← Ch.1179 | Ch.1181 → |
Khoảng thời gian này, Lục Bình khuấy lên phong vân xem như là không nhỏ ở Trung Thổ, cưỡi một đầu rùa khổng lồ phiêu lưu trên Thanh Minh Giang, sớm đã khiến cho người cố tình ở Trung Thổ tu luyện giới chú ý. Sau đó sương mù che phủ Thanh Minh Giang, lại càng gây ra không ít phong ba, tiếp theo một phen đại chiến cùng Sở Vân Thiên lại càng chấn kinh không ít Trung Thổ tu sĩ.
Lúc này Tây Hoang Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão hiển nhiên cũng nhận được tin tức. Nguyên vốn dựa theo ý nguyện của Tứ trưởng lão nhà mình, hiển nhiên là hận không thể đốt binh mã như vậy, đại quy mô giết chạy Trung Thổ, đem tên tiểu bối năm đó làm mình chịu nhục băm vằm thành từng mảnh.
Đáng tiếc lúc này Thiên Mã tộc tộc trưởng mưu đồ một đại sự, Thiên Mã tộc cao thấp đều vì chuyện này tận tâm tận lực, Tứ trưởng lão cũng không nên sinh sự trong lúc mấu chốt đó.
Tuy nhiên việc này không được giống trống khua chiến, nếu là Tứ trưởng lão quyết định nói lý ra tiến hành, lúc này ngược lại cũng không người để ý tới lão ta. Vì vậy Tứ trưởng lão liền kêu lên hai vị đích truyền hậu bối nhà mình lặng lẽ tiến nhập Trung Thổ tu luyện giới.
Nguyên vốn Tứ trưởng lão là ngay cả hai vị hậu bối đệ tử cũng không muốn kêu lên, như thế việc này tương lai dù sao khó có thể giữ bí mật. Hơn nữa Tứ trưởng lão cũng tự tin dùng thực lực hiện tại của bản thân thu thập một người vừa mới tiến cấp pháp tướng trung kỳ tu sĩ là không nói chơi.
Nhưng mà vì phòng ngừa vạn nhất, đặc biệt là sau khi nghe nói Lục Bình chẳng mấy chiêu dưới tay của vị đại tu sĩ Sở Vân Thiên, tựa hồ thông qua khảo nghiệm gì đó của vị đại tu sĩ này. Vị Tứ trưởng lão vẫn phải cẩn thận rất nhiều, quyết định mang hai vị pháp tướng trung kỳ hậu bối với tư cách trợ thủ.
Một vị pháp tướng đại tu cùng với hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ liên thủ, xem ra sẽ không xuất hiện tình huống bất ngờ gì chứ nhỉ?
- Liên thủ cùng tiến lên, tốc chiến tốc thắng!
Mã Tứ trưởng lão trong nội tâm một hoành, trong miệng hô to với hai vị Thiên Mã tộc tu sĩ, trong tay một cây bản mệnh pháp bảo dùng một sừng của bản thân luyện hóa đã muốn đâm tới ngực của Lục Bình.
Sau khi Tứ trưởng lão tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, lão ta dùng một sừng của bản thân luyện chế thành bản mệnh pháp bảo rốt cục vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, khiến cho Mã Tứ trưởng lão thời điểm thi triển các loại thần thông thuật pháp, uy năng đều có thể đề thăng ba phần.
Trong nháy mắt Thiên Mã độc giác đâm chọc đến ngực Lục Bình từ hướng gió sông, Mã Tứ trưởng lão đã muốn suy sụp rơi xuống trên mặt sông, hai chân nhẹ nhàng đạp mạnh nhẹ nhàng đạp mạnh trên mặt sông.
Cùng lúc đó, hai gã pháp tướng trung kỳ Thiên Mã tộc tu sĩ sau lưng Lục Bình cũng đồng thời đem pháp bảo thần thông từ trong tay toàn lực phối hợp Mã Tứ trưởng lão trước sau giáp kích, dưới chân cũng ngưng tụ lên hai luồng gió lốc, đồng thời thân thể rơi xuống cũng nhẹ nhàng đạp mạnh về nước sông!
Trong cảm giác của Lục Bình, vào lúc ba người nhè nhẹ đạp mạnh trên mặt sông như vậy, tựa hồ toàn bộ nước Thanh Minh Giang đều bị chấn động, rồi sau đó lại chứng kiến sóng lớn dâng lên, khắp nước sông cũng bắt đầu chấn động kịch liệt.
