← Ch.1193 | Ch.1195 → |
- Đạo Thiên Thần Phủ!
Hai con mắt nhỏ tí của Đại Bảo dường như lòi ra từ trong hốc mắt, gương mặt ấm tình bất định không biết nghĩ gì.
Nếu như nói Đạo Thiên lão tổ là nhân tộc huy hoàng nhất của Tâm Linh Thứ nhất tộc, như vậy Đạo Thiên Thần Phủ có thể nói là đệ nhất thần khí được Tầm Linh Thử nhất độc dùng để cúng bái. Mặc dù trong truyền thuyết của món linh bảo này cũng bất quá chỉ là mức độ Nhất kiếp linh bảo, hơn nữa bản thân của món linh bảo cũng không phải là lấy sát phạt nổi danh, mà là lấy phá hư các loại phòng hộ trận pháp cấm chế, khai ích các loại đường hầm hầm ngầm mà nổi danh.
Nhưng mà dù sao cũng là một kiện linh bảo, trong tay của Đạo Thiên lão tổ có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp cấm chế, đường hầm của núi đá, trong tay người khác chưa chắc lại không thể trở thành vũ khí sát phạt.
Chỉ là món bảo vật này đối với Đại Bảo mà nói đồng dạng là một kiện bảo bối nhất định phải được. Đạo Thiên Thần Phủ cơ hồ được xem là thành vật của Tâm Linh Thứ nhất tộc. Món bảo bối này mặc dù không ở trong tay của Tâm Linh Thứ nhất tộc, nhưng mà cũng không trở ngại Tâm Linh Thử xem Đạo Thiên Thần Phủ như là vật của bản tộc.
Thanh Hồ thấy rõ Đại Bảo thần sắc bất định dĩ nhiên vào lúc này suy nghĩ biết rõ nguyên do bên trong. Mà Lục Bình cùng Đại Bảo càng ở chung lâu ngày, hiển nhiên cũng rõ ràng suy nghĩ trong lòng của Đại Bảo, chỉ là vật ấy dù sao cũng do Thanh Hồ phát hiện. Mà lấy tu vị của Đại Bảo hiện nay, dĩ nhiên cũng không cách nào đi khống chế một kiện linh bảo, nhưng mà có một ít lời hiển nhiên Lục Bình không nỡ tuyến bố ra miệng.
Cuối cùng vẫn là Thanh Hồ cười nói:
- Bảo huynh, tại hạ đương nhiên cũng rõ ràng Đạo Thiên Thần Phủ đối với bảo huynh mà nói ý vị như thế nào. Chỉ là vì bản mệnh pháp bảo trong tay tại hạ trong lúc nhất thời vẫn không biện pháp vượt qua lôi kiếp, đề thăng làm Nhất kiếp linh bảo, cho nên muốn tạm thời cầu được Đạo Thiên Thần Phủ quá độ. Ngày sau đợi đến khi Thanh Hồ tìm được cực phẩm linh tài thích hợp dùng để đề thăng pháp bảo, tại hạ xin trả lại Đạo Thiên Thần Phủ.
Những lời này của Thanh Hồ vừa nói ra, lúc đó sắc mặt của Thanh Hổ như có chút khó coi, há mồm lại nói:
- Bằng cái gì chứ, đây chính là bảo vật chúng ta thật vất vả lấy được, vì thế còn kèm theo cái mạng của tiểu ngũ, tiểu lục và tiểu cửu!
Không chỉ là Thanh Hổ, những người khác trong Cửu Đạo, bao gồm cả Thanh Lang trong đó, lúc này sắc mặt đều có chút khó coi, nhưng bỗng nhiên Thanh Hồ liếc mắt qua một cái. Mọi người lúc này mới ý thức được trước mắt chân chính có thể quyết định không phải con lão thử tinh này, mà là Lục Thiên Bình đứng sau lưng lão thử tinh. Đó là người mà bọn họ vâng mệnh làm chủ, cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ, càng là người mà bọn họ dựa vào có thể lại tiến vào Đạo Thiên bí tàng.
Kỳ thực vào lúc Thanh Hồ Cửu Đạo tới tìm cầu Lục Bình che chở, cho dù là đã hoàn toàn dâng tặng Đạo Thiên bí tàng cho Lục Bình, tất cả phát hiện bên trong cùng với tất cả quyền phân phối đều phải thuộc về Lục Bình là chủ nhân. Chỉ bất quá lúc này Lục Bình có lẽ là vẫn không quen loại quyền uy của "chủ nhân" này, hay hoặc giả là ít nhất phải tôn trọng sự cống hiến của người thủ hạ, lúc này mới vẫn không hé răng.
