Vay nóng Tinvay

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1384

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1384: Lực trở Thuần Dương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


- Thật bản lĩnh, khó trách có người xưng Lục tiểu hữu là thứ nhất trong đời thứ ba của tu luyện giới, quả thật danh bất hư truyền!

Lục Bình đột nhiên cười:

- Tiền bối thần uy, vãn bối nan địch vạn nhất!

Một viên lưu tinh đột nhiên từ chỗ sâu hơn của Xích Vụ đảo phá vỡ bầu trời, đập thẳng xuống chỗ Lục Bình.

Lục Bình hơi biến sắc mặt, quay người nói chút gì với đám người Thiên Thành lão tổ bên ngoài mười mấy trượng sau lưng.

Thiên Thành lão tổ mặt hiện lên vẻ do dự, lại bị Thiên Cầm lão tổ một bên bắt lại, xoay người mang theo đám người còn lại một đường trở về chỗ sâu của hỏa độc chi địa, chốc lát biến mất không thấy.

Khi đám người Thiên Cầm lão tổ mới vừa rời đi, lưu tinh giữa không trung đột nhiên rơi xuống. Trong tiếng nổ ầm ầm, Thuần Dương thần niệm trước người Lục Bình phân thần cuối cùng lộ ra một tia nụ cười hung ác, sau đó lại bị lưu tinh rơi xuống mang động sóng trùng kích mạnh mẽ quậy đến nát bấy.

Giống như lưu tinh rơi xuống đất khiến nước dưới đất phun trào ra vậy, lần này từ dưới mặt đất phun trào ra là biển lửa đầy nham tường rộng vô biên!

Thuần Dương Chi Khí chứa hơi ấm đùa giỡn quanh thân một con Hỏa Loan to lớn bay lượn lên xuống trong biển lửa. Biển lửa vô biên tràn đầy cũng trên dưới phập phồng. Theo sát đó dãy đất sơn cốc liền dâng lên hỏa lãng to lớn, lật lăn lộn cút đánh tới chỗ Lục Bình.

Sau khi đám người Thiên Cầm lão tổ rút đi, Lục Bình tuy rằng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy một mảnh sơn cốc bị Diễm Cửu Tiêu khuấy động thanh thế khổng lồ như thế đi đối phó mình, hắn cũng thấy buồn cười, hơi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh!

Lúc này hiển nhiên không phải là thời điểm cảm thán điều này. Ý niệm đó bất quá chợt lóe rồi biến mất trong đầu óc hắn mà thôi.

Mắt thấy biển lửa diễm lãng vô biên từ bốn phương tám hướng gào thét tới Lục Bình, lại thấy mặt đất nóng bỏng dưới chân hắn đột nhiên bốc lên sương mù màu trắng nồng đậm. Tiếp theo sương mù màu trắng càng lúc càng mỏng manh, dưới chân truyền ra tiếng nước trào "ùng ục" quỷ dị.

Thân hình của Lục Bình ngay sau đó rút ra cao, lại thấy dưới chân của hắn chẳng biết lúc nào tạo thành một đầm nước sâu rộng. Theo thân hình hắn rút cao ra khỏi mặt nước cũng không ngừng lên cao. Diện tích không ngừng mở rộng, rất nhanh sau đó đụng với biển lửa diễm lãng chảy xuôi đến!

Trong tiếng nổ tí tách, một vòng lớn sương mù màu trắng từ địa phương tiếp xúc vọt lên cao. Trong hoàn cảnh nóng bỏng khô ráo nơi này, không có thêm một tia khí ẩm ướt, lại càng thêm làm người ta cảm giác buồn bực khác.

Biển lửa diễm lãng từ bốn phía đánh thẳng tới Lục Bình. Hồ nước dưới chân Lục Bình cũng từ trung ương khuếch trương về bốn phía. Vào lúc song phương tiếp xúc biển lửa đánh vào chiếm cứ thượng phong, lập tức áp súc hồ nước đang khuếch trương về phía trung ương.

