← Ch.1499 | Ch.1501 → |
Long Hòe lão tổ giễu cợt cũng không làm Vũ Văn thế gia trên dưới sinh ra ảnh hưởng chút nào. Mặc dù có lôi quang hộ tráo che giấu, nhưng đám người Lục Bình vẫn có thể xuyên thấu qua hộ tráo thấy rõ ràng Vũ Văn thế gia tu sĩ lui tới trong nơi đóng quân mặc dù bận rộn nhưng lại cực kỳ có trật tự, dường như đang dùng sức lực của cả tộc duy trì Thất Bảo Lôi Hồ dùng để che chở cho gia tộc.
Khai thiên đệ nhất thế gia quả thật danh bất hư truyền!
Bốn phía lôi kiếp vân khí cuồn cuộn hội tụ phía bầu trời Thương Sơn. Thất Bảo Lôi Hồ vốn đã hơi có vẻ ảm đạm sau khi dung nạp hết lôi vân chứa bốn phía thì sắc thái lần nữa biến hóa. Lôi quang liên tiếp không ngừng rơi xuống từ trong bầu trời. Trong lòng Lục Bình cả kinh, uy năng của lôi thuật thần thông đã lấy được tăng cường, trong cảm giác của Lục Bình, lúc này mỗi một đạo lôi quang hạ xuống chí ít cũng có uy lực của đạo Thuần Dương lôi kiếp thứ tư.
Thuần Dương chín đạo lôi kiếp, bình thường uy năng của mỗi ba đạo lôi kiếp sẽ có một lần nữa để thăng về chất. Khi Thất Bảo Lôi Hồ một hơi từ giữa không trung bắn xuống ba đạo lôi quang tương đương với đạo Thuần Dương lôi kiếp thứ tư, Long Hòe lão tổ rốt cục không dám coi như không có gì nữa. Thân thể một mực đứng vững vàng trước lôi quang hộ tráo rốt cục chợt lui về phía sau, tránh khỏi một kích mạnh nhất của lôi quang.
Ngay lúc Long Hòe lão tổ khó khăn lắm tránh qua một kích chính diện của lôi quang, thân thể của ông ta cũng đột nhiên lần nữa xuất hiện ở tại chỗ. Dư uy của lôi quang thần thông vẫn ở đó, nhưng lúc này Long Hòe lão tổ căn bản không coi vào đâu chút xíu uy năng đó.
Lần này thấy Long Hòe lão tổ đột nhiên hai tay giơ lên, một mảnh tùng lâm huyễn cảnh đột nhiên xuất hiện trên bầu trời đỉnh đầu ông ta. Tùng lâm đột nhiên xuất hiện làm các người đại thần thông xem cuộc chiến ở bốn phía hư không đua nhau phát ra kêu lên. Bởi vì lúc này trong cảm ứng của bọn họ, những thứ tùng lâm đó xuất hiện căn bản không phải huyễn tượng, mà là giống như thực chất vậy. Bởi vì lôi quang rơi xuống trong Thất Bảo Lôi Hồ đều bị mảnh tùng lâm đó ngăn trở, vô số lôi quang tứ ngược trong rừng rậm. Cành gãy lá úa bay ngang, trong rừng rậm một mảnh hỗn độn. Đây hết thảy nhìn qua đều cực kỳ chân thật.
Chỉ có Lục Bình lúc này thần sắc ngưng trọng, trong ánh mắt như có điều suy nghĩ. Bởi vì lúc này trong thần niệm cảm ứng của Lục Bình, một mảnh tùng lâm đó cũng rõ ràng chân thật tồn tại vậy.
Nhưng trong mảnh tùng lâm huyện cảnh, Lục Bình lại có thể cảm thụ một loại khí tức rất tinh tường, hơn nữa loại cảm giác ấy quen thuộc đã không phải là lần đầu tiên xuất hiện. Lúc trước khi Long Hòe lão tổ thu nạp thiên địa linh khí diện tích mười mấy dặm mà dùng, từ đó cho gọi ra có vài con thúy lục mộc giao, loại cảm giác quen thuộc ấy lượn lờ quanh không đi.
Ánh mắt nổ bắn ra trong hai mắt của Lục Bình đã bị nhuộm thành một mảnh tím bầm, gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh tùng lâm ở bầu trời đỉnh đầu.
Không sai, tùng lâm ấy đúng thật không phải là chân thật tồn tại, cũng không cách nào cắt trở lôi quang hộ tráo của Thất Bảo Lôi Hồ rũ xuống, nhưng có thể vòng quanh bốn phía hộ tráo, toàn bộ ngăn che lôi quang thần thông của Thất Bảo Lôi Hồ hạ xuống.
