← Ch.0159 | Ch.0161 → |
Khi người trẻ tuổi ẩn nấp vừa xong, trên bầu trời lại có ba đạo độn quang bay tới. Độn quang đáp xuống phía dưới vách núi, lộ ra thân hình ba tên tu sĩ trong trang phục Thủy Yên các tu vi đều ở dung huyết tám, chín tầng. Trong đó duy nhất có một nam tử tiến lên dò xét một phen rồi hướng hai vị nữ tử, nói:
- Hai vị sư tỷ, xem ra tên tiểu tử này đang ở gần đây rồi. Hắn bị trúng một kích của hai vị sư tỷ, chạy không được bao xa, chỉ có điều là không biết ân nấp địa phương nào?
Bạch y nữ tử ở bên trái "hư" lạnh một tiếng, nói:
- Cừu sư đệ, đừng quên là cái tên họ Liêu này là một gã luyện đan sư, trên người hắn lúc nào cũng mang không ít đan dược chữa thương thượng hạng. Ta cùng với Trương sư muội tuy là đánh hắn trọng thương, nhưng cũng phải cẩn thận người này phản kích trước khi chết.
Cừu sư đệ vội vàng cười ruồi, nói:
- Hà sự tỷ dạy dỗ chính phải, vô luận là như thế nào, tiểu tử nắm trong tay Dung Tâm đan đan phương, Thủy Yên các ta nhất định phải...
Cừu sư đệ lời mới vừa nói ra miệng liên cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng ở bên phải nhìn xoáy vào trên người mình, Cừu sư đệ lập tức phản ứng kịp, biết là mình lại nói sai, ngượng ngùng im miệng.
Trương sư đệ khóe miệng động đậy: "Hà sư tỷ", dường như cảm giác được điều gì hướng về phía Lục Bình đang ẩn thân nhìn một cái, sau đó nói:
- Nếu như không phải ở nơi này, xem ra tên họ Liêu kia cũng đi không xa. Bọn ta thử tra xét ở chung quanh đây một chút.
Ba người mới vừa rời khỏi không lâu, ở bên một góc phía sau Lục Bình - nơi ở chỗ không người đó chợt rung chuyển một trận - người trẻ tuổi lúc nãy nấp ở nơi đó chợt bước ra.
Lục Bình thầm mắng một tiếng "ngu xuẩn", ba người kia rõ ràng là đang diễn trò dụ cho y ra, nhất định là không có đi bao xa. Trực giác của Lục Bình cảm thấy là hắn cũng đã bị người phát hiện nhưng ba người kia rõ ràng tưởng hắn là người trẻ tuổi này. Lúc này người trẻ tuổi tự mình bước ra, có thể nói là đã tự nhận đó là sự thật, nếu ba người kia không muốn diệt khẩu thì Lục Bình cũng sẽ không trở thành con cá ở trong ao chịu tai ương. Hiển nhiên đây chỉ là sự mong muốn của một mình Lục Bình mà thôi.
Khi người trẻ tuổi hướng về chỗ Lục Bình ẩn thân, nhìn qua lại hai cái do dự là có nên hay không nên gọi phá hành tung của Lục Bình không, thì một tiếng cười to chợt truyền tới, hai nữ một nam thuộc Thủy Yên các vừa đi lúc nãy đã quay trở lại. Người trẻ tuổi mặt liền biến sắc, hiện rõ một trận ảo não hiển nhiên là biết mình đã mắc mưu. Hắn cuống quít đem một cái tiểu đỉnh tế lên trên không. Một đạo hỏa quang ở trong cái đinh luyện đan nhỏ này phun ra, nuốt vào không ngừng. Bốn phía nhiệt độ tăng lên không ngừng. Hỏa chủng ở trong tiểu đỉnh nếu không phải là thiên địa linh hỏa thì cũng là thứ bất phàm.
