← Ch.1303 | Ch.1305 → |
Bạn Sinh Linh Bảo trong tay A Tu La ngay cả không đủ chân chính ba kiếp Thuần Dương linh bảo nhưng cũng mạnh quá nhiều nếu so với Nhị kiếp linh bảo. Tuy nhiên dù vậy, dưới vô thượng kiếm thuật thần thông do Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người dung hợp không ngờ lại suýt nữa sẽ bị cắn nát rồi.
Lục Bình âm thầm kinh hãi, đệ nhất thiên hạ kiếm phái này quả thật không phải là cho không. Kiếm thuật thần thông bực này nếu là đổi thành Lục Bình tới đón, trừ tế lên Thuần Dương linh bảo dưỡng Đoạn ra dường như cũng không có phương pháp khác.
Trong lòng Lục Bình mặc dù tâm triều mênh mông đối với uy năng của kiếm thuật bực này, nhưng trong tay cũng không dám chậm trễ chút nào. Hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm liên thủ làm bị thương nặng A Tu La, cơ hội như thế này không thể bỏ qua. Nếu không một khi A Tu La xoay người muốn chạy trốn cũng không dễ dàng giữ lại.
Chân Linh Chi Kiếm một thân chiến minh. Vô số bóng kiếm tách ra từ trên người Mạc Ly, giống như thực nhân ngư ngửi thấy máu tanh trong nước, đầy rẫy nổi ủng cả lên. Dưới đại thần thông "Sấm Thủy Kiếm Quyết" vây khốn, A Tu La muốn chạy trốn hoàn toàn bị hạn chế.
Lục Bình xuất thủ đủ kịp thời, hoàn toàn không cho A Tu La lấy cơ hội thở dốc dưới Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người đả kích. Trong tiếng gầm gừ điên cuồng, chỉ truyền tới từng tiếng vang vỡ rách giòn giã. Dưới sự giảo sát của Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly, Bạn Sinh Linh Bảo sớm đã bị vết thương thật mệt mỏi rốt cục không chịu nổi sức ép, hoàn toàn biến thành một đống mảnh vụn.
A Tu La không có Bạn Sinh Linh Bảo, thật ra thì lực giỏi lắm bất quá là tương đương cùng một vị đại tu sĩ tư thâm mà thôi, làm sao có thể là đối thủ với đám bốn người Lục Bình.
Vào chớp mắt Bạn Sinh Linh Bảo của A Tu La vỡ vụn nó đã phát giác được tình cảnh tự thân, một tay đẩy một cái. Bạn Sinh Linh Bảo vỡ vụn tuôn ra giống như mưa hoa rơi đầy trời vậy, cứng rắn trên sấm thủy kiếm quang của Lục Bình đụng ra một cái lỗ thủng to. Không chờ Lục Bình tới kịp che giấu sơ hở đó, A Tu La đã phá vòng vây ra từ trong kiếm quang bao phủ.
Nhưng mà khoảnh khắc A Tu La vọt ra khỏi kiếm quang bao phủ thở phào phào nhẹ nhõm, một thanh đoản kiếm đã phá vỡ hư không ghim thắng tới mặt của nó.
A Tu La cả kinh thất sắc, không thể không giơ bàn tay lên ngăn trở. Nó bất chấp cảm thụ sự đau nhức khi bàn tay bị đâm thủng qua, A Tu La rút người ra muốn hóa thành một đạo độn quang, không ngờ độn quang không đợi vọt lên cao lại như một con đại xà bị chém trúng thất thốn, từ giữa lưng chừng trời sôi trào ngã xuống đất.
A Tu La bị ném rơi từ giữa lưng chừng trời, xoay người lại điểm một cái về phía sau mình. Một đạo điểm sáng màu vàng giữa không trung phát ra tiếng "xì xì" xuyên thấu hư không. Lục Bình vào lúc đó bất ngờ xuất thủ đẩy một cái trước khi không. Ân Thiên Sở lảo đảo ra từ trong hư không. Điểm sáng màu vàng đó nguyên vốn đi về phía ngực của gã trực tiếp xuyên thủng qua bờ vai của gã. May là Ân Thiên Sở mặt lạnh lùng vạn năm không đổi cũng không khỏi không bị đau nhức vặn vẹo.
Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm thời điểm này đã bị vô thượng thần thông từ lúc trước dung hợp làm hao tổn cực lớn đang tạm thời khôi phục như cũ. Hai người cướp tiến lên muốn hoàn toàn chém chết con A Tu La này, lại thấy không biết lúc nào một thanh đoản thứ cả kinh đâm vào trong ngực của A Tu La. Thân thể A Tu La từ giữa không trung vẫn lạc đã bắt đầu chậm rãi tan vỡ hóa thành một đoàn linh khí nồng đặc huy tán giữa không trung.
Sắc mặt của Ân Thiên Sở không ngừng biến đổi, khí tức quanh thân phập phồng không chừng. Lục Bình tiến lên phía trước hỏi:
- Sao rồi?
Ân Thiên Sở nhìn Lục Bình một cái cũng không mở miệng ra nói chuyện. Lục Bình vỗ một chưởng về hậu tâm của Ân Thiên Sở. Một cổ chân nguyên hùng hậu đến cực hạn giống như triều cường lên đến cực đại rồi sau đó nước biển rót vào dòng sông tràn vào trong huyết mạch của Ân Thiên Sở. Một đường ôm thốc lấy bản nguyên tinh hoa tự thân của Ân Thiên Sở đi thẳng tới vết thương bị xuyên thủng trên bả vai.
Phốc xuy!
Một đạo máu tươi lóe ra điểm sáng màu vàng chia nhau bắn ra từ hai bên vết thương ở bả vai bị xuyên thủng của Ân Thiên Sở. Sắc mặt của Ân Thiên Sở nhất thời trắng nhợt, nhưng thần sắc lại buông lỏng xuống rất nhiều.
Ân Thiên Sở hít một hơi thật sâu, trong cơ thể công quyết vận hành chân nguyên lưu chuyển. Sắc mặt tái nhợt thoáng mang một tia đỏ thắm, đưa tay một chiêu, linh bảo Thái Huyên Chi Thứ cũng hoàn toàn quay về vào trong bàn tay, rồi sau đó gã gật đầu một cái về phía Lục Bình.
Sắc mặt của Tô Cẩm vẫn mang một tia vội vã, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, kính xin hai vị giúp bọn ta một cánh tay lực, làm hết sức tiếp ứng bản phái tu sĩ trở về trong doanh trại.
Lục Bình cùng Ân Thiên Sở gật đầu một cái, cũng không chờ Tô Cẩm mở miệng cảm ơn, một tiếng nổ ầm ầm cùng với một tiếng rống sợ hãi có thể đâm rách màng nhĩ truyền tới phía sau. Tiếp theo chính là linh khí ba lãng to lớn gào thét mà qua. Sắc mặt của Tô Câm lập tức trở nên trắng bệch. Tạ Thiên Dương thì hai mặt đầy máu, một tiếng trống giận chính là trường kiểm xông ra.
Tô Cẩm tựa hồ đã sớm ngờ tới Tạ Thiên Dương sẽ như vậy, đưa tay gắt gao níu lại Tạ Thiên Dương, cả người sanh sanh giữa không trung bị hắn kéo được hơn mười trượng.
- Buông ra! Buông ra!
- Lão Lục, sư thúc tổ đã chết rồi! Ông ta chết rồi! Bây giờ người qua chỗ ông ta vẫn lạc còn có ý nghĩa gì?
Lục Bình tiến lên cũng kéo lại Tạ Thiên Dương, nói:
- Tạ huynh, Thiên Ma đã bị quý phái tiền bối tự bạo gây thương tích, nhưng thực lực vẫn còn, chung quanh còn có nhóm lớn ma la cao cấp vòng quanh. Chúng ta không phải là đối thủ, hiện tại chỉ có thể lui, làm hết sức giữ được tính mạng cho quý phái tu sĩ!
Lục Bình vừa dứt lời, lập tức nghe đến thanh âm bị sảng của Mạnh Học Nghĩa lão tổ truyền tới trước đó:
- Người của Tử Dương Cung, lui, tất cả mọi người đều lui!
