← Ch.1191 | Ch.1193 → |
Đúng lúc này vị Thất Tinh lâu chủ một mực không hề nói chuyện đột nhiên mở miệng hỏi:
- Chúng ta làm sao mới có thể tin ngươi? Nếu đến lúc đó, người chạy đi lại không thả người thì làm sao bây giờ?
Lục Bình thấy buồn cười, đáp:
- Tại hạ đã nói qua, Lục mỗ vô ý làm địch với Cửu Huyền lâu, chư vị thua dưới tay Lục mỗ đã đành, dù sao chỉ là cá nhân luận bàn, đường đường Cửu Huyền lâu tự sẽ không bởi vậy mà tìm tại hạ phiền phức. Nhưng nếu là ép buộc Bát Quái lâu chủ của quý phái, còn độc chết một người đích truyền, điều này đúng thật địch với Cửu Huyền lâu rồi. Phía sau tại hạ còn có một nhà môn phái, dĩ nhiên không làm việc không khôn ngoan bực này.
Thất Tinh lâu chủ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ mong các hạ nói giữ lời, bằng không các hạ chạy trốn tới chân trời góc biển, toàn thể Cửu Huyền lâu cũng dốc lòng tru diệt các hạ. Hơn nữa Bắc Hải Chân Linh phái cũng chắc chắn chịu khuynh lực chèn ép!
Chu Cửu Loan thoáng một tia không tình nguyện, lại lấy ra một cái ấm trà đen nhánh lúc trước, đem ấm trà xoay vòng vòng một cái, vậy mà trong miệng bình nhất thời liên tiếp phun ra ba người. Họ chính là xếp hàng thứ tư Thanh Báo, xếp hàng thứ bảy Thanh Tước, còn có xếp hàng thứ tám Thanh Hầu trong Thanh Hồ Cửu Đạo.
Ba người này hiển nhiên vẫn không biết chuyện gì xảy ra, chân nguyên toàn thân bị cấm cố, nhìn qua có vẻ thảm hại không chịu nổi, hiển nhiên lúc bị bắt chịu không ít khổ đầu.
Thanh Hổ vừa nhìn đã muốn chửi ầm lên. Thanh Hồ cùng Thanh Lang sắc mặt cũng khó nhìn, cũng may hai người xem như có lý trí, Thanh Lang ra trước ngăn cản Thanh Hổ lại.
Lục Bình đưa tay đảo qua, một dòng nước hóa thành ba đạo thủy thảm, tiếp dẫn ba người rơi xuống từ giữa lưng chừng trời. Ba người lúc này mới nhìn thấy đám ba người Thanh Hồ cùng với Lục Bình đứng trước ba người.
Khi ba người nhìn thấy Lục Bình rõ ràng sửng sốt. Trên mặt tiểu thất Thanh Tước hiện lên một đạo sắc mặt vui mừng, lại thấy trong hai mắt Lục Bình hiện lên một đạo thanh quang kinh người. Thanh Tước nhất thời lại càng hoảng sợ.
Khi ba người hạ xuống, đám ba người Thanh Hồ vội vàng tiến lên kiểm tra tình huống của ba người Thanh Báo, lại thấy ngón tay của Lục Bình liên tiếp điểm ra, vài đạo quang mang màu lam tím vào thân thể ba người Thanh Báo, theo sát đó thân thể của ba người liên tiếp chấn động. Từng cổ một tu vi khí tức bởi vì thân thể không kịp thu nhiếp mà liên tiếp bộc phát ra, thủ đoạn trước đó của Cửu Huyền lâu dùng để cấm cố tu vi ba người nhất thời sụp đổ.
Cách đó không xa, sắc mặt của Thất Tinh lâu chủ cùng Chu Cửu Loan lại biến đổi, phải biết rằng thủ đoạn mà bọn họ dùng để cấm cố đám ba người Thanh Báo là Cửu Huyền lâu bí truyền. Nguyên vốn Chu Cửu Loan còn đánh một phen tâm tư khiến cho Lục Bình khẩn cầu, cũng là vớt vát một ít mặt mũi. Nhưng nàng ta đầu nghĩ tới bí thuật nhà mình trước mặt Lục Bình căn bản không đáng giá nhắc tới. Lần này chẳng những không vớt mặt quay về, tựa hồ bị làm mất mặt đánh cho càng đau, trong lòng đối với Lục Bình kiêng kỵ cũng sâu hơn một phần.
