← Ch.1257 | Ch.1259 → |
Thấy sắc mặt của Lâm Vũ lão tổ kinh ngạc, Lục Bình vội vàng nói rõ nguyên ủy sự tình. Dĩ nhiên, chuyện Lạc Tâm sơn Lục Bình là sẽ không nói, dựa theo hắn nói, thời điểm thủy mạch bị thủy viên khí linh chấn động, hắn cũng đã bị văng ra ngoài.
Lâm Vũ lão tổ cũng không miễn có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng mình ban đầu chẳng qua là tùy ý làm, không ngờ kết thiện duyên như vậy, chỉ có thể thầm than thiên ý.
- Ha ha, nếu không phải là thấy ba người Bích Hải Linh Xà nhất tộc tiểu tu, lão phu còn không biết Lục tiểu hữu chính là danh chấn toàn bộ Trung Thổ tu luyện giới Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên, người thứ nhất danh phù kỳ thực trong lớp tu sĩ đời thứ ba hôm nay!
Lâm Vũ lão tổ tán dương thật khiến cho Lục Bình có xấu hổ, vội vàng khoát tay đáp:
- Trung Thổ đầm rồng hang hổ, làm gì đến phiên tiểu tử xưng Người thứ nhất, tiền bối thật quá khen rồi.
Tam Linh lần này cũng coi là gặp đại nạn. Mặc dù ngại với thân phận của bọn họ cũng không gặp phải sự ngược đãi của Ngũ Hành tông, nhưng ba người dù sao cũng vi phạm sự giao phó của Lục Bình mới có hậu quả như vậy. Lục Bình có lòng trách cứ một phen, khiến cho bọn họ có thêm một ít bài học. Nhưng Lục Linh Nhi sau khi nhìn thấy Lục Bình cũng đã ủy khuất chỉ còn dư lại nước mắt ràn rụa. Lục Bình đành phải vứt bỏ gương mặt lạnh lùng xuống, trở giọng an ủi một phen.
Nếu đã tìm được Tam Linh, Lục Bình muốn cáo từ đám người Lâm Vũ lão tổ, tuy nhiên hắn nhìn một chút sắc mặt của Lâm Vũ lão tổ, trầm ngâm một chút, hỏi:
- Tiền bối bị thương rất nặng, tựa hồ là thương càng thêm thương, liên đới bản nguyên đều phải chịu chút hao tổn đúng không?
Sắc mặt của Lâm Vũ lão tổ lộ ra một vẻ kinh ngạc. Bây giờ ông ta mặc dù thực lực không bằng hai ba phần mười, bị người nhìn trên người có thương tích không tính là việc khó, khó là bị người nhìn đúng trình độ nghiêm trọng của thương thế. Ông ta không ngờ Lục Bình lại có thể liếc thấy đúng thương thế trong cơ thể của mình.
Bản nguyên bị thương làm thần sắc của Lâm Vũ lão tổ hơi tối sầm lại, nhưng ông ta vẫn khẽ cười đáp:
- Không ngờ bị Lục tiểu hữu đã nhìn ra!
Lục Bình cũng nghiêm mặt nói:
- Xin thứ cho vãn bối nói thẳng, thương thế của tiền bối nếu không sớm liệu dưỡng khôi phục, thực lực của tiền bối tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí sợ rằng...
- Thậm chí sợ rằng ngày sau sẽ không tiến thêm tác nào nữa đúng không?
Lâm Vũ lão tổ cười một tiếng khổ sở, nói:
- Chính là bản nguyên không bị tổn thương, lão phu cũng sớm đã không có khả năng tiến hơn một bước.
Lục Bình ngẩn người, nhưng vẫn nói:
- Vãn bối thật hiểu rõ mấy dạng đan phương có thể liệu dưỡng Thuần Dương tu sĩ. Nếu tiền bối không có chuyện gì không ngại chờ hai ngày, đợi đến khi đó vãn bối vì tiền bối luyện chế.
Lần này chẳng những là Lâm Vũ lão tổ mặt lộ vẻ kinh ngạc, hai người Tần Vũ, Tân Cương cũng trợn to hai mắt. Có thể luyện chế đan dược trị liệu Thuần Dương tu sĩ, chí ít đó cũng đứng đầu luyện đan tông sư mới có thể làm được tới như vậy.
Lâm Vũ lão tổ sửng sờ một chút, nói:
- Không ngờ Lục tiểu hữu lại có thể còn là một vị luyện đan tông sư, lão phu đã thất kính rồi! Nhưng lão phu gần đây bị Tiêu Bạch Vũ lôi kéo, muốn đi Cửu Huyền lâu một chuyến, Sợ là có chút không nên trì hoãn.
