Vay nóng Tima

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1428

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1428: Thử dò xét cùng mưu đồ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Tuy nhiên thủ đoạn bực này muốn làm mình thúc thủ chịu trói cũng là nhìn bản lĩnh của Lục Bình quá nhỏ rồi!

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, khí thế quanh thân tăng vọt chợt phát tức thu. Vào khoảnh khắc đó, chỗ nhà tù không gian này giống như khí cầu được rót vào nhiều nước lập tức bị xanh bạo. Theo sát đó Lục Bình nắm chặt hai tay, hơi nước bốn phía hư không bắn ra ngưng tụ thành một cái vân thủ, cùng bàn tay vô hình chóp tới mình trong nháy mắt chạm vào nhau.

Vô thanh vô tức không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng Lục Bình vào chớp mắt hai bàn tay tiếp xúc liền rút người tránh ra. Cùng lúc đó, thần niệm của Lục Bình cũng chính xác cảm giác được yêu tộc Thuần Dương ra tay tới phía mình cũng không khỏi không rời khỏi đất ẩn giấu của mình, tránh ra khỏi không gian rung chuyển kịch liệt do thần thông của hai người gặp nhau kích phát.

Vì vậy yêu tộc Thuần Dương lần này liền bại lộ hoàn toàn trong thần niệm của Lục Bình, Linh Minh Cự Viên nhất tộc tiền tướng quân Viên Phá Không, là ông ta!

Vừa lúc đó, hai người giao thủ đưa tới không gian rung chuyển rốt cục bộc phát. Trong thần niệm cảm giác của Lục Bình, trừ Viên Phá Không ra, đột nhiên lại có mấy vị Thuần Dương tu sĩ xuất hiện bốn phía hai người giao thủ. Một đạo nhà tù không gian lớn hơn hoàn toàn bao phủ cho hai người giao thủ, nhưng mà lần này Lục Bình không kinh hoảng. Bởi vì những người này dẫn động nhà tù không gian là vì tiêu nhị không gian rung chuyển của hắn cùng với Viên Phá Không giao thủ đưa tới.

- Hai người các ngươi giao thủ chẳng lẽ cũng không biết phân rõ trường hợp sao, ở chỗ này đưa tới động tĩnh lớn như vậy, thật xem Cửu Huyền lâu là người mù chắc?

Trong lòng Lục Bình buông lỏng, người nói chuyện chính là Tiêu Bạch Vũ.

Theo sát đó thanh âm của Thất Phiến lão tổ vang lên:

- Lão Viên, lần này còn có nghi vấn gì không?

- Hừ, hừ, ...

Thanh âm của Viên Phá Không lộ ra rất bất ngờ, cũng mang một tia phiền não, sau đó thấp giọng ừng ực một tiếng "mẹ kiếp", cũng không biết có phải đang chửi Lục Bình cho gọi thần binh hay không.

Tất cả mọi người trong hư không hiển lộ ra thân hình. Thuần Dương Chi Khí mênh mông mãnh liệt của từng người một cố ý vô ý tứ ngược trong mảnh nhà tù không gian do mọi người liên thủ bày ra. Lục Bình trùng hợp chính là trong những người này. Nhưng đối mặt loại áp lực này quả thật thản nhiên, hơn nữa nhất nhất nhìn lại về phía những người này, cùng những người này hơi mang ánh mắt thẩm thị bình tĩnh nhìn nhau.

Tiêu Bạch Vũ, Thất Phiến lão tổ, Mãn Nguyệt lão tổ, Lâm Vũ lão tổ, Phùng Lục, Viên Phá Không, Dương Thọ Xương, trừ bảy vị Thuần Dương tu sĩ là Lục Bình đã nhận biết ra, còn có ba vị khí tức không kém bảy người nhân tộc Thuần Dương tu sĩ chút nào.

Ngay lúc đó, một đạo thanh âm nhìn có chút hả hê vang lên, nói:

- Lão hầu nhi, lần này mất hết mặt mũi chứ. Lão Tiêu cùng Thất Phiến đã sớm nói tên tiểu tử này không đơn giản, ngươi không nên đưa tay thử một lần. Đây không phải rõ ràng không tin được lão Tiêu hai người bọn họ sao, xem một chút, da mặt của Thuần Dương tu sĩ đều đáp vào trong luôn rồi!