Trong một rừng cây ngoài năm mươi dặm bên Thanh Minh Giang, Bát Quái lâu chú nhìn Lục Bình trước mắt kinh ngạc nói:
- Thì ra là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên, tại hạ thua thật không oan!
Lục Bình cười đáp:
- Tại hạ mượn sương mù dày đặc che lấp, thực hiện việc đánh lén như vậy, đạo hữu mới bị như vậy, không cần phải để bụng làm gì!
Dứt lời, Lục Bình lại đem cái bình chứa đựng một giọt cam lộ giao cho Bát Quái lâu chủ nói:
- Bên trong là giải được, chỉ cần đem nước bọt đắp chỗ vết thương, độc rắn trên người đạo hữu huynh được giải rồi!
Bát Quái lâu chủ nhận lấy cái bình, nhìn một chút về phía ba người Thanh Hồ, sau đó lại chắp tay, nói:
- Đến đây xin cáo từ, ngày sau có gặp lại, Lý mỗ sẽ lại thỉnh giáo Lục huynh, sau này còn gặp lại!
Dứt lời, người đã nhấc lên độn quang biến mất.
Thanh Hồ há mồm đang muốn nói gì đó, lại bị Lục Bình cắt đứt, nói:
- Người của Cửu Huyền lâu đã tới bên chúng ta rồi, xem ra giữa bọn họ có bí thuật liên lạc. Trước đó Bát Quái lâu chủ bị ta cấm cố trong không gian pháp khí mất đi liên lạc cùng bên ngoài, sở dĩ người của Cửu Huyền lâu không cảm giác, lần này phóng xuất người đó, bọn họ cũng đã tới hội hợp rồi.
Thần niệm của Lục Bình vượt xa mọi người Cửu Huyền lâu, có thể trước đó bọn họ phát hiện động tĩnh của Cửu Huyền lâu, vì vậy liền thả ra độn quang bao lấy mọi người, một đường đi về phía đông bắc. Sau khi họ đợi đến lúc mọi người của Cửu Huyền lâu chạy đến hội hợp, Lục Bình cùng mọi người sớm đã biến mất vô tung vô ảnh.
Bát Quái lâu chủ cười khổ, nói:
- Đã sớm bảo là bọn họ đã rời đi rồi, ...
Một bên Thất Tinh lâu chủ lấy ánh mắt ra hiệu hắn chớ nhiều lời. Bát Quái lâu chú theo ánh mắt của Thất Tinh lâu chủ nhìn nhìn, chính là thấy sắc mặt của Chu Cửu Loạn lúc này rất khó nhìn.
Lúc này Chu Cửu Loan rốt cục nghĩ tới điều gì, xoay người hỏi:
- Bát sư huynh, Lục Thiên Bình đó có để lại giải được không?
- A.
Bát Quái lâu chủ vội vàng đem cái bình ngọc lúc trước Lục Bình lưu lại cho hắn giao cho Từ sư đệ bị Bích Hải linh xà cắn bị thương.
Sau khi Từ sư đệ khai ích bình ngọc ngửi một cái, lại là cái gì cũng không nghe. Hắn chần chờ một chút lúc này mới đem một giọt cam lộ trong ngọc bình bôi trên vết thương nơi cánh tay, sau đó liền thấy hàn độc trên cánh tay nhanh chóng tiêu tán.
Từ sự đệ nhất thời yên lòng, than thở:
- Đáng tiếc chỉ có một giọt như thế này, nếu có thể có chút còn dư lại, khi trở về giao cho luyện đan tông sư ở phòng Luyện Đan của môn phái nghiên cứu một phen, có thể vẫn chế ra giải dược này, ngày sau cũng coi như có một phòng bị chống lại Bích Hải linh xà. Mặc dù không hoàn toàn đúng thuốc, chí ít cũng có thể đủ làm giảm bớt độc tính.
Chu Cửu Loan thấy rõ độc tính của Từ sư đệ được giải, nhất thời thở dài một hơi. Chuyến này tuy rằng vô công nhi phản, nhưng ít ra không có bất kỳ người nào hao tổn. Khi mình trở về Cửu Huyền lâu mặc dù bị người trào phúng, nhưng có cô nãi nãi nhà mình làm chỗ dựa, chí ít vẫn có thể giữ được chiếc ghế Cửu Cung lâu chủ.
