Vay nóng Tinvay

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1150

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1150: Bắc Minh bảo thuyền
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


- Chúng ta mất không ít khí lực đuổi bầy ma la này tới đây hội hợp cùng ma la đại quân nhằm vây công Tường Vân thành. Bây giờ tự nhiên bị người giết như vậy, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, nhất định phải cho bọn chúng một bài học!

Giọng một thiếu nữ tức giận phừng phừng la ầm cả lên.

- Ngươi ngu quá a, đám ma la này bị chúng ta xua đuổi khoảng cách bao xa chứ? Ngay cả thời gian uống cạn chun trà cũng chưa tới! Thời gian ngắn như vậy tru diệt hai con Huyết Ma La lãnh đạo bầy ma la hơn trăm con, thực lực như thế thì làm gì bốn người chúng ta có thể trêu chọc!

Một tên thanh niên tu sĩ khác khinh thường nói.

Cô gái kia không phục nói:

- Chúng ta không phải là còn có Trọng Xương thúc sao, chỉ cần Trọng Xương thúc xuất thủ, chúng ta nhất định sẽ cho đám người đó nếm một lần đau khổ, tiện thể cho bọn họ biết được kết quả của việc trêu chọc vào Khổng Tước nhất tộc chúng ta!

- Khụ khụ..

Trung niên tu sĩ Dương Trọng Xương sắc mặt ửng đỏ, cắt đứt lời của thiếu nữ, nói:

- Chém chết hai con Huyết Ma La đó là cùng một người, hơn nữa dùng thời gian còn ngắn hơn so với uống cạn một chun trà. Thời gian sau đó người kia một mực cho thủ hạ của hắn lo liệu những con ma la lớn nhỏ khác!

- Cái gì?

- Làm sao được, cho dù là Trọng Xương thúc xuất thủ cũng... , chẳng lẽ người nọ là đại tu sĩ hay sao?

Bốn thiếu niên nam nữ khuôn mặt hiện rõ vẻ không tin.

Dương Trọng Xương chỉ đành phải lần nữa ho khan hai tiếng, sắc mặt hơi mang vẻ lúng túng, nói:

- Nếu ta xuất thủ cũng không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể giết chết hai con Huyết Ma La. Hơn nữa tu ma cùng tu la liên thủ thường thường càng khó đối phó hơn. Vả lại ta muốn nói cho các ngươi biết chính là người xuất thủ đó cũng giống như ta, đều là pháp tướng trung kỳ tu vị!

Bốn người lại kêu lên một trận, một thiếu nữ khác hỏi:

- Cùng cấp tu sĩ so với Trọng Xương thúc còn lợi hại hơn, không thể nào, người nọ rốt cuộc là người nào?

Mà một gã thiếu niên khác hỏi:

- Hắn mang bao nhiêu thủ hạ?

Dương Trọng Xương lắc đầu một cái, đáp:

- Người nọ rất cẩn thận, quanh người thủy chung có một tầng mây mù nhàn nhạt che giấu. Khoảng cách gần thì không vấn đề, nếu từ đàng xa dòm ngó, thì thành một mảnh sương mù, không thấy rõ diện mạo. Chẳng qua người đó kiếm thuật cao tuyệt, sợ rằng không thấp hơn Tử Dương Cung lục kiếm. Những thủ hạ kia tuy đều là một ít đoán đan kỳ tu sĩ, nhưng chiến lực cực kỳ không tầm thường. Còn có một đám yêu phong đạo binh, khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, nhưng thủy chung che khuất trong vân sơn vụ tráo, khiến cho người ta lần không rõ hư thực!

Bốn tên thiếu niên nam nữ người nhìn ta ta nhìn người, cuối cùng bốn người lại đem ánh mắt nhìn về phía Dương Trọng Xương. Một người thiếu nữ trong đó hỏi:

- Trọng Xương thúc, vậy chúng ta làm sao bây giờ, người nọ có thể đã phát giác được mưu tính của chúng ta hay không?

