← Ch.1333 | Ch.1335 → |
Các phái tu sĩ phía bên ngoài vây công ma la đại quân cũng không phải người ngu. Họ thấy được ngay từ lần đầu tiên Thất Vũ Phiến có uy lực mạnh mẽ cùng với cơ hồ sự công kích địch ta chẳng phân biệt được, những tu sĩ đó khó tránh khỏi sẽ cảm thấy chán ghét với loại cách làm bá đạo của Cửu Huyền lâu.
Mặc dù người tồn tại ngự sử Thất Vũ Phiến thời điểm thi triển khai thiên thần thông đã từng lấy đại thần thông đi trước thông báo tu sĩ của các phái lui ra ngoài năm mươi dặm. Nhưng trên thực tế khoảng cách năm mươi dặm nhiều nhất giữ vững bất quá chỉ là một khoảng cách sẽ không bị Thất Vũ Phiến quạt chết thôi. Huống chi khoảng cách giữa thời gian thông báo lại ngắn ngủi như vậy cho tới không ít tu sĩ dưới ma la đại quân phiền nhiễu cũng khó khăn lắm trốn ra năm ngoài mười dặm.
Khoảng cách năm mươi dặm tuy nói sẽ không chết, nhưng lại có thể sẽ bị Thất Vũ Phiến gây thương tích. Còn nếu là lúc này còn có ma la giống vậy rời khỏi khoảng cách năm mươi dặm mà sống sót, đó không phải là thời điểm phải chết sao!
Sau khi phía tây của Cửu Huyền lâu đột nhiên bị xuất hiện sự tồn tại vượt qua Thiên Ma phá vỡ hộ trận, ma la đại quân bắt đầu xông vào môn phái trú địa. Sự tồn tại ngự sử Thất Vũ Phiến hiển nhiên nóng lòng tiêu diệt ma la đại quân phía tây, giảm bớt áp lực mà Cửu Huyền lâu đối mặt. Bắt đầu đưa Thất Vũ Phiến quạt về phía tây của Cửu Huyền lâu, những tu sĩ đại chiến trong bầy ma la cùng với trước đó trốn ra được từ trong bầy ma la ở phía bắc và phía đông không nói hai lời lập tức thông qua lỗ hổng do ma la mở ra xông vào trong môn phái trú địa.
Có những người này dẫn đầu, lại có trước đây Tiêu Bạch Vũ cùng với Thất Phiến lão tổ xông vào trong đó làm gương, không ít tu sĩ đi theo phía sau bọn họ tiến vào trong Cửu Huyền lâu trú địa.
Một lần kiếp nạn này của Cửu Huyền lâu tựa hồ đã không hề chỉ là ma la đại quân nữa, nhưng cứ vào lúc nơi này nguy cơ lại không phát tác được, chỉ có thể đem hàm răng bị đánh rớt nuốt vào trong bụng.
Chỗ lối đi không gian bám vào trên Trường Sinh Động Thiên, Thanh Hồ gật đầu một cái với Lục Bình. Đạo Thiên Thần Phủ hướng nước xoáy bổ một cái tới lối đi. Lục Bình nhân cơ hội tung người nhảy vào nước xoáy trong chớp mắt biến mất không thấy.
- Người nào dám can đảm xông vào Cửu Huyền lâu Trường Sinh Động Thiên!
Chân của Lục Bình mới vừa rơi xuống đất, một đạo âm thanh trong trẻo truyền tới từ giữa lưng chừng trời. Một con Mộc Loan điểu to lớn đã nhào xuống từ giữa lưng chừng trời. Nhưng mà sau khi nó thấy rõ ràng người xuất hiện từ lối đi không gian là Lục Bình, con Mộc Loạn lập tức thu liễm lực đạo trong quá trình lao xuống.
- Hả, sao chính là ngươi, sao người lại tới đây?
Lục Bình ngẩng đầu nhìn nhất thời cười đáp:
- Vốn là Loan Thanh tiền bối, tiền bối có biết hôm nay tình cảnh bên ngoài Trường Sinh Động Thiên ra sao không?
