← Ch.0168 | Ch.0170 → |
- Còn không phải là muốn hái thêm chút linh thảo hay sao? Xem ra càng đi vào bên trong những loại linh thảo quý hiếm càng lúc càng nhiều, không khéo còn có thể hái được những linh thảo có niên linh 3000 năm mà pháp tướng lão tổ luyện đan có thể sử dụng. Không ngờ vụ độc màu vàng ở bên trong đột nhiên trở nên nồng đậm, gia tộc chuẩn bị cho Giải độc đan đã không có tác dụng nữa rồi. Hộ thân cương khí của ta cũng bị hủ thực kịch liệt, không còn kịp bổ sung pháp lực nữa, nếu không phải là thoát ra được mau thì cái mạng nhỏ này nhất định xong đời.
Lục Bình biết là y khẳng định che dấu điều gì đó, nhưng cũng không tra cứu, ngược lại hỏi:
- Độc vụ ở bên trong có thật là lợi hại như vậy hay không?
Liêu Hổ gật đầu, nói:
- Nếu đi vào bên trong nữa, mặt đất sẽ hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Độc vụ màu vàng sẽ nồng đặc giống như biến thành chất lỏng vậy, đi vào bên trong sẽ có cảm giác đi trong chất dịch sệt sệt. Nơi đó là khu vực hạch tâm của thung lũng Lạc Kim này rồi.
Lục Bình suy nghĩ một chút, hỏi:
- Liêu huynh sau này có dự định gì?
Liêu Hổ trong lòng vẫn còn sợ hãi hướng về phía sau nhìn, vội vàng khuyên nhủ:
- Ta biết là Lục huynh đệ người dự định đi vào, nhưng ta khuyên Lục huynh không nên đi vào trong đó làm chi, bây giờ ở trong đó rất nguy hiểm. Cho dù Lục huynh đệ ngươi có pháp lực hùng hậu vượt xa tu sĩ cùng cấp nhưng cũng không thể lấy hộ thân cương khí mà chống đỡ độc vụ qua một thời gian quá dài. Tiểu huynh lần này tiến vào trong đó tuy may mắn còn sống nhưng độc tố đã xâm nhập vào trong cơ thể, đã bị tổn thương nguyên khí. Ngay cả nội tầng của Lạc Kim hạp cốc này cũng không thể ở lâu nữa rồi, phải nhanh chóng rút ra khỏi phạm vi có làn sương mù màu vàng bao phủ này mới được.
Lục Bình cảm thấy lời khuyên của Liêu Hồ có vẻ quá mức vội vàng và gấp gáp, phảng phất như là sợ hắn tiến vào khu vực nồng cốt của hạp cốc này vậy. Vì vậy Lục Bình gật đầu:
- Nghe Liêu huynh nói như thế, tiểu đệ cũng không dám tiến vào. Liêu huynh dung huyết chín tầng tu vi mà cầm cự không nổi thì tiểu đệ không cần phải nói làm chi. Bất quá tiểu đệ thật vất vả lắm mới tới được chỗ này, phải thừa dịp pháp lực còn có thể chống đỡ nội tầng của khu vực hạp cốc này mà cố tìm kiếm linh thảo một phen, xem coi có thể thu hoạch được thêm mấy cây linh thảo nữa hay không.
Liêu Hổ nghe Lục Bình từ bỏ chuyện dò xét khu vực hạch tâm, phảng phất như thở phào nhẹ nhõm vậy, nói:
- Nếu đã là như vậy thì tiểu huynh xin đi trước một bước.
Lục Bình nói:
- Liêu huynh lúc trở ra ngàn vạn lần cẩn thận, tốt nhất là nên tìm một cửa khác mà ra. Tiểu đệ nghe nói Thủy Yên các Hà Lệ Hân cũng đã đến trong thung lũng Lạc Kim này, chuẩn bị đối phó Liêu gia tu sĩ.
Sau khi từ biệt Liêu Hổ, Lục Bình cảm thấy rất thú vị nhìn về phía khu vực nồng cốt của thung lũng Lạc Kim, lẩm bẩm nói: "hạch tâm khu vực sao? Vì Kim Kiên quả thụ thật đúng là không thể không đi một chuyến".
Tới lằn ranh của khu vực nồng cốt, quả nhiên là giống như Liêu Hổ nói vậy: đất màu đen so với đất màu vàng đã phân thành một đạo giới tuyến rõ ràng.
Tam linh tới trước đạo phần giới tuyến này phảng phất như phát hiện ra nguy hiểm vậy, sống chết gì cũng không muốn tiến vào khu vực màu vàng đó. Tuy nhiên ánh mắt nóng bỏng của tam linh lại nói cho Lục Bình biết rằng không phải là bọn chúng không muốn vào, mà bởi vì thực lực thấp kém không có tư cách đi vào đó, nếu không muốn bị độc mà chết.
