← Ch.1259 | Ch.1261 → |
Nguyên vốn Lục Bình còn lo âu mình tu luyện "Bắc Hải Thính Đào quyết" cơ hồ đã có thể xác nhận tất nhiên là bốn mươi chín đạo nối thẳng trong Chân Linh truyền thừa do Khai Thiên Thất Tổ lưu lại. Giao đạo nhân lưu lại thủy mạch truyền thừa, nếu như vậy có khi nào cũng giống như hai cái thủy mạch kia vậy, xuất hiện hiện tượng công pháp của Lục Bình không cách nào luyện hóa giống như Thanh Minh Giang thủy mạch. Hay hoặc giả là chân nguyên sau khi luyện hóa cùng chân nguyên của Lục Bình vốn tu luyện xuất hiện trạng huống xung đột.
Nhưng mà tình huống như thế tựa hồ từ vừa mới bắt đầu đã không tồn tại. Hơn nữa theo Lục Bình kéo dài luyện hóa xâm nhập, chân nguyên do Thanh Minh Giang thủy mạch chuyển hóa mà thành hạo hạo đãng đãng lật lăn lộn cút, lấy Lục Bình hiện giờ pháp tướng trung kỳ tu vi đều có thể rõ ràng nhận ra được tu vi tự thân tăng trưởng rõ rệt.
Một tháng sau, không gian trước người Lục Bình rung chuyển một trận. Lục Bình đột nhiên mở mắt trong tu luyện, rồi sau đó ngón trỏ rạch một cái trước người. Một lối đi không gian hình vòng tròn nhất thời thành hình, một tờ truyền âm ngọc phù bắn ra từ trong lối đi, bị Lục Bình chưởng khống.
Nội dung ghi lại trong ngọc phù cũng làm Lục Bình có chút bất ngờ, chủ yếu là giới thiệu trước với Lục Bình đại khái tình cảnh Cửu Huyền lâu cùng với các môn các phái tu sĩ hội tụ càng ngày càng nhiều.
Chu Bát Tả có thể trốn ra từ trong Cửu Huyền lâu bị ma la đại quân vây quanh nước chảy không lọt hiển nhiên cũng có đường dây bí mật có thể cùng Cửu Huyền lâu liên lạc.
Dựa theo Cửu Huyền lâu nói, hiện nay Cửu Huyền lâu mặc dù vẫn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, nhưng cũng đã tổn thất thảm trọng, sáu vị Thuần Dương của Cửu Huyền lâu kể cả Chu Bát Tả bên trong đã bị bỏ mình hai vị. Cộng thêm hiện nay bởi vì Chu Bát Tả chém chết Thiên Ma mà trọng thương trong người mất đi sức tái chiến, bốn vị Thuần Dương còn sót lại của Cửu Huyền lâu cũng lên hai vị.
Pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ cũng bỏ mình mười ba mười bốn người, còn dư lại cơ hồ cũng người người mang thương. Về phần những pháp tướng sơ trung kỳ tu sĩ khác cùng vớ đoán đan kỳ tu sĩ tổn thất vậy thì càng đếm không hết.
Tổn thất thảm trọng như vậy đối với một nhà thánh địa mà nói cũng khó có thể thừa nhận. Trong này có lẽ có những lời khoa trương của Chu Bát Tả, nhưng ít ra hai vị Thuần Dương vẫn lạc cũng tuyệt đối là thật. Có thể nói Cửu Huyền lâu thật là đã đến thời điểm không thể chần chờ được nữa rồi.
Sau khi Lục Bình xem hơi lộ ra một tia vui vẻ giễu cợt. Cửu Huyền lâu tổn thất thảm trọng không giả, nhưng nếu là đã đến thời khác nguy cấp không thể chần chờ đó cũng lừa dối một ít tu sĩ tầng dưới không rõ chân tướng mà thôi.
Tài lực của Lục Đại Thánh Địa lẽ nào lại đơn giản như vậy sao?
