← Ch.1222 | Ch.1224 → |
"Lạc Anh Tân Phân quyết" dưới toàn lực phát uy có thể theo đó tẩy sạch một trăm lẻ tám năm thọ nguyên của tu sĩ. Lúc ấy Lục Bình tuy bị Mộc Trường Sinh đột nhiên tập kích, bản thân lại đang đứng ở mức thực lực thấp nhất, cho dù toàn lực ngăn cản nhiều nhất cũng bất quá khiến cho đạo thần thông đó mang ít đi hai ba mươi năm thọ nguyên mà thôi.
Thế nhưng Lục Bình vào chớp mắt Mộc Trường Sinh xuất thủ đã biết được y nhất định còn có hậu thủ. Người này mưu đồ đã lâu, kiên quyết không chỉ có một kích lực đó.
Nhưng Lục Bình hiển nhiên toàn lực ngăn trở " Lạc Anh Tân Phân", thế tất không dư lực đi ngăn trở cự quy pháp tướng đánh vào sau đó nữa. Nhưng vào lúc này, Lục Bình trực tiếp vãi ra nửa phần Vạn Diệu Ngọc Lộ, sau khi suốt mười hai giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ được Bạo Linh quyết kích thích, sinh cơ khổng lồ tràn ngập ra, nhất thời thỏa mãn Lạc Anh Tân Phân quyết thu lấy đối với sinh cơ.
Phải biết mỗi một giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ đều có thể làm vật linh đan luyện chế một viên ba mươi năm tím bầm Thọ đan, trong đó tích chứa sinh cơ khổng lồ ngay cả không thể so với ba mươi năm thọ nguyên, nhưng mười năm tám năm luôn là có. Mười hai giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ cộng thêm Bạo Linh quyết loại bí thuật này làm hết sức kích thích tiềm lực của linh tài, sinh cơ nồng đặc tản ra đủ dùng để mê hoặc cảm giác của Mộc Trường Sinh.
Vừa khéo Lục Bình dùng thủ đoạn đó tiết kiệm thời gian, một hợp chân nguyên chuyển hoán kịp, nhất thời cự quy pháp tướng vọt tới đâm đầu thống kích. Long Chi Pháp Tướng trong tâm hạch không gian thẳng thi triển không gian thần thông, đem long trảo từ trong hư không đưa ra nhấn một cái. Thần bí pháp tướng mạnh mẽ nhất thời làm cự quy pháp tướng của Mộc Trường Sinh ăn xong một thua thiệt hơn nữa còn là một loại tràng diện cực kỳ khuất nhục.
Sau khi Mộc Trường Sinh cùng hai vị bản tông đại tu sĩ trước sau rời đi, không gian phụ cận một trận hư hoảng. Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người đột ngột xuất hiện ở phụ cận, Viên Phá Không nhất thời hô to gọi nhỏ, nói:
- Không phải a, tiểu tử đó không ngờ lại có thể làm được mức này. Chính là cùng năm đó lão Tiêu ngươi so ra chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu, không ngờ trong lớp tu sĩ đời thứ ba còn xuất hiện một kẻ yêu nghiệt như vậy!
Tiêu Bạch Vũ một xâu thần sắc ung dung cũng mang một tia trịnh trọng, đáp:
- Có lẽ năm đó ta đến thời điểm liều mạng sợ rằng còn phải thua hắn một bậc!
Thất Phiến lão tổ rất ít nói cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi:
- Tiểu tử đó có thực lực như vậy? Nhìn kiếm thuật của hắn sợ rằng so với ngươi năm đó còn ít hơn một phần bén nhọn mới phải!
Tiêu Bạch Vũ gật đầu một cái, đáp:
- Thiếu một phần bén nhọn là không sai, nhưng cũng thêm một phần hùng hậu. Tiểu tử đó một thân chân nguyên thuần hậu không thể tưởng tượng nổi, sau khi gặp phải đánh lén lực chiến cùng hai vị đại tu sĩ, lại còn có thực lực tiến hành phản kích!
- Bất quá các ngươi cũng không nên bị tiểu tử này lừa. Tiểu tử này căn bản thì không phải là thuần túy kiếm tu!
- Nói nhảm!