Tùng lâm huyễn cảnh có dị khúc đồng công chi diệu cùng "Man Thiên Quá Hải quyết". Thủ đoạn của thủy lục mộc giao do Long Hòe lão tổ ngưng tụ thiên địa linh khí mà thành trước kia cũng rất tương tự cùng Giao đạo nhân truyền thừa khai thiên kiếm thuật sâu thông mà Lục Bình chưởng khống, khó trách hắn lại có loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Sau khi Lục Bình đang suy nghĩ thông điểm này, giữa thần sắc lộ vẻ trịnh trọng hơn. Long Hòe lão tổ thần thông thuật pháp mặc dù cùng Lục Bình "Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp" nhìn qua đồng căn đồng nguyên, nhưng Long Hòe lão tổ đổi với thần thông pháp thuật mà ông ta thi triển vô luận là trên lý giải hay uy năng của thần thông đều phải hoàn toàn cao hơn cảnh giới của Lục Bình.
Lúc này, Lục Bình đang nhìn hướng Long Hòe lão tổ càng thêm mấy phần tâm tư tham khảo ấn chứng. Điều đó đối với Lục Bình mà nói là một cơ hội không thể có nhiều.
Khoảnh khắc ảo thuật thần thông ngăn trở Thất Bảo Lôi Hồ cuồng oanh lạm nổ, Long Hòe lão tổ đột nhiên đưa ra một ngón tay trực tiếp đâm vào lôi quang hộ tráo trước người.
Vô số lôi quang nơi tay phút chốc chỉ tiếp xúc được lôi quang hộ tráo bắt đầu nổ tung, nhưng Long Hòe lão tổ lại thủy chung không vì thế mà động lòng. Rồi sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, "bình" một tiếng nổ giòn phảng phất vang lên từ đáy lòng của tất cả mọi người. Ngón tay của Long Hòe lão tổ dễ dàng đậm phá một lỗ hổng trên lôi quang hộ tráo che chở Vũ Văn thế gia như vậy.
Tiếng quát to đột nhiên vang lên từ nơi đóng quân của Vũ Văn thế gia. Một hán tử khỏe mạnh thấp bé da đen, mặt mũi râu quai nón bay lên trời từ trong chỗ đóng quân của Vũ Văn thế gia, cầm trong tay một thanh định đầu cự chùy nện mạnh xuống một ngón tay của Long Hòe lão tổ đâm phá lôi quang hộ tráo.
- Vũ Văn Thương Thiên xuất thủ rồi!
Ý niệm tung hoành bốn phía khiến cho Lục Bình rất dễ dàng biết được thân phận của người trước mắt.
- Đinh đầu cự chùy trong tay ông ta chính là Nhị kiếp linh bảo lôi thứ. Món linh bảo đó có uy năng không giống bình thường, ở tu luyện giới cũng coi là uy danh hiển hách!
- Mau nhìn xem, cái gì đó, đấy không thể nào...
Theo mọi người kêu lên, khi Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, thấy một ngón tay đó của Long Hòe lão tổ đột nhiên bắt đầu chia rách. Từng mầm non xuất hiện ở đầu ngón tay, rồi sau đó trong phút chốc có vài nhánh cây tráng kiện bung lên từ trên mầm non đó. Vô số cành lá bắt đầu sinh trưởng, lấy một ngón tay đâm vào lôi quang hộ tráo của Long Hòe lão tổ làm trung tâm, một chùm thụ quan tạo thành một phiến hình to lớn, giống như một cây lão tùng sinh trưởng trên vách đá.
Vũ Văn Thương Thiên một chùy nện xuống. Vô số lôi quang nổ tung từ đáy chùy. Một mảnh cành lá trước hết tiếp xác định đầu lôi chùy trong nháy mắt liền thành bụi bặm. Cành lá sinh trưởng dưới một kích đó nhất thời theo tiếng nổ dẫn tới ánh lửa đua nhau rơi lả tả xuống. Trên nhánh cây tráng kiện dấy lên liệt hỏa hừng hực, đập rơi vào trong chỗ đóng quân của Vũ Văn thế gia, vô số phòng ốc trong nháy mắt bừng lên ánh lừa ngất trời. Vũ Văn thế gia con em vốn trong chỗ đóng quân người nào việc ấy rốt cục bởi vì không cách nào dập tắt hỏa diễm mà sinh ra hốt hoảng.
Nhưng mà một chùm thụ quan hình thành chi mạn là quá mức cực lớn. Vũ Văn Thương Thiên một kích này mặc dù cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đối mặt một chùm thụ quan khổng lồ vẫn tiếp tục lớn mạnh mà nói chỉ làm bị thương da lông vậy.
Vũ Văn Thương Thiên không ngờ một kích toàn lực của mình thậm chí ngay cả một ngón tay của đối thủ đều không gì được, trong lòng dưới sự kinh hãi có sự chần chờ trong nháy mắt như vậy.
