← Ch.1244 | Ch.1246 → |
Mắt thấy Thủy Linh Tử muốn chạy trốn, Tiêu Bạch Vũ tuôn ra trước từ trong tám người. Lúc này Tiêu Bạch Vũ cũng không cố kỵ sau khi tám người tách ra có thể nghiệm bị kích phá, chỉ cần có thể chém chết Thủy Linh Tử, dù chỉ cuốn lấy, tất nhiên sẽ làm bốn người khác ném chuột sợ vỡ đồ.
Thật ra khi Thủy Linh Tử thấy Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người đánh tới, phản ứng đầu tiên không phải là thuấn di chạy trốn, mà là chuẩn bị phi độn đi. Tiêu Bạch Vũ đã đốc định xong phỏng đoán trong lòng, Thủy Linh Tử không hợp thể cùng khí linh đầu vượn thân người như bốn người khác, tất nhiên không cách nào cùng bốn người đó dễ dàng xuyên qua trong không gian như vậy.
Quả nhiên, thấy Tiêu Bạch Vũ phi thần lướt đi về phía Thủy Linh Tử, nguyên vốn bốn người đang muốn chuẩn bị liên thủ đám người Chu Bát Tả nhất thời thất kinh, quay người lướt đi sau lưng Tiêu Bạch Vũ. Mà đám người Phùng Lục lúc này làm sao không biết thành bại là nhất cử ở chỗ này, lập tức đuổi theo đuổi, hết sức ngăn trở bốn người cứu viện Thủy Hành Vân.
Nguyên vốn Thuần Dương Tứ Tử cùng bốn con khí linh đầu vượn hợp thể dưới tình huống chiếm cứ địa lợi, đám người Chu Bát Tả vô luận như thế nào cũng không đuổi kịp bọn họ. Nhưng vào lúc này, bốn người không biết bởi vì nguyên nhân gì, trong quá trình phi độn cũng không hẹn mà cùng hơi chậm lại.
Đám người Chu Bát Tả phía sau lưng thấy vậy mừng rỡ nhất ủng mà lên triển khai vây công bốn người. Bên một đầu khác, Tiêu Bạch Vũ cũng thành công đeo bám Thủy Linh Tử.
Lúc này, mặc dù Thủy Linh Tử vẫn có thể mượn lực của bốn người khác, nhưng rõ ràng sau khi hợp thể thực lực của bốn người khác so sánh kém quá xa. Nhưng trên thực tế lúc này Thuần Dương Tứ Tử đối mặt đám người Thất Phiên lão tổ quấy rầy, cùng với Càn Khôn Bảo Đỉnh khí linh hợp thể xuất hiện sự hỗn độn bất ngờ, cũng không cách nào thuận sướng vận hành Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận. Chẳng những là Thủy Linh Tử, thực lực bốn người khác đột nhiên cũng đều bị suy yếu đến trình độ nhất định.
Thuần Dương Ngũ Tử âm thầm không ngừng kêu khổ. Trước đó khí linh thủy viên chậm chạp không về Càn Khôn Bảo Đỉnh đã hạn chế cực lớn thực lực của Thủy Linh Tử, tiến tới ảnh hưởng đến uy lực của Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận. Tuy nhiên vì có thể thuận lợi dung hợp thủy mạch của Thanh Minh Giang cùng Ngọc Lan Hà, cũng chỉ có thủy viên khí linh có thể mạnh mẽ đem hai cái thủy mạch tạm thời quấn chặt vào nhau, mới có thể bảo đảm Hóa Thủy Phù hoàn toàn dụng hợp hai cái thủy mạch cuối cùng.
Hiện tại đầu thủy viên đó càng thêm chẳng biết tại sao bị vây trong thủy mạch của Thanh Minh Giang. Lúc trước, bốn đầu khí linh khác bởi vì đột nhiên nhận được bí thuật cầu viện của thủy viên khí linh, càng thêm thiếu chút nữa trì trệ toàn bộ sự vận chuyển của Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, thiếu chút nữa sẽ phải khiến cho Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận băng tán.
Cũng may bốn người đồng thời mạnh mẽ áp khí linh trong cơ thể, hơn nữa thủy viên khí linh nguyên vốn có bất tử chi thân, cho dù là bị người ám toán khốn trụ, nhiều nhất cũng bất quá bị người suy yếu rất lớn một phen. Trừ mấy món linh bảo cấp bậc Khai Thiên Thần Khí ra, tu luyện giới vẫn không có đồ có thể mang đến đả kích hủy diệt như vậy đối với khí linh của Càn Khôn Bảo Định.