Viên Phá Không há mồm liền nói:
- Lão Tử đương nhiên nhìn ra được tiểu tử này không phải là thuần kiếm tu, kiếm tu cũng không dùng nhiều thần thông linh bảo không phải là phi kiếm như vậy. Những năm gần đây có mấy người còn giống như các ngươi chết ôm một thanh kiếm không thể như vậy chứ? Nghề nhiều không áp thân đó sao? Học điểm khác dù sao rồi cũng có thời điểm dùng đến. Ta nghe nói tiểu tử đó còn có một danh tiếng không nhỏ là luyện đan tông sư, lấy tuổi của hắn như vậy, tu vị và thuật luyện đan đều có thành tựu như thế, Tiêu Bạch Vũ ngươi năm đó là hoàn toàn không đạt tới.
Tiêu Bạch Vũ lắc đầu một cái, đáp:
- Chớ phân tâm để ý, tóm lại không cách nào đạt đến cảnh giới chí cao của kiếm tu "Nhất kiếm phá vạn pháp"!
Viên Phá Không cười xì nói:
- Còn" Nhất kiếm phá vạn pháp", vậy thì đã sao? Giao đạo nhân còn không phải là bị Bằng đạo nhân đè ép thành người đứng hạng hai cả một vạn năm!
Tiêu Bạch Vũ giải thích:
- Giao đạo nhân mặc dù để lại sự giải thích của "Nhất kiếm phá vạn pháp", trên thực tế ngay cả chính ông ta cũng không từng chân chính đạt tới cảnh giới như cho phép. Nếu không Bằng đạo nhân cho dù có khai thiên đệ nhất thần khí nơi tay, chỉ sợ cũng phải nuốt hận dưới kiếm của Giao đạo nhân!
Viên Phá Không hét lớn:
- Ngươi xem ngươi xem, ngay cả bản thân Giao đạo nhân cũng chưa luyện thành? Nhất kiếm phá vạn pháp, chẳng lẽ Tiêu Bạch Vũ ngươi có thể thành sao?
- Không tín niệm, tóm lại là không thể thành!
Tiêu Bạch Vũ thản nhiên nói, sau khi nói xong cũng không để ý tới thần sắc xem thường của Viên Phá Không, lại đem đề tài chuyển dời đến trên người của Lục Bình, nói tiếp:
- Ý của ta thật ra là nói thủ đoạn áp đáy rương của tiểu tử đó cao minh hơn so với kiếm thuật của hắn. Kiếm thuật thần thông chẳng qua là một tầng áo khoác hắn dùng để che giấu thực lực tự thân mà thôi.
- Hoắc!
Lần này chẳng những Viên Phá Không, chính là một bên Thất Phiến lão tổ cùng Vũ Văn Hiểu Thiên cũng có chút kinh dị, ngược lại Phùng Lục một mực không nói gì mở miệng nói:
- Khó trách, thì ra là như vậy!
- Không thể nào đâu kiếm thuật thần thông của tiểu tử này đã lợi hại như thế rồi, như vậy thứ mà hắn ẩn giấu sẽ là cái gì?
Sắc mặt của Vũ Văn Hiểu Thiên cùng đám người Thất Phiến lão tổ đều tỏ ra khó coi, hiển nhiên chỉ có hai người Tiêu Bạch Vũ cùng Phùng Lục nhìn ra thực lực chân chính của Lục Bình. Hơn nữa nhìn trên Phùng Lục vẫn có chút do dự không chừng, chẳng qua là nghe được ngôn ngữ của Tiêu Bạch Vũ lúc này mới cuối cùng xác định. Về phần ba vị Thuần Dương lão tổ khác rõ ràng đều cho rằng thần thông lợi hại nhất của Lục Bình cũng là trên phi kiếm.
Tiểu Bạch Vũ lắc đầu một cái, đáp: - Điều này Tiêu mô cũng không quá rõ rồi! - Nếu không lão Viên nhà ta xuất thủ thử dò xét một cái?
Cái ý nghĩ này của Viên Phá Không thật ra thì làm mấy vị Thuần Dương lão tổ khác cũng có chút động tâm, nhưng mà động cơ của Viên Phá Không sợ rằng chỉ là vui thú mà thôi.
Tiêu Bạch Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bác bỏ cái ý nghĩ này của Viên Phá Không. Mặc dù ông ta cũng rất muốn biết được tên tu sĩ trẻ tuổi đó rốt cuộc âm thầm ẩn giấu chút gì, nói:
- Tạm thời vẫn không cần để ý, hắn hiện tại đúng là vẫn ảnh hưởng không được đại cục. Nhưng chuyện của Ngũ Hành tông kể cả hai đại thủy mạch đã vội vã mi tiệp, lúc này vạn chớ phân tâm để ý!
