Vay nóng Homecredit

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1410

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1410: Luân phiên đại chiến (ngũ tục)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Lazada


Khi đó quanh người lão, không biết lúc nào Thiên Tương đã lần nữa vận chuyển thủ hộ trận pháp hỏng mất. Mặc dù chẳng qua là vận chuyển một phần trong đó, nhưng mà một phần nọ dùng để lần nữa vây khốn Đông Cực lão tổ đã đủ rồi.

Khó trách Lục Bình chẳng qua lăng không cho lão ta một chưởng liền đuổi theo Vô Giới lão tổ. Hắn đã đoán chừng Đông Cực lão tổ lần này khó thoát tai kiếp trong trận pháp vây khốn.

Hoảng hốt chạy thục mạng còn có Vô Giới lão tổ. Ở phía sau lão, một đạo lưu quang hiện ra trên mặt biển đuổi theo thật sát cũng đang không ngừng thu nhỏ lại khoảng cách của song phương!

Mồ hôi lạnh thậm chí đã toát ra chóp mũi của Vô Giới lão tổ. Mặc dù Vô Giới lão tổ trốn hoảng lên, nhưng giữa thần sắc chưa hề có chút hốt hoảng, hai mắt lúc này ngược lại hiển nhiên càng thêm trầm ngưng.

Vô Giới lão tổ phán đoán thế cục rất rõ ràng, vào phút chốc Lục Bình xuất hiện lão đã biết được hôm nay ở Hàn Băng đảo càng khó đòi được tiện nghi hơn. Thậm chí căn cứ vào sự hiểu biết khắc sâu đối với thực lực của Lục Bình, coi như hai vị đại tu sĩ liên thủ, muốn toàn thân thối lui trong tay hắn sợ rằng đều hy vọng xa vời.

Không giống với tu luyện giới phần lớn người không thèm bận tâm đối với lời đồn đại Lục Bình đã từng chém giết Hỏa Loan tộc trưởng Diễm Cửu Tiêu, Vô Giới lão tổ đối với lần này cũng ôm thái độ tin tưởng. Lão đã từng bên trong đạo đàn thế giới chính mắt thấy qua Lục Thiên Bình khi còn là một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ đã như thế nào dưới năm vị đại tu sĩ liên thủ vây giết bị thương nặng cũng đột xuất vòng vây khỏi một người thực lực mạnh nhất trong đó.

Thời điểm hắn ở trung kỳ thì có thực lực dễ dàng chém chết pháp tướng hậu kỳ tu sĩ, cớ gì khi tiến cấp pháp tướng hậu kỳ lại không thể có khả năng chém chết Thuần Dương tu sĩ? Thế giới này chưa chắc cũng chỉ có một Tiêu Bạch Vũ!

Cho nên Vô Giới lão tổ sau khi liên thủ Đông Cực lão tổ thi triển ra thần thông mạnh mẽ, lão ta ngay cả tâm tình nhìn một chút các biện pháp ứng đối của Lục Bình cũng đều không có. Sau khi lão ta cực kỳ sỉ nhục bỏ lại Đông Cực lão tổ phía sau, một mình xoay người lập tức trốn đi.

Trên thực tế, sự ứng đối của Vô Giới lão tổ không chút sai sót. Lão ta cơ hồ đem hết toàn lực một kích trước mặt của Lục Bình giống như giấy hồ bị xé nát dễ dàng vậy. Tiếp theo đó Vô Giới lão tổ liền bị thương nặng, thậm chí không thể đưa đến chút xíu tác dụng kiềm chế Lục Bình. Nếu không phải lão ta nhanh thoát, lúc này bị Lục Bình lần nữa bức vào trong Chân Linh phái khốn trận coi như không chỉ là một mình Đông Cực lão tổ!

Một sự tồn tại có thể tấn công cùng cấp tu sĩ coi như không có gì, đã hoàn toàn cụ bị thực lực nghiền ép cùng cấp tu sĩ. Đối mặt đối thủ như vậy, Vô Giới lão tổ vốn bởi vì chạy trốn mà rơi chút xíu áy náy nhất thời tan thành mây khói!

