← Ch.1509 | Ch.1511 → |
Nguyên Tửu lão tổ mang về thi thể của Đan Chu lão tổ. Thi thể của Cửu Huyền lão tổ cùng vị nữ Chân Linh tu sĩ kia thì được mọi người mai táng gần đó. Rốt cuộc họ là Chân Linh tu sĩ, để tỏ sự tôn kính, tối thiểu tất cả mọi người phải đành lòng nhín nhịn sự tức giận nếu có. Đông đảo Thuần Dương liên thủ là một tang lễ đơn giản lại cực kỳ long trọng.
Tế đàn trong động sâu chỗ Thương Sơn mặc dù đã bị phá hủy, nhưng trong động sâu vẫn có sát khí cực kỳ nồng đặc tràn ngập lên từ lòng đất. Những sát khí này sẽ không có bất kỳ chỗ xấu đối với cao cấp tu sĩ, nhưng nếu cấp thấp tu sĩ ngây ngô lâu trong sát khí thì sẽ bị lạc tâm trí, cho nên cuối cùng vẫn để lại nhân thủ ở chỗ này trông chừng. Những thứ này đã từng có thể dùng phương pháp lấy bản nguyên của Chân Linh tu sĩ vẫn lạc để sáng lập ma là đã đủ tất cả mọi người lòng vẫn sợ hãi.
Quá trình một trận đánh ở Thương Sơn theo đông đảo Thuần Dương tu sĩ trở về mà truyền khắp toàn bộ tu luyện giới. Vũ Văn thế gia lập tức rơi xuống từ đám mây. Vũ Văn thế gia đệ tử trước đây được mọi người tôn kính hôm nay đều thành con chuột chạy qua đường.
Chỗ đóng quân của Vũ Văn thế gia mặc dù bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng Vũ Văn thế gia không ít con em vẫn tung ra các nơi của tu luyện giới. Ngày đó Thương Sơn đánh một trận, Vũ Văn thế gia cũng không thiếu đệ tử âm thầm chạy trốn, lúc này những người đó lại thành đối tượng cho toàn bộ tu luyện giới tranh nhau tiêu trừ.
Rất nhanh lại có tu sĩ vào lúc tiêu trừ một ít Vũ Văn thế gia con em tản ra khắp tu luyện giới các nơi cũng chưa từng nhận được tin tức Vũ Văn thế gia đã bị hủy diệt. Từ chỗ sâu lòng đất của bọn họ đóng quân trước sau khám phá ra địa huyệt tương tự với Thương Sơn động sâu, cũng cất giấu trong đó số lượng không cùng ma la, giống tệ đàn, giống trận pháp quỷ dị.
Duy nhất bất đồng chính là trên những tế đàn đó không có bổn nguyên của Chân Linh tu sĩ cho bọn họ rút lấy, mà là thông qua trên tế đàn trận pháp vận chuyển thu thập một loại sát khí từ trong thổ nhưỡng. Mà loại sát khí này cũng giống nhau như đúc với loại sát khí tản ra trong lòng đất ở động sâu của Thương Sơn trước đó.
Vì làm rõ ràng loại trạng huống này, do đám người Nguyên Tửu lão tổ ủy thác, Lục Bình lại lần nữa đi Đông Hải. Vẫn Lạc mật địa thỉnh giáo Long Hòe lão tổ.
Sau trận đánh ở Thương Sơn, Long Hòe lão tổ đánh nát Thất Bảo Lôi Hồ đưa tới thiên phạt. Nhưng Long Hòe lão tổ lại cứng rắn dựa vào tu vị rất mạnh một đường kiên trì tới Đông Hải Vẫn Lạc mật địa, rồi sau đó mượn Vạn Độc Thương Khung Bích không biết dùng phương pháp gì rốt cục lừa gạt thiên phạt.
Tuy nhiên Long Hòe lão tổ vì thế vẫn bị thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Đám người Lục Bình vốn sau chuyện Thương Sơn liền dự tính tới Vẫn Lạc mật địa thỉnh giáo, lại từ trong miệng một vị linh yêu tu sĩ biết được tin tức Long Hòe lão tổ bị thương cần bế quan chữa thương năm mươi năm.
Năm mươi năm sau, đợi đến khi Lục Bình được mọi người nhờ tới thỉnh giáo, Long Hòe lão tổ lại bĩu môi, nói:
- Sát khí đó không có gì đáng nói, bất quá chính là hung sát khí, chém giết khí của tu sĩ sau khi vẫn lạc thôi!
- Khí tức chém giết? Hung sát chi khí?
Long Hòe lão tổ gật đầu một cái, thương thế của ông ta cũng không khỏi hắn, sắc mặt nhìn qua vẫn có chút u tối, hiển nhiên năm mươi năm trước thiên phạt tạo thành đả kích quá nhiều với ông ta. Tuy nhiên đối với Lục Bình hỏi thăm ông ta vẫn giải thích:
- Những thứ này đều là Bằng đạo nhân thủ bút. Bằng đạo nhân Khôi Lỗi bí thuật độc bộ thiên hạ. Nhưng Giao đạo nhân để lại trong ký ức của ta cũng ghi lại Bằng đạo nhân đã từng được một ít tàn thiên có liên quan Ma tộc cùng với Tu La nhất tộc tu luyện. Xem ra ma la của phương thế giới này chính là quái vật do ông ta thông qua những thứ tàn thiên tu luyện đó kết hợp Khôi Lỗi thuật của ông ta sáng chế ra thôi.
