← Ch.1199 | Ch.1201 → |
Mà thủ đoạn của Đạo Thiên Lão Tổ thì càng cao minh. Ông ta hiển nhiên từ trong linh mạch của Cửu Huyền lâu dẫn ra một cái chi mạch trấn áp trong thạch thất này, nguyên vốn có thể là vì an dưỡng thương thế trong thạch thất này. Chẳng qua là Lục Bình nhìn một chút phần bụng thi thể của cự thử bị sụp xuống một khối lớn, hiển nhiên không kịp đợi Đạo Thiên Lão Tổ chữa lành thương thế, tự thân bởi vì thương thế quá nặng mà bỏ mình.
Mà khí linh của Đạo Thiên Thần Phủ lại bởi vì bản năng bảo hộ mình bị vây, ẩn thận trong thi thể của cự thử, lúc này có thể trong thời gian gần vạn năm trôi qua miễn cưỡng bảo trì linh thể không tiêu tán. Nhưng các loại đồ có liên quan tới ký ức đều đã bị tiêu thất hầu như không còn, chỉ còn lại có một ít bản năng bảo hộ mình.
Đại Bảo có chút không hết hy vọng, thử thăm dò hướng về sau lưng lão đầu hỏi:
- Đạo Thiên Thần Phủ, Đạo Thiên lão tổ, Tâm Linh Thử, Tầm Bảo Thử, người đều không nhớ một chút gì sao?
Lão đầu lắc đầu, đáp:
- Đều nghe quen tai, nhưng gì cũng đều nghĩ không ra.
Lục Bình lắc lắc đầu, nói:
- Đừng nói nhảm, tình huống hiện tại, người xem ra so với ai khác đều rõ ràng hơn, nếu không muốn vì vậy tiêu tán, hãy nhanh tìm một người nhận chủ. Người có chân nguyên dụng dưỡng, mới có thể từ từ khôi phục linh tính.
Lão đầu đối với Lục Bình cực kỳ e ngại, nào dám phản đối chút nào sự phân phó của hắn, nhưng vẫn là khiếp sanh sanh hỏi:
- Ta đây nhận tiểu Bàn Tử này làm chủ được không? Chỉ tiểu Bàn Tử này là người được thôi, thân thiết!
Đại Bảo nhất thời mặt mày rạng rỡ, một bên Thanh Hồ cũng không chút buồn bực.
Lục Bình cười lạnh một tiếng, đáp:
- Hắn có bao nhiêu tu vi, cho dù có đem cốt tủy của hắn đập nát ra hút khô cũng đáp ứng không đủ cái người cần. Trước khi hắn lên cấp pháp tướng kỳ chớ hòng mơ tưởng.
Lão nhân kia tròng mắt liên tiếp vòng vo bảy tám vòng, hỏi:
- Vậy thì... vậy thì... đi theo ngươi có được không? Lục Bình nháy hắn một cái, chỉ chi Thanh Hồ, đáp:
- Ta không cần, người ít nói nhảm đi, theo nàng ta là được rồi.
Lão đầu có vẻ hơi có chút thất vọng, nhưng thấy Thanh Hồ tựa hồ là nhân vật lợi hại nhất trong những người này ngoại trừ Lục Bình ra. Hơn nữa nó nghe khẩu khí của Lục Bình tựa hồ đợi đến tương lai sau khi tên tiểu Bàn Tử trước mắt trưởng thành còn có thể để cho nó theo Đại Bảo, Vì vậy cũng chỉ được gật đầu, cũng không thể không gật đầu.
Sau đó lão đầu hóa thành một đạo ô quang bay đi về phía Đạo Thiên Thần Phủ trong tay của Lục Bình, Lục Bình ném cái búa trong tay một cái, ô quang vào trong đó, sau đó lập tức bay đến trong tay Thanh Hồ.
Bỗng nhiên trong miệng Thanh Hồ phun ra một nguyên khí tinh thuần vào cái búa trong tay. Đạo Thiên Thần Phủ nhất thời ô quang đại thịnh.