Tuy nhiên sau khi nghe Từ sư đệ nói như vậy, Chu Cửu Loan còn đem ánh mắt nhìn về phía Bát Quái lâu chủ. Nếu là thật có thể mang giải dược này về giao cho phòng Luyện Đan của môn phái cũng nghiên cứu ra giải được nhằm vào độc rắn của Bích Hải linh xà, như vậy ít nhiều đây cũng là một niềm vui bất ngờ, cuối cùng so với tay không mà về phải tốt hơn nhiều. Nàng không biết Bát Quái lâu chủ có tâm tư như vậy hay không, có trong lúc riêng tư giữ lại giải được dư thừa hay không.
Bát Quái lâu chủ nhìn thấy ánh mắt của Chu Cửu Loan làm sao còn không rõ ràng ý của nàng, trong lòng không khỏi rất hối hận lần này theo Chu Cửu Loan đi ra ngoài.
Nhưng mà lúc trước, Bát Quái lâu chủ đã thấy qua Lục Bình giao cho hắn giải được như thế nào, trong lòng tối sầm, há mồm lại nói:
- Này nha, kỳ thực giải được đó không phải là vật của hắn. Ta chính mắt thấy tiểu cô nương đó nhổ một bãi nước miếng thối trong bình ngọc...
Chu Cửu Loan nhất thời cảm thấy buồn nôn. Lúc này, sau khi Từ sư đệ đem "giải dược" bôi trên cánh tay còn không ngừng dùng mũi ngửi ngửi trên cánh tay đó. Hắn vừa nghe Bát Quái lâu chủ nói cái gọi là "giải dược" bất quá là một bãi nước miếng do Lục Linh Nhi thuận miệng nôn ra, nhất thời chỉ vào Bát Quái lâu chủ nói không ra lời, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng phảng phất vừa lên tiếng sẽ đem tất cả trong dạ dày phiên giang đảo hải nhổ sạch sẽ hết vậy.
Bát Quái lầu chủ vẻ mặt vô tội nhìn mọi người. Hắn nói cũng không sai, hơn nữa trong lòng sớm đã mừng như nở hoa. Thất Tinh lâu chủ bất đắc dĩ lắc đầu, vài tên Cửu Huyền lâu đệ tử từng người một cũng sắc mặt cổ quái.
Lục Bình dẫn mọi người một đường phi độn đến trên một dãy núi ngoài ngàn dặm lúc này mới chậm rãi hạ độn quang xuống.
Quay đầu lại nhìn đám sáu người Thanh Hồ một chút, Lục Bình há mồm hỏi:
- Ba người khác đâu?
- Ba vị huynh đệ đều bỏ mình rồi.
Lục Bình nhướng mày, hỏi:
- Bỏ mình rồi? Là do Cửu Huyền lâu làm sao?
Sắc mặt của Thanh Hổ có chút khó coi, đang muốn há mồm nói cái gì đó, một bên Thanh Lang giành nói:
- Đúng vậy, chúng ta phát hiện một chỗ thượng cổ di tích, thời điểm thăm dò xảy ra một ít bất ngờ, kinh động người của Cửu Huyền lâu. Sau đó chúng ta ngoài di tích cũng không cẩn thận bị Cửu Huyền lâu tu sĩ lục soát núi phát hiện, khi phá vòng vây, ngũ đệ, lục đệ và cửu muội bị người của Cửu Huyền lâu giết chết.
Lục Bình liếc liếc mắt nhìn Thanh Hổ vẻ mặt tự trách, hiểu được chuyện này sợ rằng còn có nội tình, nhưng Thanh Lang rõ ràng không muốn nói rõ. Dĩ nhiên Lục Bình cũng không cố ý hỏi, chỉ là hỏi:
- Nói như vậy di tích lại ở phụ cận của Cửu Huyền lâu, hơn nữa đã bị người của Cửu Huyền lâu phát hiện rồi đúng không?
Lúc này đây, Thanh Hồ lắc đầu đáp:
- Bọn họ không khả năng phát hiện, lấy đi di tích cực kỳ bí ẩn, chúng ta cũng giữa lúc vô ý mà chiếm được tín vật đi vào di tích, lúc này mới có thể đủ khả năng tiến vào bên trong. Chỉ tiếc rằng tu vi của bọn ta không đủ, chỉ ở bên ngoài được một ít lợi ích liền đẩy đi ra, không ngờ còn kinh động người của Cửu Huyền lâu. Trong khi đột phá vòng vây, ba người tiểu ngữ, tiểu lục và tiểu cửu bị người của Cửu Huyền lâu giết chết.
