← Ch.1444 | Ch.1446 → |
- Ha ha, đám ba người ta đích xác là hải ngoại tu sĩ, nói chính xác là Đông Hải tu sĩ. Tại hạ Thủy Tinh cung Nguyên Hoành, Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên xin có lời chào!
Một vị đại tu sĩ đứng bên cạnh Nguyên Phì lão tổ vóc người hơi có vẻ mập mạp cười nói.
Lục Bình "à" xong một tiếng, hướng hai gã tu sĩ xa lạ khác bên cạnh hỏi:
- Như vậy hai vị này xem ra là Tử Phù các cùng Phong Lôi đảo đạo hữu phải không?
Một tên tử mi đại hán bên cạnh Nguyên Hoành lão tổ cười một tiếng "Ha ha", đáp:
- Tại hạ Tử Phù các Trình Nguyên Kỳ lễ độ rồi!
Một vị tu sĩ lùn hơn nữa chắc nịch đứng bên cạnh hắn nói:
- Phong Lôi đảo Phùng Trung Lôi!
Mười hai vị đại tu sĩ mai phục liên thủ vây giết Lục Bình, nhưng mà tông môn dính líu tràng diện lớn bực này không dưới tám, trong đó còn có hai đại thánh địa. Như vậy chuyện này mưu đồ xem ra dính líu cực kỳ rộng lớn, hơn nữa mấy người này không một người nào là không có thù oán hoặc là xung đột mâu thuẫn với Lục Bình hoặc Chân Linh phái.
Chẳng qua vì sao vây giết Lục Bình đều là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ? Phải biết lấy thực lực của Lục Bình hôm nay, nếu Thủy Tinh cung cùng Ngũ Hành tông dứt khoát phái tới mấy vị Thuần Dương vây giết hắn, chẳng phải nắm chắc lớn hơn sao?
Mặc dù Lục Bình trong lòng có hoài nghi, nhưng lúc này mười hai vị đại tu sĩ liên thủ vây giết vẫn khiến cho hắn lọt vào trong nguy cơ sinh tử trước đó chưa từng có.
- Chư vị đạo hữu chớ nghe người này om sòm. Lần này cơ hội tốt ngàn năm một thuở, bọn ta thừa dịp cơ hội tốt chém chết người này. Nếu đợi đến ngày sau người này làm đại tiên là cái họa trong lòng của bọn ta! Huống chi hôm nay bọn ta đã hiển lộ thân hình trước mặt hắn, nếu để hắn rời đi, ngày sau cũng tất nhiên khuynh lực trả thù.
Đông Dật lão tổ hiển nhiên là người tích cực nhất trong những người vây giết Lục Bình.
Đông Dật lão tổ nói như vậy hiển nhiên càng thêm làm những đại tu sĩ của các phái nhận đồng. Bọn họ lần này bày bẫy rập mai phục Lục Thiên Bình vốn dĩ chính là sợ tu vi thực lực của hắn. Hôm nay hắn chẳng qua là đại tu sĩ đã có thể lực chiến Thuần Dương, đợi đến ngày sau lên cấp Thuần Dương, tu luyện giới này còn có ai có thể trị hắn!
Thế nhưng Lục Bình càng biết tầm quan trọng tiên hạ thủ vi cường sau khi bị những người này bao vây. Trong lúc Đông Dật lão tổ vừa dứt lời, Lục Bình đột nhiên hét lớn một tiếng, nói:
- Vậy hãy để Lục mỗ giết người trước rồi tính sau!
Một đạo hàn quang sớm đã nhanh chóng lóe ra trước khi Lục Bình hét lớn. Hàn quang giữa không trung hóa thành một con giao long gầm thét trực tiếp đụng tới Đông Dật lão tổ.
Đông Dật lão tổ trong lòng hoảng hốt. Điều Hải Lệnh trực tiếp thu lấy nước chảy trong Ngọc Lan Hà lấy Thương Hải quyết hóa thành một con giao kình to đụng vào hàn quang giao long đánh tới.
Đông Dật lão tổ hiển nhiên rõ ràng lấy một mình mấy lực căn bản không thể nào cùng chống lại, chớp mắt xuất thủ lại hô to:
- Kính xin chư vị đạo hữu giúp ta!
Vô Giới lão tổ cùng với Vân Thiên lão tổ bên cạnh Đông Dật lão tổ vội vàng xuất thủ hiệp trợ, mà phía chính tây Nguyên Phì lão tổ hét lớn một tiếng:
- Động thủ!
Nguyên Phì, Nguyên Hoành, Trình Nguyên Kỳ cùng với Phùng Trung Lôi bốn người ăn ý hiển nhiên cao hơn một đoạn nếu so với những người khác. Bốn người xuất thủ trước. Nguyên Phì, Nguyên Hoành hai người đỉnh đầu mỗi người dâng lên một tòa thủy tinh Lưu Ly tháp cùng với Bạch Ngọc Lưu Ly tháp. Thân tháp tám tầng trong nháy mắt bị hai người đốt sáng lên bảy tầng. Hai đạo vô thượng thần thông trong thân tháp bảy tầng thắp sáng cũng gào thét ra.