Nhìn thấy Đạo Thiên Thần Phủ dần dần bị luyện hóa trong tay của Thanh Hồ, Lục Bình bấy giờ mới chậm rãi bước về phía thi hài của cự thủ từ từ thi lễ một cái, quay người sang những người khác phân phó, nói:
- Gian thạch thất này có thể còn nối liền một ít những thạch thất, mật các khác, chúng ta phân công nhau tìm kiếm một phen, xem cơ duyên của từng người ra sao. Nhưng nếu tìm được các loại đan phương, linh đan, linh thảo, xin hãy giao cho Lục mỗ.
Lục Bình nói lời này kỳ thực là muốn nói cho mọi người biết ai tìm được đồ chính là của người đó, đương nhiên mọi người đều tự mừng rỡ. Tuy nhiên, họ thấy Lục Bình mới vừa rồi hành lễ về phía thi hài của cự thử nên đều tìm kiếm cẩn thận tỉ mỉ, cũng không phá hư tất cả trong thạch thất.
Lục Bình dù sao cũng là luyện đan tông sư danh khí cực thịnh, đám người Thanh Hồ hiển nhiên đều biết được. Họ cũng hiểu rõ lúc này đây mục đích chủ yếu của Lục Bình tiến vào Đạo Thiên di tàng chính là vì Đạo Thiên đan hình hình sắc sắc do Đạo Thiên lão tổ luyện chế.
Diện tích của gian thạch thất này cực kỳ rộng, chiều dài có hơn mười trượng, chiều rộng cũng có mấy trượng. Bốn phía vách đá khai ích không ít thạch quỹ, thạch thụ, thạch giá, mọi người đang tìm kiếm trong đó, thỉnh thoảng có phát hiện vui mừng.
Chỉ có Thanh Hồ vẫn chưa cùng mọi người tìm kiếm bảo vật, sau khi luyện hóa Đạo Thiên Thần Phủ, Thanh Hồ vẫn ở chỗ cũ dùng chân nguyên dụng dưỡng. Tuy rằng khí linh của Đạo Thiên Thần Phủ dựa vào linh mạch trong thạch thất tư dưỡng mà miễn cưỡng chống đỡ gần vạn năm, nhưng linh tính rốt cuộc tổn thương nghiêm trọng. Nếu mọi người không phát hiện, khí linh qua không được mấy chục năm chỉ sợ cũng phải tiêu tan thành mây khói. Đây cũng là nguyên nhân khí linh sau khi thua trong tay của Lục Bình dễ dàng dựa theo hắn phân phó lựa chọn chủ nhân như vậy.
Thanh Hồ hiển nhiên biết rõ, nếu muốn khai thác sâu hơn tiềm lực của Đạo Thiên Thần Phủ, khiến cho nó càng phù hợp với tự thân, lúc này đang là thời khắc mấu chốt nhất, Thanh Hồ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lại nói vật trân quý nhất trong di tàng này cũng xem như là đã đến trong tay mình rồi, Thanh Hồ hiển nhiên có nhãn lực của mình để nhìn, đương nhiên sẽ không cùng mọi người tìm tòi những bảo vật khác trong di tàng nữa.
Lục Bình xoay người lại phía Đại Bảo hỏi:
- Di hài của cự thử ngươi định làm như thế nào?
Đại Bảo đáp:
- Đây đúng là Đạo Thiên lão tổ không thể nghi ngờ rồi, thử yêu tầm thường làm gì sẽ có hình thể lớn như vậy, cũng chỉ có Đạo Thiên lão tổ lên cấp pháp tướng kỳ mới có thể. Lão ở nhân gia ông ta bỏ mạng ở đây tuy nói vẫn chưa khiến cho người của Cửu Huyền lâu phát hiện, nhưng một khi chúng ta rời khỏi Đạo Thiên di tàng có thể chưa hẳn vậy, cho nên tôi định mang di hài này đi.
Lục Bình gật đầu, lại thấy Đại Bảo tiến lên tế lên một món trữ vật pháp khí cầm trong tay. Một đạo quang mang màu vàng đất bao phủ lấy thi hài của cự thử, đợi đến quang mang thu liễm, thi hài đã bị Đại Bảo thu vào bên trong trữ vật pháp khí.