Nhưng ngay vào lúc này, khánh vân sau lưng Lục Bình đại thịnh, một tiếng hô truyền tới xa xa từ bên trong khánh vân.

Lục Bình pháp tướng giao long dưới khánh vân bày ra quanh quân trên bầu trời ở đỉnh đầu hắn. Vòng qua một vòng, hồ nước dưới chân lại khuếch trương một vòng. Pháp tướng giao long trước sau vòng mười tám vòng ở đỉnh đầu của Lục Bình. Diện tích của đầm nước chẳng những đẩy biển lửa diễm lãng về phía sau tới trước vị trí hai người gặp nhau, thậm chí trên mặt nước giống vậy dâng lên sóng nước đánh vào hỏa lãng bốn phía, thế phản kích cực kỳ cường thế.

Nếu như lúc này có người có thể mạo hiểm bay vào bầu trời hỏa diễm sơn cốc của hai người đại chiến, có thể thấy rõ ràng lúc này sơn cốc đã bị chia làm hai bộ phận rõ ràng.

Phần lớn trong sơn cốc đều bị biển lửa nham thạch màu đỏ quất chiếm cứ. Đến gần cánh đồng sơn cốc lại có một mảnh hồ màu lam nhiệt khí vọt lên dưới biển lửa nham thạch bao vây vẫn như cũ kiên đình cùng biển lửa nham thạch tranh đoạt với nhau quyền chiếm hữu sơn cốc.

Không sai, đích xác là tranh đoạt, chứ không phải bị biển lửa toàn diện áp chế. Bầu trời của hỏa diệm sơn cốc có thể thấy rõ ràng song phương tiếp xúc càng lúc càng mạnh. Biển lửa sôi trào túa lên từng đạo lưỡi lửa, nhưng cái hồ giống vậy dâng lên từng cỗ sóng nước.

Trong mỗi một cỗ sóng nước cùng với lưỡi lửa đều hàm chứa chân nguyên ý niệm của người giá ngự. Mỗi một lần song phương động trên thực tế đều là giữa hai người trực tiếp giao phong, vì vậy mỗi một cỗ sóng nước cùng với lưỡi lửa đụng nhau đều sẽ nổ lên thanh thế như sơn băng địa liệt. Toàn bộ sơn cốc đều bị sương mù màu trắng mãnh liệt tràn ngập. Thậm chí vốn có xích vụ đều bị hơi nước màu trắng ô nhiễm. Từng tầng một hỏa lãng sau khi bị hồ nước lạnh đi cũng hóa thành nham thạch màu xám tro ngăn trở nước hồ khuếch trương.

Nhưng trong đây dù sao chẳng qua là Xích Vụ đảo, khu vực dày đặc của dãy núi lửa, thiên đường của người tu luyện hỏa chúc tính. Lục Bình phản kích nhìn như cường thế, thực ra cũng dưới sự vội vã bất đắc dĩ lấy công thế cho việc thủ. Lục Bình trong lúc song phương giao phong trên thực tế đã bị rơi xuống hạ phong.

Vậy mà mặc dù như thế cũng đủ Diễm Cửu Tiêu kinh hãi. Mặc dù lão ta đã nhìn Lục Thiên Bình đủ cao, thậm chí đã xem hắn như một Tiêu Bạch Vũ khác, nhưng tình cảnh dưới mắt lão ta chuẩn bị không kịp.

Tiêu Bạch Vũ năm đó có thể chém chết Lữ Thái Thanh tuy nói đủ chấn động thiên hạ, nhưng cũng lấy đúng dịp. Diễm Cửu Tiêu vốn xem ra, Lục Thiên Bình này coi như có thể cùng lão chống lại một hai. Nhưng chính diện gặp nhau không có thủ xảo, đường sống của Lục Thiên Bình nhiều nhất có thể chạy trốn coi như không tệ.