Dương Trọng Xương trầm ngâm chốc lát, nói:

- Bản tộc lần này đẩy sóng giúp lật thuyền, đối tượng là Lăng Vân cốc chống sau lưng Tường Vân thành. Chuyện này vốn là bản tộc muốn trả thù Lăng Vân cốc, chuyện sau đó cũng không sợ người khác nói gì. Hiện nay thế ma la đại quân vây công Tường Vân thành đã thành, tổn thất đám ma la mà chúng ta trên đoạn đường này xua đuổi, đối với chuyện vây công không tạo thành ảnh hưởng gì. Cho dù người nọ đoán được ý đồ của chúng ta, thời điểm này không còn kịp nữa rồi.

Dứt lời, Dương Trọng Xương tựa hồ càng thêm xác nhận phán đoán của mình, nói:

- Chúng ta hãy hội hợp cùng những tộc nhân khác, tạm thời rời khỏi nơi đây. Lần này Tường Vân thành tất nhiên phải thành phá tổng hủy. Đây chính là cái giá mà Lăng Vân cốc dám mưu hại Ngũ Hành công chúa của bản tộc!

Sau khi bốn người rời đi không lâu, nguyên vốn Lục Bình đã rời đi đột nhiên vọt ra từ trong một cây đại thụ ở bìa rừng, theo cùng hắn đi ra còn có Lục Đào Hoa cùng Đặng Minh.

Lục Bình tán dương xoa xoa đầu của Lục Đào Hoa, Đặng Minh bên cạnh kinh ngạc nói:

- Khổng Tước nhất tộc không ngờ lại xua đuổi ma la đại quân vây công Tường Vân thành. Bọn họ nghĩ thế nào chứ, chẳng lẽ không sợ phạm vào chúng giận sao?

Lục Bình nhìn phương hướng năm người rời đi một chút, đáp:

- Không phải là Khổng Tước nhất tộc xua đuổi, mà là ma la đại quân nguyên vốn đi về phía Tường Vân thành. Khổng Tước nhất tộc bất quá chính là đẩy sóng giúp lật thuyền, xua đuổi một ít ma la đội ngũ tán lạc nhập vào trong đại quân, khiến cho lực lượng ma la đại quân vây công Tường Vân thành tăng nhiều lên!

Đặng Minh không rõ, nói:

- Điều này có gì khác nhau, tóm lại đều trợ giúp ma la đại quân!

Lục Bình cười nói:

- Đây phải nói thế nào rồi, trên thực tế chúng ta cũng nhìn thấy, Khổng Tước nhất tộc tu sĩ đích xác là đuổi ma la chạy trối chết như vậy, người ta nói đây là đang vây trừ ma la, ai có thể nói gì! Nhiều nhất bất quá chính là hảo tâm làm chuyện xấu thôi.

Đặng Minh tặc lưỡi hai tiếng, lại hỏi:

- Khổng Tước nhất tộc cùng Lăng Vân cốc trước đây bởi vì chuyện Ngũ Hành công chúa gặp tập kích huyên náo phí phí dương dương, toàn bộ tu luyện giới đều bị kinh động. Nhưng Tường Vân thành dù sao cũng là một nhà đại hình môn phái, Khổng Tước nhất tộc nhằm vào Tường Vân thành, đối với Lăng Vân cốc có quan hệ gì?

Lục Bình cười giải thích:

- Chuyện này phải nói đến mối quan hệ sâu xa giữa Tường Vân thành cùng Lăng Vân cốc!

Nhân tộc Lục Đại Thánh Địa truyền thừa vốn rất lâu dài, bao gồm cả Thủy Tinh cung trong đó. Lục Đại Thánh Địa lập phái ban đầu khoảng cách Thất Tổ Khai Thiên cũng không quá dài, khi đó tu luyện giới vẫn còn kém xa, không hưng thịnh như bây giờ. Lục Đại Thánh Địa cũng không từng chế phách thiên hạ như hiện nay.

Khi đó Lục Đại Thánh Địa vì khuếch trương phạm vị thế lực nhà mình, thường thường sẽ phải ra môn hạ không coi là đứng đầu đích truyền tu sĩ đến lằn ranh phạm vi thế lực nhà mình lấy danh nghĩa thành lập môn phái xây dựng thế lực mới, dùng để khuếch trương phạm vi thế lực nhà mình.