Nói tới đây, Long Hòe lão tổ lúc này phảng phất đã bị hoàn toàn hóa thân Giao đạo nhân vậy, ngay cả khóe miệng đều mang một tia không thèm nồng đặc đối với Bằng đạo nhân, nói:
- Cái gì tu la, tu ma, chân chính Ma tộc cùng với Tu La tộc tung hoành tinh không, chính là trong tinh không không kém gì sự tồn tại của đám Thiên Bằng, Thần Long chủng tộc, lại làm gì những thứ lung tung tạp nhữu trong tay ông ta có thể so sánh. Đây quả thực là vũ nhục đối với Ma tộc cùng với Tu La nhất tộc!
- Ý của tiền bối là nói hắc thủ phía sau màn của những thứ đó là Bằng đạo nhân sao?
Long Hòe lão tổ nhìn Lục Bình một cái, gật đầu đáp:
- Không sai!
- Chỉ có Bằng đạo nhân thôi sao?
Long Hòe lão tổ suy nghĩ một chút, đáp:
- Trong bộ phận có liên quan ký ức của Giao đạo nhân mà ta tiếp nhận, những thứ này đều là bố cục cùng âm mưu của Bằng đạo nhân!
- Tiền bối có được lại ký ức của Giao đạo nhân là từ lúc nào?
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không tin lão phu?
Lục Bình cười cười, hỏi:
- Là vãn bối càn rỡ, vãn bối đổi vấn đề, vậy những thứ chém giết khí cùng với hung sát khí từ đầu tới?
- Dĩ nhiên là tới từ trong ân oán thù giết của phương thế giới này!
- Như vậy Bằng đạo nhân làm như vậy lại là vì cái gì?
Long Hòe lão tổ hé mắt, đáp:
- Là, tại sao? Ký ức của Giao đạo nhân nói cho ta biết, Bằng đạo nhân xem ra cũng không vẫn lạc, ông ta đương nhiên còn trong phương thế giới này. Mà những thứ ma la tai ương, chém giết khí, hung sát khí xem ra đều có liên quan với ông ta thoát khốn. Đây cũng là nguyên nhân căn bản khởi nguyên ma la tai ương!
- Bằng đạo nhân cũng không vẫn lạc? Ý của tiền bối là mấy vị lão tổ khác có thể đã bị vẫn lạc?
Long Hòe lão tổ đột nhiên cảnh tỉnh, như cười như không nhìn chằm chằm Lục Bình, nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn mớm lời của lão phu hay sao? Ha ha, ngươi không cần phải gấp, lão phu cũng không sợ nói cho ngươi biết, có một số việc chính là lão phu thông qua ký ức của Giao đạo nhân cũng chỉ biết được chút ít, tuy nhiên tin tưởng hết thảy bí mật cũng sẽ bị vạch trần sau bốn trăm năm mươi năm nữa. Đến lúc đó ngươi dĩ nhiên là cái gì cũng đều biết được. Hiện tại ngươi suy nghĩ nhiều phải như thế nào ngưng tụ Chân Linh đi!
Khi Lục Bình rời Vẫn Lạc mật địa, trong lòng nghĩ tới mấy hàng thân bút thủ thư do Giao đạo nhân ban đầu lưu lại trên khăn tay của Loan đạo nhân: Bắc Hải đánh một trận, chuyện liên quan đến Tiên Thiên, hơn nữa vì nàng giết thấu thiên địa này, chỉ chết mà thôi!
Bắc Hải Chân Linh phái.
Cự hình đảo tự Phi Linh đảo đã cùng Chân Linh phái Thiên Linh đảo hợp làm một thể, tạo thành cự hình đảo tự Chân Linh đảo hoàn toàn mới. Hai cái linh mạch tương gia, hôm nay cự hình linh mạch trên Chân Linh đảo cơ hồ đã vượt qua hai cái.
Đình đài các đường, cây xanh bóng rợp, linh khí nồng đặc, linh viên giăng đầy, hôm nay Chân Linh đảo nhìn qua tựu như nhân gian tiên cảnh vậy, tài lực cùng khí thế của đại tông môn hoàn toàn trên đảo này nhìn vào mắt hết.
Mà lúc này sau đỉnh núi Thiên Linh, có một mảnh hỗn độn làm người ta nhìn không rõ hư thực. Ban đêm có thể nhìn thấy sau đỉnh Thiên Linh sơn lại có bảy ngôi sao tạo thành hình một cái muỗng lóe ra tia sáng chói mắt treo ở hư không.