- Cửu Huyền lâu?
Lục Bình sững sờ một chút, hỏi:
- Nơi đó ma la chẳng lẽ giải trừ rồi sao?
- Vậy cũng không hẳn, nhưng Cửu Huyền lâu bị vây hơn mười năm, đường đường chỗ của thánh địa, tu luyện giới hiển nhiên cũng không ngồi nhìn bất kể. Ma la tai ương rốt cuộc là tai nạn của toàn bộ tu luyện giới, nếu là có tiền lệ này, tu luyện giới càng thêm tán sa co lại, ngày sau chống lại ma la xâm lấn tổn thất sẽ lớn hơn.
Lục Bình nháy mắt một cái, không phải là hắn không nhận đồng Lâm Vũ lão tổ nói, chẳng qua là hắn cũng có nghe thấy chuyện của Chu Bát Tả phí phí dương dương truyền ở tu luyện giới gần đây. Hắn biết Lâm Vũ lão tố cũng là người tham dự cuộc chiến ở Lạc Tâm sơn, vì vậy hỏi:
- Chuyện Chu Bát Tả bỏ đồng minh một mình chạy trốn chẳng lẽ là giả sao?
Đối với Lục Bình mà nói, ngay trong lúc cứu viện Cửu Huyền Lâu gây ra chuyện như vậy tất nhiên sẽ rét lạnh lòng của tất cả tu sĩ, còn ai dám đi cứu giúp Cửu Huyền Lâu, nếu lại bị đám người Chu Bát Tả bán thì làm sao bây giờ?
Lâm Vũ lão tổ cười khổ đáp:
- Ngay trong lúc sinh tử tồn vong, người có lựa chọn ích kỷ như thế nào đều không quá đáng. Tây Môn Minh Vũ cùng Chu Bát Tả lúc ấy nếu là thay Vũ Văn Hiểu Thiên để được một kích của Thủy Linh Tử, khả năng lớn nhất chính là ba người đồng thời bị Thuần Dương Ngũ Tử cuốn lấy; mà Chu Bát Tả bỏ Tây Môn Minh Vũ một mình chạy trốn thật ra thì cũng đạo lý như vậy, thay vì cả hai đều chết, còn không bằng trốn đi một người.
Nhìn thấy sắc mặt của Lục Bình vẫn có chút thắc mắc, Lâm Vũ lão tổ tiếp tục nói:
- Thật ra thì vô luận là chúng ta còn là Trùng Thiên các, Vũ Văn thế gia cũng đều hiểu đạo lý này. Chẳng qua là hành động đó cuối cùng không được người ủng hộ, trước đó Vũ Văn thể gia cùng Trùng Thiên các cũng coi là có ăn ý. Chuyện này nhiều nhất chuyện lớn hóa nhỏ, nhiều nhất ngày sau mỗi người thấy không thoải mái. Nhưng hiện giờ, bị Ngũ Hành tông thọt phá tầng giấy mỏng đó, các phái vì mặt mũi của mỗi người, cũng không khỏi không có điều bày tỏ. Chẳng qua ma la tai ương cuối cùng là đại hại. Vũ Văn thế gia, Trùng Thiên các, Cửu Huyền lâu đều là đại phái cự tộc truyền thừa thời kỳ khai thiên, tự cũng không vì một vị Thuần Dương lại đánh sống đánh chết.
Lục Bình gật đầu một cái, cuối cùng đã hiểu ý của Lâm Vũ lão tổ, lại nghe ông ta nói:
- Tuy nhiên Chu Bát Tả lần này chịu sự chỉ trích của tu luyện giới. Những Chu Bát Tả cũng ngạnh khí, càng thêm là một người một ngựa vọt vào trong ma la đại quân vây khốn Cửu Huyền lâu mang ra thi thể của một con Thiên Ma, ngược lại lấy được khen ngợi của không ít người ở tu luyện giới.
Lục Bình lấy làm kinh hãi. Lục Bình biết được một con Thiên Ma ý vị như thế nào, loại tồn tại này bên cạnh bình thường đều có bảy tám đầu A Tu La bảo vệ, phải biết thường thường ba bốn đầu A Tu La liên thủ đều có thể chống lại cùng một vị Thuần Dương tu sĩ. Mà năm sáu đầu A Tu La đều có thể đánh một vị Thuần Dương ôm đầu trốn chui như chuột.