Huống chi hôm nay là trong Xích Vụ đảo, Hỏa Loan nhất tộc chiếm hết địa lợi trong dãy núi lửa, ngược lại đối với Lục Thiên Bình cũng là yếu thế hoàn toàn. Dưới tình cảnh như thế, Diễm Cửu Tiêu tự nhận coi như mình thừa dịp chém giết tên hậu khởi chi tú này cũng chưa chắc không có khả năng!

Lão ta sở dĩ khi biết có Chân Linh phái tu sĩ lẻn vào khu vực trung ương của Xích Vụ đảo, sau khi tính toán người tới nhất định sẽ là Lục Thiên Bình, trên thực tế đánh chính là chủ ý này.

Diễm Cửu Tiêu tuy lên cấp Thuần Dương thời gian không lâu, nhưng lại cũng cực kỳ tự phụ. Lão ta tự hỏi tình huống dưới mắt coi như là địa lợi, lão ta hoàn toàn mạnh hơn Lữ Thái Thanh mấy trăm năm trước, nhưng thực tế phát sinh hết thảy lại thật làm lão ta khó có thể tiếp nhận. Lục Thiên Bình đó dưới tình huống chiếm hết yếu thế không ngờ vẫn như cũ có thể thu ổn trận cước dưới lão ta tấn công điên cuồng, mà mình chiếm hết tu vị cùng với ưu thế địa lợi, quay đầu lại nhìn như ổn chiếm thượng phong, nhưng lão ta làm sao không cảm giác được dòng nước ngầm của Lục Bình tích chứa dưới nước hồ sâu rộng đó!

Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ Lục Thiên Bình mạnh hơn so với Tiêu Bạch Vũ năm đó!

Loan chi pháp tướng tuần du trong biển lửa dẫn cảnh cao vút. Hai cánh trong biển lửa liên tiếp phiến động. Mỗi một lần quạt cánh, biển lửa nham thạch bay lên một thước. Hai cánh quạt thành chín quạt, lưỡi lửa chín thước hoàn toàn áp đến thủy lãng sóng biếc của Lục Bình. Sương mù dày đặc hồi sinh. Gợn nước dưới chân Lục Bình lần nữa bắt đầu co rúc lại. Hơn nữa tốc độ co rúc lại cực nhanh, phảng phất Lục Thiên Bình đó kiên trì đến hiện tại đột nhiên lập tức sụp đổ vậy.

Trên thực tế lúc này Lục Bình treo đứng trên hồ dường như cũng chút vô kế khả thi, pháp tướng khánh vân sau lưng cũng ở đây cấp tốc thu liễm.

Vậy mà trong biển lửa lại truyền tới một tiếng hự tức giận của Diễm Cửu Tiêu, tựa hồ tỏ ra cực kỳ tức giận, lại thấy thân thể của Lục Bình trên hồ đột nhiên vỡ vụn vùi xuống, hóa thành một bãi nước chảy rơi vào trong hồ nước dưới chân. Một tiếng cười dài truyền tới từ trong cửa ra duy nhất của sơn cốc ở hỏa độc chi địa:

- Hỏa Loan tộc trưởng quả thật thần uy thông thiên, Lục Thiên Bình không phải là đối thủ, ngày khác tất lãnh giáo!

Nham thạch hỏa lãng phảng phất theo cùng tâm tình của Diễm Cửu Tiêu lúc này trong giây lát đó gầm thét nuốt hết một bãi nước hồ, khắp sơn cốc nhất thời trở thành một tòa hồ nham tương tên xứng với danh!

Loan điểu phóng lên cao cuốn ùa một mảnh tường vân vụ khí màu đỏ thắm đập ở bên người giống như tinh linh trong lửa vậy, sau đó rơi vào sau lưng một vị lão giả áo đỏ ở lằn ranh sơn cốc không thấy nữa.