Mà mấy vật cấp bậc Khai Thiên Thần Khí không một thứ nào không phải là bảo vật trấn phái trong thế lực của mỗi người, chẳng những không thể dễ dàng phát ngôn, cho dù mời ra cũng không có người nào có thể thúc giục ngự sử. Hơn nữa sau khi Càn Khôn Bảo Định bị gọi ra, hợp lực của Thuần Dương Ngũ Tử mới có thể miễn cường kích một phần chức năng của bảo đỉnh thì sẽ có thể sáng tỏ.
Cũng chính bởi vì như vậy, Thuần Dương Ngũ Tử cuối cùng không xuất thủ cứu viện thủy viên khí linh cầu cứu. Mà ngay lúc này, Thuần Dương Tứ Tử đã dựa vào việc mọi người cho rằng Thủy Linh Tử là nhược điểm của Ngũ Hành trận, khi mấy người đồng thời triển khai vây công Thủy Linh Tử, bốn người khác cũng phía bên ngoài tạo thành bao vây đám người Tiêu Bạch Vũ.
Thủy Linh Tử mặc dù không cùng khí linh hợp thể, cảnh này khiến bà ta trở thành một vòng yếu nhất trong Thuần Dương Ngũ Tử. Nhưng đây cũng không có nghĩa là Thủy Linh Tử bị tách ra từ trong Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận. Ngược lại, Thủy Linh Tử đồng dạng là mấu chốt vận hành của Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận.
Mặc dù lúc này, Thủy Linh Tử không cách nào giống như bốn người khác hoàn chỉnh mượn lực lượng hai bên như vậy, nhưng bà ta đúng là vẫn có thể mượn được lực lượng. Chẳng qua lực lượng cho mượn đến không cách nào cùng những người khác đạt tới lực liên hiệp của năm người.
Nhưng chính là có thể mượn lực của hai ba người, Thủy Linh Tử cũng đủ chặn Tiêu Bạch Vũ toàn lực đánh vào rồi!
Thủy Linh Tử đúng thật vẫn là Thuần Dương tu sĩ. Tiêu Bạch Vũ cũng xem là mạnh hơn nữa, lực của Thủy Linh Tử hợp hai ba người, cho dù như cũ không cách nào tranh phong cùng ông ta đệ nhất thiên hạ kiếm thuật thần thông, cần phải toàn lực tự vệ, trong lúc vội vả Tiêu Bạch Vũ cũng đừng mơ tưởng đánh vỡ sự phòng ngự của Thủy Linh Tử.
Một cái Nhị kiếp linh bảo Thủy Hành Vân che chiếu Thủy Linh Tử vào trong một mảnh yên sơn vụ thủy tầng loan điệp chướng. Mặc cho Khai Thiên Tàn Kiếm trong tay của Tiêu Bạch Vũ sắc bén như thế nào, bà ta chỉ để ý đứng vững vàng phương vị của mình.
Mà đám người Phùng Lục thấy Tiêu Bạch Vũ trong lúc nhất thời không cách nào bắt lại Thủy Linh Tử, vì vậy đua nhau bỏ bốn người kia tới tương trợ ông ta trước. Bọn họ biết chỉ cần có thể phá vỡ một vòng Thủy Linh Tử, như vậy toàn bộ Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận cho dù có Càn Khôn Bảo Đỉnh trấn áp cũng không công tự phá.
Đến lúc đó cho dù Thuần Dương Ngũ Tử bởi vì có Khai Thiên Thần Khí bảo vệ, mọi người không thể làm gì bọn họ, nhưng ít ra bọn họ cũng có sinh cơ thoát đi khỏi Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận.
Đúng vậy, lúc này cho dù là cao ngạo như Tiêu Bạch Vũ, cũng không dũng khí như trước đối mặt Càn Khôn Bảo Đỉnh như cũ dám đánh vào Ngũ Hành tông kể cả hai đại thủy mạch nữa. Lúc này, dưới sự uy hiếp của Càn Khôn Bảo Đỉnh, mọi người có thể thoát được tánh mạng đã vạn hạnh rồi, làm gì còn dám can thiệp Ngũ Hành tông liên đồng hai đại thủy mạch nữa!