Cừu sư đệ cười khẩy, nói:
- Quả nhiên là không vượt qua suy đoán của hai vị sư tỷ. Tiểu tử này đúng là ẩn trốn ở nơi này. Liêu Hổ, ngươi vốn không phải là đối thủ của hai vị sư tỷ, đang bị trọng thương thì dù cho có chắp cánh cũng khó thoát, còn không đem "Dung Tâm đan" đan phương của người dâng lên. Nếu là đáp ứng làm luyện đan sư của Thủy Yên các ta, nói không chừng hai vị sư tỷ của ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Người tên là Liêu Hổ trẻ tuổi đó cười lạnh, đáp:
- Cừu Lực Minh ngươi, bớt đi cái thứ "cáo mượn oai hùm". Ta nếu mà đem "Dung Tâm đan" đan phương giao cho bọn ngươi, e rằng bọn người sẽ lập tức trở mặt, giết ta diệt khẩu. Thủy Yên các các ngươi sẽ không vì một tờ "Dung Tâm đan" đan phương mà đắc tội Liêu gia ta.
Cừu Lực Minh bị Liêu Hổ dùng một tiếng "cáo mượn oai hùm" mắng cho mặt đỏ tới mang tai, trở tay ném ra một thanh "quỷ đầu đại đao" ở trên không hóa thành ba trượng, hướng Liêu Hổ chém tới. Hà sư tỷ đưa tay ngắn trở Cừu Lực Minh, lại quay đầu hướng về phía Lục Bình đang ẩn thân, nói:
- Không biết là vị đạo hữu nào ở chỗ này nghỉ ngơi? Thủy Yên các Hà Lệ Hân cùng hai vị sư muội, sư đệ ở chỗ này xử lý một ít chuyện vặt, nếu là quấy rầy các hạ, kính xin các hạ thứ lỗi!
Lục Bình bất đắc dĩ thở dài một cái, ẩn thân pháp quyết của hắn quả nhiên là kém cỏi. Hắn liền phất tay một cái, gạt đi hết phù lục ở trên người. Lục Bình hiện thân ra, ho khan một tiếng, nói:
- Tại hạ vốn không muốn...
- Thì ra là một tên dung huyết tầng ba tiểu tu, dũng khí ngược lại cũng không tệ, tu vi thấp như vậy mà còn dám vào Thất Tinh động thiên. Thật đúng là không biết sống chết!
Cừu Lực Minh thấy từ ở chỗ ẩn nấp bước ra là một vị tu sĩ chỉ có tu vi đến dung huyết tầng ba, sắc mặt đỏ như gà chọi, lập tức mở lời châm chọc. Lục Bình mặt liền biến sắc. Cái tên Cừu Lực Minh này miệng thật là thúi đến không thể ngửi nổi! Lục Bình không nói gì thêm nữa, tĩnh lặng chờ Thủy Yên các xử lý tình huống trước mắt như thế nào.
Cừu Lực Minh xoay người cười nịnh, nói với Hà Lê Hân:
- Nếu chỉ là một tiểu tử dung huyết tầng ba sư tỷ để ý tới hắn làm chi, cùng xử luôn một thể cho rồi, để nhanh một chút lấy được "Dung Tâm đan" mới là đúng lý, tránh đêm dài lắm mộng.
Hà Lệ Hân không có ý kiến gì, nhưng lại vung hai ống tay áo lên, hai đạo sương trắng nhàn nhạt từ ống tay áo thật dài xông ra. Một đạo sương trắng hóa thành một con thương ưng, một đạo hóa thành một con vẫn thỏ.
Thương ưng đánh thẳng vào thiên linh cái của Liêu Hổ. Còn vẫn thỏ thì có đôi chân phóng một cái hướng vào bụng dưới của Liêu Hổ, hiển nhiên là chấp nhận lời của Cừu Lực Minh. Khi Hà Lệ Hân xuất thủ thì đồng thời Cừu Lực Minh cũng cười gằn, hướng về phía Lục Bình đi tới, quỷ đầu đao to lớn hướng trên đầu của Lục Bình chém ào tới.
Đối với Cừu Lực Minh mà nói thì một tên tiểu tu sĩ dung huyết tầng ba dưới kiếm của mình, còn không phải là vừa đưa tay ra là đã diệt gọn, nhưng khi Cừu Lực Minh xoay người chuẩn bị lược trận cho Hà Lệ Hân công kích Liêu Hổ thì Trương sư muội vẫn một mực đứng bên cạnh, lạnh lùng không nói gì, đột nhiên cả kinh kêu lên:
- Cẩn thận!
