Vay nóng Tima

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1112

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1112: Ngũ hành linh phiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Lục Bình ở cách bên ngoài mười mấy trượng, bị ngũ quang sắc mang che giấu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhếch: Doanh Lệ dùng chiêu ám độ trần thương này quả thực không tệ, chẳng qua là "Âm huyết quát tường thuật" rốt cuộc là thần thông bực nào, không ngờ lại làm cho hắn sợ hãi như vậy, vừa nghe đến tên liền quyết tâm tự bạo thân thể?

Mặc dù Doanh Lệ bị cấm chế chân nguyên trong cơ thể, nhưng tộc Cô Ưng được gọi là cô thân lãng tử trong tu luyện giới, trong tay từ trước đến giờ có rất nhiều thủ đoạn liều mạng trong cái chết cầu cái sống, nếu không làm sao có thể ở trong tu luyện giới có danh hiệu lớn như vậy, ngay cả các Yêu tộc hậu duệ lớn nhỏ thuộc Bằng huyết mạch đều nghe nói tới là biến đổi sắc mặt!

Trong lúc Doanh Lệ tự bạo, một đạo quang mang màu đỏ xanh ở trong lúc tự bạo tỏa ra ánh sáng che chắn nhanh chóng bỏ chạy. Lúc này Lăng Vân Cốc tu sĩ cũng phát giác Doanh Lệ này quả nhiên là minh tu sạn đạo "ám độ trần thương", mặc dù tự bạo nhưng đó chỉ là thân thể mà thôi, còn pháp tướng cũng từ trong thân thể thoát ra, nhân cơ hội đó muốn chạy trốn.

- Ngu xuẩn, pháp tướng chính là chân nguyên huyết mạch tinh hoa ngưng tụ, người làm như thế nào có thể sống sót ở trong ngũ sắc quang mang?

Lăng Vân Cốc tu sĩ ngữ tốc cực nhanh, nhưng không chờ tới lúc hắn nói xong, nơi xa liền truyền tới một tiếng hét thảm, chính là thanh âm của Doanh Lệ, không thể nghi ngờ gì nữa.

Doanh Lệ hiển nhiên không biết Ngũ Hành quang mang năm màu này không ngờ lại đối với pháp tướng thương tổn nghiêm trọng đến như vậy. Lăng Vân Cốc tu sĩ vội vàng bảo hai vị tu sĩ sau lưng chạy tới, muốn trước khi ngũ sắc quang mang mẫn diệt bản ngã ý thức cùng với bản nguyên tinh khí trong pháp tướng giành lại pháp tướng của Doanh Lệ, nếu không coi như không thu hoạch được gì rồi.

Không ngờ ba người mới vừa động thân, một đạo thân ảnh loáng thoáng đã ẩn dưới ngũ sắc quang mang trước ba người một bước hướng pháp tướng của Doanh Lệ bay đi.

- Người nào, ngươi dám!

Lăng Vân Cốc tu sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng người đến căn bản như không biết gì, đưa tay chụp tới. Tiếng kêu thảm của Doanh Lệ chợt ngưng, rồi sau đó thân ảnh mơ hồ ấy trước khi ba người bay tới đã lùi vào trong ngũ quang sắc hoa, khiến cho người ta khó lòng tìm kiếm dấu vết.

- Mẹ kiếp, bận rộn cả nửa ngày, không ngờ lại làm giá y cho người khác y!

Một vị tu sĩ hung hăng mắng.

Lăng Vân Cốc tu sĩ kinh nghi bất định nhìn về phương hướng trước đó pháp tướng của Doanh Lệ bị bắt đi, không biết đang suy nghĩ gì.

Một vị tu sĩ khác thấy vẻ mặt của Lăng Vân Cốc tu sĩ như vậy, cho là hắn phát hiện cái gì đó, liền hỏi:

- Diệp sư huynh, huynh có phải là phát hiện thân phận của người nọ hay không?