Cùng lúc đó, trong tay Trình Nguyên Kỳ chẳng biết lúc nào sinh ra một tờ phù lục vào khoảng bàn tay lóe ra thất sắc quang trạch. Tờ phù lục từ trong đốt cháy về bốn phía. Một con băng điểu màu vàng đập cánh ra từ trong ánh lửa. Cả người trên dưới bị ánh lửa tiêu diệt, cùng một tiếng ré dài lẫm liệt đánh tới Lục Bình.
Đồng thời xuất thủ còn có một đạo lôi quang màu xanh. Lôi quang cũng nấp sau lưng băng điểu. Mà băng điểu lại nhận vô thượng thần thông của hai người Nguyên Phì, Nguyên Hoành, hạo hạo đãng đang đánh giết qua phía Lục Bình.
Lục Bình chớp mắt xuất thủ tập sát Đông Dật lão tổ đã làm xong chuẩn bị lại bị người nhân cơ hội xuất thủ. Bạch Ngọc Liên Hoa nở rộ dưới chân ánh sáng đại thịnh. Cửu Long Chung ở đỉnh đầu giống vậy hòa tiếng "ông ông" trầm thấp xoay tròn. Đầu tiên là một cánh hoa biến thành thủy quang đua nhau dương dương chiếu xuống quanh người Lục Bình. Rồi sau đó Cửu Long Chung rũ xuống một đạo ánh sáng màu tím lam, chín long ảnh màu vàng trên ánh sáng hộ tráo quanh quẩn bay lượn.
Như vậy vẫn chưa xong, Lục Bình hai tay bấm thành kiếm quyết. Một song phi kiếm tạo nên tiếng kiếm ngân vang đầy trời, rồi sau đó hóa thành hai con giao long quanh quẩn lẫn nhau. Tiếp theo giao long đột nhiên bạo tán, "Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết" trong nháy mắt thành hình. Kiếm quang tuyền qua khổng lồ trong nháy mắt nuốt một cái sạch sẽ một kích liên thủ của Đông Hải ba phái bốn vị đại tu sĩ.
Trong lúc Lục Bình thi triển ra các loại thủ đoạn, mới vừa chống đỡ một kích liên thủ của Đông Hải tứ đại tu sĩ, thì Mã Tứ trưởng lão đã thi triển "Vạn Mã Bôn Đằng quyết" đánh tới sau lưng Lục Bình...
Nhưng thiên mã trên giữa đường, Mã Tứ trưởng lão thét một tiếng kinh hãi lảo đảo lui về phía sau, lại thấy một đạo lam quang thoáng qua trước người lão, thiếu chút nữa muốn đâm trúng mặt dài của lão.
Mã Tứ trưởng lão một kích bất thành ngược lại suýt nữa bị Lục Bình ám toán, trong lòng ảo não dị thường, đang muốn xuất thủ lần nữa, sau lưng tóc dài đột nhiên nổ lên, phảng phất có nguy cơ tuyệt đại muốn phủ xuống phía sau lão. Mã Tứ trưởng lão cũng không kịp nhớ ảo não nữa, cả người lật người rơi xuống mặt đất, nghe được sau lưng một tiếng đồng âm trong trẻo quát to:
- Giết!
Một đạo hàn quang thoáng qua. Bờm ngựa của Mã Tứ trưởng lão nổ lên cũng có một nửa bị tước mất, dương dương sái sái tán lạc giữa không trung, trong lòng không khỏi từng trận run sợ. Khi lão ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đứa bé khoảng một thước giữa mi mục cùng Lục Thiên Bình lại có bảy phần tương tự. Tu vi của nó đã đạt đến pháp tướng trung kỳ điên phong, sau khi một kích không trúng, đang nhìn chằm chằm đuổi theo Mã Tứ trưởng lão.
Mã Tứ trưởng lão tấn công bị nhục, nhưng còn có thần thông của những người khác cũng đập rơi về phía Lục Bình.
Ngũ Hành tông Ngọc Hành lão tổ xuất thủ chớp mắt liền bị Lục Bình nhìn phá cùng chân, quát to:
- Thì ra ở Hà Tây chi địa vị giấu đầu lòi đuôi khiêu khích Lục mỗ là ngươi. Mặt mũi của Ngũ Hành tông sợ không phải cũng bị các hạ ném đi một cáo sạch sẽ!
Ngọc Hành tổ thần sắc âm trầm, thấp giọng nói:
- Nói nhiều vô ích, hôm nay chính là ngày chết của Lục Thiên Bình ngươi!