Viên Phá Không nhất thời giận dữ:

- Dương Thọ Xương, người con mẹ nó câm miệng đi! Cũng không biết mới vừa người nào e sợ cho thiên hạ bất loạn, cùng lão Viên nhà ta tranh nhau muốn xuất thủ thử dò xét. Lúc này người ngược lại khẩu phong xoay chuyển nhanh thật!

Ánh mắt của Lục Bình chuyển đi lại nghe thanh âm nhìn có chút hả hê trước đó lần nữa truyền ra từ trong miệng Dương Thọ Xương, nói:

- Ha ha, dù sao là ngươi ra tay quan lão phu thì chuyện.

Viên Phá Không mắng to:

- Dương Thọ Xương, người dù sao cũng là thân đệ của Khổng Tước Vương. Thể diện của ngươi ở đâu, không cần vô sỉ như vậy được không?

Dương Thọ Xương cười "ha ha" nói:

- Thể diện chó má, người mới biết a!

Thất Phiến lão tổ nhíu mày một cái, nói:

- Hai người các ngươi không cần ầm ĩ, người mới đi vào, mọi người còn có ý kiến gì không? Nếu không, vậy thì quyết định chuyện nhanh lên. Lục đạo hữu mới vừa vào tới xem ra còn có tất cả nghi vấn cần phải có người giải đáp, ở chỗ này thời gian lâu nhất định sẽ bị Cửu Huyền lâu phát giác. Các ngươi thật xem Cửu Huyền lâu là người mù sao?

Viên Phá Không hừ lạnh một tiếng bất mãn. Dương Thọ Xương lại hướng về phía Lục Bình cười một tiếng "hắc hắc". Tuy nhiên hai người đều không mở miệng nói chuyện nữa, hiển nhiên trong mười vị Thuần Dương tu sĩ, uy vọng của Thất Phiến lão tổ đương nhiên không thấp.

Phùng Lục rất nghiêm túc quan sát Lục Bình một phen. Lục Bình cơ hồ đều có thể phát giác một cổ sát khí giống như thực chất diễn dịch trong thần niệm của mình một cảnh tượng tru diệt như một tòa địa ngục vậy.

Vẻ mặt Lục Bình ngưng trọng, hậu quả của một tiếng hừ lạnh, thần niệm mênh mông không chút cất giữ xông ra, giống như dòng nước đỏ ngầu hủy thiên diệt địa. Điều này khiến cho thiên địa do Phùng Lục lấy thần niệm diễn hóa nhất thời biến thành ngày cuối cùng dòng nước đỏ ngầu. Cảnh tượng địa ngục như vậy trước ngày cuối cùng cũng không khỏi không tan thành mây khói.

"Ha"

"Có ý tứ!"

Mấy đạo thở nhẹ liên tiếp vang lên, hiển nhiên Lục Bình biểu hiện ra thần niệm tu vi thật lớn ngoài ý liệu của mọi người.

Vốn dĩ bọn họ xem ra, Lục Bình mặc dù có thực lực sánh ngang Thuần Dương, nhưng thần niệm tu vi có lúc có nhiều liên quan cùng ý chí bền bỉ. Lục Bình ba trăm năm tu luyện đối với những lão yêu trước mắt động một chút là hàng ngàn năm tu vi có thể được cho là thiếu niên thành danh, không trải qua năm tháng điện cơ, chém giết thành núi thấy biển máu như vậy, chưa chắc sẽ có thần niệm tu vi bền bỉ gì.

Nhưng trong nháy mắt Lục Bình bộc phát thần niệm tự thân, chẳng những không bị cảnh tượng địa ngục núi thấy biển máu do thần niệm của Phùng Lục diễn dịch chấn nhiếp, ngược lại hóa thành một đạo hồng thủy ngập trời cọ rửa sạch sẽ một cái.