Vào lúc thi hài của cự thử tiêu thất, Lục Bình bấy giờ mới thấy phía sau thi hài còn có một gian mật thất. Vì lúc trước nó bị thi hài chặn lại nên tất cả mọi người không phát giác, hơn nữa ngay cả thần niệm cũng không từng phát giác.
Thần niệm của Lục Bình tìm tòi về phía cửa vào của mật thất, phát hiện lúc này đây thần niệm cũng thuận lợi xuyên thấu qua cái cửa động tiến vào trong mật thất. Không chỉ có như vậy, lúc trước linh khí nông đặc trong thạch thất lúc này cũng có thể phát hiện chính là từ trong mật thất tán dật ra phía ngoài. Cái chi mạch bị Đạo Thiên lão tổ dẫn dắt từ trong linh mạch của Cửu Huyền sơn lại là trong một gian mật thất này.
Lục Bình quay người về Đại Bảo nói:
- Sau khi trở về chôn cất thi thể của Đạo Thiên lão tổ trước, nhìn xem phía trên còn cất giấu một ít bảo vật hay không?
Đại Bảo cùng Lục Bình hợp tác lâu ngày, dĩ nhiên hiểu được ý tứ của hắn, gật đầu đáp:
- Yên tâm? Chính là vậy!
Mặc dù thạch thất này rất lớn, nhưng mật thất khai ích cũng rất nhỏ, nhất là cửa vào mật thất càng không cao, bằng không cũng không bị thi hài của cự thử đặt mông chặn lại. Đại Bảo cũng xem là ục ịch, đi qua cửa vào của mật thất vẫn là phải thoáng thấp đầu. Nhưng mà chiều cao của cái cửa này thật ra chẳng khác gì lão đầu khô quắt khí linh của Đạo Thiên Thần Phủ trước đó.
Hai người trước sau tiến vào mật thất. Một vật đầu tiên lại là một cái luyện đan lô đen kịt cao khoảng nửa trượng đứng sững giữa mật thất.
Lục Bình cùng Đại Bảo liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra sự hưng phấn trong mắt của mỗi người. Bởi vì hai người đều có thể nhìn ra được, cái luyện đan lô trước mắt rõ ràng là một món pháp bảo, một món pháp bảo luyện đan lô dung hợp một đạo bảo cấm.
Trên vách của luyện đan lô đen kịt phát sáng in hai chữ lớn: Đạo Thiên!
Đây là sau khi Lục Bình cùng mọi người tiến vào trong tòa di tàng, đã nhìn thấy chỗ đó có liên hệ trực quan nhất với Đạo Thiên lão tổ. Trước đó, tuy rằng mọi người đã hầu như xác nhận chỗ di tàng này là Đạo Thiên lão tổ lưu lại, hơn nữa còn có thử thị to lớn nằm trong thạch thất cùng thanh búa linh bảo.
Nhưng dù sao thử thi vô pháp nhìn ra tu vị cảnh giới, linh bảo khí linh cũng sớm đã bị mất ký ức truyền thừa, chứng cứ xác thực có thể trực tiếp chứng minh cái di tàng này là Đạo Thiên lão tổ lưu lại quả thực một mực không hề thấy. Mà hiện tại trên một cái pháp bảo luyện đan lô rõ ràng có khắc hai chữ "Đạo Thiên", cũng khiến cho Lục Bình hiểu được rõ ràng, di tàng này đích thật là Đạo Thiên lão tổ lưu lại.
Lục Bình đi ra phía trước, vỗ một chương trên vách luyện đan lô, nắp lò nhất thời bay lên. Đại Bảo tung người nhảy dọc trên luyện đan lô, nhìn một chút bên trong luyện đan lô, sau đó lại ngửi một cái, nói:
- Bên trong nguyên vốn có đan dược, nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, sớm đã bị thành phế đan rồi.
Vào lúc nắp lò bay lên, kỳ thực Lục Bình đã bị mùi phát ra từ bên trong đoán được đan dược trong đó đã sớm bị phế đi. Nhưng Lục Bình vẫn thận trọng lấy ba viên đan hoàn đã bị mềm nhũn cùng với hai đáp tro đan nhỏ ra bỏ vào trong năm cái bình ngọc.