Lúc này Lục Bình và Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người không biết là, tu luyện giới đột nhiên xuất hiện tin tức Ngũ Hành tông khai ích Thanh Ngọc Vân Hà, thừa dịp thời điểm Cửu Huyền lâu bị ma la đại quân vây công cầu liên hai đại thủy mạch.
Tin tức này làm Ngũ Hành tông trên dưới nổi trận lôi đình, cũng làm Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người kinh ngạc không thôi. Hai phe nhân mã đua nhau kết luận tin tức này tất nhiên là Lục Thiên Bình cố ý thả đi ra. Chỉ có điều chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy chẳng phải là khiến cho ba con Bích Hải Linh Xà người theo đuổi của mình lâm vào tử địa sao?
Nếu Ngũ Hành tổng thật đúng là thẹn quá thành giận chém giết Tam linh, Bích Hải Linh Xà nhất tộc cố nhiên có oán phải trả, nhưng cũng không cách nào không biết sao được Ngũ Hành tông xa ở Trung Thổ, ngược lại sợ rằng Lục Thiên Bình đầu tiên phải chịu đựng cơn giận lôi đình của Bích Hải Linh Xà nhất tộc.
Trên thực tế sau chuyện Ngũ Hành tông lấy trộm thủy mạch của Thanh Minh Giang bị thọt phá, Tam linh suýt nữa gặp độc thủ. Nhưng chẳng biết tại sao cuối cùng còn sống giao cho Đồ Cao Sơn tu vị cao nhất trong năm đại Củ Tử đến quản thúc.
Tuy nhiên nguyên nhân sự tình rất nhanh sau đó liền chân tướng rõ ràng. Trong Cửu Huyền lâu bị ma la đại quân vây công hơn mười năm đột nhiên có hai vị tu sĩ không biết mượn loại thủ đoạn nào từ bên trong trốn thoát, mang ra đích tin tức mới nhất của Cửu Huyền lâu cùng với thực lực chân chính của ma la đại quân.
Mà hai người đó không là người khác, chính là vị Thuần Dương lão tổ Chu Bát Tả thứ nhất trong Cửu Huyền lâu tu sĩ đời thứ hai cùng với Cửu Huyền lâu thứ nhất đích truyền, Nhất Nguyên lầu chủ Ngụy Chấn!
Cửu Huyền lâu lúc này mặc dù chỉ có hai người này ra mặt, nhưng đạo nghĩa cũng đứng ở chỗ cao nhất: thủy mạch của Thanh Minh Giang chính là một đạo thủ đoạn trọng yếu của Cửu Huyền lâu dùng để ngăn cản ma la đại quân vây công. Lúc này bởi vì Ngũ Hành tông quấy nhiễu cùng suy yếu, lực lượng phòng ngự tự thân của Cửu Huyền lâu giảm nhiều, vì thế đã bị bỏ ra giá cao to lớn.
Cử động này của Ngũ Hành tông rõ ràng chính là muốn nhân cơ hội hãm hại Cửu Huyền lâu, đồng thời toàn bộ tu luyện giới đều bắt đầu viện thủ tới chỗ sâu của Cửu Huyền lâu. Ngũ Hành tông không thể nghi ngờ là dung túng ma la tai ương. Thậm chí Chu Bát Tả càng thêm nói ra lời kinh người, nói:
- Tường Vân thành trước đây chính là ví dụ, bản phái không thể không tính đến chuyện nhanh nhất, đó chính là trận hạo kiếp ma la có thanh thế thật lớn nhằm vào Cửu Huyền lâu này có phải là bởi vì có người ở sau lưng dung túng dẫn dắt hay không? Nhưng ma la đại quân tụ họp quy mô lớn như vậy, cũng không giống như thế lực của yêu tộc ở Vô Tận sơn!
Trong lời nói rõ ràng chỉ thắng là Ngũ Hành tông này là kẻ đứng ở phía sau màn thức đầy ma la đại quân vây công Cửu Huyền lâu lần này trong lúc nhất thời toàn bộ tu luyện giới ồn ào. Mặc dù Ngũ Hành tông hết sức phủ nhận, nhưng hành động lấy trộm thủy mạch của Thanh Minh Giang chí ít cũng mang cái tiếng thừa dịp cháy nhà hôi của.
Huống chi ma la tai ương là cả tu luyện giới, cùng chung đại địch bên trong bao gồm cả nhân yêu hai tộc, lần này hành động của Ngũ Hành tông quả thật làm người ta khinh bỉ.