Linh bảo trong tay Ngọc Hành lão tổ đổi thành một món linh bảo hành sơn loan màu xanh biếc, chớp mắt rời tay liền hóa thành một ngọn núi lớn cao ba mươi ba trượng rơi đi về phía đỉnh đầu Lục Bình.
Mà phút chốc Ngọc Hành lão tổ xuất thủ, Hậu Thổ tông Mậu Sơn lão tổ hét lớn một tiếng, quát:
- Ngọc Hành đạo hữu, mỗ gia trở lại giúp người một cánh tay lực!
Hai tay của Mậu Sơn lão tổ nhấn một cái đẩy ra phía ngoài. Sơn loan màu xanh biếc cao ba mươi ba trượng nhất thời dính vào một tầng đất vàng. Trong tiếng nổ ầm ầm, sơn loan chưa rơi xuống, quanh người Lục Bình đã bị một cổ cự lực trói buộc xuống phía dưới, giữa giở tay nhấc chân đều trở nên thảm hại vô cùng.
Hình rồng điêu khắc ở đỉnh đầu Lục Bình bị dọa sợ đến kêu to oa oa, dùng thanh âm chỉ có Lục Bình mới có thể nghe được kêu lên:
- Mau nghĩ biện pháp đi, bản Long cũng không muốn bị người ép một cái nát bét đầu!
Sắc mặt của Lục Bình thoáng qua một tia triều hồng, chân nguyên trong cơ thể giống như hồng thủy bị đê chặn lại, tích trữ cho một cú sơn bằng địa liệt cuối cùng.
Trong giây lát chỉ nghe Lục Bình hét lớn một tiếng. Mười hai đạo ngũ sắc hào quang từ trong cơ thể Lục Bình bắn tán loạn ra. Tia sáng màu vàng tràn ngập hư không bốn phía tức thì bị mười hai đạo ngũ sắc hào quang xuất hiện tan rã bể nát tan tành.
Cùng lúc đó, ngọn núi lớn gào thét rơi xuống đột nhiên dừng lại giữa không trung. Mười hai đạo ngũ sắc hào quang chia ra chiếm cứ bất đồng phương vị, cùng liên hoa trận đồ dưới chân diều tương hộ ứng, đem ngọn núi đập rơi giữa không trung vững vàng bày giữa không trung.
Nhưng ngay vào lúc đó, một trận lay động kịch liệt truyền tới từ đỉnh đầu Lục Bình. Mười hai viên Nguyên Thần châu với ngũ sắc hào quang lúc sáng lúc tối, suýt nữa sẽ bị sơn loan linh bảo ép vỡ.
Thì ra là sau khi Lục Bình mới vừa ngăn cản Ngọc Hành lão tổ cùng Mậu Sơn lão tổ hai người một kích, Linh Vũ tông Linh Hư lão tổ cũng được thời cơ. Linh bảo trong tay thừa dịp phần lớn uy năng của Bạch Ngọc Liên Hoa trận đồ dùng để chống đỡ Nguyên Thần châu bày sơn, nhất cử phá vỡ luyện hóa bình chướng. Chín con long ảnh trên hộ bích của Cửu Long Chung lập tức bị tiêu diệt năm con mới khó khăn lắm chặn một kích này.
Lục Bình bỗng nhiên gặp phải đòn nghiêm trọng dù chưa bị thương thân mình, nhưng lần này liên tiếp cùng mười một vị đại tu sĩ giao thủ, chính là mạnh như Lục Bình, chân nguyên trong cơ thể cũng thuộc về tình cảnh trong lúc nhất thời tiếp tế không đủ. Một kích của Linh Hà lão tổ càng thêm khiến cho Lục Bình tuyết thương gia sương, cục diện thật vất và duy trì thiếu chút nữa phải bị một kích này đánh thất bại trong gang tấc.
Lục Bình há mồm phun ra một ngụm huyết vụ, lại nhân cơ hội bóp vỡ một viên cực phẩm linh thạch, lấy máu tươi tự thân vi dẫn, cầm trong tay một thanh cây kéo lớn màu vàng kim.
- Linh Vũ tông Linh Hư, ngươi đáng chết!
Linh Hà lão tổ một kích này suýt nữa sẽ phải khiến cho Lục Bình lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục, đương nhiên làm trong lòng Lục Bình cực kỳ tức giận. Hắn không tiếc mượn máu tươi tinh nguyên tự thân tế lên Thuần Dương Lưỡng Đoạn. Thuần Dương Chi Khí mênh mông không ngừng đột nhập đến Linh Hư lão tổ hồn phi phách tán gần trước Lục Bình, chính là các phái đại tu sĩ vây công Lục Bình cũng đua nhau kêu lên:
- Thuần Dương linh bảo, là Thuần Dương linh bảo!
← Ch. 1444 | Ch. 1446 → |