Mà bản thân Thiên Ma có bảy tám đầu A Tu La bảo vệ cũng có thực lực tương đương với Thuần Dương tu sĩ. Chu Bát Tả có thể tiến vào ma la đại quân trùng vây hơn nữa tuôn ra đã không dễ. Mà bà ta còn ở bên trong chém chết một con Thiên Ma, hoàn toàn có thể cũng coi là cửu tử nhất sanh, chỉ dựa vào điểm này đúng thật làm người ta khâm phục.
Lâm Vũ lão tổ ở bên cạnh lại nói:
- Lần này Cửu Huyền lâu có thể nói là phong vân hội tụ, theo Tiêu đạo hữu nói, chính là hải ngoại không ít môn phái cũng có tham dự. Lục tiểu hữu không ngại cũng đi xem một chút chứ?
Lần này Lục Bình có chút ý động, tu luyện cũng không phải là một vị khổ tu, quan trọng hơn chính là tách lấy sở trường của trăm nhà dùng làm của mình có lúc sự gặp gỡ trong du lịch cũng muốn hữu dụng nhiều hơn so với bế quan tu luyện. Huống chi nếu lúc này Cửu Huyền lâu thật là phong vân hội tụ, tất nhiên sẽ tụ tập người đại thần thông của toàn bộ tu luyện giới, nếu không đi gặp một phen, thật là sự tiếc nuối rất lớn.
Nghĩ tới đây, Lục Bình ngay sau đó cười đáp:
- Cũng tốt, đúng lúc văn bối có thể cùng tiền bối đồng hành, lúc rỗi rãnh luyện chế ra đan dược. Chuyện khác không dám nói, nhưng ít nhất có thể rút ngắn thật nhiều thời gian khôi phục của tiền bối.
- Như vậy lão phu lại phải thừa nhận với Lục tiểu hữu. Trước đây, lão phu may mắn kết giao Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ Tiêu đạo hữu. Tiêu đạo hữu đã từng có rất nhiều lời khen với tiểu hữu. Lần này đi tới, lão phu giới thiệu Tiêu đạo hữu cùng tiêu hữu biết nhau, nếu có thể được Tiêu đạo hữu chỉ điểm, thực lực của tiểu hữu tất tiến hơn một bước.
Bây giờ Lục Bình không muốn tham dự chuyện của Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người. Ít nhất khi thời điểm hắn không có tư cách ngồi ngang hàng với Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người chắc là sẽ không tham dự vào, vừa nghe vội vàng cười ha ha, đáp:
- Tiền bối hiện nay không thích hợp cùng người động thủ, ít nhất không thích hợp động thủ cùng người của thế quân lực địch.
Lâm Vũ lão tổ nhìn ra Lục Bình dường như có điều mẫu thuẫn với Tiêu Bạch Vũ, hiển nhiên xem ra hai người có thể đã sớm nhận biết. Chỉ có điều nhìn qua Lục Bình cũng không phải đắc tội Tiêu Bạch Vũ, sao cũng không muốn cùng tiếp cận? Phải biết Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ hôm nay như mặt trời ban trưa, được xưng đệ nhất Thuần Dương của tu luyện giới, lại là kiếm tu cao thủ, không biết có bao nhiêu người muốn được ông ta chỉ điểm mà không thể được. Vừa khéo Lục Bình cũng đối với cơ hội như thế này không hứng thú chút nào.
Lục Bình không nguyện bàn về Tiêu Bạch Vũ, vì vậy nói sang chuyện khác hướng Tần Vũ cùng Tân Cương sau lưng Lâm Vũ lão tổ hỏi:
- Hai vị Tần huynh sau này có dự tính gì không?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tần Vũ tuổi lớn một chút đáp:
- Bọn ta thân chịu môn phái truyền thừa nhờ cậy, tất nhiên muốn xây dựng lại Lạc Tâm phái. Nhưng bọn ta còn có một vị sư huynh lưu lạc bên ngoài. Vị sư huynh đó tu vi tư chất trên bọn ta xa. Trước khi tổ sư vẫn lạc đã từng dặn dò chúng ta tìm về sư huynh xây dựng lại môn phái. Trước đây, từng có lời đồn đại vị sư huynh đó đi hải ngoại, bọn ta dự định sau chuyện Cửu Huyền lâu sẽ chạy tới hải ngoại tìm kiếm Lôi sự huynh.
- Lôi sư huynh?
Trong lòng Lục Bình chợt động, hỏi:
- Hắn tên gọi là gì? Tại hạ chính là hải ngoại tu sĩ, có lẽ có thể giúp chút bận rộn gì không?
← Ch. 1257 | Ch. 1259 → |