← Ch.1473 | Ch.1475 → |
Bắc Hải yêu tộc phát động thú triều, sau khi một vị đại tu sĩ của Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc bị Ân Thiên Sở cùng Cơ Thiên Hiên hai người liên thủ chém chết, Ân Thiên Sở liền tới đến Phi Linh đảo bắt đầu bế quan tu luyện, vì làm chuẩn bị tiến cấp pháp tướng hậu kỳ.
Nhưng lúc này Ân Thiên Sở đi tới trước người Lục Bình trên thực tế đã là một vị pháp tướng hậu kỳ tu sĩ, chẳng qua là toàn thể Chân Linh phái chưa từng có người biết được bổn phái lại có thêm một vị đại tu sĩ mà thôi.
- Tu vi chưa vững chắc, xem ra sư đệ mới vừa vượt qua ba lần lôi kiếp không lâu!
Lục Bình cười tủm tỉm nhìn Ân Thiên Sở trước mắt nói.
- Có phải muốn ta cùng đi Đông Hải với người không?
Ân Thiên Sở hỏi.
Lục Bình lắc đầu đáp:
- Không, ta muốn người ở lại Bắc Hải, giám thị một người!
Ở Phi Linh đảo trên dưới du lãm một phen, bây giờ Phi Linh đảo dưới Chân Linh phái toàn lực kinh doanh cùng với sự cố gắng của hơn mười con Mộc Loan lớn nhỏ đã rất có khí tượng của tiên gia.
Theo thực lực của Chân Linh phái không ngừng đề thắng, Thiên Linh sơn đối với Chân Linh phái hôm nay mà nói đã hơi có vẻ thu hẹp. Lúc này toàn thể Chân Linh phái đối với nhu cầu cùng tiếng hô giải trừ Phi Linh đảo phong ấn, dẫn dắt Phi Linh đảo cùng Thiên Linh đảo thống nhất cũng càng ngày càng cao. Chân Linh phái mưu đồ Phi Linh đảo cũng không khỏi không nhắc trước thật lớn.
Cũng may tu vi của Lục Bình tăng trưởng đủ nhanh chóng, kế hoạch mặc dù nhắc trước, hết thảy vẫn đều trong sự chưởng khống của Lục Bình cùng Chân Linh phái mấy vị đại tu sĩ.
Vì không muốn Phi Linh đảo cùng với địa mạch tạo thành phá hư quá mức nghiêm trọng, Chân Linh phái giải trừ cùng với dẫn dắt đối với Phi Linh đảo phong ấn đầu tiến hành trong quá trình tuần tự tiệm tiến. Như vậy mặc dù tổn hao thời gian sẽ lâu một chút, nhưng trong quá trình dẫn dắt giao phó cho Phi Linh đạo địa mạch cùng với hao tổn linh mạch cũng hạ xuống nhỏ nhất.
Trên Phi Linh đảo đi đây đó mấy ngày, Lục Bình lại vì mấy tên Chân Linh phái đích truyền tu sĩ đời thứ tư khai đàn giảng pháp, sau đó an bài Vương Huyền Kỳ cùng Đỗ Huyền Lạc ở chỗ này bế quan tu luyện, làm chuẩn bị đột phá pháp tướng kỳ, lúc này mới rời đi Phi Linh đảo trở về trong Thiên Linh sơn.
Sứ giả của Lưu Vân các đã quay trở về Trung Thổ. Vì Vân Thiên lão tổ này vốn lanh lẹ khôn lường, liên tục ba lần bị thua thiệt lớn dưới tay của Lục Bình nhưng chưa hề mất đi tính mạng. Đây cũng coi là sự hiếm có trong số đối thủ của Lục Bình.
Lần này cố ý sai phái môn hạ con em tới Bắc Hải cùng Chân Linh phái giao hảo sợ cũng không phải là đánh chủ ý bồi tội với Lục Bình. Nói trên điểm này, Tiến Trường Minh nghiên cứu tâm ý của tổ sư mình cũng cực kỳ đến nơi.