Bản mệnh đại thần thông thuật, "Vạn Mã Bôn Đằng"!
Thiên Mã Tộc đích truyền thần thông, mặc dù chỉ là bản mệnh đại thần thông, những loại thần thông này có một chỗ đặc thù. Bên kia là có thể với tư cách từng đạo binh đại trận toàn lực thi triển đi ra, phàm là Thiên Mã Tộc huyết mạch tu sĩ, dùng đạo binh đại trận cộng đồng thi triển"Vạn Mã Bôn Đăng" thần thông này, uy năng của nó càng lộ ra hùng tráng.
Hơn nữa Thiên Mã tu sĩ càng nhiều, đạo đại thần thông đó thi triển độ phù hợp càng cao, uy năng càng lớn, thậm chí có lời đồn đại nói uy năng của thần thông đó không chừng chính là do thứ vượt hơn gấp mười là vô thượng thần thông mà mấy chục Thiên Mã tộc tu sĩ cấp bậc pháp tướng nhất tề thi triển "Vạn Mã Bôn Đằng" thần thông.
Một vị đại tu sĩ cùng với hai vị cùng cấp tu sĩ với Lục Bình nhất tề thi triển"Vạn Mã Bôn Đăng" thần thông, uy năng của nó đâu chỉ nhân đôi. Chính là cho tới nay Lục Bình thong dong bình tĩnh khi kiến thức đến Vạn Mã Bôn Đằng đạo binh đại trận có thể nói là trấn tộc căn bản của Thiên Mã tộc, cũng không khỏi hít một hơi khí sâu rùng mình.
Đồn đại Thiên Mã nhất tộc cả chủng tộc đều có thể nhét vào đến trong"Vạn Mã Bôn Đằng" đạo binh đại trận này, nếu thật như thế, chính là người thành tựu Chân Linh trước đạo binh đại trận này sợ rằng cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nếu là trên đất bằng, lúc này Lục Bình chỉ có một đường cứng rắn chống cự hoặc là chạy trốn, nhưng mà ba thất Thiên Mã lúc này lại là thi triển "Vạn Mã Bôn Đằng" thần thông trên mặt sông Thanh Minh Giang.
Họ mượn nước sông mênh mông cuồn cuộn, uy năng của "Vạn Mã Bôn Đằng" thần thông nguyên vốn thật cũng không thua trên đất bằng. Nhưng mà bọn họ không để ý đến bản thân Lục Bình lại tu luyện một thân Thủy chúc tinh thần thông, bản lĩnh của hắn một đường trên nước tự dưng là có thể đề cao ba tầng.
Trên đất bằng Lục Bình vô pháp đối kháng "Vạn Mã Bôn Đăng" này, nhưng mà trên mặt nước, hắn lại có thể làm được rút củi dưới đáy nồi!
Ngay nháy mắt ba thất Thiên Mã chân đạp nước sông, ba người lại đột nhiên cảm giác nước sông dưới chân nhất không, Lục Bình đã muốn trước một bước ý đồ bớt nước sông dưới chân ba người, suy yếu uy năng thần thông của "Vạn Mã Bôn Đằng" đó.
Điều này đương nhiên chỉ là một loại phương thức mưu lợi, "Vạn Mã Bôn Đằng" hiển nhiên không dễ dàng bị phá vỡ như thế, trừ phi Lục Bình có thể một hơi tháo hết nước Thanh Minh Giang.
Sau lưng Lục Bình, sóng lớn đảo cuốn, ngược dòng trên xuống, trước người, sóng lớn bắt đầu khởi động, cuồn cuộn mà xuống, đương nhiên đó là xu thế trước sau giáp kích.
Ngàn vạn lần không thể để cho trước sau uy năng thần thông của ba người hợp hai làm một, nếu không một khi đạo binh đại trận thành hình, chẳng những triệt để vây khốn Lục Bình, hơn nữa uy năng của đạo binh đại trận còn có thể nâng cao một bước.
Lại chứng kiến lúc này Lục Bình một tay mãnh liệt đẩy Tế Thủy Trường Lưu kiếm, sau lưng sóng lớn ngập trời, thình lình thi triển chính là "Đại Giang Đông Khứ Kiếm Quyết". Song kiếm quay cuồng, xuôi dòng mượn nhờ Thanh Minh Giang phát triển uy thế mạnh mẽ cùng với Lục Bình trong khoảng thời gian này cảm ngộ đối với bộ kiếm thuật thần thông đó, phát huy uy năng của "Đại Giang Đồng Khứ Kiểm Quyết" đến cực hạn, rõ ràng nhất cử áp chế hai vị Thiên Mã tộc cùng cấp tu sĩ sau lưng thi triển đại thần thông thuật xuống dưới.