Vị Lăng Vân Cốc tu sĩ được gọi là Diệp sư huynh không ngờ lại chính là tu sĩ họ Diệp lúc trước đối thoại cùng tu sĩ áo xanh che mặt họ Mộc cùng với kẻ nghi là con em đích truyền của Vũ Văn Thế Gia - Vũ Văn Kinh Lôi.

Tu sĩ họ Diệp lấy lại thần, nói:

- Cái đó thì không, chẳng qua là trong lòng có chút lo âu thôi. Lần này chuyện bọn ta mưu đồ có lẽ có thể bại lộ thân phận của chúng ta.

Hai vị tu sĩ nghe vậy đều giật mình, bọn họ tự nhiên biết rõ đồ mưu Khổng Tước vương tộc đích truyền huyết mạch có hậu quả như thế nào. Khổng Tước vương tộc chính là thứ được xưng yêu tộc đệ nhất thế lực, thậm chí so với Bích Hải Linh Xà tộc ở hải ngoại có danh hiệu còn vang dội hơn. Lăng Vân Cốc cùng yêu tộc ở Vô Tận Sơn Mạch minh tranh ám đấu nhiều năm, nhưng cũng không từng ở trên người Khổng Tước vương tộc chiếm được bao nhiêu tiện nghi, thậm chí không cẩn thận còn chịu chút thua thiệt. Tu Luyện Giới cũng thường có tin đồn về chuyện này.

Lần này đánh giết tu sĩ của Khổng Tước vương tộc, mặc dù là do mấy đích truyền tu sĩ trong mấy thế lực lớn có giao tình rất nặng tự tiến hành động, nhưng một khi thân phận của những người này bại lộ, Khổng Tước vương tộc tức giận, đối với tu luyện giới mà nói nhưng chỉ là một cuộc tai nạn, mà bọn họ còn có thể đối mặt với việc bị môn phái vứt bỏ, hy sinh.

Phải biết ở trong Vô Tận Sơn Mạch, mặc dù sống đến hơn mấy trăm cả ngàn chủng tộc yêu thú, nhưng Khổng Tước vương tộc một nhà có thể chiếm cứ một nửa ngữ quyền trong Vô Tận Sơn Mạch. Ở trước thực lực loại như vậy, cho dù là Lăng Vân Cốc thân là Ngũ Đại Thánh Địa thường thường cũng phải tránh lui chín mươi dặm, chớ đừng nói chi là chủ động trêu chọc.

Vị tu sĩ trước đó nói tiếp:

- Diệp sư huynh, không thể nào, ở trong Ngũ Hành Chi Địa này, thần niệm, thị lực, thính giác của tu sĩ đều phải giảm bớt rất nhiều!

Tu sĩ họ Diệp nói:

- Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, pháp tướng của Doanh Lệ trước đó trốn ra, người ẩn giấu phía sau liền xuất thủ cướp đi, hiển nhiên lúc trước hết thảy bọn ta đều ở phía dưới mí mắt người đó, thân phận Lăng Vân Cốc tu sĩ của ta sợ là khó bảo toàn.

Một vị tu sĩ khác nói:

- Làm sao có thể, sư đệ ta trước cũng một mực chú ý bốn phía, nhưng không phát hiện có người đang dòm ngó! Hơn nữa, cho dù vừa rồi hắn nghe được thì có thể như thế nào, bọn ta đều dùng thần thông che đậy mặt mũi, coi như hắn truyền ra tin tức, ngày sau tới trước mặt Khổng Tước vương tộc, bọn ta chỉ cần một mực thà chết không nhận là được, an nguy của bọn ta tự có môn phái che chở.

Tu sĩ họ Diệp lắc đầu nói:

- Thông thuật thần thông của sư đệ tuy không yếu, nhưng theo sư huynh ta mà xét, thực lực của người kia tất nhiên không hề dưới vị huynh, mà thông thuật thần thông trong tay kẻ đó còn phải ở trên sư đệ ngươi!