Lục Bình hỏi:
- Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?
Thanh Hồ suy nghĩ một chút, đáp:
- Khoảng chừng hai ba mươi năm trước, lúc đó chỉ có ta cùng với Thanh Hổ hai người lên cấp pháp tướng kỳ, khi ấy chặn giết chúng ta đó là hai vị lâu chủ của Cửu Huyền lâu. Nếu không phải Cửu Huyền lâu tu sĩ muốn lấy được bí mật của di tích từ trong miệng của bọn ta, hơn nữa họ đoán chừng bọn ta cũng trốn không thoát nên có điều buông lỏng, hơn nữa lúc đó trong tay của ta có một tờ truyền tống phù lấy được từ trong di tích, thì sợ rằng sáu người chúng ta còn dư lại cũng phải bỏ mạng ở trong tay của đối phương rồi.
Thanh Hổ lúc này rốt cục đợi cơ hội lớn giọng nói:
- Hai người lâu chủ của Cửu Huyền lâu ở tu luyện giới thật là lớn danh tiếng, cũng là hạng người lừa đời lấy tiếng thôi. Họ thấy rõ đại tỷ, lục muội dung mạo xinh đẹp muốn xâm phạm, ...
Thanh Lang ở một bên nói:
- Được rồi, ngươi đừng nói nữa.
Lục Bình nhíu mày một cái, hỏi:
- Sau đó lại xảy ra cuộc chiến giữa Tạ huynh và Tang huynh cùng hai vị lâu chủ của Cửu Huyền lâu đúng không?
Thanh Hồ thật không ngờ Lục Bình cũng biết được việc này, không khỏi sững sờ một chút, sắc mặt đỏ lên đáp:
- Đúng là như vậy, nguyên vốn gọi Tạ huynh cùng với nghĩa huynh là vì tìm kiếm di tích, không ngờ hai vị lâu chủ đó của Cửu Huyền lâu tuy rằng tìm không được di tích, lại giữ vững vàng khu vực ấy. Sau khi Tạ huynh cùng với nghĩa huynh đến rất nhanh liền bị phát hiện. Vì vậy hai vị huynh trưởng định xuất thủ dạy dỗ hai vị lâu chủ đó.
Thanh Hồ ngừng lại một chút, nói tiếp:
- Cũng may hai vị Cửu Huyền lâu chủ đó cũng có tư tâm, muốn nuốt một mình chỗ tốt của di tích, bởi vậy vẫn chưa thông báo môn phái nhà mình, cho nên mới chịu thua thiệt lớn trong tay của Tạ huynh cùng nghĩa huynh!
Lục Bình gật đầu, chuyện về sau không cần phải nói, hắn không sai biệt lắm cũng có thể đoán được rồi.
Lục Bình nghĩ tới gì lại hỏi:
- Các ngươi lần này xuôi nam tìm ta, ngoại trừ muốn thoát khỏi Cửu Huyền lâu truy sát ra, là còn có chuyện khác đúng không?
Thanh Hồ gật đầu đáp:
- Đúng vậy, bọn ta muốn xin chủ nhân giúp bọn ta một tay, lại dò lấy ra di tích.
Nếu như đã biết được chỗ di tích lại ở phụ cận của Cửu Huyền lâu, Thanh Hồ cùng mọi người vẫn muốn đi tra xét, Lục Bình kinh ngạc hỏi:
- Chỗ di tích đó vô cùng trọng yếu với các ngươi vậy sao?
Thanh Hồ đáp:
- Đúng là như vậy, chủ nhân có từng nghe nói qua Đạo Thiên lão tổ chưa?
- Đạo Thiên lão tổ?
Khuôn mặt Lục Bình về kinh ngạc nhìn về phía đám người Thanh Hồ.
Thấy tất cả sáu người đều gật đầu, Lục Bình cười "ha ha", đưa tay rạch ra một đạo không gian, thả Đại Bảo đang có chút mờ mịt từ bên trong Hoàng Kim ốc ra.
Đại Bảo nguyên vốn đang bên trong Hoàng Kim ốc nhớ đến chuột trắng nhỏ ở trên Hoàng Ly đảo, không lưu ý bị Lục Bình thả ra từ bên trong Hoàng Kim ốc. Về mặt vẫn còn thần sắc mê gái, nhìn đám người Thanh Hồ đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Lục Bình thả người này ra để làm gì.