Biết rõ hắn phải chết lại như thế nào nữa tham dự trong đó, dù sao vẫn cái mạng nhỏ của mình mới trọng yếu nhất!

Nhưng Vô Giới lão tổ đã làm được mức hèn hạ như vậy, vẫn không cách nào thoát khỏi Lục Thiên Bình truy kích!

Trốn không thoát, vậy cũng chỉ có thể là một người chết!

Vô Giới lão tổ cắn răng một cái, Nhất kiếp linh bảo trong tay đột nhiên bay vụt ra ngoài mấy dặm, rồi sau đó nhô lên cao xẹt qua một đạo nửa vòng tròn. Một lối đi không gian chậm rãi thành hình. Mà độn quang của Vô Giới lão tổ trong phút chốc vượt qua khoảng cách mấy dặm, một đầu đâm vào trong lối đi không gian. Phía sau mấy dặm bên ngoài chính là độn quang của Lục Bình.

Ở khoảng cách đối thủ gần như vậy thi triển không gian thần thông, hơn nữa còn thi triển trên tự thân của người thi thuật, đây không mảy may khác nào đem tự thân lâm vào tuyệt cảnh. Mà chỗ bất đồng chẳng qua là như vậy ít nhất còn có thể trí chi tử địa rồi sau đó sống sót. Nếu bị Lục Bình đuổi theo, vậy cũng thật đúng chính là thập chết vô sinh rồi.

Nhưng Vô Giới lão tổ có đầy đủ dũng khí cầu sinh trong cái chết, dù lão ta bỏ quên quyết tâm của Lục Bình muốn giết lão!

Khoảnh khắc lão ta đầu thân lối đi không gian, Lục Bình cũng đã đuổi theo tới. Đối mặt lối đi không gian sắp khép lại, thần niệm bàn bạc không do dự chút nào trào vào trong lối đi. Sắc mặt của Lục Bình trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Đây đồng dạng là một lần điên cuồng mạo hiểm. Càng điên cuồng hơn, theo sát đó một đạo kiếm quang cũng phá vỡ hư không tiến vào trong lối đi không gian.

Rồi sau đó thấy Lục Bình đột nhiên đứng lại trước lối đi không gian, hai tay không chống đỡ ra phía ngoài. Vốn dĩ lối đi không gian sắp khép lại nhất thời hơi chậm lại. Thần niệm của Lục Bình tràn vào trong đó đã toàn bộ rút lui trở về. Theo đó trên miệng của lối đi không gian dâng lên một trận chấn động, Chân Linh Chi Kiếm đang rỉ máu trên mũi kiếm trở về.

Hai tay của Lục Bình rốt cục buông lỏng, lối đi không gian nhất thời khép lại, không gian ba động kịch liệt cuốn ùa diện tích mấy trăm trượng. Mấy con hải cầm bay vào nơi đó không đợi phát ra tiếng kêu thảm thiết liền lăng không giải thể, nhưng mãi không thể thương tổn được Lục Bình chút nào.

- Đáng tiếc!

Trên mặt biển bên ngoài hơn trăm dặm, một chỗ hư không phảng phất mặt nước vậy đột nhiên ba động. Rồi sau đó Vô Giới lão tổ cả người trên dưới quần áo lam lũ tay phải bấm thật chặt vết thương cánh tay trái chỉ còn dư lại nửa đoạn. Sắc mặt tái nhợt trong giây lát dâng lên một đạo đỏ bừng, tiếp theo một hớp nhiệt huyết màu đỏ sậm kìm nén không được nữa.

- Lục Thiên Bình cố gắng lợi hại đi, không ngờ lại có thể làm được đến cách không ngự vật trong lối đi không gian người khác khai ích khi. Đây là thần thông mà chân chính Thuần Dương tu sĩ mới có!

