← Ch.1526 | Ch.1528 → |
Lần này Lục Bình viếng thăm tu luyện giới các thánh địa, yêu tộc các cự hình bộ lạc, một duyên cớ trong đó dĩ nhiên là vì tiến một bước củng cố địa vị của Chân Linh phát hiện giờ ở tu luyện giới, đồng thời cũng vì Chân Linh phái ngày sau có thể ở phương thế giới này tiến hơn một bước mà làm xong điểm phố. Đặc biệt là ngày sau khi Lục Bình theo cùng mọi người đi thông đạo đại trận của Bắc Băng nguyên, Chân Linh phái không đến nổi bởi vì mất đi Lục Bình bảo hộ mà lâm vào trong cô lập.
Cuộc viếng thăm của Lục Bình vẫn tiếp tục, Ngũ Hành tông Quảng Nguyên lão tổ, Tử Dương cung Lục Kiếm lão tổ, thậm chí còn đi Bắc Băng nguyên gặp được Linh Minh Cự Viên nhất tộc đại soái. Ông ta đồng dạng là một vị yêu tu thành tựu Chân Linh nhưng thủy chung ngồi xếp bằng dưới một tòa núi đá đứng thẳng cao vút.
Khi Lục Bình đang cùng vị Linh Minh Cự Viên nhất tộc đại soái nói chuyện với nhau, trong ánh mắt mang mấy phần tham cứu không ngừng quan sát cho tòa ngọn núi đá cao vút này, hắn có thể phát giác chính là bởi vì tòa núi đá trấn áp, mới khiến cho khí tức quanh thân của vị đại soái bị che giấu mà không bị bổn nguyên của phương thế giới này bài xích.
Ngọn núi hiển nhiên không là Tiểu Thiên Thế Giới, lại có thể che chở Chân Linh tu sĩ. Nhưng mà vị Chân Linh yêu tu này hiển nhiên cũng chỉ có thể kẹt thủ một vùng đất của ngọn núi đá, so sánh sự mênh mông cùng dễ dàng trong Tiểu Thiên Thế Giới, cảm thụ bị một tòa ngọn núi đá trấn áp hiển nhiên cũng không tốt lắm.
Nhìn thấy ý tham cứu trong ánh mắt của Lục Bình, lão viên cười hỏi:
- Đạo hữu phát giác gì?
Lục Bình chỉ chỉ ngọn núi đá trên đỉnh đầu của lão viên, chần chờ đáp:
- Chỗ ngọn núi đá ấy cũng kỳ lạ!
Lão viên vừa nghe cười to "ha ha", nói:
- Người người đều nói Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên như thế nào, kim thiên nhất kiến quả thật danh bất hư truyền, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng nổi tiếng sâu nha!
Lục Bình khiêm tốn cười nói:
- Tiền bối quá khen, nếu như vãn bối không nhìn lầm, ngọn núi đá phải là một món vật tuyệt thế mới phải!
- Vật tuyệt thế sao?
Lão viên vừa nghe ra ý gật đầu nói:
- Đích xác là vật tuyệt thế!
- Thế nhân đều biết khai thiên thất tổ lưu lại lục đại khai thiên thần khí, làm gì biết được nếu nói lục đại khai thiên thần khí bất quá là bởi vì thất tổ lúc khai thiên, sáu món bảo vật này đúng lúc đều dùng được, lúc này mới được truyền tụng ở thế gian như vậy thôi. Trên thực tế bản thân sáu món bảo vật đều chưa chắc là đồ của thất tổ tự mình dùng quen.
- Cũng tỷ như nói tổ tiên Viên đạo nhân của Linh Minh Cự Viên nhất tộc ta, Càn Khôn Tửu Đỉnh bất quá là một cái ly uống rượu mà lão nhân gia ông ta trong lúc vui thích đoán tạo vậy thôi, chẳng qua nó vừa khéo mang chút tác dụng điều khống sơn xuyên linh mạch, lại vừa vặn lúc khai thiên dùng được, lúc này mới truyền đi cái danh tiếng lớn như vậy, còn được Ngũ Hành tông cung phụng như một dạng tổ tông vậy.
- Nhưng trên thực tế, binh khí vừa tay của Viên đạo nhân lão nhân gia ông ta lại là một cây thân thiết biến thành. Năm đó dựa vào thân thiết trong tay chính là Hổ đạo nhân có tu vị tương nhược cùng ông ta đều phải bị đè ép một đầu, danh liệt thứ ba trong thất tổ. Đây mới là chỗ thực lực của lão nhân gia ông ta. Về phần Càn Khôn Bảo Đỉnh, hắc hắc, bất quá như vậy!