Đại Bảo sửng sốt một chút, chợt nghe đến bên cạnh Lục Bình cười mắng:
- Ngươi làm gì chứ, lại nghĩ tới Tiểu Bạch của nhà ngươi chứ gì?
Đại Bảo như phản xạ có điều kiện vậy, đưa bàn tay lau một cái trên miệng, cao giọng đáp:
- Ai nghĩ đâu, ai nghĩ đâu, bản Bảo gia bất quá nghĩ tới một biện pháp mò tìm linh thạch thôi, gặp dịp trở lại Hoàng Ly đảo mới biến thành thực tiễn, cố gắng kiếm một khoản.
Dứt lời, Đại Bảo làm ra vẻ không thèm quan tâm đứng ở một bên ngừa cái mặt cao hơn so với đỉnh đầu, nhưng mà lập tức Đại Bảo chợt nghe đến bên lỗ tại vang lên một đạo thanh âm hài hước, nói:
- Đạo Thiên lão tổ.
- Ai chứ?
Đại Bảo giật mình một cái, từ tại chỗ nhảy cao ba thước, đôi mắt nhỏ lóe ra tinh quang liếc trên sáu người Thanh Hồ cùng Lục Bình, trong miệng không kịp chờ đợi hỏi:
- Ai đang nói Đạo Thiên lão tổ vậy?
Lục Bình ở một bên cười mà không nói, Thanh Lang ở bên cạnh "ho khan" một tiếng, đáp:
- Chúng ta phát hiện một tòa động phủ của Đạo Thiên lão tổ lưu lại, cũng chiếm được một vài thứ bên trong...
Lời của Thanh Lang còn chưa nói hết, Đại Bảo đã thoáng cái nhảy tới trước người của Thanh Lang, cũng không biết thân thể mập mạp của hắn làm sao có thể trở nên linh hoạt như vậy, níu lại cánh tay của Thanh Lang, nói:
- Đi đi đi, đi tới động phủ của Đạo Thiên lão tổ, bảo bối bên trong các ngươi tuyệt đối không lấy hết được, để Bảo gia dẫn bọn người đi vơ vét thu thập nữa.
Thanh Hồ một bên nghe được lời này của Đại Bảo sắc mặt nhất thời vui vẻ, hỏi:
- Sao ngươi biết đồ vật bên trong vẫn chưa lấy đi hết chứ? Đại Bảo quay đầu lại khinh miệt nhìn mấy người một cái, hỏi:
- Các ngươi biết thân phận của Đạo Thiên lão tổ là ai sao?
Sáu người Thanh Hồ nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó lại nghe Đại Bảo nói tiếp:
- Đạo Thiên lão tổ chính là nhân vật thành tựu huy hoàng nhất từ trước tới nay của Thử tộc của ta. Ông ta vốn chỉ là một con Tâm Linh Thử thông thường mà thôi, nhưng ngày sau cũng trưởng thành làm một vị pháp tướng trung kỳ tu vi tu sĩ, trở thành Đạo Thiên lão tổ tiếng tăm lừng lẫy của tu luyện giới. Ngày sau Thử Bối nhất tộc chúng ta liền đem nhân vật truyền kỳ có thể thành tựu như Đạo Thiên Lão Tổ xưng là Tầm Bảo Thử nhất tộc. Mỗi một con Tâm Linh Thử đều phải lấy thành tựu Tầm Bảo Thử làm mục tiêu cuối cùng. Đáng tiếc từ cổ chí kim bọn chuột nhắt chúng ta tuy rằng cũng xuất hiện mấy nhân vật thiên tài, nhưng mà cuối cùng không có người nào có thể đạt được độ cao như Đạo Thiên lão tổ. Thân phận của Tầm Bảo Thử được Thử Bối nhất tộc ta đọng trong miệng nhớ mãi không quên, nhưng thủy chung không ai lại có thể trở thành Tầm Bảo Thử được công nhận.
Nghe Đại Bảo giải thích như vậy, bấy giờ Lục Bình mới chợt hiểu vì sao Đại Bảo khi tiến cấp dung huyết kỳ, sau khi luyện hóa hoành cốt có thể miệng nói tiếng người vẫn cường điệu thân phận của mình là "Tầm Bảo Thử".
← Ch. 1191 | Ch. 1193 → |