Lão giả nhìn địa phương Lục Bình biến mất sắc mặt lộ ra hơi có chút âm tình bất định, cuối cùng thở dài một tiếng, rồi sau đó sắc mặt nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.

Mấy đạo độn quang từ sau lưng lão giả rơi xuống, một người đầu tiên miệng xưng "Tổ phụ", mấy người còn lại hành lễ nói:

- Ra mắt tộc trưởng!

Tu sĩ trước mặt chính là Diễm Linh Cữu. Sau khi thấy được sơn cốc trước mắt hoàn toàn hóa thành một mảnh hồ nham thạch, trên mặt Diễm Linh Cữu hiện lên một đạo sắc mặt vui mừng, hưng phấn nói:

- Tổ phụ đại nhân, ngài đem Lục Thiên Bình đó biến thành tro bụi trong hồ nham thạch rồi sao?

Diễm Linh Cữu cũng không thấy sắc mặt của tổ phụ lúc này khó coi, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía cái hồ nham thạch trước mắt tràn ngập cả tòa sơn cốc hưng phấn nói:

- Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên gì chứ, một tên lụi bại xuất thân từ cùng hương tích nhưỡng không ngờ cũng vọng đồ chiếm xuống đầu hàm người thứ nhất trong đời thứ ba!

- Đúng là như thế!

Mấy Hoa Loan tộc tu sĩ cùng theo Diễm Linh Cữu đến rối rít cổ võ.

Diễm Linh Cữu càng lúc càng đắc ý:

- Còn có Chân Linh phái, không ngờ cũng muốn tấn thăng đại hình tông môn một bước lên trời. Lần này Lục Thiên Bình đó rơi xuống chính là tốt nhất, không có Lục Thiên Bình, Chân Linh phái trước mặt tổ phụ đại nhân dĩ nhiên cũng là gà đất chó ngói mà thôi. Chỉ cần đập nát bảo thuyền của bọn họ, Bắc Hải còn có một nhà thế lực nào dám đối kháng Hỏa Loạn nhất tộc ta?

Diễm Linh Cữu càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không nhìn thấy tổ phụ đại nhân trước người càng hiện ra sắc mặt khó coi, y vẫn nằm mơ như cũ nói:

- Đến lúc đó bọn ta chỉ để ý nhân cơ hội chiếm Xích Vụ đảo này, làm đạo tràng thứ hai của bổn tộc khai ích, lấy được bảo tàng của Loan đạo nhân lưu lại trong Xích Vụ đảo, lập ra bổn tộc vạn thể căn cơ. Ngày sau chính là cùng Bích Hải Linh Xà, Khổng Tước Vương Tộc cũng không kém gì nhiều. Tổ phụ đại nhân cũng tất đem thân hóa Chân Linh ngao du thiên ngoại, thành tựu cùng sự tồn tại của Khai Thiên Thất Tổ vậy...

- Đủ rồi!

Diêm Cửu Tiêu quát lên chói tai làm Diễm Linh Cữu đầu tiên là hoảng hốt, theo đó chính là sửng sốt. Y không biết vì sao Diễm Cửu Tiêu tức giận như vậy. Chẳng qua Diễm Cửu Tiêu nhiều năm tích uy tộc trưởng, làm sau lưng Hỏa Loan tộc tu sĩ cấm như hến.

Diễm Cửu Tiêu thường thường thở ra một hơi, đem sự căm tức bị cháu ruột mình khơi mào lần nữa ép xuống, lúc này mới chậm rãi nói:

- Lục Thiên Bình đó chưa vẫn lạc, hắn lui, ừ, hắn trốn rồi!

- Hả?

Không chỉ Diễm Linh Cữu, mấy vị Hỏa Loan tộc tu sĩ khác cũng khuôn mặt vẻ kinh ngạc. Chẳng qua ai cũng không dám như Diễm Linh Cữu càn rỡ phát ra kêu lên trước mặt Diễm Cửu Tiêu như vậy thôi.