Lão viên mặc dù đem Càn Khôn Bảo Định bỡn cợt nhất văn bất danh, nhưng Lục Bình đương nhiên không nói những lời này là đúng. Bản thể của Càn Khôn Bảo Đỉnh Lục Bình đã thấy tận mắt, cũng từng chính mắt thấy Ngũ Hành tông Thổ Linh Tử cầm trong tay bảo đỉnh đem nhóm người Tiêu Bạch Vũ mấy vị Thuần Dương một lần áp chế không còn sức đánh trả chút nào.
Càng thêm tự mình đã từng trực tiếp giao thủ với một trong khí linh của bảo đỉnh, đương nhiên hiệu uy năng bàng bạc của thần khí đó, cũng không dưới các loại bảo vật như Thất Vũ Phiến, Thất Bảo Lôi Hồ, Tử Dương phi kiếm. Huống chi Lục Bình có thể từ trong giọng của lão viên nghe ra sự ghen tuông nồng đậm, hiển nhiên Linh Minh Cự Viên nhất tộc cảnh cảnh vụ hoài với món khai thiên thần khí xuất phát từ trong tay của Viên đạo nhân.
Tuy nhiên Lục Bình còn rất nhanh từ trong miệng của lão viên nghe được ý bên ngoài lời nói đó, kinh ngạc nhìn ngọn núi đá trước mắt, chỉ chỉ, nói:
- Ý của tiền bối là nói, này, chẳng lẽ chính là...
Lão Viên đắc ý nói:
- Đúng vậy, vốn dĩ ngọn núi đá này bất quá là trấn tộc bảo sơn của Cự Viên nhất tộc ta. Cự Viên nhất tộc ta mặc dù không có loại truyền thừa của Chân Linh tu sĩ vĩnh viễn không đoạn tuyệt như Trung Thổ thánh địa, nhưng từ khai thiên đến bây giờ Chân Linh tu sĩ xuất hiện cũng không ít, nhưng không muốn làm nhiều dừng lại, trực tiếp đi thông đạo đại trận theo đuổi dấu chân của Viên đạo nhân lão nhân gia ông ta. Điểm này chẳng những là Cự Viên nhất tộc ta, chính là đám mấy nhà cự hình yêu tộc bộ lạc như Đông Hải linh xà, Vô Tận Sơn Khổng Tước, Nam Hải Phách Quy cũng nhiều là như vậy.
- Chúng ta vốn không phải không khả năng thành lập Tiểu Thiên Thế Giới tới bảo đảm Chân Linh truyền thừa, chẳng qua là bọn ta phần nhiều không thèm làm như vậy thôi. Trường sinh một đường thảm hại ra sao, vì che chở bộ tộc mà dừng lại ba năm trăm năm, trì hoãn tự thân theo đuổi tu hành trên Chân Linh không nói, bộ tộc cũng bởi vì Chân Linh tu sĩ che chở mà sinh ra lười biếng.
- Cửu Huyền lâu tại sao bị tiêu diệt? Ban đầu các ngươi làm sao dám xuất thủ với thánh địa?
Không chờ Lục Bình trả lời, lão viên liền nói tiếp:
- Chẳng lẽ bởi vì Cửu Huyền lâu vừa đúng lúc xuất hiện Chân Linh truyền thừa đoạn tầng hay sao?
Lục Bình sững sờ một chút, hỏi:
- Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?
Lão viên cười to "ha ha", nói:
- Nếu Linh Minh Cự Viên nhất tộc không có lão viên ta, người cho rằng chỉ dựa vào mười đại Thuần Dương như ban đầu các ngươi nói sẽ có thể diệt nhất tộc ta sao?
Lục Bình không biết lão viên ý gì, hắn vốn muốn phải nói đương nhiên có thể diệt đi, có thể thấy được ý tứ của lão viên, hiển nhiên đốc định Linh Minh Cự Viên nhất tộc đối mặt tình huống Cửu Huyền lâu kiên quyết không bị diệt. Chẳng qua trong lòng Lục Bình nghi ngờ, không biết vì sao lão viên lại tự tin như thế!
Lục Bình chỉ chỉ ngọn núi đá ở đỉnh đầu của lão viên, hỏi:
- Tiền bối nói là món bảo vật ấy sao?