Chỉ nghe sau lưng một tiếng "phốc xì", quỷ đầu đại đao liên kết với thần thức của Cừu Lực Minh phảng phất như rơi vào trong một đám bùn lầy vậy.
Một cỗ bạo lệ sát khí đột nhiên xông thẳng tới sau lưng của Cừu Lực Minh. Cừu Lực Minh cả kinh thất sắc, tung người nhảy về phía trước, chỉ nghe "quang" một tiếng thật lớn, cái mông ở phía sau chợt đau nhói.
Hắn xoay người nhìn lại thì hai khối thịt ước chừng hai cân đã bị bay ra ngoài. Hai cái mông của hắn đã bị hớt gọn, không còn hình dáng như cũ nữa.
Không đề cập tới Cừu Lực Minh vừa kêu thảm vừa cầm máu tự cứu, Lục Bình mắt thấy Thủy Yên các Hà Lệ Hân xuất thủ đối với Liêu Hổ - hiển nhiên là chấp nhận lời đề nghị của Cừu Lực Minh - đem mình diệt khẩu, trong lòng hắn vô cùng tức giận. Nhân lúc Cừu Lực Minh khinh thường không để ý, chỉ ngự sử một cái đại đao pháp khí đánh mình một kích, rồi xoay người bỏ đi. Cừu Lực Minh sơ hở như vậy Lục Bình cũng không khách khí, liền dùng "âm thiên" đem quỷ đầu đại đao ngăn trở rồi phi dực kiếm một chiêu "bị dực tề phi" hướng sau lưng Cừu Lực Minh đánh tới.
Rất may là Trương sư muội ở bên cạnh cũng cảnh giác, vừa lên tiếng nhắc nhở vừa tế lên một pháp khí như cái gương bằng đồng ngăn ở phía sau lưng của Cừu Lực Minh. Phi dực hùng kiếm do Lục Bình phóng ra bị gương đồng ngăn trở, còn thư kiếm thì đi vòng ra phía sau ở trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch đó không còn kịp điều chỉnh nữa, chỉ có thể cắt hai khối thịt mông béo núc của Cừu Lực Minh xuống.
Cừu Lực Minh tạm thời ổn định thương thế ở trên mông. Một cơn đau đớn thấu tim khiến cho sắc mặt của y vô cùng dữ tợn, nhớ tới bản thân đã mất đi phân nửa cái mông, sau này nhất định là bị người ta nhạo báng. Cừu Lực Minh xấu hổ không chịu nổi, gầm một tiếng như quỷ gào xông về phía trước, hướng Lục Bình chém giết như một trận gió cuốn mưa rào.
Trương sư muội ở một bên thấy Cửu Lực Minh tấn công rồi ngược lại cản trở đòn công kích của mình, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nhìn vị dung huyết sáu tầng mặt đỏ tu sĩ trước mắt, nghĩ tới mới vừa rồi có thể đánh cho Cừu Lực Minh một chiêu xuất kỳ bất ý. Bây giờ Cừu Lực Minh rõ ràng là sẽ không tái phạm sai lầm giống như vậy nữa, cho nên liền rút người ra, hướng về chỗ của Hà Lệ Hân và Liêu Hổ đang giao chiên mà đi tới.
Liêu Hổ hiển nhiên đã uống vào một ít đan dược khiến cho phát lực bạo tăng, tạm thời đè nén thương thể của mình. Tiêu đỉnh bay ở trên đỉnh đầu, từ ở phía trên rũ xuống một cái màn sáng màu xanh, đỏ đem công kích của Hà Lệ Hân toàn bộ ngăn trở ở bên ngoài, đồng thời một ngọn lửa từ tiểu đỉnh phun ra. Liêu Hổ không ngừng biến đối thủ quyết ở nơi tay, chỉ huy nó cùng với thương và vẫn thỏ của Hà Lệ Hân đấu ùa một chỗ.