Một vị tu sĩ khác dường như vẫn còn có chút không phục, nhưng nghĩ tới người trước mắt chính là một trong bảy đạo hồng quang của Lăng Vân Cốc, pháp tướng trung kỳ tu vi, kiến thức cái nhìn đều ở trên mình xa, trước giờ đều khiến cho hắn bội phục, khi y nói người nọ có đồng thuật thần thông e rằng ở trên mình, thì nhất định đây là sự thật.

Tu sĩ họ Diệp phảng phất nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười một tiếng, nói:

- Chỉ mong người nọ thức thời, không muốn cuốn vào đến vòng tranh đấu của bọn ta. Nếu không nếu để cho Diệp mỗ biết thân phận của hắn, tất nhiên sẽ là một kết cục không chết không thôi.

Lục Bình ở dưới ngũ quang sắc mang bao phủ di chuyển trong đạo tràng, xuyên đi xuyên lại mấy phương hướng, tự tin có thể đem dấu vết mà mình lưu lại tiêu trừ toàn bộ, lúc này mới ở một chỗ không người dừng bước.

Lục Bình tiện tay bày ra một đạo cấm chế quanh người, nhưng mà dưới sự ăn mòn của ngũ quang sắc mang, cấm chế này có hiệu dụng không ngừng yếu bớt đi. Bất quá dù sao cũng có thể chống đỡ một đoạn thời gian.

Lục Bình đem một cái Phong Linh hạp mở ra, một con ưng chi pháp tướng cả người đầy máu đỏ, mọc cái đuôi rắn to ba tấc chấn động hai cánh liền từ trong hộp bay ra, không ngờ bốn phía Phong Linh hạp nhất thời dâng lên từng cọng linh quang tế tuyến, đem tiểu ứng vững vàng trói buộc ở trong cái hộp.

- Lục Thiên Bình, là người!

Huyết Ưng pháp tướng chạy trốn thất bại không thể không trở về trong Phong Linh hạp. Lúc này huyết ưng pháp tướng mới nhìn thấy người bên ngoài Phong Linh hạp chính là Lục Bình.

Huyết ưng pháp tướng này dĩ nhiên là từ thân thể Doanh Lệ tự bạo trốn ra được.

- Người như thế nào mới có thể để cho ta đi ra ngoài?

Vào lúc nhìn thấy Lục Bình, Doanh Lệ không ngờ lại bình tĩnh trở lại, lạnh lùng hỏi.

- Ngươi nói xem?

Lục Bình hơi cười một tiếng, hỏi ngược lại Doanh Lệ bị cấm cố ở trong Phong Linh hạp.

Doanh Lệ ngẩng đầu nhìn Lục Bình hỏi:

- Ngươi muốn giết ta?

Lục Bình cười đáp:

- Thật ra thì ta cũng muốn biết ngươi sao lại cùng Dương Như Quân đạo hữu kết thành đạo lữ. Ngươi nếu là muốn nói thì cứ nói, nếu không muốn nói thì ta không thể làm gì khác hơn là vận dụng sưu thần bí thuật một phen, xem thử có thể lấy được một ít thứ hữu dụng hay không.

Doanh Lệ cười phá lên nói:

- Sưu thần bí thuật? Người cho rằng ngươi là đại tu sĩ hay sao? Cho dù là đại tu sĩ thi triển sau thần bí thuật đối với Doanh mỗ cũng chưa chắc có thể thành công. Huống chi ta và người bất quá là tu sĩ cùng cấp mà thôi, nhưng ta hiện tại lại muốn bị người sưu hồn một phen, ít nhất Doanh mỗ có thể cố gắng phản phệ, ngươi cũng không khá gì cho cam.

Doanh Lệ ở dưới sự uy hiếp của "Âm huyết quát tướng thuật" của Lăng Vân Cốc tu sĩ, thà buông tha nhục thân chứ không nguyện đem việc này tiết lộ chút nào, Lục Bình tự nhiên cũng không cho là mình có thể cạy được miệng của hắn, cho nên trực tiếp nói:

- Nếu đã như vậy, ngươi cứ chóng mắt mà đợi đi!