Lão viên lắc đầu đáp:
- Đây cần chính người đi cảm ngộ, hiểu được, Chân Linh phái ngươi dĩ nhiên là một thánh địa. Về phần tòa ngọn núi đá ở đỉnh đầu lão viên ta, ha ha, ban đầu trong tay Cửu Huyền lâu cũng không phải có Thất Vũ Phiến sao? Còn không phải là bị các người đoạt!
Lão viên thở dài nói:
- Thật ra thì lục đại thánh địa tự mình làm sao thường không biết đạo lý mà lão phu nói. Nhưng nhân tộc các ngươi tâm tư quá nặng, xem ra quá nhiều phức tạp, ngược lại không bỏ được Chân Linh truyền thừa, tự cho là vì đời sau con cháu giữ lại một đường tắt, nhưng không nghĩ cuối cùng lại là tệ lớn hơn lợi!
- Vốn lão viên ta cũng không muốn dùng ngọn núi đá này trấn áp khí tức quanh thân, sau khi thành tựu Chân Linh liền theo đuổi bước chân của tổ tông đi thông đạo đại trận cho xong việc, bị một ngọn núi đè trên người tư vị thật không dễ chịu. Nhưng hiện giờ cũng không phải lão phu, Long Hòe lão tổ một phen kinh thế nói như vậy lão phu vốn cho là nói hưu nói vượn, nhưng dưới Thương Sơn cùng Vũ Văn thế gia đánh một trận cũng khiến cho lão phu đầu chân lạnh như băng, cuối cùng không khỏi không đem ngọn núi đá này mang trên người để kéo dài tánh mạng. Ha ha, hơn hai trăm năm sau, lão phu cũng muốn nhìn một chút, trong thông đạo đại trận rốt cuộc bày ra âm mưu nặng nề như thế nào, tổ tông của chúng ta khai mở phương thiên địa này rốt cuộc là vì cái gì!
Hai người nói như vậy ít nhiều trở nên nặng nề, trầm mặc chốc lát, Lục Bình còn tìm cơ hội thỉnh giác với lão viên:
- Tiền bối nói ngọn núi đá này, cũng chính là linh bảo thần thiết của Viên đạo nhân không dưới những khai thiên thần khí khác, vậy những thân khí khác cũng có công hiệu che giấu khí tức hay không?
Lão viên kỳ quái hỏi:
- Vì sao đạo hữu hỏi như vậy?
Lục Bình trầm ngâm đáp:
- Không dối gạt tiền bối, trước khi vãn bối thành tựu Chân Linh bơi lội thiên hạ các thế lực lớn, cũng phát hiện phương thế giới này còn cất giấu nhiều Chân Linh tu sĩ như vậy, nghĩ tới trước đây tiểu tử cuồng vọng, ít nhiều là có chút ếch ngồi đáy giếng rồi. Chẳng qua tiểu tử cũng phát hiện, tựa hồ khí tức của Chân Linh tu sĩ núp trong Tiểu Thiên Thế Giới là như ẩn như hiện, là chân chính ẩn giấu. Mấy nhà thánh địa tổng môn, Vạn Độc Thương Khung Bích, còn có Vô Tận Sơn Khổng Tước Vương Tộc đều như vậy. Bất quá tiền bối lại cùng những người đó bất đồng, khí tức của ngài là bị tòa ngọn núi đá áp chế, cũng giống như bị cầm giữ.
Lão viên đối với lần này tựa hồ cũng không kỳ quái, mà hỏi:
- Đạo hữu phát hiện còn có tình huống tương tự cùng lão phu không?
Lục Bình gật đầu đáp:
- Không sai ở Vô Tận Sơn, vãn bối cũng từng cảm giác được khí tức của Chân Linh tu sĩ, nơi đó là Trùng Chi nhất tộc. Đáng tiếc cuối cùng chưa từng đi bái phỏng, cũng rất tiếc nuối. Nhưng ở Tây Hoang chi địa vãn bối cũng cảm nhận được khí tức tương tự, chẳng lẽ nói hai nơi địa phương này cũng có binh khí linh bảo do khai thiên thất tổ còn để lại hay sao?
- Sao?
Lão Viên có chút ngoài ý muốn nói:
- Trùng Chi nhất tộc cũng đã đành, trong tay bọn họ cũng có di trạch được Thiền đạo nhân lưu lại, huống chi bọn họ cũng chưa chắc sẽ thấy được phong bế bảo thủ dường nào. Ngự Thú Linh tông hành tung phiêu hốt ở tu luyện giới rất có liên hệ cùng Trùng Chi nhất tộc, chẳng qua là người của Tây Hoang chi địa không ngờ cũng có biện pháp lưu lại sao?
← Ch. 1526 | Ch. 1528 → |