Động tác dưới bản năng của Lục Bình mấy vị Thuần Y Dương khác xem ra cũng có chút chấn động. Phùng Lục ở tu luyện giới có danh hiệu gọi là "Huyết Thủ thánh quân", chính là đồ phu uy danh hiển hách của tu luyện giới. Dưới thần niệm bá đạo của ông ta đánh vào, chính những tu sĩ khác đều là Thuần Dương cũng không khỏi không cẩn thận ứng đối thậm chí chỉ có thể chặt thủ tâm thần bị động ứng địch.

Nhưng Lục Bình lại trong phút chốc liền phá áo cảnh thần niệm của ông ta. Nói cách khác Lục Bình có thần niệm tu vi ít nhất không kém gì Phùng Lục, khó trách trước đó mấy vị Thuần Dương lấy tâm tính lão yêu ngàn năm cũng không khỏi không kinh kêu thành tiếng.

Tiêu Bạch Vũ lúc này mở miệng cười hỏi:

- Chư vị nghĩ như thế nào?

Trong tầm mắt của Phùng Lục thoáng qua một đạo sáng lên, nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng, há mồm phun ra hai chữ, nói:

- Không tệ! Ngươi rất khá!

Một từ không tệ trước là đang trả lời Tiêu Bạch Vũ, một sau còn lại là nói với Lục Bình.

Nếu như nói trước đó Viên Phá Không xuất thủ thử dò xét chẳng qua là làm tại chỗ chư vị Thuần Dương công nhận tư cách của Lục Bình gia nhập đoàn thể bọn họ, như vậy bọn họ bây giờ không thể không nghiêm túc cân nhắc đề nghị trước đó của Tiêu Bạch Vũ làm minh chủ đã nói lên.

Lục Bình tuy rằng không hiểu Tiêu Bạch Vũ nói chuyện ra sao, nhưng cũng biết sợ rằng rất có quan hệ với mình. Vì vậy hắn treo trên không mà đứng trong không gian do chư vị Thuần Dương liên thủ duy trì, im lặng không lên tiếng.

Mãn Nguyệt lão tổ lúc này mở miệng cười nói:

- Chuyện này cũng không phải là trong thời gian ngắn có thể xác định, chừng còn có lão gia hỏa chúng ta ở đây, người mới cũng chỉ có mình hắn, hãy để cho hắn cố thích ứng một phen trước, đợi đến ngày sau hãy nói. Huống chi Lục tiểu hữu hiện nay sợ rằng ngay cả người của chúng ta đều nhận biết không hết, chuyện vẫn chưa phải là rất rõ ràng, cứ quyết định như vậy. Tiểu Tiêu người tin tưởng Lục tiểu hữu nhất định sẽ nghe lời ngươi sao?

Tiêu Bạch Vũ ngẩn ra, trước đó ông ta mặc dù từng có một lần nói với Lục Bình, Lục Bình cũng đúng là đối với kế hoạch của bọn họ lộ ra dã tâm của mình, nhưng hắn đúng là chưa từng đáp ứng mình gì cả, chẳng qua đồng ý gia nhập vào nhìn một chút thôi.

Nhìn thấy thần sắc bình tĩnh trên mặt Lục Bình, Tiêu Bạch Vũ tự giễu nói:

- Cũng là Tiêu mỏ càn rỡ, hay là trước tiên giới thiệu chư vị đạo hữu với Lục tiểu hữu một chút đi. Thất Phiến huynh cùng Mãn Nguyệt tiền bối đều không cần giới thiệu nhiều...

Tiêu Bạch Vũ xưng hô với mọi người cũng làm Lục Bình có chút bất đắc dĩ. Trên thực tế vô luận là Thất Phiến lão tổ, Mãn Nguyệt lão tổ, hay đám người Viên Phá Không, Dương Thọ Xương, thật ra thì đều coi là tu luyện giới đời thứ nhất tu sĩ. Còn Tiêu Bạch Vũ cũng là điển hình đời thứ hai Thuần Dương, nhưng ông ta cũng cùng đám người Thất Phiến lão tổ bình bối luận giao, đến chỗ của Mãn Nguyệt lão tổ lại thấp đến đồng lứa, đây khiến cho Lục Bình tương đối không có gì để nói.