Đối với Lục Bình mà nói vị Thuần Dương tu sĩ đó tám phần là từ chỗ Ngũ Hành tông lấy được phong thanh gì. Sau đó sợ hãi với thực lực kinh người của Lục Bình biểu hiện ra, vì để tránh cho lần nữa gặp phải Lục Bình trả thù, lúc này mới vội vàng sai phái môn hạ con em tới trước cáo lỗi. Dù sao Lục Bình vào thời điểm pháp tướng hậu kỳ đã có thể đánh giết toàn thể Lưu Vân các náo loạn. Hôm nay lên cấp Thuần Dương, nếu như Lục Bình thật đúng là muốn trả thù, sẽ không cố kỵ người bên cạnh dòm ngó.
Liễu Thiên Linh nhận lễ trọng của Lưu Vân các, sau đó lại sai phái Lý Thiên Như theo Tiến Trường Minh trở về Lưu Vân các trí tạ. Cho dù quyết định xong điều kiện giao hảo của hai nhà đại hình tông môn, xem ra Vân Thiên lão tổ cũng có thể hiểu ý tứ của Chân Linh phái chưởng môn.
Theo Chân Linh phái có Thuần Dương tu sĩ trấn thủ, thậm chí có người ở bên ngoài nhìn ra một đường khả năng thành tựu thánh địa như vậy, sách lược đối ngoại của Chân Linh phái chỉ sợ cũng phải theo đó mà biến hóa.
Nhìn thấy Lục Bình đến, Liễu Thiên Linh có chút lo lắng hỏi:
- Lần này chuyến đi Đông Hải có phải là không thể không đi hay không?
Lục Bình gật đầu một cái, đáp:
- Lần này chỉ sợ là một lần thời cơ cuối cùng tốt nhất để chèn ép Thủy Tinh cung. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, qua trăm năm sau, Tiêu Bạch Vũ cùng Liệt Thiên Kiếm phái còn sẽ như hiện giờ bởi vì áp lực của Thủy Tinh cung mà duy trì năm phái đồng minh hay không còn chưa biết rồi. Vì vậy thu hoạch của chuyến đi Huyễn Linh đảo lần này cực kỳ trọng yếu đối với trăm năm kế tiếp bổn phái phát triển.
Dừng một chút, Lục Bình nói tiếp:
- Huống chi lần này đi Đông Hải vẫn là vì giữ lời cam kết với một vị tiền bối tu sĩ. Vị tiền bối tu sĩ đó đã giúp đệ tử một tay, càng đối với bổn phái có ơn tương trợ, về tình về lý đệ tử cũng phải đi giúp ông ta một cánh tay lực.
Liễu Thiên Linh suy nghĩ một chút, hỏi:
- Chính là vị Long Hòe lão tổ phải không? Người này rốt cuộc lại lịch ra sao, lão Cửu có từng biết được một hai không?
- Chính là người này!
Lục Bình nói tiếp:
- Vị Long Hòe lão tổ lai lịch thần bí. Người này cùng chân cũng được xem là một vị linh yêu, nhưng lại có huyết mạch truyền thừa, trải qua năm tháng cực kỳ dài, biết tin tức bí mật cũng rất nhiều. Thậm chí đệ tử hoài nghi có phải người này có liên hệ cùng Giao đạo nhân trong Khai Thiên Thất Tổ hay không?
Thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt lão sư, Lục Bình vội vàng nói:
- Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của đệ tử!
Liễu Thiên Linh gật đầu một cái, châm chước nói:
- Đã là như vậy, lão Cửu ngươi có từng nghĩ tới thả người này ra tu luyện giới rốt cuộc là phúc hay họa? Vạn Độc Thương Khung Bích rốt cuộc là Giao đạo nhân vì bảo vệ ông ta mà bày, hay bày ra vì muốn nhốt ông ta? Ông ta làm hết thảy trợ giúp với lão Cửu ngươi có vì che giấu mưu đồ của ông ta đối với người hay không?
