Xương nghe vậy sửng sờ một chút, giữa thần sắc thoáng qua một đạo u ám, tựa hồ nghĩ tới tình huống gì không tốt. Hắn nhìn một chút người tu sĩ vừa rồi muốn cùng hắn rời đi lúc này đã quyết định chủ ý không muốn đi nữa, sắc mặt lộ ra càng thêm ấm trầm, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn còn không rời đi.
Đoán đan điên phong tu sĩ thấy vậy trong đầu buông lỏng, vội vàng chỉ huy năm người chuẩn bị hợp lực đối địch.
Pháp tướng tu sĩ trẻ tuổi xuất thủ cứu mấy người này dĩ nhiên là là Lục Bình rồi, mà lúc hắn đang đấu pháp cùng đầu huyết ma trước mắt, thần niệm không lồ cũng nghe lọt vào trong tai không sót một chữ đối thoại trước đó của mấy người họ.
Khóe miệng của Lục Bình lộ ra một tia mỉm cười như giễu cợt vậy, nhìn một chút đầu huyết ma trước mắt này, cảm giác mình đã bức ra hết toàn bộ thủ đoạn của nó, cũng không đeo bám đến cùng nữa. Thần niệm khổng lồ ở giữa không trung hóa thành tầng tầng lớp lớp ba đào, vọt tới huyết ma bị phệ hồn hắc vụ bao vây.
Huyết ma nhất thời mừng rỡ, trước đó nó mấy lần muốn thi triển phệ hồn thần thông của mình bị thương nặng nhân tộc tu sĩ trước mắt, không ngờ lại thủy chung không cách nào nhận ra được chỗ thần niệm quanh thân của người này. Lần này người trước mắt cũng chủ động đem thần niệm của mình hiện ra trước mặt của nó, hơn nữa nhân tộc tu sĩ trước mắt không ngờ lại ngu xuẩn đến mức muốn cùng nó tiến hành tỷ thí thần niệm!
Cùng huyết ma đấu pháp, không phải là thần niệm càng thêm mạnh mẽ lại càng cao đến không lo. Ngược lại, đối với huyết ma mà nói, thần niệm càng hùng hậu đối với bọn họ cám dỗ càng sâu, cũng càng có thể kích thích dục vọng săn giết của bọn họ. Huống chi huyết ma có hình thức biểu hiện thiên phú phệ hồn thần thông tuy đều không cùng, nhưng không một ngoại lệ đều là đòn sát thủ đặc biệt khắc chế thần niệm của tu sĩ.
Từ trong phệ hồn hắc vụ đưa ra một khối tinh thể bất quy tắc, xem ra đây cũng là bạn sinh linh bảo của đầu huyết ma trước mắt.
Thần niệm của Lục Bình có thể cảm giác được từ trong khối tinh thể này đột nhiên bình phát ra một cổ ba động vô hình, trong loại ba động này tràn đầy tham lam, ăn mòn, vọt tới đón lấy thân niệm của Lục Bình.
Một cổ phệ hồn thần niệm vô hình này mặc dù không kịp thần niệm khổng lồ hùng hậu của Lục Bình, nhưng mà trong đó lại sinh ra một loại lực ăn mòn vô hình, đối với thần niệm có khả năng thôn phệ trời sanh, hung tợn vỗ đánh tới vào trong thần niệm cự lãng của Lục Bình.
Thần niệm của Lục Bình thời điểm phệ hồn thần niệm của huyết ma đánh thắng tới đột nhiên bị vùi lấp, phệ hồn thần niệm nhất thời đánh hụt vào chỗ trống không.
Mắt thấy được mỹ vị ngay trước mắt, huyết ma kia lần nữa ngưng tụ thiên phú thần thông lại vỗ đánh tới, nhưng không ngờ thần niệm của Lục Bình lần nữa co rúc lại, huyết ma lần nữa đánh hụt.
Sau khi hai lần đánh hụt, trong lúc bất tri bất giác, huyết ma phệ hồn thần niệm đã dọc theo lối đi do thần niệm của Lục Bình tránh ra lập tức nhảy vào trong vòng bao vây thần niệm của hắn.
Nhưng huyết ma vẫn không hề phát giác, hoặc là nói nó cũng không cho là loại bản lãnh này của Lục Bình có thể dẫn đến chất tác dụng nào đối với thiên phú thần thông của nó.
Ngay vào lúc này, một tiếng tiếng chuông đột nhiên vang lên trong thần niệm của Lục Bình. Ba động kỳ dị đánh thắng tới thiên phú thần thông của huyết ma, giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, tuy không đến nổi kích thích cơn sóng thần, nhưng cũng đủ sửa đổi nguyên bản hết thảy.