Dứt lời, bàng bạc thần niệm nhất thời xâm nhập vào trong pháp tướng bị cấm cố.

Doanh Lệ hét lên một tiếng, nói:

- Thần niệm của ngươi sao lại, sao lại, a, tha mạng, cho ta một cái thống khoái đi, ngươi đừng mơ tưởng, lão tử cho dù có chết cũng không để cho ngươi yên đâu, ...

Sưu hồn bí thuật cực kỳ khó thi triển, thường thường cần tu sĩ có thần niệm tu vi vượt xa đối tượng bị thi thuật, đồng thời còn phải thực hiện một sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng, như vậy mới có thể khiến cho sưu hồn bí thuật phát huy đến trình độ đắc ý nhất.

Nhưng hiện tại Lục Bình làm gì có thời gian chuẩn bị những thứ đồ này. Hắn không để ý tới tiếng thét như quỷ khóc lang hào của Doanh Lệ, mà chỉ để ý đem thần niệm xâm nhập vào trong ý thức của Doanh Lệ, một đường hướng lên trên truy tố những thứ phiến đoạn trong ký ức của tên này.

Chỉ chốc lát sau, tiếng gào thét của Doanh Lệ càng ngày càng yếu. Bởi vì ý thức hỗn loạn, y thậm chí bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Chân mày của Lục Bình càng nhíu càng chặc, hiển nhiên hiệu quả sưu hồn cũng không lý tưởng, cuối cùng không thể không phân ra một phần tinh lực để lắng nghe Doanh Lệ hồ ngọn loạn ngữ, hi vọng có thể từ trong những lời này lấy được một ít thông tin bổ sung

Lục Bình bày ra cấm chế bị ngũ quang sắc mang ăn mòn, càng ngày càng yếu, đợi đến lúc "Bốp" một tiếng nổ giòn, toàn bộ cấm chế tan rã, thì hai mắt nhắm kín của hắn đồng thời mở ra, trên mặt hiện lên vẻ tái nhợt, hiển nhiên phen thi triển sưu hồn bí thuật mới vừa rồi đối với hắn mà nói tiêu hao cũng không ít.

Sau khi bị sưu hồn bí thuật xâm thực, ý thức của Doanh Lệ đã hoàn toàn bị mẫn diệt, chỉ để lại một pháp tướng sắp hỏng mất.

Lục Bình thi triển mấy đạo cấm chế ở trên huyết Ưng pháp tướng, đem hình thể sắp hỏng mất hoàn toàn ổn định lại, rồi sau đó đem Phong Linh hạp thận trọng đậy lại, lúc này mới thu vào bên trong trữ vật pháp khí.

Đem một viên hồi hồn đan bỏ vào trong miệng, luyện hóa dược lực và bắt đầu tư dưỡng cũng như hồi phục thần niệm, Lục Bình bắt đầu chỉnh lý quy nạp những ký ức họa diện lấy được thông qua sưu hồn bí thuật đối với Doanh Lệ.

Đáng tiếc bởi vì không chuẩn bị đầy đủ, lần sưu hồn bí thuật này thi triển cũng không thành công, lấy được ký ức phiến đoạn cũng không nhiều lắm, hơn nữa phần nhiều là một ít thứ vô dụng, chỉ có một ít thứ nhìn qua tựa hồ còn có chút hữu dụng. Bất quá, trong số này không hề có gì liên quan tới Khổng Tước vương tộc cùng với tộc Cô Ưng có bởi vì quan hệ giữa Doanh Lệ cùng Dương Như Quân mà có mưu đồ gì hay không. Việc này khiến cho Lục Bình hơi có chút thất vọng, bất quá hắn lập tức lại bị một đoạn ký ức khác hấp dẫn.