Tuy nhiên may là đó đối với Lục Bình mà nói hoàn toàn không vấn đề. Bởi vì mười vị Thuần Dương tại chỗ, vô luận người nào Lục Bình đều phải tôn xưng một vị tiền bối.

Trong mười vị Thuần Dương bản thân Lục Bình nhận biết bảy vị, còn dư lại ba vị có hai vị xuất thân từ tán tu như Lâm Vũ lão tổ. Một vị gọi là Thạch Hoa lão tổ, chính là xuất thân từ tán tu.

Trong khi đó một vị khác là Cổ Duyệt lão tổ có chút tương tự cùng xuất thân của Lâm Vũ lão tổ. Vốn đều là tông môn tu sĩ, nhưng sau cùng tông môn quyết liệt, chỉ đành phải phản bội tông môn trở thành tán tu, nhưng tu vị cũng một đường thẳng lên mây xanh, thành tựu Thuần Dương, khiến cho chó tông môn của ông ta đến nay trở thành trò cười của tu luyện giới.

Vị Thuần Dương lão tổ thứ ba còn lại xuất thân một nhà Trung Thổ đại phái Thất Hiển tông, gọi là Tam Thần lão tổ. Lục Bình ở Trung Thổ du lịch ngày giờ không ngừng, danh hiệu của Thất Hiển tông ngược cũng có nghe, nghe nói lão tổ sáng lập ra môn pháo chính là bảy vị pháp tướng tu sĩ. Vốn dĩ tông môn được gọi là Thất Hiền tông, nhưng sau đó bảy vị lão tổ sáng lập ra môn phái cảm thấy danh hiệu này của tổng môn quá mức trương dương. Mà bảy người này vừa vặn mỗi người chưởng khống một đạo lịch đại truyền thừa tuyệt kỷ trong tông môn, vì vậy đổi tên của tông môn thành Thất Hiển tông.

Tuy nhiên ban đầu khi nghe được danh hiệu của Thất Hiển tông, phần nhiều là nói một nhà tông môn này truyền thừa thanh hoàng bất tiếp không người nối nghiệp. Tuy họ thật sự có đại hình tông môn, nhưng trong lớp đệ tử đời thứ ba, thứ tư cũng không có nhân vật xuất sắc gì, ngày sau sợ rằng phải đi đường dưới sườn núi, rơi xuống từ vị trí đại hình tông môn. Lại chưa từng nghe nói qua Thất Hiển tông lại còn cất giấu một vị Thuần Dương lão tổ trấn giữ.

Mọi người giới thiệu xong xuôi, một bên Tam Thần lão tổ mở miệng trước hỏi:

- Tiêu đạo hữu, mục tiêu lần này chính là Cửu Huyền lâu chứ?

Tiêu Bạch Vũ gật đầu đáp:

- Cửu Huyền lâu cuộc chiến đi qua, Cửu Huyền lâu thực lực đại tổn. Hôm nay thực lực yếu nhất trong lục đại thánh địa, tin tưởng mọi người cũng đều đoán được, lần này sở dĩ tụ hội chỗ này, thật ra thì cũng ý này.

Vị Thạch Hoa lão tổ liền nói:

- Cửu Huyền lâu hôm nay thực lực đích xác yếu nhất, còn lại ngũ đại thánh địa hôm nay đều tự lo không xong, đích xác là thời cơ tốt nhất. Nhưng hôm nay Cửu Huyền lâu phong sơn đóng cửa, thế lực toàn diện co rúc lại trong Cửu Huyền lâu, ngược lại thành mạnh nhất. Tiêu đạo hữu có suy tính gì có thể xông vào trong Cửu Huyền lâu không?

Tiêu Bạch Vũ cười khổ đáp:

- Nói thật, trước mắt Tiêu mỗ đúng thật không có biện pháp gì.

Cổ Duyệt lão tổ nhướng mày, hỏi:

- Cường công thì sao?

Viên Phá Không rất bất mãn nói:

- Cổ Duyệt lão nhi, chẳng lẽ ngươi sợ?

Một bên Dương Thọ Xương e sợ cho thiên hạ bất loạn, nói:

- Phải phải, chẳng lẽ ngươi sợ, sợ thì cút nhanh lên đi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1594)