Ánh mắt của Tạ Thiên Dương rốt cục khôi phục thanh minh, nhìn thấy Lục Bình cùng Tô Cẩm vẫn kéo gắt gao mình lại, đột nhiên hét lớn một tiếng. Thân thể liên tiếp lập lòe giữa không trung, người đã tiến vào đến trong ma la đại quân hơn trăm trượng bên ngoài, bất quá nhìn dáng vẻ lại xông tới chiến đoàn không ngừng truyền tới tiếng va chạm liên tiếp ở phụ cận doanh trại.
Tô Cẩm cùng Lục Bình chia ra xuất thủ, bắt đầu cứu viện những Tử Dương cung tu sĩ bị ma la đại quân vây khốn. Ân Thiên Sở bởi vì thương thế trên bả vai, cũng không đơn độc xuất thủ, mà vẫn theo sau lưng Lục Bình. Thỉnh thoảng gã mua được món hời, chém chết những ma la bị thế công của ở Lục Bình bức bách không rảnh lo cho kẻ khác.
Lục Bình đi cứu người. Chân Linh Chi Kiếm hóa thành từng tầng một sóng lớn duy trì sự chèn ép mạnh mẽ, đánh tan ma la đại quân ngăn trở. Nhưng vì cướp lấy thời gian nên cũng không cố ý đánh chết những ma la bị đánh tan. Lúc này ẩn độn bên người Lục Bình, Ân Thiên Sở lô hỏa thuần thanh tinh tu một bộ Vô Hình Kiếm Quyết dĩ nhiên là có càng nhiều cơ hội thuận tay đánh chết những ma la đại bại đó.
Nhưng trong lúc Lục Bình khó khăn lắm cứu ra Tử Dương cung tu sĩ thứ hai bị vây, một tiếng huýt gió truyền tới. Nửa bên giữa thiên không bị ánh sáng màu đỏ quất che lấp, Tử Dương cung tu sĩ được Lục Bình cứu khuôn mặt đờ đẫn, trong miệng chẳng qua là không có ý thức tự lẩm bẩm:
- Xong rồi, doanh trại hộ trận bị đánh nát rồi! Ma la đại quân đã công vào trong doanh trại, làm sao có thể có Thiên Ma xuất hiện? Thiên Ma từ đầu xuất hiện chứ?
Lục Bình nhíu mày một cái, nhìn ma la đại quân bốn phía chậm rãi đem bản thân bao vây nhưng thủy chung không dám tiến lên vây công. Một khi có ma la cao cấp đến, Lục Bình không mảy may hoài nghi những ma la đại quân đó sẽ xông tới như thủy triều vậy, nhóm người mình cũng tất sẽ lâm vào trong vây khốn nặng nề.
- Không được, ta muốn đánh giết trở về!
Đỉnh đầu của Tử Dương cung tu sĩ tế lên một khối pháp bảo hình bán nguyệt. Từng đạo một điện quang màu tím lập lòe, tiến về phương hướng chỗ doanh trại một lần nữa sát nhập vào trong trùng vây của la la.
Tên Tử Dương cung tu sĩ đó không ngờ lại không tế lên phi kiếm hiếm thấy, hiển nhiên cũng không phải là kiếm tu, hơn nữa tu luyện càng thêm là Lôi Thuật Thần Thông ít có. Lục Bình cũng không xuất thủ ngăn trở, doanh trại nếu như đã bị đánh phá, lấy thực lực hôm nay của ma la đại quân, Tử Dương Cung đại bại đã thành định cục. Lúc này chiến trường đã hoàn toàn lâm vào hỗn chiến, từ đầu phá vòng vây đối với Lục Bình mà nói đều giống nhau. Chỉ cần không bị Thiên Ma, A Tu La chú ý tới, không bị đại lượng ma la cao cấp đeo bám, Lục Bình không sợ ma la vây công, huống chi Lục Bình không chỉ có một mình. Mặc dù Ân Thiên Sở bị thương, nhưng thực lực vẫn còn, dưới hai người liên thủ cũng không quan tâm ma la đại quân tiêu trừ.
Kế sau Chân Linh phái trú địa đại chiến cùng với Nam Hải Phù Chú môn trú địa đại chiến nhân tộc tu sĩ đại hoạch toàn thắng. Trên chiến trường Cửu Huyền lâu lần nữa truyền đến tin tức chấn động toàn bộ tu luyện giới.