Đang nói chuyện, Thanh Hồ, Lưu Thiên Viễn cùng với Ân Thiên Sở trước sau từ cửa vào không gian tiến vào Trường Sinh Động Thiên Thanh Hồ cũng đã đành, dù sao đã từng tới một lần. Còn Lưu Thiên Viễn cùng với Ân Thiên Sở sau khi tiến vào bên trong có vẻ mắt nhìn không kịp thở. Động thiên không gian khổng lồ như vậy, chính là hai nơi không gian pháp bảo Chân Linh Động Thiên cùng với Ngọc Quật Động Thiên lớn nhất của Chân Linh phái cũng hoàn toàn bì không kịp.
Sau đó ánh mắt của hai người nhìn về phía con Mộc Loan yêu tu tu vi đạt tới pháp tướng trung kỳ đang cùng nói chuyện với Lục Bình.
- Các ngươi thừa dịp Cửu Huyền lâu ngăn cản ma la tai ương tiến vào đúng không? Trước đó ta từng nghe Cửu Huyền lâu tu sĩ nói đến Cửu Huyễn lâu gặp ma la tai ương, nhưng ta thấy Cửu Huyền lâu tu sĩ đối với ma la tai ương cũng không thèm để ý. Hơn nữa mấy ngày trước cũng nghe đến tin tức, nghe nói Cửu Huyền lâu chiến thắng đang trước mắt rồi.
Lục Bình cười nói:
- Đúng là sẽ như thế, nhưng mà điều mấy ngày này tiền bối có từng phát hiện có chỗ nào kỳ hoặc không?
Lục Bình hỏi thăm cũng làm Loan Thanh sửng sốt, bất quá một giọng nói khác vang lên từ phía sau ông ta, nói:
- Đích thật có chỗ có chút kỳ hoặc, Thanh đệ mấy ngày nay có từng thấy người của Cửu Huyền lâu dò xét bên trong động thiên không?
Lục Bình xoay người nhìn, cũng là Mộc Loan nhất tộc một vị pháp tướng trung kỳ yêu tu khác tên là Loan Tu chạy tới. Ông ta nhìn thấy hai người Lục Bình khẽ vuốt cằm lên tiếng chào hỏi, Loan Thanh nghe vậy suy nghĩ một chút, nói:
- Đúng thật là không có!
Loạn Tu gật đầu một cái, nói:
- Mấy ngày nay ta phát hiện có chút dị thường. Ta mới vừa đi tới chỗ đóng quân của Cửu Huyền lâu tu sĩ trong động thiên, phát hiện mấy vị tu sĩ đóng ở nơi đó một người cũng không thấy.
- Một người cũng không thấy sao?
Loan Thanh kinh ngạc hỏi:
- Nói như vậy Cửu Huyền lâu thật đúng là đụng phải phiền toái sao?
Hai người nhìn về phía Lục Bình, hắn nhún vai một cái, đáp:
- Cửu Huyền lâu bị ma la đại quân phá vỡ hộ phái đại trận, hôm nay toàn thể Cửu Huyền lâu sợ rằng đã lọt vào trong loạn chiến.
- Không thể nào!
Hai con Mộc Loan cơ hồ đều kêu lên, nói:
- Cửu Huyền lâu chính là tu luyện giới thánh địa, truyền thừa tới Thất Tổ Khai Thiên lúc, đời đời đại đại có tu sĩ truyền thừa đạo thống thành tựu Chân Linh trấn thủ tông môn, cớ gì có thể bị đánh vỡ hộ phái đại trận chứ?
Lục Bình tuy rằng đã sớm hoài nghi những thánh địa tông môn có sự tồn tại vượt qua Thuần Dương, nhưng khi chân chân thiết thiết từ trong miệng Mộc Loan biết được lại lịch của Cửu Huyền lâu vẫn làm trong lòng hắn tràn đầy chấn động. Huống chi Cửu Huyền lâu thành tựu Chân Linh tu sĩ tựa hồ chưa từng đoạn tuyệt qua, điều này coi như càng thêm làm người ta khó có thể tin!
Tuy nhiên lúc này cũng không phải là thời điểm Lục Bình nghiêm túc hỏi thăm những tin tức đó. Lục Bình đại khái nói sơ qua một lần về quá trình Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận bị đánh phá cho hai người họ. Trên mặt của hai người đều thần sắc kinh nghi bất định.
Loan Tu lấy lại bình tĩnh, hỏi:
- Lục đạo hữu đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn cướp đoạt Trường Sinh Động Thiên sao?