Trong đầu óc thoáng qua ý niệm này, Vô Giới lão tổ cũng không dám làm chút nào dừng lại. Chỉ bất quá khoảng cách hơn trăm dặm, theo thần niệm tu vi của Lục Thiên Bình trước đó có thể tứ vô kiêng kỵ đánh vào lối đi không gian mà xét, không phải chốc lát hắn sẽ có thể phát hiện phương hướng mình trốn chạy mà đuổi theo.

Bất chấp thương thế trên người, Vô Giới lão tổ ngẩng đầu nhìn mặt biển bốn phía một cái, miễn cưỡng phán đoán một phương vị, sau đó liền lấy máu tươi của cánh tay cụt nhỏ xuống vị dẫn, bắt đầu thi triển huyết độn bí thuật.

Loại bí thuật này tất nhiên sẽ khiến cho thân thể của lão thương càng thêm thương, nhưng lúc này vì mạng sống cũng không rãnh bận tâm những thứ đó!

Ngay vào lúc độn quang của Vô Giới lão tổ dâng lên, một đạo thần niệm hùng hồn giống như cuồng phong quá cảnh, đã quét ngang tới bên phía Vô Giới lão tổ.

Chỉ chốc lát sau, hư không cách đó không xa phương vị lúc trước Vô Giới lão tổ xuất hiện lần nữa rung chuyển. Một đạo khe hở không gian nổ tung, rồi sau đó bị xé ra một lối đi to lớn. Lục Bình từ trong một bước bước ra, sau đó nhìn một chút về bốn phía, chân mày không khỏi chợt nhíu, thở dài, nói:

- Đáng tiếc!

Khi Lục Bình trở về Hàn Băng đảo, đại chiến nơi đó đã lắng xuống. Tuy nhiên thần niệm của Lục Bình trong nháy mắt quét qua cả hòn đảo sau đó trên mặt còn mang một tia không vui.

Độn quang rơi vào ngoài Băng cung, Thiên Tương sớm đã chờ ở chỗ đây. Lục Bình há mồm liền hỏi:

- Sư huynh, Đông Cực đã chết chưa?

Thiên Tương nhìn qua thần sắc cũng hơi có vẻ mỏi mệt. Đông Cực lão tổ tuy nói là đại tu sĩ bị Lục Bình làm bị thương nặng chỉ còn nửa thực lực, nhưng rốt cuộc vẫn là sự tồn tại tiếp xúc đến tầng thứ đại tu sĩ. Cho dù hợp lực của ba người là Mai Thiên Cầm, Thiên Tuyết lão tổ cùng với Thiên Tương vận chuyển trận pháp cuối cùng muốn giảo sát người đó đối với Thiên Tương mà nói cũng là một cuộc đấu pháp cực kỳ hung hiểm.

Thiên Tương nhìn thấy thần sắc của Lục Bình không phải là quá tốt, gật đầu một cái cẩn thận đáp:

- Bị Thiên Cầm sư thúc lấy hỏa thuật thần thông biến thành tro bụi, chết không thể chết lại rồi.

Kết quả này cũng không ngoài ý liệu của Lục Bình Thiên Cầm lão tổ sau khi lấy được một cọng Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ công nhận, thực lực tự thân đề thăng hôm nay đang vào quá trình đột nhiên tăng mạnh. Tuy nói khoảng cách pháp tướng trung kỳ điên phong còn cách một đoạn, nhưng trong lớp đồng cấp tu sĩ đã là sự tồn tại vô cùng không tệ. Nếu lại mượn dùng lực tích chứa của linh vũ, có lẽ còn có thực lực có thể toàn thân thói lui trong tay.

- Đã như vậy, sao người của Thương Hải tông hôm nay vẫn trên Hàn Băng đảo?

Hôm nay đánh một trận, chẳng những với Chân Linh phái cùng Thương Hải tông hoàn toàn xé rách da mặt, hiện giờ Thương Hải tông đại tu sĩ đều bị người giết, có thể nói là đại bại thua thiệt thua. Thế lực của Thương Hải tông trên Hàn Băng đảo hiển nhiên cũng không cần thiết để lại.