Khai Thiên Thần Khí chính là Khai Thiên Thần Khí, chỉ cần Càn Khôn Bảo Đỉnh một ngày vẫn ở Ngũ Hành tông, như vậy địa vị của Ngũ Hành tông ở tu luyện giới không thể dao động!
Nhưng lúc này, Thuần Dương Tứ Tử vào thời khắc mấu chốt vẫn chưa hề lập tức xuất thủ cứu viện khi mọi người đua nhau nhào về phía Thủy Linh Tử, mà là mỗi người chiếm cứ phương vị, ẩn nhiên tạo thành một vòng vây, toàn bộ vây lấy tất cả mọi người bao gồm cả Tiêu Bạch Vũ ở bên trong.
Một cổ ngũ thải là quang nồng đặc chiếu xuống từ miệng của Càn Khôn Bảo Đỉnh. Một cổ ngũ thải quang hoa đó rơi vào trên người của Thuần Dương Ngũ Tử, một đạo ngũ sắc hào quang chia ra gắn kết cả năm người. Mà Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người trùng hợp ở trong đạo hào quang đó.
Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người nhìn đúng Thủy Linh Tử là nhược điểm của Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận. Nhưng Thuần Dương Ngũ Tử cũng đã tương kế tựu kế, lấy Thủy Linh Tử hấp dẫn mọi người, dưới Càn Khôn Bảo Đỉnh hiệp trợ bày ra trận trong trận, ngược lại tính kể đưa Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người vào tròng.
Hậu quả của lần tính kế này, vô cùng có thể chính là có người phải trả giá bằng sự vẫn lạc. Trong tám người Tiêu Bạch Vũ, Lâm Vũ lão tổ cùng với Vũ Văn Hiểu Thiên có thực lực yếu nhất sớm đã trọng thương chi khu. Mà trên người của Chu Bát Tả cùng Viên Phá Không xem ra xung phong ở phía trước cũng mang thương thế không nhỏ.
Bốn người còn lại mặc dù cũng không bị thương, nhưng từng người một chân nguyên tiêu hao cũng cực lớn, chính là Tiêu Bạch Vũ lúc này đều đổi sắc mặt.
Trong lòng của mọi người trầm xuống, nhưng đến lúc này mọi người cho dù muốn đổi ý cũng đã không còn kịp nữa, chỉ có thể một con đường đi tới tận đáy, khiến cho mọi người phấn khởi dự lực đánh vào Thủy Linh Tử. Lúc này nhìn thấy là Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người dẫn đầu đánh lui Thủy Linh Tử, còn Thuần Dương Ngũ Tử Ngũ Hành liên hoàn dẫn đầu giảo sát mọi người.
Thủy Linh Tử được ngũ thải quang hoa của Càn Khôn Bảo Đỉnh trợ giúp, mặc cho Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người đánh lảo đảo muốn ngã, nhưng thủy chung chiếm cứ phương vị không chút dao động. Mà vào lúc đó, ngũ sắc hào quang ngay cả Thuần Dương Ngũ Tử nhất thời xoay tròn, tạo thành một đạo Ngũ Hành mà bản to lớn, oanh oanh liệt liệt giảo sát tới tám người.
Thuần Dương Ngũ Tử đã giành được tiên cơ, lúc này Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người cơ hồ đã tuyệt vọng. Nhưng những người đó trải qua thời gian hơn mấy trăm ngàn cả năm sinh sống, cho dù là vào lúc tuyệt vọng nhất, cũng duy trì một loại tâm niệm mãi không buông tha, đến bây giờ thậm chí có thể nói thành là một loại tâm tính chó gấp nhảy tường cũng không quá đáng. Mấy vị Thuần Dương lão tổ này chính là dưới tình hình như thế vẫn đang kiến trì công kích Thủy Linh Tử.
Mắt thấy đại công cáo thành, mọi người Thuần Dương Ngũ Tử đã vui mừng ra mặt, nhưng mà ngay vào lúc này đại biến nổi lên. Bốn tiếng hét thảm thê lương đột nhiên truyền tới từ trong cơ thể của bốn người Thổ Linh Tử, Mộc Linh Tử, Hỏa Linh Tử, Kim Linh Tử.