Tiếng chuông đột ngột dưới tình huống huyết ma không phòng bị chút nào trực tiếp vang lên trong thần niệm, khiến cho huyết ma trong quá trình thi triển phệ hồn thần thông có một tia dừng lại không dễ cảm thấy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, cũng đã đủ thần niệm của Lục Bình cắt đứt đường lui của một tia phệ hồn thần niệm này. Một đạo hỏa diễm đột nhiên dấy lên trong thần niệm của Lục Bình, hỏa diễm nhanh chóng lan tràn, trong chớp mắt liền hoàn toàn bao vây lại một cổ thần niệm này.
Lúc này huyết ma rốt cục phát giác không ổn, hỏa diễm này trực tiếp tác dụng với thần niệm không ngờ lại có thể mang đến uy hiếp cho nó. Hòn đá tinh thể lần nữa từ trong phệ hồn hắc vụ lơ lửng lên. Từng trận ba động vô hình lần nữa vọt tới Lục Bình, tựa hồ muốn giải cứu một cổ phệ hồn thần niệm bị Lục Bình dùng Bích Lân Hồn Hỏa vây khốn.
Không ngờ lại thấy trong tay Lục Bình đột nhiên sinh ra một mặt tiểu phiên. Tiểu phiên nhẹ nhàng lay động trong tay hắn, một đoàn tường vân tạo thành bên ngoài thần niệm của hắn. Ba động vô hình của huyết ma không cách nào lập tức liền phá hủy một nửa đoàn tường vân, nhưng không ngờ tường vân này giống như vô cùng vô tận vậy. Nó bị băng hủy càng nhiều sinh thành lại càng nhiều. Huyết ma thần thông nhưng thủy chung không cách nào tạo thành uy hiếp đối với thần niệm của Lục Bình nữa.
Một viên hạt châu tán phát ngũ sắc hào quang chìm nổi trong thần niệm của Lục Bình, chỉ thấy được ngũ sắc hào quang kia đột nhiên thu liễm. Một tầng ánh sáng màu xanh biếc từ trong hạt châu lộ ra. Một đóa hỏa diễm dấy lên càng lúc càng kịch liệt trong Nguyên Thần châu. Bích Lân Hồn Hỏa phụ trứ trên thần niệm của Lục Bình đột nhiên tăng mạnh, từ bốn phương tám hướng ép đi về phía một đoàn phệ hồn thần niệm bị vây trong đó.
Một tiếng hét thảm thê lương đột nhiên từ trong phệ hồn hắc vụ truyền tới, vô luận là mấy tên tu sĩ sau lưng Lục Bình còn là mười mấy đầu ma la đang bao lấy đi qua bọn họ tất cả đều cả kinh. Rồi sau đó họ cảm thấy phảng phất có một thanh lưỡi dao sắc bén lập tức đâm vào trong đầu óc cũng thắt một cái mạnh lại.
Huyết ma đột nhiên tung người đánh tới Lục Bình. Hắc vụ vây lượn quanh thân nó đột nhiên tăng vọt, giống như một tầng thiên mặc màu đen bao trùm tới Lục Bình.
Lục Bình không vì thế mà động lòng, Bích Lân Hồn Hỏa trong thần niệm lần nữa tăng vọt. Một cổ phệ hồn thần niệm kia tựu như cùng bị cây nến điểm đốt, nhanh chóng bắt đầu tan rã. Rồi sau đó một chùm bích họa đột nhiên cùng nhau, đoàn phệ hồn thần niệm kia cũng bắt đầu bốc cháy, hơn nữa thiêu đốt càng ngày càng vượng.
Trong ánh mắt lo lắng của mấy tu sĩ, phệ hồn hắc vụ quanh người huyết ma tăng vọt, mắt thấy sẽ phảibao phủ hết cả người Lục Bình, lại đột nhiên giống như tuyết đọng gặp phải cường quang vậy, tan rã đi còn nhanh hơn tốc độ lúc tăng lên nữa.
Tiếng gào thét thê lương vẫn truyền ra trong chỗ hắc vụ cũ, nhưng lại cũng không có loại cảm giác xé rách hồn phách như lúc trước đó, ngược lại có nhiều một loại hoảng hốt trước khi tận thế kéo tới, vô cùng hoảng loạn và không biết làm thế nào vậy.
Bành!
Hỏa diễm màu xanh biếc đột nhiên dấy lên từ trong một đoàn phệ hồn hắc vụ còn sót lại, nhưng trong hắc vụ lại cũng không truyền ra tiếng gào thét. Sóng nhỏ thần niệm của Lục Bình đã thu hồi, lăng lặng nhìn một đoàn Bích Lân Hồn Hỏa thiêu đốt mười mấy trượng bên ngoài.