Thiên Tương chần chờ một chút, đáp:

- Nếu là hoàn toàn đuổi Thương Hải tông ra khỏi Hàn Băng đảo, bổn phái sẽ chiếm cứ Hàn Băng đảo linh thạch khoáng mạch gần năm thành phần ngạch. Như vậy có thể gặp phải Bắc Hải các thế lực lớn nhỏ bắn ngược hay không?

Lục Bình hơi hơi ngạc nhiên, không hiểu hỏi:

- Ai dám?

Lần này đến phiên Thiên Tương thấy buồn cười rồi. Đây là hắn hỏi một vấn đề ngu xuẩn rồi. Hôm nay Lục Bình cường thế trở về, hai vị đại tu sĩ bị một mình hắn đánh phải lột mũ bỏ giáp, một chết một trọng thương, lúc này người nào ăn no chống đỡ dám đối nghịch với Chân Linh phái?

Đây cũng là chỗ Lục Bình có chút kỳ quái cùng bất mãn. Chuyện như vậy đừng bảo là Thiên Tuyết lão tổ lão mưu thâm tính toán sẽ không coi thường, chính là lấy Thiên Cầm lão tổ khôn khéo cũng không đương nhiên không muốn.

Thiên Tương một thời gian cũng suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân thần sắc không vui của Lục Bình, nụ cười trên mặt không khỏi thu liễm, nói:

- Thiên Tuyết sư bá tổ trước đó bị trọng thương, sau đó cùng Đông Cực lão tổ đấu pháp lần nữa dẫn động thương thế. Thiên Cầm sư bá một mực coi sóc.

Thì ra là như vậy, trong lòng Lục Bình căng thẳng, vội vàng đi tới trong Băng cung, vừa đi vừa nói:

- Chuyện trên Hàn Băng đảo tạm thời do sư huynh chủ trì, phải tận lực đuổi Thương Hải tông tu sĩ rút lui cùng với phá hư chi mạch rải rác do bọn họ chưởng khống trước khi đuổi hoặc là tiêu diệt họ. Nếu những tông môn khác nhúng tay hoặc là thừa dịp cháy nhà hôi của, tiên lễ hậu binh, lúc này bổn phái không cần khách khí đối với bất kỳ người nào!

- Sư đệ hãy yên tâm!

Thiên Tương thần sắc vui mừng, trên mặt lóe ra ý hưng phấn nhao nhao muốn thử.

Cho tới nay, theo Chân Linh phái tu sĩ đời thứ ba quật khởi, đặc biệt là người thân cận cùng Lục Bình trong ngày thường, chẳng những thực lực để thăng vượt xa những đồng môn khác, chính là có thể gánh vác chức trách cũng nhiều là tính chất độc đương một mặt. Cảnh này khiến địa vị trong tông môn của bọn họ lấy được đề thăng cực lớn, dần dần nắm giữ quyền phát ngôn của tông môn. Hơn nữa chức trách gánh vác càng nặng, có thể có được tông môn ngạch ngoại tư nguyên tu luyện bồi thường cũng càng nhiều, dĩ nhiên đề thăng thực lực tự thân càng nhanh.

Thiên Tương mới vừa lên cấp pháp tướng kỳ không lâu, chính là thời điểm thực lực cần cấp tốc đề thăng, đương nhiên hy vọng có thể lấy được càng nhiều cung ứng về tư nguyên tu luyện hơn. Vốn hắn còn đang lo lắng bởi vì hiềm khích giữa lão sư một mạch cùng chưởng môn một mạch sẽ khiến cho mình đã bị chưởng môn một mạch ngày càng cường thể chèn ép. Hắn không ngờ Lục Bình dễ dàng giao chuyện chỉnh đốn Hàn Băng đảo loạn cục cho hắn tới trông coi như vậy.

Mặc dù đây chỉ là một cơ hội tạm thời, hơn nữa càng giống như là một lựa chọn vạn bất đắc dĩ, nhưng Lục Bình có thể đem cơ hội này nhường cho bản thân hắn đã biểu đạt rõ ràng ý tứ trong đó.