Mà nguồn gốc của Tường Vân thành là như thế. Khai phái lão tổ thành lập Tường Vân thành chính là một vị đích truyền tu sĩ xuất thân từ Lăng Vân cốc. Ông ta ở chỗ này thành lập được Tường Vân thành, hơn vạn năm truyền thừa xuống, khiến cho Tường Vân thành trở thành một nhà đại hình môn phái rất có thực lực của Trung Thổ nam bộ.

Tuy nhiên lúc này Tường Vân thành đã không hoàn toàn bị Lăng Vân cốc chỉ huy nữa. Họ đã thuộc về một loại trạng thái nửa vời, nhưng vẫn là một trong cứ điểm thế lực trọng yếu nhất của Lăng Vân cốc cấu trúc đề phòng Vô Tận Sơn Mạch yêu tộc.

Khổng Tước Vương Tộc tiếp tay ma la đại quân vây công Tường Vân thành, ngay trong lúc rút ra cứ điểm có thể nói là một viên đá ném ba chim. Vừa là diệt trừ cùng với khống chế Vô Tận Sơn Mạch yêu tộc khuếch trương, đồng thời cũng làm suy yếu thế lực của Lăng Vân cốc, vả lại còn báo thù cho Ngũ Hành công chúa.

- Nâng đỡ gầy dựng một nhà đại hình môn phái sao? Lăng Vẫn cốc có thủ bút thật to. Chẳng lẽ bọn họ không sợ những môn phái đó cuối cùng sẽ thoát khỏi vòng khống chế của bọn họ hay sao?

Đặng Minh rõ ràng có chút khó có thể tin.

Lục Bình cười nói:

- Khi ta mới vừa biết được những chuyện này cũng cảm thấy kinh ngạc như người. Trên thực tế loại khuếch trương mô thức mà Lục Đại Thánh Địa lúc ban đầu chọn lựa cũng đúng là sinh ra vấn đề như người nói.

Lục Đại Thánh Địa cho rằng bọn họ phát ra những tu sĩ đó mặc dù ưu tú, nhưng chưa phải ưu tú nhất, nhưng không ngờ mỗi người đều có tế ngộ bất đồng, tương lai thành tựu cũng chưa chắc sẽ không có biến hóa.

Những tu sĩ của các phái bên ngoài có kẻ trung tâm như nhất, có người dã tâm bừng bừng có người cuối cùng thành lập môn phái thế lực trợ giúp tông chủ thánh địa khuếch trương phạm vi thế lực, có người sau đó thất bại hoặc là vẫn lạc, hoặc là thua cuộc ủ rũ quay trở về trong môn phái.

Nhưng mà những môn phái thế lực thành công thành lập có người ngay từ đầu cùng với thánh địa bề ngoài thì hợp nhưng bên trong thì đã xa cách, họ hy vọng có thể hoàn toàn thoát khỏi thánh địa khống chế, thành lập hoàn thiện truyền thừa thế hệ, xưng tông làm chủ.

Có người mới đầu báo đền về tông chủ thánh địa, nhưng khi truyền thừa hoàn thiện rồi, thời gian trôi qua, tu sĩ nhận được truyền thừa xuống có cảm giác thuộc về mình đối với tông chủ thánh địa càng ngày càng yếu. Ngược lại đối với tông chủ thánh địa từ trong môn phái nhà mình lấy được đại lượng phản bộ cũng càng lúc càng bất mãn, lòng xa cách cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Vô luận là loại phương thức nào, cuối cùng đều sẽ cùng tông chủ Lục Đại Thánh Địa sinh ra mâu thuẫn, tùy độ to lớn khác nhau, cuối cùng nổ tung. Sau đó Lục Đại Thánh Địa lại không thể không hao tốn rất nhiều bắt đầu dọn dẹp những thế lực từ nhà mình chia rẽ đi ra ngoài.

Trên thực tế, sau Lục Đại Thánh Địa, một nhóm đại hình tông môn lúc ban đầu ra đời ở tu luyện giới có số lượng tương đối đều từ trong thế lực của Lục Đại Thánh Địa chia rẽ mà ra.

Mà sau khi trải qua Lục Đại Thánh Địa dọn dẹp, những đại hình tông môn còn dư lại hoặc là thực lực sớm đã đến mức làm tông chủ môn phái ném chuột sợ vỡ đồ, hoặc là lần nữa cũng hướng tông chủ nhận môn phái, làm công cụ trung thành cho bọn họ, khiến cho truyền thừa lấy được bảo tồn.