Diễm Linh Cữu ngược lại cũng có mấy phần tính toán riêng tư, lần này rốt cục nhớ lại sát ngôn quan sắc, mắt thấy mình mới vừa kêu lên chọc cho sắc mặt của Diễm Cửu Tiêu âm trầm, vội vàng sửa lời nói:

- Người này ngược lại thấy được cơ hội nhanh đến, chỉ sợ mắt thấy tổ phụ thần uy ngập trời, người này không chiến trở lui đi!

Sau lưng mọi người rối rít phụ họa, lại nghe Diễm Cửu Tiêu thở dài một tiếng, nói:

- Người này tuy không phải là đối thủ của lão phu, nhưng có thực lực toàn thân thối lui, không chiến trở lui. Người xem nhẹ hắn rồi!

Diễm Cửu Tiêu xoay người hơi mang theo vẻ thất vọng nhìn Diễm Linh Cữu một chút lúc này một bộ biểu lộ khó có thể tin, trong lòng thất vọng nặng thêm mấy phần, chậm rãi mở miệng nói:

- Linh Cữu, ngày sau nếu thấy được Lục Thiên Bình này vạn không thể cùng hắn nổi lên xung đột, coi như người tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, mọi việc cũng phải cân nhắc. Ai, Bắc Hải xuất hiện một Tiêu Bạch Vũ rồi!

Dứt lời, trong hồ nham thạch trước người tụ họp một mảnh ánh lửa. Diễm Cửu Tiêu một chân đạp lên xoay người muốn rời khỏi, đồng thời trong miệng tiếp tục dặn dò:

- Phân phó tộc nhân ngoài đảo, không nên làm quá nhiều dây dưa cùng Bắc Hải các phái. Di tàng của Loan đạo nhân lão phu đã điều tra đến chỗ xác thực, phải cướp trước Bắc Hải các phái toàn lực lấy được tới tay di tàng của Loan đạo nhân. Sau khi chuyện thành công toàn bộ lui về Đông Hải!

Độn quang của Diễm Cửu Tiêu dâng lên, vậy mà Diễm Linh Cữu cùng với mấy tên Hỏa Loan tộc tu sĩ dưới chân chẳng những không đuổi theo, ngược lại một bộ dáng như cha mẹ chết.

Diêm Cửu Tiêu trong lòng trầm xuống, trong lòng có một loại dự cảm xấu, giọng tức giận hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Mấy tên tộc nhân người nhìn ta ta nhìn người ai cũng không dám nhiều lời, cuối cùng vẫn là Diễm Linh Cữu vẻ mặt đưa đám nói:

- Tổ phụ, bổn tộc tu sĩ bên ngoài đảo sợ rằng đã cùng Bắc Hải các phái đánh nhau!

- Cái gì? Chuyện gì xảy ra? Người nào ra lệnh? Chẳng lẽ Bắc Hải các phải chủ động khiêu khích?

Diễm Linh Cữu lòng như lửa đốt, Diễm Linh Cữu mắt thấy tổ phụ giận dữ làm gì còn dám nói nhiều. Diễm Linh Cữu nhất thời giận dữ:

- Nói mau, cuối cùng chuyện gì xảy ra?

Diễm Linh Cữu mắt thấy tránh không thoát, chỉ đành phải thấp giọng nói:

- Trước khi tổ phụ cùng Lục Thiên Bình đó giao thủ, Tôn nhi đoán chừng tổ phụ tất thắng.