Bảy ngôi sao đó tuyệt không giống với bất kỳ một ngôi nào trong ít ngôi sao tối tăm có hạn của phương thế giới này có thể thấy trong bầu trời đêm. Trên thực tế bọn nó cũng không phải là chân chính ngôi sao, mà là chân chính bản thể của Thất Tinh Động Thiên.
Còn kém chút thời gian, Thất Tinh Động Thiên sẽ có thể chân chính cố định trên Chân Linh đảo Thất Tinh Động Thiên không thể so với Phi Linh đảo, nó là không gian linh bảo tới lui tuần tra trong hư không. Chân Linh phái mặc dù ở Hoàng Ly đảo bày ra trận pháp trong hư không bắt được bản thể của Thất Tinh Động Thiên, nhưng căn cơ của Thất Tinh Động Thiên tồn tại chính là bày theo hư không. Vì vậy Chân Linh phái mặc dù từng bước một thiên dời Thất Tinh Động Thiên đến trên Chân Linh đảo, nhưng mà Thất Tinh Động Thiên thủy chung muốn dừng lại giữa hư không, vì vậy nhìn qua lộ ra hư ảo dị thường, phảng phất ngôi sao giữa bầu trời vậy.
Mặc dù vị trí của Thất Tinh Động Thiên hôm nay không đứng yên giữa hư không, nhưng Chân Linh phái đã có thể làm được tùy ý ra vào, vì vậy đã tiến hành khám xét toàn diện Thất Tinh Động Thiên. Trừ dãy cung điện của động thiên trung ương bị hư không đại trận phong ấn, những địa vực khác trong Thất Tinh Động Thiên cơ hồ đều đã bị khám xét qua.
Mà hư không đại trận phong ấn Thất Tinh cung điện cũng do Thất Tinh quân tử hợp lực làm. Năm vị Chân Linh cùng hai vị Thuần Dương liên thủ mà ngồi, cho dù là Chân Linh phái biết được cấu tạo của tòa đại trận, trước khi Lục Bình không thành tựu Chân Linh cũng đừng nghĩ khai ích bảy tòa cung điện.
Trong Chân Linh điện, chưởng môn Liễu Thiên Linh nhìn thấy Lục Bình trở về, liền nói:
- Thiên Tuyết sư thúc thọ nguyên đã gần, xem ra chính là mấy ngày nay rồi. Nếu ngươi đến, có thể đi Hàn Băng đảo đưa lão nhân gia bà ta đoạn đường cuối cùng!
Lại một người tông môn đời thứ nhất tu sĩ phải đi rồi sao?
Giờ khắc này cho dù bản thân Lục Bình trong lòng cũng tràn đầy thương cảm. Chân Linh phái hân hân hướng vinh, mà tu sĩ thế hệ trước đang dần dần điêu linh.
Chẳng những là tu sĩ đời thứ nhất, chính là không ít tu sĩ đời thứ hai quen biết với Lục Bình, bởi vì không thành tựu pháp tướng thọ nguyên hao hết mà từ từ bắt đầu vẫn lạc.
Lục Bình thở dài một cái, hỏi:
- Đệ tử hiểu rồi, không biết Thiên Tượng sư bá tổ hôm nay như thế nào?
Liễu Thiên Linh đáp:
- Lão nhân gia ông ta coi như cường tráng, trước đó bởi vì sử dụng thất sắc linh vũ mà bị phản phệ rồi hiện giờ đã khỏi trở lại. Tuy nhiên ông ta rốt cuộc là người sống hơn ngàn năm, còn có bao nhiêu năm sống nữa chứ? Thiên Tuyết sư thúc chuyến đi này, đối với lão nhân gia ông ta thường thấy sinh tử mà nói cũng là một đả kích không nhỏ, dù sao bổn phái hôm nay chỉ còn sót hai vị tu sĩ đời thứ nhất.
Dứt lời, hai người đều có cảm xúc, trong lúc nhất thời cũng yên lặng.
Hồi lâu, Liễu Thiên Linh mới hỏi:
- Ngũ sư tỷ của người vẫn chưa muốn trở về Bắc Hải sao?
Lục Bình lúng túng cười cười, đáp:
- Trước đó vài ngày Thiên Cầm sư thúc cũng từng đi Đông Hải khuyên. Tuy nhiên sư tỷ nói khí hậu của Bắc Hải quá mức lạnh lẽo so với Đông Hải, cũng không muốn bắc thượng, có lẽ trong lòng vẫn không qua được một đạo khảm đó!
Liễu Thiên Linh thở dài một cái, nói:
- Tính rồi, tùy nó đi!
Chỉ chớp mắt, Liễu Thiên Linh lại như cười như không nhìn chằm chằm Lục Bình, hỏi:
- Nghe nói Thiên Anh đã có tin vui, trước đó người một mực theo nó ở Đông Hải phải không?
Lục Bình càng thêm quýnh quáng, mặt đỏ tới mang tai cũng không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng vẫn Liễu Thiên Linh nói:
- Đợi đến khi hài tử lớn một chút, ngươi hãy bế về Bắc Hải để cho ta xem đứa cháu ngoại này!
Lục Bình vội vàng gật đầu đáp ứng.
← Ch. 1509 | Ch. 1511 → |