Người trước hoàn toàn thoát khỏi thánh địa khống chế lấy được truyền thừa, người sau bị thánh địa khống chế càng thêm nghiêm mật hơn.

- Hiện nay đại hình tông môn như vậy vẫn tồn tại ở tu luyện giới sao?

Lục Bình đáp:

- Vẫn có, nhưng không nhiều lắm, loại trước giống như sau lưng Tử Phù các, Phong Lôi đảo đều phải bị Thủy Tinh cung khống chế. Tây Hoang điện thường thường cũng theo sát bước chân của Tử Dương cung loại sau giống như Thiên Huyền tông cùng với Ngũ Hành tông, Liệt Thiên Kiếm phái với Tử Dương cung, còn có mấy nhà môn phái của Nam Hải, hoặc nhiều hoặc ít đều đã từng cùng có một ít quan hệ sâu xa với Trung Thổ thánh địa.

- Thiên Huyền tông? Liệt Thiên Kiếm phái? Hôm nay họ cũng là đại hình tông môn đứng đầu có Thuần Dương lão tổ trấn giữ. Bọn họ không ngờ cũng từ Lục Đại Thánh Địa chia tách đi ra ngoài sao?

Lục Bình gật đầu một cái, đáp:

- Mặc dù khó có thể tin, nhưng sự thật đúng là như thế!

Đặng Minh cười cười "hà hà", hỏi tiếp:

- Nói như vậy Tường Vân thành cũng coi là một trong thế lực kéo dài tương đối nghe lời đúng không?

Lục Bình gật đầu một cái, lại lắc đầu, đáp:

- Đúng vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn, Tường Vân thành cũng có chút đặc thù. Ban đầu Tường Vân thành cũng bị Lăng Vân cốc diệt trừ, chủ yếu là cân nhắc đến sự uy hiếp của yêu tộc trong Vô Tận sơn. Lăng Vân cốc cuối cùng vẫn không thể không chấp nhận bảo lưu một nhà đại hình môn phái đó, có thể nói nó là thuộc về một loại trạng thái nửa thoát ly.

Đặng Minh thở dài nói:

- Không ngờ, không ngờ!

Lục Bình cũng thở dài nói:

- Thất Tổ Khai Thiên lưu lại tu luyện pháp môn, nhưng tất cả môn phái lớn nhỏ hưng thịnh cùng với tu luyện giới hôm nay vạn pháp tranh minh phồn vinh như vậy. Lục Đại Thánh Địa mặc dù thực tâm không muốn thế, nhưng từ kết quả đến xem cũng không khỏi không nói bọn họ có công quá mức lớn!

Dừng một chút, Lục Bình nói tiếp:

- Nếu là ban đầu Lục Đại Thánh Địa thành lập, bỏ qua một bên Lục Đại Thánh Địa muốn tìm được một ít truyền thừa thế hệ thoát ly có lẽ là không khó. Nhưng trải qua mấy vạn năm dung hợp phát triển, bất kỳ một nhà môn phái nào trong tu luyện giới muốn tìm được một hạng truyền thừa thế hệ hoàn toàn thoát khỏi Lục Đại Thánh Địa ấn ký cũng cực kỳ khó khăn. Suy nghĩ cẩn thận một chút, sợ rằng cũng chỉ có Vũ Văn thế gia truyền thừa có thể làm cho người khẳng định khác thôi. Ha, có lẽ Không Minh phái trận pháp truyền thừa cũng là một trong số đó.

Đặng Minh lắc đầu một cái, hỏi:

- Lục sư huynh, những thứ này huynh biết được từ đâu?

Lục Bình cười cười "ha ha", nhìn một chút về phía trước mình, nói:

- Đến Thanh Minh Giang rồi!

Thanh Minh Giang chưa xuất hiện trong tầm mắt của hai người, nhưng tiếng bọt sóng "ồn ồn ào ào" đánh ra tiếng đã truyền đến từ xa xa.

Sau khi hai người từ bên trong rừng cây rời đi, liền dùng Thanh Loan điểu làm vật cưỡi, trong lúc nói chuyện đã ở giữa không trung mơ hồ nghe được tiếng vang ầm ầm cuồn cuộn của Thanh Minh Giang.