Mà đồng thời toàn bộ tu luyện giới đều đang vì Chu Bát Tả chỉ trích thắng đối với Ngũ Hành tông mà chấn động. Trùng Thiên các dẫn đầu làm ra từ thái thành viên Cửu Huyền lâu đồng thời cũng phát ra một vị Thuần Dương tu sĩ cùng ba vị đại tu sĩ thuận giang mà lên gia nhập cứu viện trong Cửu Huyền Lâu tu sĩ, vừa tăng viện Cửu Huyền lâu vừa thử áp cho Ngũ Hành tông.
Dù sao thủy mạch của Thanh Minh Giang từ trước đến giờ đều do Cửu Huyền lâu cùng Trùng Thiên các chia nhau nhiều nhất. Lần này Ngũ Hành tông chen ngang một tay, không thể nghi ngờ cũng là muốn suy yếu lợi ích của Trung Thiên các.
Đáng tiếc lúc này Trùng Thiên các cũng phiền toái không ngừng, trừ phạm vi thế lực gần biển cùng với lục địa cũng bắt đầu bị ma la tai ương dần dần tăng nhiều liên lụy ra, Thủy Tinh cũng thấm vào Trung Thổ cũng khiến cho Trùng Thiên các nhức đầu không thôi. Thiên Nguyệt tông đã bị buộc co rúc lại toàn bộ thực lực nhà mình từ gần biển, lúc này có thể phái ra một vị Thuần Dương tu sĩ cùng ba vị đại tu sĩ tăng viện Cửu Huyền lâu đã đáng quý lắm rồi.
Lăng Vân cốc nguyên vốn cũng có một tia lợi dụng đối với thủy mạch của Thanh Minh Giang, đáng tiếc Tường Vân thành bị phá. Lúc này Lăng Vân cốc đang cùng Vô Tận Sơn Mạch đeo bám không rõ, mặc dù làm ra tư thái thành viên, nhưng bây giờ rút không ra lực lượng tới tăng viện Cửu Huyền lâu.
Lúc này Trung Thổ tu luyện giới không tự chủ được đều đem ánh mắt nhìn về phía Tử Dương cung ở lằn ranh Tây Hoang. Họ làm thánh địa ẩn giấu thực lực sâu nhất trong Trung Thổ Ngũ Đại Thánh Địa, thái độ của Tử Dương cung lúc này không thể nghi ngờ là trọng yếu nhất.
Nhưng làm người ta tiếc nuối chính là, Tử Dương cung đối với lần này cũng một mực chưa từng có phản ứng chút nào. Thời điểm tu luyện giới đua nhau suy đoán Tử Dương cũng vì sao như vậy, từ Tây Hoang chi địa cũng đột nhiên truyền đến một tin tức làm thiên hạ khiếp sợ: Thiên Mã nhất tộc, Bích Nhãn Kim Điều tộc, Cẩm Ly nhất tộc cùng với Ban Lan Hổ Tộc đến từ Bắc Bằng Nguyên tây bộ liên thủ đánh bất ngờ Tây Hoang điện!
Là đại hình môn phái duy nhất của Tây Hoang chi địa nhân tộc, thế lực của Tử Dương Cung là đầu cầu xâm nhập Tây Hoang chi địa, dưới sự liên thủ của tứ đại yêu tộc chủng tộc họ bị vây công vùi lấp vẫn lạc. Mặc dù Tử Dương cung lập tức làm ra phản ứng cứu viện, Tây Hoang điện ba vị đại tu sĩ đã có hai vị vẫn lạc, còn dư lại một vị hộ tống nhất mạch tinh hoa cuối cùng của Tây Hoang điện dưới sự tiếp ứng của Tử Dương cung được bảo tồn. Nhưng thế lực của Tử Dương cung cùng với nhân tộc trải qua một trận đánh này cũng toàn bộ thối lui ra khỏi Tây Hoang chi địa.
Lúc này Lục Bình cũng không biết toàn bộ tu luyện giới đã đại loạn, lại càng không biết mưu đồ của Ngũ Hành tông đối với thủy mạch Thanh Minh Giang sớm đã bị đại danh khắp thiên hạ, vì thế Tam linh thiếu chút nữa sẽ chết dưới tay của Ngũ Hành tông.