Sắc mặt vui mừng của Thuần Dương Ngũ Tử nhất thời cứng trên mặt. Càn Khôn Tửu Đỉnh vang một tiếng ầm ầm thật lớn, giống như trời sập đất vùi lấp vậy. Ngũ thải hoa quang phun ra từ miệng đỉnh nhất thời đều bị thu liễm. Bốn con khí linh đầu vượn thân người nhảy ra từ bên trong cơ thể của bốn Thuần Dương, rồi sau đó giống như con chuột qua đường vậy hoảng hốt trốn về Càn Khôn Bảo Đỉnh, đem Ngũ Hành ma bàn đến sát người thân nhất thời hóa thành một đạo linh phong thổi tan!
Lần này động tác mau lẹ, chẳng những là Thuần Dương Ngũ Tử sợ ngây người, chính là Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người cũng ngây ngẩn cả người!
Tình huống gì phát sinh thế?
Càn Khôn Bảo Đỉnh kịch liệt chấn động trong Ngũ Hành không gian, tựa hồ muốn thoát khỏi chỗ không gian này mà đi. Sắc mặt của Thuần Dương Ngũ Tử mặc dù khó coi, nhưng đồng thời xuất thủ nhất cử trấn áp sự chấn động của Càn Khôn Bảo Đỉnh, tựa hồ năm người bọn họ đã biết được chuyện gì phát sinh vậy.
Bảo đỉnh mặc dù đã được Thuần Dương Ngũ Tử liên thủ khống chế, nhưng toàn bộ không gian vẫn lảo đảo muốn ngã nhìn qua lập tức muốn vùi lấp, vô hình không gian băng tán. Như vậy Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận hiển nhiên cũng theo đó mà rơi xuống.
Tiêu Bạch Vũ phản ứng kịp trước hết. Ông ta vung Khai Thiên Tàn Kiếm lên, một đạo kiếm quang bén nhọn lần nữa chém tới Thủy Linh Tử. Mà đám người Phùng Lục lập tức đua nhau xuất thủ đuổi theo, mất đi sự gia trì của Càn Khôn Bảo Đỉnh, Thuần Dương Ngũ Tử mặc dù vấn miễn cưỡng duy trì chỗ đứng của Ngũ Hành trận, nhưng vào lúc mọi người bị vây công sớm đã lực bất tòng tân.
Mắt thấy Thủy Linh Tử sẽ phải gặp nạn, bốn người khác cứu giúp không kịp, vì vậy định không cứu nữa, mà là thừa dịp dư uy của Ngũ Hành trận hưởng những người khác cướp công.
Lúc này Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người sớm đã đến nó hết đà, chẳng qua là dựa vào một hớp khí chạy trốn để chém giết. Mà Thuần Dương Ngũ Tử mặc dù nhân số ít hơn so với Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người, nhưng bởi vì duyên cớ trước đó Ngũ Hành trận vẫn có thể đảm bảo có sức đánh một trận.
Lúc này cho dù là Thủy Linh Tử vì vậy vẫn lạc, như vậy Lâm Vũ lão tổ cùng với Vũ Văn Hiểu Thiên trọng thương cũng không thể nghi ngờ hắn phải chết Thậm chí lúc này Chu Bát Tả cùng Viên Phá Không đã lộ ra kiệt lực cũng chưa chắc sẽ có thể toàn thân thổi lui.
Nhưng ngay lúc đó, Tiêu Bạch Vũ đột nhiên lại xuất một kiếm. Một kiếm này cũng không phải chém về phía Thủy Linh Tử, mà là chuyển thần rơi xuống định đầu của Hỏa Linh Tử.
Lần này cũng ngoài ý liệu của Thuần Dương Ngũ Tử, họ lập tức đua nhau đổi sắc mặt.
Thuần Dương Ngũ Tử trước khi lấy Càn Khôn Tửu Đỉnh tạo thành Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận thì Hỏa Linh Tử đã bị trọng thương, sau đó bởi vì cùng hỏa viên khí linh hợp thể vẫn có thể chống đỡ.
Bây giờ bốn viên đầu khí linh cùng Thuần Dương Tứ Tử hợp thể đột nhiên mỗi người trở về Càn Khôn Bảo Đỉnh, lúc này yếu nhất trong Thuần Dương Ngũ Tử cũng không phải là Thủy Linh Tử, mà chính là Hỏa Linh Tử đã bị thương nặng trước đó!