- Ngũ Hành Linh Quang Phiến, lại còn có loại bảo vật này? Bất quá Bản Mệnh Linh Vũ của Khổng Tước vương tộc không phải dễ lấy như vậy!

Có lẽ là bởi vì Khổng Tước Ngũ Nữ liên tục đụng phải chuyện phục giết khiến cho Doanh Lệ mới tìm hiểu và biết rõ duyên cớ, cho nên ký ức rất sâu sắc, ở dưới sưu hồn bí thuật của Lục Bình không ngờ lại giữ lại hoàn chỉnh, khiến cho hắn hiểu rõ Khổng Tước Ngũ Nữ lúc này có thể gặp phải nguy cơ.

Lục Bình thậm chí còn hoài nghi mình lúc trước thu nạp Ngũ hành nguyên khí truyền vào cho Tam Linh Ngũ Hành Diệp dẫn tới nguyên khí rung chuyển có thể cũng bị người hiểu lầm cho rằng đó là do tộc Khổng Tước làm ra, nếu không vì sao lại liên tục bị người theo dõi giám thị như thế?

Trong Khai Thiên Thất Tổ, Bằng đạo nhân có tu vi, thực lực đều cao nhất, nhưng thực lực sở dĩ cao nhất, hơn phân nửa là ứng với khai thiên đệ nhất thần khí Thất Bảo Lôi Hồ trong tay Bằng đạo nhân.

Trừ ra đệ nhất thần khí ra, tục truyền nói thực lực của Bằng đạo nhân chưa chắc sẽ có thể chiếm được tiện nghi dưới tay Giao đạo nhân.

Chứng cớ có lực hạng nhất trong truyền thuyết chính là Giao đạo nhân đã từng lấy bản mệnh kiếm thuật thần thông do tự thân luyện tập phá hết Ngũ Hành thần quang thuật vốn là bản danh đại thần thông của Bằng đạo nhân.

Cho nên, nếu bàn về Khai Thiên Thất Tổ, trừ pháp bảo trong tay của mỗi người ra, xét thần thông của người nào là cao nhất, thì kiếm thuật thần thông của Giao đạo nhân không thẹn đứng ở hàng đệ nhất, còn Đại Ngũ Hành Thần Quang thuật của Bằng đạo nhân khi xưa cũng chỉ có thể xếp vào hàng thứ hai!

Đáng tiếc, thần thông của hai người về sau không còn thấy ai có thể kế thừa hoặc hiện thế nữa!

Giao đạo nhân mặc dù truyền xuống một đạo kiếm tu, nhưng kiếm thuật thần thông của bản thân của ông ta chưa hề truyền lưu hậu thế; Bằng đạo nhân ngược lại đem Đại Ngũ Hành Thần Quang thuật truyền cho hậu duệ, nhưng ngặt một cái là bộ thần thông này chỉ có khi tu vị đạt tới trình độ nhất định mới có thể tu luyện.

Về phần trình độ này rốt cuộc là đến mức độ nào, thì Bằng đạo nhân cũng không nói rõ. Tu luyện giới còn lại thì mạnh ai người ấy nói, còn Khổng Tước vương tộc thừa kế hạng thần thông này lại giấu kín như bưng. Từ Thất Tổ đến nay, Khổng Tước vương tộc thực ra cũng không có người nào chân chính luyện thành hạng thần thông bí thuật này, mặc dù trong lịch sử Khổng Tước vương tộc cũng có những Chân Linh Lão Tổ kinh tài tuyệt diễm cũng không thi triển được nó một cách hoàn chỉnh.

Mặc dù Đại Ngũ Hành Thần Quang thuật chân chính sau Bằng đạo nhân không xuất hiện ở trong tu luyện giới, nhưng trong Khổng Tước vương tộc lại lưu truyền một bộ truyền thừa bí thuật liên quan tới luyện chế Ngũ Hành Linh Quang Phiến, có thể đem uy năng của Đại Ngũ Hành Thần Quang thuật phát huy ra được một phần.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1594)