Theo danh tiếng của Đạo Thiên đan mà xét, Đạo Thiên lão tổ nhất định là một vị đứng đầu luyện đan tông sư. Năm viên phế đan vô luận là Đạo Thiên đan hay không đều đáng giá Lục Bình phải tìm tòi nghiên cứu một phen. Nếu nó đúng là Đạo Thiên đan, Lục Bình chí ít cũng có thể tìm được bộ phận linh thảo mà đan phương cần từ trong phế đan.
Lúc này Đại Bảo đã ghé vào dưới đáy luyện đan lô, phía dưới có một chỗ Tụ linh trận, xem ra dùng để tự dưỡng linh hỏa luyện đan chi dùng. Chẳng qua là hiện nay, linh thạch tra có khảm trên Tụ linh trận bàn đều đã bị linh khí tan hết hóa thành tro bụi, mà chỗ Tụ linh trận trung ương nguyên vốn linh hỏa dùng để châm đốt cũng trống không.
Đại Bảo ngửi một cái trong Tụ linh trận trung ương, thở dài nói:
- Lão đại, đáng tiếc, linh hỏa đốt trong Tụ linh trận chí ít cũng là thiên cấp, chỉ tiếc linh khí tan hết, linh tính trôi mất, đóa linh hỏa cũng hỏng rồi.
Lục Bình nhìn một chút vết tích của linh hỏa đã từng thiếu đốt qua Tụ linh trận trung ương, gật đầu đáp:
- Quả thực đáng tiếc, đây là một đóa thiên cấp trung phẩm Phi Áp Huyễn Mục Hỏa, mặc dù hiệu dụng trên luyện đan không bằng Ngân Đô Linh Diễm, nhưng cũng được xem là luyện đan linh hỏa nổi danh tu luyện giới.
Đại Bảo vừa nghe càng cảm thấy đáng tiếc, Lục Bình cười cười, nói:
- Có thể phát hiện một cái pháp bảo luyện đan lô đã là ngày may mắn rồi, cũng không nên lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn tiến một thước nha!
Đại Bảo nhìn bốn phía mật thất, thấy ba mặt của mật thất đều là thạch giá. Mặt trên chia ra để các loại bình ngọc chứa đan dược, hộp ngọc dùng để chứa đựng linh thảo duy trì được tính sẽ không trôi mất, còn có hơn mười cái ngọc giản.
Đại Bảo sớm đã hào hứng vọt tới thạch giá, còn Lục Bình thì lại đi đến trước thạch giá đựng các loại ngọc giản.
Đại Bảo kêu lên:
- Lão đại, ngài không đến nhìn những linh đan và linh thảo sao, không đúng bên trong đều là Đạo Thiên đan cùng linh thảo luyện chế Đạo Thiên đan.
Lục Bình cười, đáp:
- Thời gian gần vạn năm, cho dù là trên ngọc tủy bình có dán Phong Linh phù, đan dược bên trong cũng đã bị mất đi dược tính trở thành phế đan. Về phần hộp ngọc chứa đựng linh thảo chỉ sợ cũng như vậy, không nhìn cũng được.
Không ngờ Lục Bình vừa nói vừa cầm lấy một cái ngọc giản, ngọc giản đó cũng bể mấy khối. Lục Bình hơi hơi sửng sốt, cầm một cái ngọc giản khác. Cái ngọc giản này cũng vẫn bị bể ra, nhưng nội dung phong ẩn bên trong lại sớm đã bị tiêu thất vô tung.
Tiếng cười của Đại Bảo từ một bên truyền qua, nói:
- Lão đại, xem ra chỗ ngài cũng không thu hoạch gì nha!
Lục Bình hung hăng chỉ chỉ Đại Bảo, lập tức lại bất đắc dĩ cười cười. Thời gian trôi qua là đáng sợ nhất, cho dù ngọc giản phong ấn xong các loại truyền thừa nội dung đều đã bị vỡ vụn.