Nói tới chỗ này, Diễm Linh Cữu len lén giương mắt nhìn tổ phụ mình một cái, lại thấy quanh người Diễm Cửu Tiêu trên dưới giống như liệt hỏa trương dương, hết lần này tới lần khác một đôi mắt nhìn chằm chằm y lóe ra hàn quang. Trong lòng Diễm Linh Cữu lạc đăng một tiếng, mồ hôi lạnh nhất thời trên trán xông ra, nhưng không dám dừng lại không nói, chỉ đành phải nhắm mắt nói:

- Lúc đó ngoài đảo truyền ra tin tức nói, Chân Linh phái đột nhiên tăng binh, lại có một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ mang theo ba tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ chạy tới tăng viện. Tôn nhi cảm thấy dù sao tổ phụ đã xuất thủ đối phó Lục Thiên Bình đó, cùng Chân Linh phái đánh một trận sợ cũng không thể tránh khỏi. Vì vậy đưa truyền tống phù để cho ngũ gia gia phái người trở kích Chân Linh phái tu sĩ. Tôn nhi trước đó đã nhận được tin tức, Chân Linh phái bốn vị pháp tướng tu sĩ một chết một trọng thương, hai người nhẹ một chút thương. Sau đó được bảo thuyền tiếp ứng, hôm nay người của ngũ gia gia đã cùng Chân Linh phái giao thủ.

Diễm Linh Cữu lời còn chưa nói hết, một đạo gió lạnh đã quạt tới trên mặt y, Diễm Linh Cữu theo bản năng muốn tránh né, nhưng đâu có nơi nào để lẫn mất!

Một tiếng giòn giã "ba", Diễm Cửu Tiểu giận dữ tát một chưởng cũng thật thật quạt mát trên mặt Diễm Linh Cữu đang mặt mũi kinh ngạc.

- Thứ được việc chưa đủ bại chuyện có thừa! Đừng có làm hỏng việc đại sự của ta!

Diễm Cửu Tiêu độn quang lập lòe, người đã lần nữa hóa thành lưu tinh đi tới phương hướng lúc trước, thanh âm tức giận lưu lại, quát:

- Còn đứng ngay đó làm gì! Mấy người các ngươi đi đến bên ngoài đảo tiếp viện lão Ngũ bọn họ. Linh Cữu, ngươi cút tới đây cho ta!

Mấy tên Hỏa Loan nhất tộc tu sĩ vội vàng nhấc lên độn quang rời đi. Diễm Linh Cữu rùng mình như bị một cái tát của Diễm Cửu Tiêu làm cho ngơ ngẩn ngẩn ngơ, nhưng vẻ ngơ ngẩn trên mặt lúc nãy đột nhiên đổi lại vẻ vui mừng, vội vàng đưa tới một đạo nham thạch ngọn lửa hóa thành độn quang đi theo sau lưng Diễm Cửu Tiêu.

Lục Bình một đường lui trở về hỏa độc chi địa trung ương, khi thấy đám người Thiên Cầm lão tổ đang khuôn mặt vẻ lo lắng ở nơi đây bồi hồi, nhìn thấy Lục Bình trở về nhất thời mừng rỡ. Thiên Thành lão tổ gấp giọng hỏi:

- Như thế nào, không bị thương tích gì chứ?

Lục Bình cười lắc đầu một cái, trên mặt mọi người đều thoáng qua một đạo về kinh dị. Dù sao lúc trước thanh thế đất rung núi chuyển bực này trong sơn cốc thật làm người ta tâm tiêu, nhưng mắt nhìn thấy Lục Bình toàn thân thối lui mọi người vui mừng đi qua rồi lại sợ hãi với tu vi của hắn lúc này tới tột cùng đã đến tình cảnh loại nào.

Chỉ có Lục Cầm Nhi không tim không có phổi cười "hà hà" nói:

- Ta biết ca ca không sao, ca ca là giỏi nhất!

Thiên Cầm lão tổ tỉnh táo nhất, vỗ tay đoạt lấy một cái ngọc giản từ trong tay của Thiên Thành lão tổ còn đắm chìm trong khiếp sợ của Lục Bình chống lại Thuần Dương tu sĩ vứt cho Lục Bình, nói:

- Môn phái mới vừa truyền đến tin tức, Hỏa Loan nhất tộc xuất thủ phục kích bổn phái tu sĩ chạy tới tăng viện. Thiên Sâm sự đệ bỏ mình! Hạng Lâu sư thúc vì bảo vệ tông môn đệ tử trọng thương sắp chết. Huyền Nhi, Thiên Huyên cũng bị thương nhẹ, nhưng không quá nghiêm trọng. Sau khi bảo thuyền chạy tới tiếp ứng, song phương đã khai chiến!