Theo một kiếm của Tiêu Bạch Vũ đột nhiên chém về phía Hỏa Linh Tử, Phùng Lục cùng với Thất Phiến lão tổ một mực bên cạnh ông ta cũng lập tức xuất thủ theo.
Mà trước đó ở chỗ này, bởi vì phải đón lấy Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người đánh vào, toàn bộ tinh lực của Thủy Linh Tử đều đã dùng hết trên phòng thủ. Tiêu Bạch Vũ đột nhiên chuyển lửa, Thủy Linh Từ dưới sự vội vàng không ngờ lại không cách nào làm ra kiềm chế hữu hiệu.
Mà Hỏa Linh Tử nguyên vốn đi về phía Lâm Vũ lão tổ đã bị trọng thương, nhưng Tiêu Bạch Vũ quay người lại công kích. Chẳng những Lâm Vũ lão tổ nhất thời chuyển nguy thành an, Hỏa Linh Từ dưới sự trọng thương thì làm sao ngăn cản được Tiêu Bạch Vũ, Phùng Lục cùng với Thất Phiến lão tổ liên thủ công kích?
Ba người này lúc trước dưới Thuần Dương Ngũ Tử mượn Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận thay nhau công kích trừ chân nguyên đại hao tổn ra, trên người quả thật một chút thương thế cũng không. Điều đó có thể thấy trong nhóm người họ thì thực lực của ba người này thuộc về mạnh mẽ nhất.
Viên Phá Không cùng Kim Linh Tử liều mạng xong một kích, rồi sau đó lảo đảo đi theo sau lưng Tiêu Bạch Vũ.
Kim Linh Tử thấy Viên Phá Không bị trọng thương, hiển nhiên không muốn bỏ qua cho cơ hội này. Lão ta đang muốn đuổi về phía trước bổ thêm một kích, lại thấy một con bưu hổ hông mọc hai cánh đột nhiên nhào xuống. Một vượn một hổ hợp lực đánh lui Kim Linh Tử đuổi giết. Viên Phá Không cũng phun ra một hớp nghịch huyết, đã sắp lọt vào hôn mê.
Đầu bưu hổ đó cũng không chịu nổi, một cái cánh gãy hết nửa bên, nhưng vẫn nhấc Viên Phá Không trên lưng, chạy như bay về phía sau lưng đám người Phùng Lục.
Cùng lúc đó, dưới sự trợ giúp của Tây Môn Minh Vũ, Chu Bát Tả cũng thoát khỏi Thổ Linh Tử kẹt giết, sau khi phá vòng vây ra lập tức hội hợp với Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người.
Trong tám người, tình huống của Vũ Văn Hiểu Thiên lúc này là nguy cơ nhất. Ông ta nguyên vốn đã bị trọng thương, lúc này còn phải đối mặt Mộc Linh Tử đánh vào, bất đắc dĩ tung người lên nhanh chóng lui về phía sau.
Mà ở trước người, Mộc Linh Tử cũng gắt gao thắt chặt không mảy may buông lỏng, nhưng Vũ Văn Hiểu Thiên cũng sắc mặt dữ tợn, đột nhiên hét lớn một tiếng, quát:
- Bạo!
Vô số đạo lôi quang đột nhiên thoáng hiện giữa không trung, nhất thời ngưng kết thành một đạo lôi võng. Chính là Mộc Linh Tử một thời gian cũng không dám cứng rắn xông qua.
Vũ Văn Hiểu Thiên không ngờ lại tự bạo Nhị kiếp linh bảo Lôi Vân Bố của mình!
Linh bảo khí linh bình thường đều đã có linh trí, nhưng không phải là bản mệnh linh bảo, nếu không muốn khiến cho một món linh bảo tự bạo cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Chí ít cũng không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Nhị kiếp linh bảo Lôi Vân Bố trong tay của Vũ Văn Hiểu Thiên hiển nhiên không phải là bản mệnh linh bảo của mình, nhưng ông ta vừa khéo sẽ có thể vào lúc trong chớp nhoáng làm món linh bảo đó tự bạo. Mà món Nhị kiếp linh bảo tự bạo sinh ra uy năng cũng vượt qua xa ngoài sự chịu đựng của Mộc Linh Tử.
← Ch. 1244 | Ch. 1246 → |