Đại Bảo càng tinh minh hơn, nói đến mức này hắn còn có cái gì không rõ nữa, nên lập tức cười nói:
- Đó cũng không nên, Đạo Thiên bí tàng dù sao cũng do mấy đạo hữu liều mình đổi lấy. Dù Đại Bảo có là người mê của, cũng không lấy đi một cách khó coi như vậy.
Nói đến đây, Đại Bảo hơi trầm ngâm, nói:
- Như vậy đi, bản mệnh pháp bảo của Thanh Hồ đạo hữu không phải một thanh Tuyên Hoa Cự Phủ sao. Linh tài cần để Tuyên Hoa Cự Phủ đề thăng thành linh bảo Đại Bảo cũng xem như là bao hết. Ngày sau đợi đến Tuyên Hoa Cự Phủ tiến cấp thành linh bảo, đến lúc đó coi như là tại hạ từ trong tay Thanh Hồ đạo hữu đổi lấy Đạo Thiên Thần Phủ được không?
Đại Bảo tựa hồ nghĩ tất cả lợi thế còn chưa đủ, một lần hào phóng khó có được, nói tiếp:
- Như vậy, điều kiện mà tại hạ giúp Thanh Hồ đạo hữu đề thăng pháp bảo là không thay đổi. Hơn nữa còn một điểm chính là trước khi tại hạ không bản lãnh khống chế Đạo Thiên Thần Phú, Thanh Hồ đạo hữu có thể dùng cái búa linh bảo đó trước, người xem coi thế nào?
Không đợi Thanh Hồ đáp ứng, một bên Thanh Hổ đầu tiên liền mở miệng hỏi:
- Ngươi, ngươi thật có thể lấy được cực phẩm linh tài dùng để đề thăng Tuyên Hoa Cự Phủ sao? Không phải là nói khoác chứ?
Trước đây, Thanh Hồ Cửu Đạo bọn họ cũng làm không ít chuyện vào nhà cướp, nhưng đến nay linh tài dùng để đề thăng Tuyên Hoa Đại Phủ cũng góp không đủ hai ba kiện, Thanh Hổ làm sao sẽ tin tưởng Đại Bảo một đoán đan kỳ thử yêu có bản lĩnh như vậy. Nhưng mà nếu là có sự tương trợ của Lục Bình phía sau hắn, ít nhiều còn có chút khả năng.
Lúc này, Thanh Hổ là người chân chất nhất cũng dùng tới lòng dạ hẹp hòi, những lời này rõ ràng chất vấn Đại Bảo, trên thực tế cũng hướng về phía Lục Bình phải bảo đảm.
Nhưng mà bọn họ đúng là vẫn xem thường Bảo gia. Đồ quý trọng chân chính trên người của Bảo gia mặc dù đều không rời khỏi Lục Bình giúp đỡ, nhưng mà chút đồ đó là hắn không dùng được. Hơn nữa vài năm qua Đại Bảo dùng mấy thứ đồ Lục Bình giao cho hắn làm vốn ban đầu, sớm đã không biết thay đổi bao nhiêu bảo bối cầm trong tay, tăng lên gấp bao nhiêu lần. Vào lúc Lục Bình có nhu cầu cũng phải đến lục tìm một phen trong những thứ Đại Bảo cất giấu. Về phần Đại Bảo rốt cuộc có bao nhiêu của cải, ngay cả bản thân Lục Bình cũng không rõ.
Mà quyền xử trí mấy thứ này cũng đều trong tay của Đại Bảo, muốn góp đủ linh tài sử dụng đề thăng Tuyên Hoa Đại Phủ này, Đại Bảo thật đúng là cũng không cần Lục Bình bận tâm lo nghĩ.
Lời của Thanh Hổ còn chưa nói hết, lập tức thấy trong tay của Đại Bảo không biết vì sao lúc đó sinh ra một khối đá màu đỏ vàng. Ánh mắt của Thanh Hồ sáng lên, hai mắt của Thanh Lang cũng híp một cái, mà trong mắt của Thanh Hổ cũng máy động, ngạc nhiên hỏi:
- Vẫn Tinh Kim Hồng Thiết, sao có một khối to như thế chứ?