Liêu Hổ mắt thấy Trương sư muội tiến lên giáp công, thần sắc biến hoán hướng về chỗ của Lục Bình hô lên:
- Vị đại ca này, chuyện hôm nay là bị tiểu đệ liên lụy. Tiểu đệ ở chỗ này xin lỗi đại ca, nếu có có hội mau sớm chạy trốn. Tiểu đề tận lực đem ba người này kéo dài thời gian, chắc cũng được nửa thời bán khắc.
Cừu Lực Minh lạnh lùng nói:
- Trốn? Trốn đi được nơi nào? Hôm nay tất cả các ngươi đều phải bỏ mạng nơi này.
Hà Lệ Hân cùng Trương sư muội giáp công Liêu Hổ cũng gia tăng thế công. Liêu Hổ nhất thời lộ ra có chút lực bất tòng tâm. Lục Bình "hừ" lạnh một tiếng, phi dực song kiếm đem quỷ đầu đại đao ép chung một chỗ. Một đạo kiếm quang sáng bừng đột nhiên từ trong tay của Lục Bình thoáng qua, 64 đạo kiếm quang trước, sau tiếp nối, hướng Cừu Lực Minh nhào tới.
Cừu Lực Minh hô lên một tiếng cả kinh, thượng cấp phòng thủ pháp khí ở trước người giống như một loại giấy dán hổ vậy, bị xé rách tan tành. Người này không hổ là đệ tử của Bắc Hải đại phái, trong thời khắc nguy cấp liền vỗ ra hai tờ phù lục lên trên hộ thân cương khí, biến thành kim cương khí màu vàng làm suy yếu uy lực của đa số kiếm quang. Cừu Lực Minh sau đó nhanh chóng rút lui nhưng vẫn bị thanh hàm kiếm của Lục Bình chia ra chém ba vết thương ở ngực và bụng.
Cừu Lực Minh đã trở thành con chim sợ ná, bất chấp thương thế ở trên người, hướng về phía hai người Hà và Trương mà lui. Lục Bình đã nỗi sát tâm, ngón tay búng ra một cái, hai cây bích huyết thần châm lặng lẽ không tiếng động bay ra, đâm về phía Cừu Lực Minh. Cừu Lực Minh hoảng hốt chạy thục mạng, nhưng lúc phát hiện sau lưng có chút dị thường thì hai cây bích huyết châm đã trước sau đâm thủng vào thân thể của y.
Lục Bình đột nhiên thi hành lạc thủ, đánh chết Cừu Lực Minh, khiến cho hai nữ tu của Thủy Yên các vô cùng cả kinh. Hai người thoát khỏi vòng tranh đấu với Liêu Hổ, hướng một bên lui ra. Liệu Hổ cũng bị thủ đoạn như sét đánh của Lục Bình làm cho không biết ứng phó thế nào, chỉ chốc lát sau liền đến đứng bên cạnh Lục Bình, nói:
- Vị đại ca này, tiểu đệ lúc trước có nhiều đắc tội, chẳng qua là Thủy Yên các hai vị nữ tử họ Hà này chính là một trong Bắc Hải thập bát tướng, thủ đoạn rất là bất phàm. Hai vị nữ tử nếu không phải cố kỵ tiểu đệ ở trong tay có một thủ đoạn có thể đồng uy vu tận thì tiểu đệ đã sớm thành quỷ không đầu ở dưới đao của người này rồi.
Lục Bình thấy hắn tuy cùng mình đứng chung một chỗ nhưng vẫn giữ khoảng cách tương đối, hiển nhiên là không thể xác định mình là địch hay là bạn. Lục Bình cũng không để ý đến hắn, mà là hướng hai nữ tu của Thủy Yên các, hỏi:
- Còn muốn diệt khẩu nữa không?
Hà Lệ Hân nghe khẩu khí của Lục Bình, hiển nhiên là những lời diệt khẩu lúc trước của Cừu Lực Minh đã chọc cho hắn giận dữ, trong bụng thầm mắng "Cừu Lực Minh đúng là hành sự bất túc, bại sự hữu dư. Có chết cũng không đáng tiếc".