Đặng Minh nhìn thấy Lục Bình tránh không nói ra mình làm sao hiểu được chút tin tức bí mật, nhưng cũng không cảm thấy mất hứng. Đặng Minh biết được những thứ này sợ rằng dính đến một ít vấn đề liên quan tư cách của mình. Vì vậy, hắn lấy lại thần sắc, đang muốn nói gì, lại đột nhiên nghe Lục Bình quát lên:

- Cẩn thận!

Đặng Minh trong lòng cả kinh, không biết nguy hiểm từ đầu tới, khi không biết làm sao, sau lưng đột nhiên truyền tới một cổ cự lực, đè bẹp hắn trên lưng của Thanh Loan điểu. Ngay sau đó nghe được một tiếng giận dữ của Lục Cầm Nhi, Lục Bình quát trong miệng:

- Cô Ưng nhất tộc, sao dám như thế!

Trong tiếng kiếm rung trời, một tiếng kiếm rung và ngâm thê lương vang lên. Một cỗ nguy hiểm lớn lẫm liệt hất bay Đặng Minh từ trên lưng Lục Cầm Nhi. Cũng may Lục Bình ngồi xếp bằng bên cạnh đưa tay ra khoác lên trên vai hắn, lúc này mới giữ vững hắn lại.

Qua chốc lát gió êm sóng lặng, Đặng Minh ngẩng đầu lên. Lục Cầm Nhi vẫn ở giữa thiên không phi hành, chẳng qua là một vòng linh vũ dưới cổ chưa hoàn toàn bình phục, hiển nhiên mới vừa rồi Lục Cầm Nhi cũng bị kinh sợ.

Đặng Minh nhìn về phía Lục Bình, lại thấy hắn đang quay đầu nhìn về phía phương hướng Tường Vân thành.

Đặng Minh không rõ là vì sao, há mồm hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Sắc mặt của Lục Bình bình tĩnh không biết đang suy nghĩ gì, nghe vậy đáp:

- Chính là Cô Ưng nhất tộc pháp tướng tu sĩ, xem bộ dáng là nhắm vào Cầm nhi, xem ra là đi săn mồi, nhưng đã bị ta đánh lui. Tuy nhiên nhìn phương hướng mà con Cô Ưng đó đi dường như chính là Tường Vân thành!

Bởi vì Lục Bình đem tự thân tu vi che giấu đến đoán đan kỳ, còn Đặng Minh cùng Lục Cầm Nhi tất cả đều đoán đan hậu kỳ tu vi, cho nên mới bị Cô Ưng nhất tộc tu sĩ trên đường đi qua để mắt tới. Không ngờ cuối cùng lại đá vào thiết bản, thảm hại rút đi.

- Cô Ưng nhất tộc?

Trên mặt của Đặng Minh hiện ra thần sắc kỳ quái, hỏi:

- Chủng tộc này xem ra cô lập độc hành, ở thời điểm đặc biệt quan trọng này lại xuất hiện ở Tường Vân thành, chẳng lẽ là hướng về phía Khổng Tước Vương Tọa chăng?

Trên mặt của Lục Bình hiện ra nụ cười kỳ quái, đáp:

- Có lẽ hợp tác cùng Khổng Tước Vương Tộc cũng nói không chừng!

- Hợp tác?

Đặng Minh phảng phất như nghe chuyện nực cười vậy, nói:

- Điều này sao có thể, tu luyện giới có người nào không biết Cô Ưng nhất tộc là thù địch với hết thảy đích truyền huyết mạch của Bằng đạo nhân trong yêu tộc. Khổng Tước Vương Tộc là một nhánh cường đại nhất trong Bằng đạo nhân đích truyền huyết mạch!

Lục Bình cũng không phản bác Đặng Minh nói, nếu không phải trong Ngũ Hành Quy Tàng thấy Cô Ưng Thắng Lệ không ngờ lại thành vị hôn phu của Khổng Tước Vương Tộc công chúa, chỉ sợ ngay cả Lục Bình cũng cảm giác mình mới vừa rồi nói bất quá là một chuyện nực cười.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1594)