Không chờ Lục Bình trả lời, một bên Loan Thanh nói tiếp:
- Nếu mấy vị đạo hữu đánh chú ý này, bọn ta xin khuyên chư vị tốt hơn hết nên từ bỏ. Xem như hôm nay Cửu Huyền lâu tu sĩ không có trong động thiên, nhưng các ngươi chỉ cần cố gắng cướp đoạt sẽ bị Cửu Huyền lầu phát hiện. Trường Sinh Động Thiên chính là một trong truyền thừa chi địa trọng yếu nhất của Cửu Huyền lâu. Huống chi bọn ta đều đã bị gieo thần niệm cấm chế, sống chết đều giữa một ý niệm của Cửu Huyền lâu. Cho nên các ngươi nếu muốn đánh chủ ý động thiên này, trừ phi các ngươi đánh chết toàn bộ bọn ta.
Loan Tu thở dài một cái, nói:
- Đây cũng là nguyên nhân Cửu Huyền lâu yên tâm rút lui toàn bộ tu sĩ đóng ở động thiên đi ngăn cản ma la tiến công. Vì giữ được tánh mạng của bọn ta, bọn ta không thể không ngăn trở hết thảy người cố gắng cướp đoạt Trường Sinh Động Thiên Lục tiểu hữu, các ngươi hãy vì vậy mà thối lui đi. Hảo ý của người chúng ta tâm lĩnh, xin thứ cho chúng ta không thể ra sức!
Lục Bình có chút buồn cười hỏi:
- Ai nói chúng ta muốn cướp đoạt Trường Sinh Động Thiên chứ?
Lần này chẳng những Loan Thanh, Loan Tu thở phào nhẹ nhõm, chính là đám người Ân Thiên Sở cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng suy nghĩ một chút cũng phải, một khi bọn họ động thủ cướp đoạt Trường Sinh Động Thiên, thế tất sẽ bị Cửu Huyền lâu tu sĩ phát hiện, không nói bọn họ có thể thành công cướp đoạt hay không, coi như thành công, Chân Linh phái cũng không có thực lực có thể chống đỡ một động thiên pháp bảo.
- Vậy các ngươi lần này đi vào là muốn hái linh thảo bên trong động thiên sao? Điều này sợ rằng cũng không được, nếu bọn người hái một ít linh thảo lưa thưa đây cũng đã đành, chỉ khi nào các ngươi hái với quy mô lớn, chuyện sau tất nhiên sẽ bị người của Cửu Huyền lâu phát hiện. Đến lúc đó xui xẻo chính là chúng ta rồi. Hơn nữa một chỗ lối đi không gian của Đạo Thiên lão tổ mở ra cũng chưa chắc có thể đủ chống đỡ.
Lục Bình cười hỏi:
- Nếu tại hạ có thể khiến cho cấm chế trong thần niệm của chư vị không cách nào phát động thì sao?
- Cái gì?
Loan Tu cùng Loan Thanh đầu tiên là cả kinh, tiếp theo chính là vui mừng. Loan Tu tiến lên một bước, ngưng giọng hỏi:
- Lục đạo hữu có thể hóa giải cấm chế bên trong thần niệm của chúng ta sao?
Loan Thanh khi đó cắn răng nói:
- Nếu Lục đạo hữu đúng thật có thể hóa giải cấm chế bên trong thần niệm của chúng ta, coi như chúng ta giúp mấy vị cướp đoạt Trường Sinh Động Thiên cũng không tiếc ở đây không! không!
Lục Bình mắt thấy mấy người họ sắp hiểu lầm, vội vàng khoát khoát tay, nói:
- Tại hạ không có cách nào hóa giải thần niệm cấm chế do Cửu Huyền lâu gieo xuống.
Thấy được Loan Thanh cùng Loan Tu mặt lộ vẻ thất vọng, vội vàng giải thích:
- Tại hạ nói là che giấu, có thể cắt trở Cửu Huyền lâu phát động thần niệm cấm chế. Còn cấm chế bên trong thần niệm của chư vị tại hạ không cách nào hóa giải.
Thần sắc của Loan Tu khế biến, ánh mắt mang theo một tia dò hỏi quan sát Lục Bình, hỏi:
- Ý của ngươi là để cho chúng ta đi theo ngươi đúng không?