Mấy ngày nay Lục Bình trao đổi với Lâm Vũ lão tổ có thể từ trong ám hiệu ngôn ngữ của ông ta biết được, Lục Đại Thánh Địa cũng không phải là đơn giản như ngoài mặt, suy nghĩ một chút Càn Khôn Bảo Đỉnh của Ngũ Hành tông. Đây chính là một trong Khai Thiên Lục Đại Thần Khí, Cửu Huyền lâu đều là thánh địa, chẳng lẽ cũng chưa có chí bảo có thể sánh ngang nó sao?
Lại có Thuần Dương Ngũ Tử có thể không cố kỵ chút nào mang Càn Khôn Bảo Đỉnh bảo vật trấn phái như vậy từ trong Ngũ Hành tông ra ngoài, chẳng lẽ không sợ có người cướp đi bảo đỉnh hay hoặc giả là có người vào dọn sạch hang ổ của bọn họ sao? Hoặc là dứt khoát bọn họ căn bản cũng không sợ, bởi vì trong Ngũ Hành tông còn có sự tồn tại có thể trấn được chân. Sự tồn tại như vậy sẽ là cái gì? Ở Cửu Huyền lâu có sự tồn tại như vậy không?
Sự tồn tại của Lục Đại Thánh Địa cũng có thể trực tiếp truy tố đến thời kỳ khai thiên. Bọn họ rốt cuộc ẩn giấu bao nhiều lá bài tẩy không vì người chế, có tài lực khổng lồ bực nào, chôn cất bao nhiêu bí mật không bị người biết, trừ bản thân bọn họ ra không người có thể biết được.
Cũng chỉ có vào lúc chân chính nguy cấp, những đồ ẩn giấu có lẽ mới có cơ hội bất đắc dĩ lộ ra một góc băng sơn như vậy.
Mà lần này vì có thể hấp dẫn thiên hạ tu chân hội chiến Cửu Huyền lâu, cũng khiến cho Lục Bình biết một bí mật ngoài ý. Đó chính là Lục Đại Thánh Địa tựa hồ còn chưởng khống một chỗ cực kỳ bí mật. Mà chỗ cực kỳ bí mật đó 2vốn ở tu luyện giới Lục Đại Thánh Địa. Trong mắt của đại hình môn phái cùng với Thuần Dương tu sĩ tiêu dao cũng không coi là bí mật, chẳng qua là lấy tầng thứ của Lục ở Bình cùng Chân Linh phái hiển nhiên không có tư cách biết được. Mà bọn họ bây giờ dự định đem điều bí mật này công bố với mọi người, hơn nữa làm phần thưởng khi tham dự đại chiến cùng Cửu Huyền lâu.
Nghe nói đây là kết quả mà sau khi Chu Bát Tả đề nghị, đám người Tiêu Bạch Vũ, Thất Phiến lão tổ cùng với Lâm Vũ lão tổ hết sức tranh thủ. Mà Thuần Dương tu sĩ tới từ Ngũ Đại Thánh Địa khác hiển nhiên cũng không đồng ý. Trên thực tế nếu không phải Cửu Huyền lâu lúc này gặp nguy cơ, Chu Bát Tả cũng không vứt đi những Ngũ Đại Thánh Địa khác mà cùng đám người Tiêu Bạch Vũ đứng chung một chỗ.
Lục Đại Thánh Địa có thể từ khai thiên đứng vững vàng đến nay, giữa bọn họ có tranh đấu, có tính toán, có cừu oán đó là mọi người đều biết. Nhưng nếu nói giữa bọn họ không ăn ý, không hợp tác, không đồng minh, vậy càng thêm lời nói vô căn cứ. Thời điểm đối mặt có người khiêu khích địa vị của Lục Đại Thánh Địa, bọn họ sẽ càng thêm đoàn kết nhất trí so với lúc nào hết.