- Cái gì?

Lục Bình căn bản không tin lỗ tai của mình, hỏi lần nữa:

- Thiên Sâm sư thúc, bỏ mình rồi sao?

Trong tầm mắt của Thiên Cầm lão tổ thoáng qua một tia đau buồn, nhưng bà ta vẫn cực lực khắc chế, đáp:

- Không sai, Thiên Sâm sự đệ là vì bảo vệ Thiên Huyên sư chất mới, hai mươi vị đoán đan kỳ đệ tử đi theo cũng đã chết sáu bảy người!

Ầm!

Khí thế quanh thân Lục Bình cũng thu hẹp không được nữa. Thiên Thành, Thiên Cầm hai vị lão tổ bên cạnh dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng căn bản không thể nào ngăn cản khí thế tán dật ra dưới sự giận dữ của Lục Bình. Từng người một không tự chủ được lui về phía sau, trong lòng kinh hãi sâu hơn, lúc này mới khắc sâu cảm nhận được phấn khích của Lục Bình chống lại Diễm Cửu Tiêu đến tột cùng từ đâu tới!

- Một Hỏa Loan nhất tộc giỏi lắm! Diễm Cửu Tiêu giỏi lắm, hừ hừ, ha ha!

Lục Bình giận dữ ngược lại cười to, khí thế quanh thân phảng phất ba đào vậy từng đạo một nối tiếp theo phát tán ra phía ngoài.

Thiên Cầm lão tổ nỗ lực khắc chế Lục Bình giận dữ mang đến đè nén cho mọi người, tỉnh táo nói:

- Lục sự điệt hãy tỉnh táo, cái kế hiện nay chính là bọn ta cần nhanh chóng tìm khu vực trung ương của Xích Vụ đảo để chi viện. Ngươi là chiến lực hàng đầu đảm đương mà không thẹn gì của bổn phái, cần phải nhanh một chút trở về nghênh kích Hỏa Loan nhất tộc!

Lời của Thiên Cầm lão tổ rất nhanh khiến cho Lục Bình ý thức được bây giờ cũng không phải là thời điểm nổi giận. Khí thế bàng bạc nhất thời chậm rãi bình tức thu liễm xuống. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện sau lưng sớm đã bị mồ hôi lạnh lâm ly, thậm chí ngay cả ánh mắt của Thiên Thành lão tổ nhìn về phía Lục Bình đều xuất hiện thêm một tia kính sợ. Mới vừa dưới khí thế uy áp của Lục Bình toàn lực binh phát khiến cho mọi người không mảy may tựa như cảm giác gặp gỡ Diễm Cửu Tiêu trước đó.

Thiên Cầm lão tổ nhìn thấy Lục Bình bình tĩnh lại vẫn như cũ đứng ở nơi đó bất động cũng không thể không có chút nóng nảy, gấp giọng nói:

- Lục sư điệt...

Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, nói:

- Hai vị sư thúc dẫn người chi viện bổn phái trước, đệ tử còn phải ở lại chỗ này!

Thiên Thành lão tổ nhất thời vội la lên:

- Như vậy sao được, nếu không có người thực lực của bổn phái tổn thất không nhỏ!

Lục Bình cắt đứt Thiên Thành lão tổ, nói:

- Sư thúc không cần nhiều lời, đệ tử ở lại chỗ này chính là muốn cuốn lấy Diễm Cửu Tiêu, không có Thuần Dương đến cứu, chỉ dựa vào Hỏa Loan nhất tộc hai đại tu sĩ ở Bắc Hải vẫn lật không dậy nổi sóng lớn gì!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1594)