Lục Bình sửng sốt, lúc này mới nhớ tới mình tựa hồ bỏ quên một vấn đề rất trọng yếu. Những Mộc Loạn yêu tu làm sao mới có thể tin tưởng Lục Bình sẽ không giống như Cửu Huyền lâu lần nữa nhốt bọn họ như vậy chứ.
Lúc này Lục Bình suy tư phải làm như thế nào mới có thể lấy được sự tín nhiệm của Mộc Loan, Loan Tu lại đột nhiên cười một tiếng, nói:
- Được, chúng ta đi theo ngươi!
Lần này cũng đến phiên Lục Bình có chút ngoài ý muốn, nhưng lúc này Loan Thanh lại nói:
- Chậm đã, trước tiên tại hạ hãy thử một lần bí thuật của Lục đạo hữu, xem một chút có thật đúng là có thể che đậy cấm chế bên trong thần niệm của bọn ta hay không?
Lục Bình nghe vậy khẽ mỉm cười, lòng bàn tay phải đảo một cái. Hắc Ngục Độc Hỏa nhất thời nhún nhảy giữa lòng bàn tay.
Ngón tay của Lục Bình chỉ một cái, một đóa tia lửa màu đen nhảy ra ngoài từ bên trong Hắc Ngục Độc Hỏa. Dưới dự chỉ dẫn của Lục Bình rơi vào trước người của Loan Thanh, nói:
- Tiền bối chỉ cần luyện hóa một đóa tia lửa này, có thể dùng để ngăn che cấm chế bên trong thần niệm.
Đây là một bộ bí thuật trong truyền thừa mà Lục Bình lấy được của vị Lỗ gia luyện độc tông sư đó. Một trong mấy loại môi giới thi triển bộ bí thuật cần chính là Hắc Ngục Độc Hỏa.
Loạn Thanh nhìn tia lửa trôi lơ lửng trước người, thần sắc có chút kinh nghi bất định, hỏi:
- Đây là, Hắc Ngục Độc Hóa đúng không? Vẻ mặt Lục Bình thản nhiên, gật đầu đáp:
- Đúng vậy!
Loan Thanh nhìn Lục Bình một chút, lại nhìn một chút một đóa ngọn lửa đó, cuối cùng vẫn cắn răng, bắt lấy nó vào trong lòng bàn tay. Một đoàn chân nguyên màu xanh biếc dùng động ở lòng bàn tay, chốc lát sau luyện hóa một đóa tia lửa đó biến mất trong lòng bàn tay.
Loan Tu nhìn Loan Thanh có chút khẩn trương, liền thấy hắn đột nhiên giương đôi mắt khẽ mỉm cười, nói:
- Quả thật có thể che đậy thần niệm cấm chết!
Lục Bình nghi ngờ hỏi:
- Tại sao dễ dàng tin chúng ta như vậy? Chẳng lẽ không sợ chúng ta sẽ giống như Cửu Huyền lâu nhốt bọn người lần nữa sao?
Loan Thanh cười khổ đáp:
- Đi theo ngươi ít nhất còn có hy vọng chạy trốn, sống ở chỗ này một chút hy vọng chạy thoát cũng không có. Tại sao chúng ta không thể đánh cuộc một lần? Cho dù thua, còn có thể kém hơn so với tình huống của chúng ta bây giờ sao?
Lục Bình gật đầu một cái, nói với đám người Ân Thiên Sở sau lưng:
- Thời gian không nhiều lắm, làm hết sức dời trong tòa động thiên này!
Loan Tu nhìn Lục Bình một chút, nói:
- Tốt lắm, chúng ta đi triệu tập tộc nhân. Động thiên này không có người nào có thể quen thuộc hơn so với chúng ta.
- Mấy chỗ trọng yếu của động thiên nếu không có chúng ta dẫn sợ là không dễ dàng tìm được.
Lưu Thiên Viễn nhỏ giọng hỏi Lục Bình:
- Đúng là không cướp tòa động thiện pháp bảo đó sao? Vườn linh thảo khổng lồ như thế thật đáng tiếc!
Lục Bình khẽ cười một tiếng, đáp:
- Tòa linh thảo viên này mặc dù trọng yếu, nhưng quan trọng hơn chính là mười con Mộc Loan!
← Ch. 1333 | Ch. 1335 → |