Nhưng mà hai gã Thiên Mã tộc tu sĩ sau lưng cuối cùng bất quá chỉ là phối hợp mà thôi, chân chính thần thông có uy hiếp lại đến từ thượng du một kích mã đạp sóng lớn của Mã Tứ trưởng lão.
Sau khi Lục Bình vung song phi kiếm đã xuất thân, hơn phân nửa tâm thần đều chú ý tới trên người Mã Tứ trưởng lão. Hai tay của Lục Bình đột nhiên nhấc lên, nước Thanh Minh Giang dưới chân hắn đột nhiên dâng lên ba trượng, rồi sau đó lại chứng kiến hai tay của hắn dựng lên theo sát lấy đẩy về thượng du. Sóng lớn của Thanh Minh Giang cao ba trượng ngược dòng trên xuống, càng lớn càng cao, thế như thiên hà đảo cuốn, đi về một kích của Mã Tứ trưởng lão đánh ra.
Bản mệnh đại thần thông thuật, "Bích Hải Triều Sinh Quyết"?!
Nhưng mà dưới trước sau giáp kích, Lục Bình cho dù thần thống ngập trời, cũng lực không như mong đợi!
Thần thông của hai gã Thiên Mã tộc cùng cấp tu sĩ tuy bị Lục Bình nhất cử áp chế, nhưng Mã Tứ trưởng lão lại chung quy áp đảo Lục Bình "Bích Hải Triều Sinh Quyết"!
Hai gã Thiên Mã tộc tu sĩ sau lưng có thể thối lui, nhưng như trước bảo vệ chặt đường lui của Lục Bình. Tuy nhiên lúc này, Lục Bình muốn lui cũng không được, chỉ có thể cứng rắn hóa giải một kích này của Mã Tứ trưởng lão.
Trong tiếng nổ vang ầm ầm, hai đạo sóng lớn giữa đường chạm vào nhau, bọt nước văng khắp nơi giống như từng viên thủy tinh châu, để trên hai bờ sông vỡ ra từng cái động sâu. Mà bởi vì sóng lớn chạm vào nhau, nước Thanh Minh Giang dũng mãnh lao tới hai bờ sông cuốn phăng bờ đê, mang đi tất cả hai bên bờ sông, nhất cử bao phủ đồng ruộng bằng phẳng trong phạm vi vài dặm.
Trên mặt Lục Bình hiện lên vẻ xanh trắng, sau đó liền khôi phục bình thường. Mà sắc mặt của Mã Tứ trưởng lão cũng có vẻ không tốt. Lục Bình cứng rắn dưới ba người giúp công dù ngầm chịu thiệt thòi, nhưng ba người dùng "Vạn Mã Bôn Đằng" đạo binh đại trận chung quy vẫn bị hắn thành công ngăn trở.
Tranh!
Thủy U kiếm tiềm phục quanh người kiệt lực tách rời một sừng bắn bay đến trước người, nhưng mà lúc này Lục Bình đang đứng ở một giao đoạn lực cũ đã qua rồi lực mới không sinh. Mặc dù Thủy U kiếm miễn cưỡng tách rời ra một sừng đó, nhưng sức lực gia tăng dưới khuôn mặt, thân hình của Lục Bình bị trực tiếp đụng vào trong nước sông, trên mặt sông xuôi dòng kéo lê một đạo khe nước cực lớn sau một trường dài hơn mười trượng, rồi sau đó thừa dịp thời điểm lưu thủy lấp lại treo thân mà dậy, toàn thân trên dưới đã sớm thảm hại không chịu nổi.
- Không cần phải nương tay, để tránh đêm dài lắm mộng!
Bốn người giao thủ mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, nhưng mà khiến cho động tĩnh kiên quyết không nhỏ. Trung Thổ tu luyện giới tu sĩ trải rộng, môn phái lại càng nhiều vô số kể, bất định lúc nào lập tức sẽ có người ra tay can thiệp. Tất nhiên nơi này là địa bàn của nhân tộc, dù Thiên Mã tộc thế lớn, cũng chưa chắc lại được người hoan nghênh.