Hắn lúc này đang được Đại Bảo mang vào trong một chỗ địa huyệt sâu mười mấy trượng bắt đầu liệu dưỡng thương thế khôi phục chân nguyên. Lần này Lục Bình liên tiếp kịch chiến sớm đã làm chân nguyên của hắn bị tổn hao thất thất bát bát. Nếu không phải lần này bế quan trong thủy mạch của Thanh Minh Giang hơn mười năm khiến cho tu vi của hắn tăng nhiều, đối mặt đại chiến quay như bánh xe của Ngũ Hành tông, Lục Bình sớm sụp đổ rồi.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, lúc này Lục Bình cũng ở đầy lo sầu. Hắn không biết làm sao mới có thể cứu được Tam linh từ trong Ngũ Hành tông ra. Thậm chí ngay cả Tam linh lúc này nhốt ở nơi nào hắn cũng không biết, hơn nữa lúc này Lục Bình cũng không cách nào đi tìm hiểu. Bởi vì hắn hết sức rõ ràng, lúc này Ngũ Hành tông thuận lợi lấy trộm thủy mạch của Thanh Minh Giang tất nhiên đề phòng sâm nghiêm, nếu mình là Thuần Dương lão tổ như Tiêu Bạch Vũ, đương nhiên sẽ không coi vào đâu sự đề phòng của Ngũ Hành tông, nhưng đổi thành bản thân Lục Bình cũng chưa có phần bản lãnh này.
- Trước tiên đi xem một chút, bây giờ không được cũng chỉ đành nhờ Tiêu Bạch Vũ giúp đỡ thôi, cho dù chuyện mưu đồ của bọn họ lúc này có thể đem toàn bộ tu luyện giới lật tung lên, thì ai ai cũng không còn kịp nghĩ nhiều nữa rồi!
Lục Bình âm thầm quyết định, nhưng mà vẫn phải điều chỉnh thực lực tự thân đến tốt nhất trước. Mặc dù hắn không biết Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người đang mưu đồ chuyện gì, nhưng ít ra hắn rõ ràng Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người lúc này đã biết được Ngũ Hành tông mưu đồ lấy trộm thủy mạch của Thanh Minh Giang, mà bọn họ là nhất định sẽ không để cho Ngũ Hành tông được như ý. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có một cuộc đại chiến, khi đó vô luận mình có gia nhập nhóm người Tiêu Bạch Vũ hay không đều là thời cơ tốt nhất cứu Tam linh ra!
Nhưng trên thực tế thời gian này cũng không để cho Lục Bình chờ đợi bao lâu. Chỉ hơn nửa tháng sau, Lục Bình đột nhiên cảm giác toàn bộ cả vùng đất đều đang chấn động. Lục Bình nhìn một chút sang Đại Bảo bên cạnh đồng dạng là mặt kinh ngạc nghi ngờ, đưa tay triệu hồi Linh Lung tửu đỉnh ra, hỏi:
- Linh Lung, có biết là chuyện gì xảy ra không?
Tửu đỉnh rơi trên mặt đất, Linh Lung nằm dọc theo định chốc lát, đáp:
- Còn có thể là chuyện gì xảy ra, có người cầu thông địa mạch. Hơn nữa còn quy mô cực lớn, so với thủ đoạn của ngài thi triển "Thượng Hải Tang Điền quyết" phát triển đảo tự không biết cao minh hơn gấp bao nhiêu lần!
Lục Bình ngớ ngẩn, phảng phất lập tức nghĩ tới điều gì, nói:
- Chính là Ngũ Hành tông, bọn họ muốn khai mở Thanh Ngọc Vận Hà rồi!
- Khai mở vận hà sao?
Đại Bảo càng thêm mơ hồ, hỏi:
- Ngũ Hành tông không phải là muốn cầu thông thủy mạch của Thanh Minh Giang dung nhập vào thủy mạch của Ngọc Lan Hà sao, sao lại muốn cầu thông địa mạch rồi?
Lục Bình gõ một cái trên đầu của Đại Bảo, bất kể Đại Bảo đó nhe răng toét miệng kêu đau, không khách khí nói:
- Sự thông minh trong ngày thường đi đâu hết rồi? Nếu muốn cầu thông hai đại thủy mạch sẽ phải khai thông vận hà trước, kể cả hai đại thủy hệ, khai thông Thanh Ngọc Vận Hà chẳng phải là cần đào rãnh đào hào hay sao?
Đại Bảo sờ đầu của mình hỏi:
- Vậy bắt đầu đào là được rồi, cũng đâu cần dùng tới chuyện cầu liên địa mạch gì chứ?
← Ch. 1222 | Ch. 1224 → |