Thật ra thì huyết ma ở thiên phú thần thông tự thân bị Lục Bình lấy thần niệm tự thân làm mồi, sau khi vận dụng Bích Lân Hồn Hỏa phá hỏng cũng đã bỏ mình, hiện tại thiêu đốt bất quá là thân thể tự thân của huyết ma cùng với đoàn hôn vụ kia. Mà trên người của huyết ma đang thiêu đốt, một viên hạt châu như có như không đang trôi lơ lửng ở đó.
Di?
Lục Bình thần niệm chợt động, chỉ một cái về phía Bích Lân Hồn Hỏa đang thiêu đốt. Một viên tinh thể không thiêu đốt lại đang cấp tốc tan rã đột nhiên từ trong Bích Lân Hồn Hỏa nhảy ra ngoài. Một khắc Nguyên Thần châu trôi lơ lửng trên bầu trời cùng Bích Lân Hồn Hỏa dung hợp đột nhiên rơi xuống cùng một viên tinh thể đang tan rã này dính vào cùng nhau.
Viên tinh thể bất quy tắc đó chính là bạn sinh linh bảo cuối cùng của huyết ma mà Lục Bình trước đó đã gặp qua, mặc dù không bị Bích Lân Hồn Hỏa thiêu hủy, nhưng sau khi huyết ma vẫn lạc nó cũng bắt đầu tan rã theo, hiện tại ngay cả một nửa lúc trước cũng không có.
Bản thể của một đóa Bích Lân Hồn Hỏa trong Nguyên Thần châu bắt đầu cấp tốc nhảy lên, trong thần niệm của Lục Bình, bản nguyên hồn lực của huyết ma còn sót lại trong tinh thể đang bị hấp thu.
Mười mấy đầu ma la đang bao lấy sau lưng Lục Bình thấy tình thế đột nhiên nghịch chuyển, nguyên vốn huyết ma có khí thế bức người trong nháy mắt cũng biến thành một đoàn hỏa cầu màu xanh biếc. Đại tu la cầm đầu xoay người trốn chạy, những ma la khác thấy tình thế không ổn cũng hét theo mà tản ra.
Mấy tên tu sĩ thấy vậy mừng rỡ, tên đoán đan điên phong tu sĩ kia há mồm quát lên:
- Đoàn người mà đồng loạt đuổi theo, có thể giết mấy đầu là mấy đầu, không thể để cho bọn họ dễ dàng chạy như vậy!
Vừa dứt lời, liền nghe đến thanh âm của Lục Bình truyền tới
- Không cần, bọn họ không chạy thoát được đâu!
Mấy tên tu sĩ ngẩn người, liền thấy trước người của Đại tu la dẫn đầu trốn chạy đột nhiên bạch quang chợt lóe. Đầu lâu nhất thời liền bay, rồi sau đó đạo bạch quang kia lộn một cái, một món bạn sinh pháp bảo trong tay của Đại tu la đã vào trong đó không thấy, đợi đến lúc nó xuất hiện lần nữa, đã đến trong tay Lục Bình. Mà một đạo bạch quang sau lưng Lục Bình cũng lóe lên một cái liền biến mất không thấy đâu nữa, tới cuối cùng, mấy tên tu sĩ đều không thấy rõ ràng một đạo bạch quang kia rốt cuộc là vật gì.
Ngay sau đó liền thấy Lục Bình hướng dưới chân tìm một đạo viên, lấy hắn làm trung tâm hơn trăm trượng ra, một đạo thủy hoàn từ trong nước biển bốc lên. Ma la chạy trốn tự tán trước lúc phi độn đến thủy hoàn đều bị không gian chi lực cấm cố nơi đó bắn ngược trở lại, vô luận bọn họ thi triển loại thủ đoạn nào, đều thủy chung không cách nào đột phá phạm vi của đạo thủy hoàn này.
Lục Bình khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng đảo qua giống như khảy đàn vậy. Vô số bọt nước từ trên mặt biển văng lên, rồi sau đó hóa thành từng đạo một thủy kiếm trong suốt, rậm rạp chằng chịt bắn tới mười mấy đầu ma la đang cố gắng đột phá thủy hoàn trói buộc bốn phía, nhất nhất giết sạch những ma la này.
Lục Bình lúc này mới xoay người lại nhìn về phía mấy tên tu sĩ sau lưng, nhẹ nhàng cười cười, đang muốn mở miệng nói, lại nghe một người trong đó đột nhiên một tiếng thét kinh hãi:
- Thủy Kiếm Tiên, hắn là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên!
Lục Bình hơi ngẩn người, thấy người kêu lên xửng sốt kia chính là tu sĩ có tu vi cao nhất trong mấy người được mình cứu lúc nãy.