Ở thật ra là đã quên rằng nhân vì bản thân xuất thủ trước, đương nhiên đã mặc nhận lời của Cừu Lực Minh khi nãy. Hà Lệ Hân biết dưới mắt không thể nào đánh chết được Liêu Hổ nữa, trong tay ả tuy có mấy thủ đoạn áp đáy rương, tự nhận là sau khi sử dụng ra, tất có thể đánh chết hai người, nhưng ở trong Thất Tinh thiên này nguy cơ đầy rẫy, lại có những nhiệm vụ khác ở trên người, lúc này mấy thủ đoạn đều là những thứ sử dụng cuối cùng để bảo vệ tính mạng, không thể tự tiện dùng được.
Huống chi Hà Lệ Hân cũng không dám bảo đảm hai người trước mắt ở đây trong tay không có hậu thủ. Hà Lệ Hân tiến lên phía trước, nói:
- Đã có các hạ nhúng tay, chuyện hôm nay coi như dừng ở đây. Không biết các hạ xưng hô như thế nào? Cừu sư đệ phái ta vẫn lạc ở dưới tay các hạ, sau này gặp lại Thủy Yên các ta, có thù tất báo.
Lục Bình cười lạnh một tiếng, nói:
- Thủy Yên các á?! Thật là chiêu bài lớn lối.
Hà Lệ Hân cũng không trông cậy vào chuyện Lục Bình có thể lưu lại danh hiệu, thấy đối phương không hề nói tiếp nữa, liền thu thi thể của Cừu Lực Minh, cùng Trương sư muội rời đi.
Liêu Hổ thấy hai nữ tu của Thủy Yên các bỏ đi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì đó lại thấy sắc mặt của Lục Bình vẫn nghiêm nghị như cũ, xoay người bảo:
- Đi mau!
Ở dưới chân Tường Vân đầu của hắn phồng ra, cũng không dám hướng về phía không trung bay đi, mà là bám sát mặt đất nhanh chóng rời đi. Liêu Hổ bước một bước vào trong Tường Vân đâu. Lục Bình nhướng mày nhìn hắn một cái, rồi phảng phất hiểu ra điều gì đó, liền không cự tuyệt nữa.
Ba ngày sau, bên một con sông ở trong sơn cốc, Liêu Hổ bởi vì sử dụng Bạo Linh đan mà tạo thành sự hư nhược cho cơ thể. Tuy nhiên, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, đã có chuyển biến tốt, chỉ còn dư lại trên người nội thương phải cần một khoảng thời gian điều trị nữa là ổn.
Liêu Hổ từ trong trữ vật đại lấy ra một bình ngọc kỳ lạ, từ bên trong đổ ra một viên đan dược nhũ bạch sắc, sau khi uống vào liền ngồi xuống bắt đầu từ luyện. Chỉ chốc lát sau, sắc mặt trắng bệch rốt cục bắt đầu chuyển biến tốt.
Liêu Hổ mở mắt, nhìn Lục Bình ở một bên ngồi tĩnh tọa tu luyện, nói:
- Đa tạ Lục Thất huynh tương trợ, tại hạ có thể trong ba ngày mà vượt qua hư nhược kỳ do dùng Bạo Linh đan tạo thành, cũng là nhờ ở huynh đệ. Xem ra Lục Thất huynh cũng là một vị luyện đan sư?
Lục Bình vẫn trong bộ dáng đại hán mặt đỏ như cũ, nghe vậy cười nói:
- Không hổ là Kim Quất đảo Liêu gia tử đệ nổi tiếng Bắc Hải về luyện đan..
Liêu Hổ khoát tay một cái nói:
- Liêu gia ta mặc dù lấy luyện đan mà sống, nhưng còn xa mới đạt tới nổi tiếng Bắc Hải, cho dù phụ thân ta cũng bất quá là một vị luyện đan đại sư duy nhất của Liêu gia mà thôi, cùng Bắc Hải các đại phái Luyện Đan các thực lực cách nhau quá xa.
Lục Bình không ở trên vấn đề này tranh luận nhiều, mà là hỏi:
- Nghe tiếng Liêu gia có một loại kỳ đan đã lâu, gọi là Dung Tâm đan, dung huyết kỳ tu sĩ dùng xong có thể gia tăng thêm một tầng tu vi, không biết là thật hay giả?
← Ch. 0159 | Ch. 0161 → |