Sắc mặt của Đại Bảo đắc ý, đáp:
- Thế nào, món bảo bối này là một trong vài món linh tài chủ yếu đề thăng Tuyên Hoa Đại Phủ của các ngươi. Đương nhiên, không dùng được nhiều như vậy, chờ có không gian, tìm một vị luyện khí tông sư cắt lấy lượng một khối kim loại bọn người cần là được. Những thứ khác trên người ta tạm thời không có, nhưng mà các ngươi cũng chớ vội, chờ mọi việc đầu vào đấy, Bảo gia ta lại nghĩ biện pháp.
Khối Vẫn Tinh Kim Hồng Thiết đó chính là trước đây khi Hàn Diệp lão tổ bị Lục Bình đánh chết, bảo vật trong trữ vật pháp khí nổ tung bay ra được Đại Bảo lấy trở về, bởi vì đặc tính của Vân Tịnh Kim Hồng Thiết, vẫn chưa bị hư hao chút nào.
Tuy rằng Đại Bảo chỉ là lấy ra một kiện, nhưng linh tài có thể dùng để đề thắng linh bảo nguyên vốn là vật cực kỳ hiếm có. Nếu Đại Bảo nói mình lập tức sẽ có thể có được tất cả bảo vật dùng để đề thăng Tuyên Hoa Đại Phủ, sợ rằng đám người Thanh Hồ ngược lại có chút không tin.
Trong lòng của Đại Bảo biết rất rõ, dù sao Đạo Thiên bí tàng cũng do đám người Thanh Hồ phát hiện, nhưng hắn càng hiểu hơn, không ai sẽ vì một kiện linh bảo mà bỏ qua không cần bản mệnh pháp bảo tự thân. Phàm là có chút xíu cơ hội đề thăng bản mệnh pháp bảo thành linh bảo, như vậy cùng cấp linh bảo vô luận như thế nào cũng không so được uy lực của bản mệnh linh bảo.
Bởi vậy, xem như Đạo Thiên Thần Phủ danh tiếng lớn hơn nữa, nếu để cho Thanh Hồ lựa chọn giữa bản mệnh linh bảo cùng Đạo Thiên Thần Phủ, Đại Bảo chắc chắc Thanh Hồ sẽ chọn bản mệnh linh bảo.
Quả thực, Thanh Hồ nghe được điều kiện lần này của Đại Bảo nhất thời cười nói:
- Như vậy, một lời đã định!
Đại Bảo cũng cười đáp:
- Một lời đã định!
Vào thời điểm này Lục Bình rốt cục cười "ha ha" hỏi:
- Khó có khi nào được thấy Đại Bảo người hào phóng lớn như vậy, không ngờ lại cam lòng dùng nhiều bảo bối như thế sao?
Song phương không phát sinh bất luận tranh chấp gì, dưới tình huống Lục Bình không tham dự liền lau sạch toàn bộ bất đồng trong lần này. Lục Bình ở một bên hiển nhiên là nhạc kiến sở thành, cuối cùng còn không quên trêu chọc Đại Bảo một câu.
Lục Bình xoay người lại hỏi Thanh Hồ:
- Đạo Thiên bí tàng ở chỗ nào trong địa giới của Cửu Huyền lâu?
Thanh Hồ đáp:
- Một chỗ sâu trong Cửu Huyền sơn! Lục Bình nghe xong ngẩn ra, cười khổ nói: - Cách Cửu Huyền lâu gần như vậy, thảo nào bị người của Cửu Huyền lâu phát hiện!
Thanh Hồ cũng cười khổ đáp:
- Đúng là như vậy, nhưng mà chúng ta lần trước mạo hiểm tiến vào Đạo Thiên bí tàng trong Cửu Huyền sơn, cũng còn từ trong bí tàng lấy được một tin tức. Lần này, sở dĩ chúng ta lại thử mạo hiểm tiến vào địa giới của Cửu Huyền lâu, nguyên nhân rất lớn là bởi vì tin tức này.
Lục Bình sửng sốt, hỏi:
- Hả, là tin tức gì?
- Đạo Thiên đan!
Thanh Hồ nói ra từng chữ một, ngay sau đó lại hướng về phía Lục Bình hỏi:
- Chủ nhân hôm nay chẳng những là cao thủ số một số hai trong lớp tu sĩ đời thứ ba, lại thêm là luyện đan tông sư của tu luyện giới nghe tiếng, không biết ngài đã nghe nói qua? Đạo Thiên đan kỳ đan bực này không?