Chiến trường của Vũ Văn thế gia trấn thủ truyền tới tin thắng trận lớn. Ma la đại quân tấn công Vũ Văn thế gia trú địa bị Vũ Văn thế gia đột nhiên phát động đòn đánh úp tan rã hoàn toàn.
Trong hỗn loạn ngày đó, một con Thiên Ma bị Vũ Văn thế gia Thuần Dương tu sĩ Vũ Văn Lăng Thiên cùng với Lăng Vân Cốc Thuần Dương tu sĩ Phù Linh Tử tới tương trợ liên thủ chém chết. Bốn con A Tu La một con bị Vũ Văn thế gia đại tu sĩ liên thủ vây giết. Một con dưới sự trợ giúp của gia tộc tu sĩ bị Vũ Văn Phi Tường thành công đánh chết. Còn có một con sau khi bị Vũ Văn Lăng Thiên lão tổ xuất thủ đánh cho bị thương cùng một con A Tu La khác dẫn một phần ba ma la đại quân còn sót lại một đường đại bại chạy thục mạng. Vũ Văn thế gia đại hoạch toàn thắng.
Mà duy nhất làm Vũ Văn thế gia cảm thấy kỳ hoặc chính là, nguyên vốn ma la đại quân tấn công Vũ Văn thế gia là do hai con Thiên Ma bốn con A Tu La dẫn dắt. Mà ngày đó Vũ Văn thế gia xuất thủ đánh lén, trong ma la đại quân lại chỉ có một con Thiên Ma cùng với ba con A Tu La trú thủ.
Nguyên vốn Vũ Văn thế gia lần này đánh lén chỉ là muốn đả kích ma la đại quân phách lối khí diễm, không ngờ trong ma la đại quân cũng xuất hiện biến cố như thế này. Vì vậy hai vị Thuần Dương tu sĩ Vũ Văn Lăng Thiên lão tổ cùng với Phù Linh Tử lão tổ quyết định thật nhanh, cuộc chiến đánh lén biến thành Vũ Văn thế gia toàn diện phản kích. Mặc dù Vũ Văn thế gia trong trận chiến cũng bỏ ra giá cao là hai vị đại tu sĩ cùng với mấy vị pháp tướng tu sĩ vẫn lạc, nhưng chiến quả của họ so ra cũng đủ huy hoàng.
Vũ Văn thế gia lần này đại hoạch toàn thắng mặc dù có tất cả không hiểu, nhưng khoảng chừng nửa ngày sau, một tin tức khác truyền tới chấn động tu luyện giới, đồng thời cũng khiến cho tất cả nghi vấn đó có giải thích rõ ràng.
Trong khi Vũ Văn thế gia phát động đánh bất ngờ với ma la đại quân, ma la đại quân tấn công một đường khác vào sơn khẩu trú địa đóng ở Tử Dương cung cũng chia ra ba đường phát động công kích về phía Tử Dương cung trú địa cùng với hai nơi doanh trại.
Trong lúc Tử Dương cung tu sĩ ra sức ngăn cản, thời điểm song phương đánh giết khó phân thắng bại, trong ma la đại quân tấn công doanh trại phía tây đột nhiên tuôn ra một con Thiên Ma cùng với một con A Tu La.
Một con Thiên Ma cùng với một con A Tu La xuất hiện làm Tử Dương Cung trên dưới ứng phó không kịp. Tử Dương cung ba vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ đóng ở doanh bàn phía tây trước sau tự bạo vẫn lạc. Nhưng doanh trại vẫn bị ma la đại quân công chiếm.
Sau khi ma la đại quân thừa dịp chụp giết, tu sĩ còn dư lại của Tử Dương cung mặc dù dưới sơn khấu trú địa phái ra viện thủ tiếp ứng thành công rút lui trở về trong nơi đóng quân, nhưng Tử Dương cung trận chiến này cũng tổn thất thảm trọng. Ba vị đại tu sĩ vẫn lạc không nói, pháp tướng trung kỳ tu sĩ đời thứ ba đích truyền cũng bỏ mình hai, còn lại pháp tướng sơ trung kỳ tu sĩ tổn thất càng thêm đạt tới bảy tám người.
← Ch. 1303 | Ch. 1305 → |