Mà chính trong phút chốc đó, vô số chi mạn khai rộng tới chỗ vị trí của Vũ Văn Thương Thiên, giữa không trung mơ hồ tạo thành một nhà tù to lớn, muốn ông ta bị giam trong đó vậy.
Vũ Văn Thương Thiên rợn người kinh hãi, linh bảo trong tay đảo qua trước người. Vô số chi mạn hóa thành bụi bặm dưới lôi quang, nhưng không chờ tới lúc ông ta lao ra trùng vây, càng nhiều chi tiền kịch liệt sinh trưởng vọt tới quanh người ông ta hơn. Trong lúc nhất thời Vũ Văn Thương Thiên dọn dẹp chút chi mạn vẫn không cản nổi những thứ chi kiến diệp mạn sinh trưởng. Vũ Văn Thương Thiên trong giây lát đó hoảng hồn.
May mắn là vào lúc này, tùng lâm huyễn cảnh đột nhiên bể nát sượt ngang qua đỉnh đầu Long Hòe lão tổ. Uy năng của lôi quang do Thất Bảo Lôi Hồ đánh xuống lần nữa đề thắng. Long Hòe lão tổ ứng phó không kịp chỉ đành phải phân thần ngăn cản.
Ngay vào lúc đấy lại là một đạo độn quang dâng lên từ trong trí địa, Vũ Văn Phá Thiên đưa tay giương lên. Một mảnh lôi quang đan lại thành lưới giữa không trung. Thụ quan bị lôi võng bao trùm nhất thời dấy lên liệt hỏa hừng hực, trong thời gian ngắn ngủi liền hóa thành tro bụi. Vũ Văn Thương Thiên thấy thời cơ bộc phát, hai vị thuần dương trong ứng ngoài hợp, rốt cục xông phá một mảnh thụ quan cơ hồ bao trùm toàn bộ bầu trời Vũ Văn thế gia trú địa.
- Đại ca, người đó bây giờ lợi hại, chuyện này lộ ra cổ quái...
Chớp mắt Vũ Văn Thương Thiên đang hội hợp cùng Vũ Văn Phá Thiên thở hổn hển nói.
Vũ Văn Phá Thiên gật đầu một cái. Ông ta hiểu ý chưa hết trong lời nói của Vũ Văn Thương Thiên, ngẩng đầu nhìn thân ảnh đứng vững vàng bên ngoài trí địa, lau một cái vẻ buồn rầu thoáng qua từ trong ánh mắt của ông ta.
- Lục đệ, lần này sợ rằng không chỉ có vị Long Hòe lão tổ này, trong hư không bốn phía Thương Sơn không biết ẩn giấu bao nhiêu người rõ ràng cho thấy một lần hợp mưu nhằm vào Vũ Văn thế gia chúng ta!
- Cái gì?
Vũ Văn Thương Thiên thần sắc đại biến, hỏi:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ những người này thật đúng là biết chút ít gì sao?
Vũ Văn Phá Thiên chậm rãi lắc đầu một cái, đáp:
- Không biết, nhưng lần này sợ rằng thật là thời khắc nguy cấp nhất mà Vũ Văn thế gia ta từ khai thiên đến bây giờ đối mặt. Vị Long Hòe lão tổ kia bản thân lộ ra tất cả cổ quái. Từ cổ chí kim Chân linh tu sĩ đời trước của Vũ Văn thế gia ta cũng từng tiếp xúc qua không ít, nhưng không một vị Chân linh lão tổ có thể bất khả tư nghị mạnh mẽ giống như vị Long Hòe lão tổ, ngay cả Thất Bảo Lôi Hồ đều không làm gì được người này!
Khi hai người ngẩng đầu nhìn lại, thấy ngoài mặt Thất Bảo Lôi Hồ trôi ở bầu trời Vũ Văn thế gia ngưng tụ lôi quang không biết rút đi thời gian ra sao, một cái hồ lô da tím khéo léo hiển lộ ra, trôi giữa hư không như vậy, nhìn qua bình thường không gì lạ.
Nhưng chẳng qua cái hồ lô khéo léo đó, lúc này lại làm Long Hòe lão tổ trước đó một mực lòng tin mười phần thần sắc biến đổi, dường như cũng bị cái hồ lô da tím đó làm sợ hết hồn, giọng sợ hãi nói:
- Không ngờ tạp mao điểu lại có thể chịu lưu lại thủ đoạn như thế cho các người những hậu bối này!
Vũ Văn Thương Thiên thấy Thất Bảo Lôi Hồ không ngờ lại ở giữa hư không hiển lộ bản thể, thần sắc nhất thời hoảng lên, nói:
- Đại ca, huynh...
← Ch. 1499 | Ch. 1501 → |