Một dãy núi hướng tây nam của Cửu Huyền lâu trong Cửu Huyền sơn, dãy núi đó không được xem là cao lớn, nhưng lại rất dốc. Cửu Huyền lâu cũng không phải là bởi vì duyên cớ Cửu Huyền sơn mà được đặt tên, ngược lại, mặc dù dãy núi gọi là Cửu Huyền sơn lại là bởi vì khoảng cách gần với nơi đóng quân của Cửu Huyền lâu.
Lục Bình dẫn đám người Thanh Hồ đánh một vòng, một đường lẻn vào địa giới của Cửu Huyền lâu, đi tới ngoài Cửu Huyền sơn. Lúc họ đi tới phụ cận Cửu Huyền sơn không xa, Lục Bình thi triển "Man Thiên Quá Hải quyết" ở phụ cận không ngừng biến đổi dung mạo kiểm tra tình cảnh trong Cửu Huyền sơn.
Sau khi trở lại nơi mấy người đặt chân, Lục Bình lại có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:
- Tình huống phải phức tạp một ít so với chúng ta nghĩ. Lúc này Cửu Huyền lâu đã đem toàn bộ Cửu Huyền lâu đặt vào trong phạm vi giám thị rồi. Nếu chúng ta tiến vào lần nữa, thì dù có thể tránh thoát những nhân thủ giám thị ngầm của Cửu Huyền lâu, nhưng một khi khai ích bí tàng, động tình tất nhiên sẽ kinh động Cửu Huyền lâu tu sĩ lần nữa. Sau đó, chúng ta rất nhanh sẽ có thể tìm được cửa động khai ích cũng như mai phục bên ngoài, mà không phải như lần đầu tiên tuy rằng kinh động người của Cửu Huyền lâu, sau khi chạy tới cũng đã bị chậm rất lâu, tìm không được cửa động khai ích bí tàng.
Thanh Hồ nhíu mày một cái, nói:
- Cửu Huyền lầu tựa hồ rất lưu ý Đạo Thiên bí tàng!
Lục Bình gật đầu đáp:
- Càng lưu ý, càng nói rõ bảo vật trong bí tàng càng thêm trân quý.
Đại Bảo mặc kệ điều đó, trong mắt của hắn chỉ có bảo bối, há mồm lại hỏi:
- Các ngươi nói sẽ có bảo bối đó không?
Lục Bình nghĩ một chút, đáp:
- Đạo Thiên Thần Phủ hầu như có thể xem là bảo bối thành danh của Đạo Thiên lão tổ, là thứ để kiếm cơm, hiện giờ ném đến nơi này, hơn nữa cái này lại gần khoảng cách của Cửu Huyền lâu như vậy, ...
Thanh Hồ nhất thời khẽ hổ nói:
- Ngài là nói khoảng cách đó có thể là chỗ bí tàng trọng yếu nhất của Đạo Thiên lão tổ sao? Năm đó còn đồn đại Đạo Thiên lão tổ thậm chí đã từng lẻn vào đến trong thánh địa để ăn trộm, chẳng lẽ Cửu Huyền lâu lại là thánh địa bị trộm? Mà khoảng cách này lại là cứ điểm kinh doanh mà Đạo Thiên lão tổ lẻn vào Cửu Huyền lâu. Sở dĩ Cửu Huyền lâu hưng sư động chúng như vậy, cũng bởi vì bảo vật năm đó bị trộm của Cửu Huyền lâu đã nằm trong bí tàng đúng không?
Lục Bình gật đầu, đáp.
- Mấu chốt nhất chính là, trước đây khi tu luyện giới truyền ra tin tức Đạo Thiên lão tổ lẻn vào một nhà thánh địa, Đạo Thiên lão tổ chưa từng xuất hiện qua tu luyện giới lần nữa.
Nghe được Lục Bình phân tích, trong lòng của Thanh Lang hiện lên một đạo nghi hoặc, nhưng rất nhanh thì bị bảo vật có khả năng tồn tại trong Đạo Thiên hấp dẫn tâm thần, nói:
- Ngài nói năm đó Đạo Thiên lão tổ từ thánh địa trốn tới kỳ thực đã bị thương rất nặng rồi. Mà bí tàng chẳng phải là nơi chôn xương cuối cùng của Đạo Thiên lão tổ sao? Khó trách ngài nói chỗ bí tàng đó có thể là một chỗ bí tàng trọng yếu nhất mà Đạo Thiên lão tổ lưu lại.
Mọi người vừa nghe nhất thời các phát sinh một tiếng khẽ hô, trong đó Đại Bảo càng nhảy lên nhảy xuống, tỏ ra cực kỳ hưng phấn, không chút bởi vì vóc người to mộng của mình mà ảnh hưởng linh hoạt.