Lục Bình mới đi vào Băng cung, chạm mặt liền thấy Thiên Vương lão tổ vội vã đi ra phía ngoài. Thiên Vương lão tổ nhìn thấy Lục Bình cũng sững sờ, nhưng lập tức vui vẻ hỏi:

- Lục sư điệt trở lại rồi, Thái Huyền tông đại tu sĩ đuổi kịp không?

Trước đại chiến, bởi vì phải phòng bị những môn phái khác dòm ngó Hàn Băng đảo, Thiên Vương lão tổ một mực không hề tham dự đại chiến. Tuy nhiên Lục Bình biết ông ta vẫn luôn ở đây, chẳng qua là làm hậu thủ một mực không hề ra mặt mà thôi.

Lục Bình lắc đầu một cái, tiếc nuối đáp:

- Bị người đó trốn thoát rồi. Người đó thực lực ngược lại có chút không ngờ, nhưng lão ta cũng không quá tốt. Lão ta mạnh mẽ khai ích không gian bí thuật tất nhiên sau lưng bị thương nặng, hơn nữa bị đệ tử chém nửa đoạn cánh tay.

Lục Bình dừng một chút, thấy Thiên Vương lão tổ cảnh tượng vội vã, thuận miệng hỏi:

- Sư thúc đi đâu vậy? Thương thế của sự thúc tổ ra sao?

Thiên Vương lão tổ đáp:

- Sư thúc bị thương không nhẹ Thiên Cầm sư muội đang hiệp trợ trấn áp thương thế. Lục sư điệt tới cũng vừa đúng lúc. Trước đó bởi vì sư thúc trọng thương, trong hốt hoảng cũng quên xử lý thế lực của Thương Hải tông trên Hàn Băng đảo. Lần này song phương nếu xé rách da mặt, bổn phái dĩ nhiên cũng sẽ không khách khí đối với Thương Hải tông.

Lục Bình cười nói:

- Sư thúc không cần gấp gáp. Thiên Tương sư huynh đã dẫn tông môn đệ tử đi rồi. Chỗ mà Thương Hải tông trú thủ hiện giờ xem ra đã nhận được tin tức tất nhiên loạn làm một đoàn. Có sư huynh một người hắn đủ đối phó cục diện.

Thiên Vương lão tổ thần sắc vui mừng, hiểu được đây là ý tứ của Lục Bình, trong thần sắc mang một tia cảm kích, nói:

- Như vậy đa tạ sư điệt ngươi!

- Sư thúc nói gì vậy?

Lục Bình vội vàng khoát tay nói:

- Thiên Tương sư huynh đủ để đối phó cục diện trước mắt. Đệ tử đi trước xem một chút thương thế của sư thúc tổ.

Thiên Vương lão tổ gật đầu cười nói:

- Có sự điệt người ở đây, hai vị đại tông sư liên thủ, thương thế của sư bá đương nhiên có thể khống chế. Tuy nhiên lão phu vẫn đi để mắt tới tiểu tử kia một chút. Dù sao cũng lần đầu tiên chưởng khống cục diện như thế, khó tránh khỏi có chút sai sót. Lão phu âm thầm cũng có thể vì hắn tra lậu bổ thiếu.

Lục Bình cười cười, từ biệt Thiên Vương lão tổ đi tới trong tu luyện mật thất của Thiên Tuyết lão tổ, thấy Thiên Cầm lão tổ gương mặt vẻ lo âu nhìn Thiên Tuyết lão tổ đang tu luyện trước mắt.

Sắc mặt của Thiên Tuyết lão tổ tái nhợt thỉnh thoảng dâng lên một trận đỏ bừng không bình thường. Trên mặt đất trước người có một vùng vết máu đang kết thành hàn bằng màu đỏ.

Thiên Cầm lão tổ nhìn thấy Lục Bình trở về, ra hiệu hắn không nên quấy rầy Thiên Tuyết lão tổ tu luyện. Hai người lại lần nữa đi ra khỏi mật thất..

- Sư thúc, thương thế của sự thúc tổ ra sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1594)