Nhưng mà Mã Tứ trưởng lão này vừa dứt lời, lại chứng kiến khóe miệng Lục Bình có chút nhếch lên, Mã Tứ trưởng lão nao nao, liền nghe được một tiếng quát lớn vang lên, nói:
- Oa nha nha nha, thật không biết xấu hổ, rõ ràng ba người đánh một người. Lão Viên gia ta không quen nhìn nhất chính là lấy nhiều đánh ít. Vị đạo hữu dùng kiếm kia, đúng lúc lão Viên ta ngày hôm nay ngứa tay, trước tiên để ta ngăn trở hai người đằng sau cho ngươi. Vận khí ngươi không tệ, nhưng ngươi nhớ là thiếu một cái ân tình của lão Viên ta!
Mã Tứ trưởng lão sắc mặt đại biến, giống như có lẽ đã từ trong thanh âm nghe được là người phương nào, há miệng hướng phía hai hậu bối đệ tử hô to:
- Chú ý...
Sau đó tựa hồ còn muốn bổ sung gì đó, lại chứng kiến song phi kiếm của Lục Bình đã muốn xoáy lên thanh âm kiếm minh rung trời, triệt để áp chế thanh âm của Mã Tứ trưởng lão xuống dưới, rồi sau đó toàn bộ nước Thanh Minh Giang hoàn toàn sôi trào lên. Mã Tứ trưởng lão đột nhiên cảm giác mình tựa như rơi vào trong một nồi nước sôi, từng cái bong bóng nổi lên từ trong nước sông đều có thể nổ ra một đoàn kiếm hoa, tựa hồ muốn thiên đao vạn quả lão ta thành một nồi canh thịt ngựa vậy.
Mã Tứ trưởng lão hoảng hốt, rốt cuộc bất chấp hai vị hậu bối đệ tử, kéo một cái trong không gian sau lưng, túm ra một cộng lông ngựa phất trần. Lão ta quét mắt nhìn bốn phía, đánh lui kiếm quang bọt khí lan tràn tới, trong lúc đó giương mắt nhếch lên, sắc mặt lập tức có vẻ càng thêm khó coi.
Ngay nháy mắt Lục Bình ra tay, một cự hán tám thước cầm trong tay một cây thục đồng côn dài tám trượng không biết từ đâu bật đi ra, quay đầu chính là một gậy đánh rớt xuống. Hai đạo côn ảnh hiện lên giữa không trung, chia ra rơi xuống trên đầu hai gã Thiên Mã tộc tu sĩ, ngăn cản hai người họ đang muốn ra tay sau lưng Lục Bình chuẩn bị phối hợp tác chiến với Mã Tứ trưởng lão.
Lục Bình cao giọng mà cười, hỏi:
- Đa tạ Viện huynh tương trợ, không biết Viện huynh xưng hô như thế nào? Đợi đến chuyện nơi đây xong rồi, Lục mỗ mời Viện huynh uống rượu!
Cự hán ấy mạnh không thể đỡ, một cây thục đồng côn giữa không trung biến ảo thành trên trăm đạo côn ảnh, vòng lấy hai tên Thiên Mã tộc cùng cấp tu sĩ trong đó.
Cự hắn nghe được Lục Bình nói như vậy, cười "ha ha" một tiếng, đáp:
- Bắc Hải Lục Thiên Bình, lão Viên ta nhận biết người, lão Viên ta đi không đổi danh ngồi không đổi họ, chính là Linh Minh Cự Viên nhất tộc Viên Long. Nghe nói người bản sự không tệ, lần này nguyên vốn tìm ngươi đánh nhau, không ngờ đụng phải người bị người vây công, hôm nay xem như người thiếu lão Viên ta, ngươi mời ta uống rượu cũng phải. Tuy nhiên lão Viên ta từ trước đến nay thích rượu, nếu ngươi không mang ra được rượu ngon linh tửu gì, lão Viên ta cũng không thuận ah!
Linh Minh Cự Viên, quả thật chính là Linh Minh Cự Viên nhất tộc!
Nhìn chung mấy vị đại tu sĩ cùng Lục Bình giao thủ, Nam Ngọc lão tổ bị Lục Bình dùng thân phận Văn Uyên chém giết. Hàn Diệp lão tổ đã chết cũng chỉ có một mình Long Hòe lão tổ biết được, mà về sau cùng Sở Vân Thiên giao thủ song phương cũng không quá đáng đúng điểm đến là dừng. Tuy nói Lục Bình âm thầm chiếm tiện nghi, đã có thể ngay cả Sở Vân Thiên nhà mình chỉ sợ đều không biết được Lục Bình nương tay vào thời điểm thi triển "Phí Phản Doanh Thiên Kiếm Quyết".