Lục Bình phân phó với Đại Bảo nói:
- Trong các bình ngọc, hộp ngọc này vô luận là linh đan hoặc giả là linh thảo còn có thể sử dụng hay không, đều phải mang chúng đi. Ngày sau nếu có nhàn rỗi, vị Đạo Thiên lão tổ tạo nghệ trên một đường luyện đan phải nghiên cứu một phen.
Vừa nói, tay của Lục Bình vừa nắm chặt, liên tiếp hơn mười cái ngọc giản nếu không phải tự thân vỡ vụn phân hoá, ngay cả nội dung phong ấn trong đó cũng tan nát theo, sau đó rốt cuộc hắn tìm được một cái ngọc giản hoàn hảo vô khuyết.
Trong lòng Lục Bình vui vẻ, thần niệm lập tức thấu vào trong ngọc giản, nhưng lập tức vẻ vui mừng trên mặt lại cứng đờ, đó lại là một cái ngọc giản trống không.
Trong lòng Lục Bình tức giận, thuận tay muốn ném cái ngọc giản xuống, nhưng sau đó ngón tay nắm mặt ngoài ngọc giản lại hơi sửng sờ, lập tức cầm ngọc giản trong tay giơ lên trước mắt. Thanh quang lưu chuyển trong hai mắt, con người thậm chí mang theo một tia hơi màu đỏ vàng.
Đại Bảo nhìn thấy Lục Bình đem một cái ngọc giản giơ trước mắt kiểm tra nhất thời nghĩ vô cùng kinh ngạc. Ngọc giản thông thường đều lấy thần niệm lưu lại ấn ký trong đó. Sau đó phong ấn sẽ có thể cung cấp tu sĩ tuần tra nội dung trong đó, một mực trực quan nhanh và tiện. Nếu như Lục Bình cứ giơ cái ngọc giản đặt trước mắt nhìn kỹ như vậy, điều này có chút quái dị.
- Lão đại, chuyện gì xảy ra?
Trên mặt của Lục Bình cũng dần dần lộ ra một vẻ kinh ngạc, nghe Đại Bảo hỏi, lại đáp:
- Đạo Thiên lão tổ thật ra rất độc đáo. Nội dung của một tờ đan phương không lấy thần niệm khắc ấn trong ngọc giản, mà lấy thủ đoạn của thế gian dùng thuật điêu khắc khắc trên ngọc giản. Nhưng mà cái cách điêu khắc này hiển nhiên lại tinh tế hơn nhiều so với người phàm, nếu không phải vừa rồi ngón tay sờ phía trên có chút phát giác, ngay cả ta cũng đã bỏ lỡ qua rồi.
Đại Bảo cười nói:
- Nhìn lão đại hưng phấn như thế, nội dung điêu khắc trên ngọc giản này xem ra cũng không phải là nhỏ rồi.
Lục Bình gật đầu, khẽ thở dài một cái, đáp:
- Đạo Thiên lão tổ học cứu thiên nhân nột, tu luyện giới phát hiện các loại các dạng Đạo Thiên đan khác nhau. Một viên này sợ rằng mới có thể chân chính được xem là hai từ "Đạo Thiên, không không không, không chỉ là Đạo Thiên", quả thực là nghịch thiên!
Đại Bảo nhất thời cũng tinh thần tinh táo, vội vàng hỏi: - Mặt trên rốt cuộc ghi lại cái gì?
Lục Bình ném ngọc bài tới trong tay Đại Bảo, đáp:
- Kiếp Lôi đan Đạo Thiên lão tổ đem viên đan dược này xưng là Kiếp Lôi đan. Nội dung cụ thể người hãy tự nhìn, chỉ cần thoáng dùng mắt nhìn là có thể thấy.
- Kiếp Lôi đan sao?
Đại Bảo có chút nghi thần nghi quỷ đặt ngọc giản trước mắt giống như Lục Bình cẩn thận kiểm tra, sau một lát một tiếng thét kinh hãi nói:
- Này, điều này không thể nào!
Lục Bình cười, đáp:
- Sao lại không thể chứ? Nếu không phải thì làm sao Đạo Thiên lão tổ có thể vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp tiến cấp pháp tướng trung kỳ?
← Ch. 1199 | Ch. 1201 → |