Mà Tiêu Bạch Vũ hết sức mời Lâm Vũ lão tổ tới, thời điểm này khiến cho Lục Bình suy nghĩ ra một ít thứ. Tiêu Bạch Vũ quyết tâm muốn cùng Lục Đại Thánh Địa đứng ở phía đối lập. Nếu muốn khiến cho Lục Đại Thánh Địa một xâu cường thế có điều nhượng bộ, ông ta có thể làm thì chỉ có đại hình tông môn thực lực của Thuần Dương tu sĩ cùng thời bọn họ ví dụ như Thất Phiến lão tổ, Phùng Lục, Vũ Văn Hiểu Thiên Thuần Dương tu sĩ như thế này, còn có chính là Lâm Vũ lão tổ đại diện cho tu sĩ có thân phận tán tu như vậy.
Nhưng trên thực tế ông ta cũng tìm được một thời cơ tốt, dưới tình huống Cửu Huyền lâu gặp ma la đại quân vây khốn, cũng không phải Chu Bát Tả không thể không đứng ở một bên của ông ta. Cứ như vậy đồng minh của Lục Đại Thánh Địa cũng không thể không gặp phải tan vỡ.
Một tháng sau, Lục Bình xuất quan, lúc này bên ngoài Cửu Huyền sơn đã có càng ngày càng nhiều tu sĩ bắt đầu hội tụ. Chỉ có vào lúc này mới có thể khiến cho Lục Bình càng thêm cảm nhận trực quan Trung Thổ tu luyện giới loại môn phái dày đặc đó, tu sĩ nhiều vô số kể như phồn hoa vậy.
Những tu sĩ này từ các nơi của Trung Thổ thậm chí từ hải ngoại chạy tới tụ tập chung một chỗ. Có môn phái lấy môn phái chiếm cứ một khối địa thế tốt hơn, nhưng lấy ra chiêu bài của nhà mình, kẻ không môn phái thì có chỗ ẩn thân riêng. Nhưng bên ngoài Cửu Huyền sơn lúc này lại là tự phát tạo thành một tòa phường thị quy mô khổng lồ. Cửu Huyền lâu vây chặn ma la cuộc chiến đã không thể tránh khỏi, trước khi đại chiến dĩ nhiên là thời cơ tốt nhất làm ăn.
Lục Bình tùy ý bơi lội trong phường thị, đồng thời cũng tra xét tình cảnh trong phường thị. Trong lòng của hắn thầm tự than thở Trung Thổ quả thật chính là thiên đường của tu luyện giới, ngàn năm linh thảo, thông linh pháp bảo cũng có thể đặt giao dịch lộ thiên, hơn nữa nhìn trên số lượng còn cực kỳ không ít.
Lục Bình thậm chí còn thấy một tên đoán đan sơ kỳ tu sĩ bày ra một cái trung cấp luyện đan lô muốn đổi một ít thứ gì.
Điều này nếu là ở Bắc Hải, chỉ là một đoán đan sơ kỳ tu sĩ làm gì dám làm như thế, trở ra phường thì chỉ sợ cũng phải bị người giết người cướp bảo.
Cách đó không xa, hai huynh đệ Tần Vũ, Tần Cương nhìn thấy Lục Bình xuất hiện vội vàng chạy tới. Hai người mặc dù đều là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhưng bọn họ tự mình biết chuyện của mình. Thực lực của bọn họ trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đều chỉ có thể coi là bình thường. Trước mặt Lục Bình pháp tướng trung kỳ tu sĩ ngay cả pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ đều giết được chút nào không hàm hồ cũng không dám có chút chỗ bất kính. Đây cũng đều là được Lâm Vũ lão tổ dặn dò qua bọn họ trước.
- Ra mắt Lục huynh, lần này cần Lục huynh chiếu ứng nhiều hơn rồi.
Lục Bình cười gật đầu, đáp:
- Nói hay lắm, tuy nhiên bây giờ hai vị phải tạm thời gia nhập Chân Linh phái nhất phương của ta. Vậy thì không thể so với tại hạ một người tiêu dao, vô luận như thế nào cũng phải ở chỗ này tự làm rõ danh hiệu của mình lên.
← Ch. 1259 | Ch. 1261 → |