Nói cách khác cho tới bây giờ, Lục Bình có thể cùng pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ tương địch nổi thực lực chưa làm người biết. Mà bây giờ cơ hội đến rồi, cùng Mã Tứ trưởng lão lần này đường đường một trận chiến, đúng là cơ hội Lục Bình hướng Trung Thổ tu luyện giới tuyến lộ ra thực lực tuyệt hảo của bản thân.
Bởi vì Linh Minh Cự Viên Viên Long đột nhiên tham gia, Lục Bình dẫn đầu thi triển "Phí Phản Doanh Thiên Kiếm Quyết" vừa mới thành tựu, nhất cử chiếm cứ trên nước, nhét Mã Tứ trưởng lão vào trong chỗ kiếm vực của vô thượng kiếm thuật thần thông đó hình thành.
Nếu không có linh bảo Lưỡng Đoạn cùng với bản mệnh nguyên thần đại trận tương trợ, Lục Bình một thân thực lực không thể nghi ngờ phải hao tổn một phần ba. Nhưng Lục Bình vui mừng không sợ, một đôi phi kiếm một mực khống chế kiếm vực, kiệt lực vây hãm Mã Tứ trưởng lão trong đó.
Nhưng mà Mã Tứ trưởng lão dù sao cũng là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, lão ta xuất thân Thiên Mã tộc có được một thân tu vi hùng hậu, làm sao sẽ bị Lục Bình vây khốn với thủ đoạn đơn giản như vậy.
Trong lúc đó sau khi mã vì phất trần quét ra một đạo không gian trong kiếm vực, Thiên Mã độc giác đã muốn đâm tới không gian kiếm vực đó.
Tuy nhiên vừa lúc đó, trong nước sông dưới chân Mã Tứ trưởng lão vang lên một thanh âm "sùng sục bĩu môi". Một đoàn bọt khí từ trên mặt nước hiện đi lên rồi sau đó cùng vỡ tan, vô số kiếm khí nổ bắn ra, lập tức đem không gian cắt xén mà mã vĩ phất trần quét ra phá thành mảnh nhỏ.
Mã Tứ trưởng lão lắp bắp kinh hãi, hai chân trước sau đạp xuống, thình lình hình thành hai chân Thiên Mã cực lớn do linh khí tạo ra giẫm một cái xuống phía dưới.
Trong tiếng vang răng rắc, vô số kiếm khí bắn chụm đều bị cái chân linh khí giẫm nát, mà chân linh khí cũng bị kiếm khí cắt vết thương chồng chất, cuối cùng vỡ vụn. Mã Tứ trưởng lão kêu rên một tiếng, giấy dưới hai chân đột nhiên về thành thành từng mảnh vải rách toái rơi lả tả giữa không trung.
Lại là mấy bọt khí nổi lên, lúc này đây Thiên Mã trưởng lão cũng không dám dùng linh khí hóa thành chân để ngăn cản nữa rồi, mà là đột nhiên sau lưng sinh ra hai cánh linh khí. Thân thể của Thiên Mã trưởng lão nhẹ nhàng dị thường bay vút mọi nơi trong kiếm vực, tránh khỏi từng đạo kiếm khí ác liệt tung hoành lăng lệ.
Mã Đạp Phi Yến, một trong Thiên Mã Tộc đích truyền thần thông, trong lúc nhất thời Lục Bình kiếm thuật thần thông rõ ràng theo không kịp tốc độ phi độn của Thiên Mã trường lão.
Nhưng mà "Phí Phản Doanh Thiên Kiếm Quyết" cũng không phải đơn giản là có thể để cho người tránh đi như vậy. Vào thời điểm Thiên Mã trưởng lão buông lỏng một hơi, chuẩn bị toàn lực ra tay phá giải Lục Bình kiếm thuật thần thông, lại đột nhiên cảm giác được quanh thân bắt đầu nóng lên, mà ý nghĩ cũng tựa hồ bắt đầu choáng váng.
Chẳng lẽ là nguyên nhân của kiếm vực đó sao?
← Ch. 1179 | Ch. 1181 → |