Mà mấy người khác nghe nói người trước mắt lại là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên đại danh đỉnh đỉnh, cũng đua nhau lộ ra vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên danh hiệu này của Lục Bình đối với họ cũng không xa lạ gì, chỉ có thần sắc của Lưu Vĩnh Xương kia là bình tĩnh, tựa hồ đã sớm biết được người trước mắt là ai. Trong thần sắc kích động của một đám tu sĩ, vẻ bình tĩnh của Lưu Vĩnh Xương ngược lại có chút nổi bật.
Lục Bình lơ đãng liếc Lưu Vĩnh Xương một cái, mỉm cười với đoán đan điên phong tu sĩ kia hỏi:
- Xin hỏi đạo hữu xưng hô như thế nào? Tại hạ chính là Bắc Hải Lục Thiên Bình. Đạo hữu nếu nhận biết tại hạ, chắc cũng là Bắc Hải tu sĩ đúng không?
Tên tu sĩ này kỳ quái nhìn Lưu Vinh Xương bên cạnh một cái, vội vàng hành lễ đáp:
- Không dám nhận Thiên Bình lão tổ xưng hô như thế, vãn bối cũng không phải là Bắc Hải tu sĩ, chính là Đông Hải Tử Hà tông đệ tử Niếp Thanh. Thiên Bình lão tổ danh chấn hải ngoại tu luyện giới, chính là tồn tại nhất đẳng trong tu sĩ đời thứ ba. Vãn bối đã từng có may mắn thấy qua bức họa dung mạo của tiền bối truyền lưu ở Đông Hải, vì vậy nhận biết.
Đông Hải Tử Hà tông, môn phái này Lục Bình cũng nhận biết, chính là Đông Hải một nhà trung hình môn phái, cùng như Chân Linh phái vậy, đều là một trong hai mươi lăm nhà trung hình môn phái của Huyễn Linh ngũ đảo linh thạch quáng mạch. Nhưng mà thực lực của Tử Hà tông này so sánh cùng Chân Linh phái cũng hơi không hề thấp, trong hai mươi lăm nhà trong hình môn phái đứng hàng thứ chín, cũng coi là một nhà môn phái rất đầy đủ thực lực.
Lục Bình cười "ha ha", nói:
- Thì ra là Tử Hà tông Niếp huynh, xem ra Niếp huynh cũng là đệ tử đời thứ ba của quý phái. Ta và người bình bối luận giao là được, một tiếng tiền bối này gọi tại hạ ngược lại cả người không được tự nhiên!
Niếp Thanh không ngờ Lục Bình nói chuyện hay như vậy, thấp thỏm trong lòng không khỏi buông lỏng rất nhiều, cũng cười đáp:
- Đã như vậy, tại hạ cũng thác đại xưng một tiếng Lục huynh rồi.
Mấy người thấy Niếp Thanh như thế, cũng đua nhau tiến lên làm lễ ra mắt với Lục Bình. Mấy người này không ngờ lại đều là tu sĩ đời thứ ba trong hai mươi lăm nhà trong hình môn phái, trong đó hai người đến từ Đông Hải, hai người đến từ Nam Hải, tới cuối cùng nơi đó chỉ còn dư lại Lưu Vĩnh Xương người mà lúc trước đề nghị nhân cơ hội chạy trốn.
Mọi người đua nhau nhìn hắn, đôi môi của Niếp Thanh giật giật tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững trầm mặc.
Mọi người trầm mặc khiến cho Lưu Vĩnh Xương bị áp lực trong lúc nhất thời tăng nhiều, chỉ đành phải nhắm mắt tiến lên hành lễ với Lục Bình, nói:
- Tại hạ Thương Hải tông Lưu Vĩnh Xương, ra mắt Lục huynh!
Lục Bình kinh ngạc, ngay sau đó chợt giật mình, cười đáp:
- Thì ra là Thương Hải tông Lưu huynh, không nghĩ gặp được Thương Hải tông sư huynh ở chỗ này, thật là rất hạnh ngộ!
Thần sắc của Lưu Vĩnh Xương lúng túng. Hắn không biết động tác nhỏ muốn nhân cơ hội chạy trốn của hắn lúc trước khi Lục Bình đối chiến cùng huyết ma đã sớm bị Lục Bình nhìn trong mắt.
Nguyên vốn còn đối với Lưu Vĩnh Xương này có chút bất kể, tuy nhiên sau khi nghe hắn là Thương Hải tông tu sĩ, ngược lại Lục Bình cũng có chút hiểu ra. Người này cũng không hoàn toàn muốn chạy trốn, hơn phân nửa tâm tư chỉ sợ là muốn tránh Lục Bình.
← Ch. 1022 | Ch. 1024 → |