- Điều này, ...
Lục Bình thật đúng là chưa từng cân nhắc qua những thứ đó. Bởi vì Lục Bình từ khi bắt đầu tiếp xúc được Long Hòa tổ, vô luận là huyết mạch hay thần hồn, Lục Bình đều có thể từ chỗ của Long Hòe lão tổ cảm nhận được thân thiết cùng thiện ý. Loại cảm giác này đối với Lục Bình mà nói là chỉ hiểu ý không thể nói ra, càng không thể nào nói cho người nghe cùng hắn.
Lục Bình có thể mang tới thuyết phục lão sư cũng chỉ có thể là Long Hòe lão tổ trước sau mấy lần vô tư trợ giúp cùng với cứu viện.
- Chuyện này vô luận như thế nào đệ tử cũng phải đi thử một lần, nếu không khó có thể an lòng. Nếu đúng là chuyện họa, đệ tử trong tay còn có ba cây bản mệnh linh vũ của Loan đạo nhân. Long Hòe lão tổ mạnh hơn nữa cũng bị cấm cố ở Vạn Độc Thương Khung Bích mấy vạn năm không thoát được, biết rằng ông ta chí ít cũng không có thủ đoạn so được Khai Thiên Thất Tổ. Có khai thiên thần thông phong ấn trong bản mệnh linh vũ, đệ tử ít nhất có thể toàn thân thối lui!
Liễu Thiên Linh nhìn thấy Lục Bình đã hạ quyết tâm, không khuyên giải nhiều nữa, mà hỏi:
- Chuyến đi Huyễn Linh đảo lần này người còn cần người khác cùng đi không?
Lục Bình đáp:
- Chính là trước đó môn phái thượng nghị do Khương sư bá cùng Quách sư thúc đại đội. Huyễn Linh điện nghị sự lấy Khương sư bá làm chủ, đệ tử cũng không lộ diện. Đến lúc đó phải xem thực lực của mỗi người, không thể thiếu còn phải cùng Thủy Tinh cung Thuần Dương âm thầm làm một cuộc. Những thứ khác không quá nhiều nguy hiểm, ngược lại sau khi đệ tử rời đi, Bắc Hải tất nhiên có một cuộc phong ba, còn cần Thiên Tượng sư bá tổ, Lão sư cùng với Mai sư thúc mạo hiểm đánh một trận!
Liễu Thiên Linh cười nói:
- Ngươi bày ra đại cục, lại chỉ chừa cho bọn ta thu lưới. Nếu ngay cả nguy hiểm như thế này bọn ta đều không nhịn được, vậy cũng đáng đời Chân Linh phái không có khí vận tương lai thành tựu thánh địa tông môn. Tông môn đại sự cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng không khả năng chiếu cố. Ngươi vì tông môn bỏ ra đã đủ nhiều, cũng nên là lúc bọn ta vì tông môn ra sức đánh một trận.
Lục Bình nghiêm mặt nói:
- Vô luận như thế nào vẫn xin chư vị trưởng bối cẩn thận làm trên hết, đối thủ đều là sự tồn tại đứng đầu phương thế giới này. Ba vị tiền bối mặc dù mỗi người đều có bản mệnh linh vũ hộ thân cũng chưa chắc sẽ có thể luôn toàn công, đến lúc đó chỉ cần thủ chặt tông môn, lặng lẽ đợi đệ tử trở về!
Liễu Thiên Linh lúc này lại đột nhiên cười, hỏi:
- Lão Cửu, ngươi có biết năm đó Thái Sâm lão tổ vì tông môn hộ phái đại trận lưu lại đòn sát thủ gì hay không?
← Ch. 1473 | Ch. 1475 → |