Vừa lúc đó, Thanh Hồ cũng cười hỏi:
- Chủ nhân tựa hồ đối với Đạo Thiên lão tổ cũng khá có hứng thú, không ngờ lại hiểu được nhiều điều đối với Đạo Thiên lão tổ như vậy.
Cái nghi vấn này chính là nghi hoặc lúc nãy lóe lên trong lòng của Thanh Lang. Phải biết rằng Đạo Thiên lão tổ chính là nhân vật gần vạn năm trước, đến hiện tại, truyền thuyết có liên quan tới ông ta mặc dù truyền đi vô cùng thần kỳ, nhưng dường như Lục Bình có thể cặn kẽ biết rất nhiều chi tiết như vậy cũng làm người ta nghi ngờ.
Thanh Hồ mặc dù có nghi vấn, nhưng trước mặt Lục Bình cũng chỉ có thể là nghi vấn mà thôi. Lục Bình chỉ cười cười không trả lời, Thanh Hồ tự nhiên sẽ không bám theo hỏi cho ra lẽ.
Sở dĩ Lục Bình hiểu được chút sự tình đó, là bởi vì một đoạn ngắn ký ức còn sót lại trong Thuần Dương chi hồn của Phi Thiên lão tổ. Đây cơ hồ cũng coi bí mật kiêu ngạo trên người Lục Bình, dĩ nhiên hắn sẽ không để lộ ra mấy thứ này.
Mà sở dĩ Phi Thiên lão tổ hiểu được chút sự tình đó không chỉ là bởi vì vị trí thời đại của ông ta cách Đạo Thiên lão tổ gần hơn, với chỗ vị trí của ông ta có thể có được càng nhiều tin tức bí mật của tu luyện giới hạn. Thêm nữa là chỗ Doanh Thiên phái đã từng nhận được một chỗ Đạo Thiên bí tàng, từ bên trong biết được một ít chuyện về Đạo Thiên lão tổ đời đời lưu truyền tới nay, cuối cùng lại bị Lục Bình đoạt được.
Lục Bình cười nói:
- Thanh Hồ, nói về Đạo Thiên đan đi, lần trước các ngươi tiến vào Đạo Thiên bảo tàng tuy rằng thời gian vội vã, nhưng làm sao phát hiện tung tích của Đạo Thiên đan?
Thanh Hồ tiếc nuối đáp:
- Chỉ là phát hiện một cái bình ngọc, bên trong tiểu ký ghi tên là Đạo Thiên đan, nhưng mà trong đó chỉ còn sót một ít cặn bã.
Đạo Thiên đan đồng dạng là một loại nghịch thiên linh đan do Đạo Thiên lão tổ chế thành năm đó. Đạo Thiên lão tổ lúc ban đầu luyện chế loại linh đan sơ trung kỳ thật ra là để cải biến hiện trạng cấp thấp huyết mạch của Tâm Linh Thứ nhất tộc, nói cách khác là vì đề thăng tiến thiên tư chất của Tầm Linh Thứ nhất tộc.
Cái ý nghĩ này kỳ thực chưa từng có với một người luyện đan sư trong tu luyện giới, hơn nữa cũng không phải là không có phương pháp để thăng tư chất tương tự. Chẳng qua là những phương pháp này không chỗ nào mà không phải cần thiên tài địa bảo hiểm thấy, tựu như cùng một trái dị quả mà đệ tử thần truyền Đỗ Gia Lạc của Lục Bình ăn phải vào thời niên thiếu vậy, đều là vật có thể gặp mà không thể cầu.
Đạo Thiên lão tổ trên thực tế cũng đại khái như vậy. Lúc ông ta vẫn còn là một con luyện huyết kỳ tiểu thử yêu, một lần trong quá trình kiếm ăn may mắn ăn một trái thiên địa linh quả, lúc này mới phạt mao tẩy tủy, cải thiện tư chất, có thể dùng tu vi của ông ta một đường nhảy lên. Hơn nữa sau đó Đạo Thiên lão tổ tinh nghiện thuật luyện đan cùng với lại có kỳ ngộ, lúc này mới đem tu vi tự thân một đường đẩy lên tới pháp tướng kỳ.
Mà lòng của Đạo Thiên lão tổ hiển nhiên lớn không tầm thường, ông ta muốn đề thăng tiến thiên từ chất với đối tượng là một chủng tộc Tâm Linh Thử!
← Ch. 1193 | Ch. 1195 → |