Lục Bình lần nữa sử dụng Giải độc đan đem ba viên hóa thành chất lỏng, hòa nhập vào trong thủy mạc thiên hoa rồi đưa một chân bước vào trong khu vực màu vàng. Một trận "xì, xì" truyền tới, hộ thân cương khí quả nhiên là có tốc độ hủ thực vượt xa so với lúc trước. Hàng loạt làn khói xanh bốc ra từ trên "thủy mạc thiên hoa". Pháp lực trong cơ thể Lục Bình phảng phất như lò nước nóng đang sôi, kịch liệt bốc hơi.
Lục Bình vội vàng từ khu vực màu vàng lui trở ra. Theo tình huống như thế này mà xét, quả thật đúng như lời của Liêu Hổ nói, Lục Bình nhiều nhất là ở khu vực màu vàng kiên trì được một canh giờ. Điều này dĩ nhiên còn chưa bao gồm việc gặp phải độc thú ở trong khu vực này tập kích bất ngờ, hay những yếu tố khác mà hắn không thể dự liệu.
Lục Bình sờ cằm suy nghĩ một chút, lại đem tam linh thu lại vào trong phạm vi do cương khí của mình bao phủ. Sau đó hắn để cho tam linh đem yêu linh lực của bản thân rót vào trong "Thủy mạc thiên hoa". Tam linh đối với pháp lực của Lục Bình rất là quen thuộc, dễ dàng dung hợp với pháp lực của hắn vào trong cương khí.
Lục Bình lần nữa bước vào khu vực màu vàng, phát hiện sương mù màu vàng vẫn tiếp tục hủ thực cương khí của hắn như cũ, nhưng khi cương khí bị ăn mòn thì vụ khi tiếp xúc với cương khí cũng bị suy yếu đi. Lúc này từ trong cương khí của Lục Bình phát xuất ra ba cô yêu linh lực, đem làn vũ khí bị suy yếu đó bao phủ bay vào trong miệng của tam linh, rồi bị tam linh hít thở hấp thu vào trong người. Cứ như vậy, Lục Bình tiêu hao pháp lực giảm bớt đi hắn. Hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể ở khu vực màu vàng này kiên trì với thời gian kéo dài đến 4 canh giờ.
Lục Bình lòng tràn đầy tự tin bước vào trong khu vực màu vàng. Hắn mới vừa đi được mười mấy trường thì thấy ở trên mặt đất có một hài cốt nằm đó. Hài cốt đã bị người lật qua, xem ra là Liêu Hổ đã nhanh chân giành trước rồi. Hài cốt ở bên trong nội tầng đều đã bị độc vụ hủ thực đến nỗi chỉ vừa đụng vào đã rã nát.
Trong khi đó cỗ hài cốt này thì nằm trong khu vực sương mù nồng đặc vượt xa ở trong nội tầng, nhưng vẫn có thể giữ vững hài cốt đầy đủ. Hiển nhiên đây là một bộ xương của một vị đoán đan chân nhân. Xem ra Liêu Hổ đã thu thập được một bảo vật gì đó.
Lục Bình tiếp tục đi về phía trước, liên tiếp thu thập được 24 cây linh thảo 1000 năm vô cùng hiếm hoi khiến cho hắn vô cùng hưng phấn, đồng thời lại nghi ngờ ở khu vực này tại sao lại không có độc thú thủ hộ linh thảo. Lục Bình âm thầm cảnh giác, đem cái phù bảo có bảy tầng linh vựng do sư phụ Liễu Huyền Linh chân nhân ban tặng, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lục Bình đi theo bản đồ ở trong ngọc giản chỉ dẫn. Ở lằn ranh khu vực màu vàng ở một góc bên kia tìm được Kim Kiên quả thụ, khó trách có người có thể phát hiện được cây này. Thì ra ở một góc bên cạnh lằn ranh của khu vực này xem ra người phát hiện cũng không có cách gì tiến vào khu vực hạch tâm, chỉ đứng ở bên ngoài quan sát mà thôi.
Kim Kiên quả nghiêm chỉnh mà nói thì không phải là một linh thảo dùng để gia tăng tu vi. Tác dụng lớn nhất của nó là dùng để gia tăng cường độ nhục thể cốt cách. Pháp lực của tu sĩ là do huyết mạch chứa đựng, còn huyết mạch là do thân thể của tu sĩ chứa đựng. Tu sĩ khi thu nạp thiên địa linh khí để tu luyện đồng thời thiên địa linh lực cũng sẽ tẩy rửa, bổ sung thịt, xương trên thân thể của tu sĩ, khiến cho thân thể mạnh mẽ hơn và đồng thời có thể chứa đựng thêm pháp lực hùng hậu hơn.
Có thể nói thân thể mạnh mẽ, huyết nhục cường hoành chính là một phương diện trọng yếu để tu sĩ củng cố cơ sở của tự thân, đối với việc tu sĩ có thể đột phá cảnh giới hay trên con đường tu luyện có thể tiến thêm một bước nữa có tác dụng vô cùng trọng yếu.
Theo truyền thuyết, pháp tướng kỳ lão tổ đều hết sức coi trọng chuyện cường hóa nhục thân. Nguyên nhân cụ thể thì Lục Bình cũng chưa được biết. Trong tu luyện giới, tu sĩ vì để cường hóa nhục thể thường nghĩ ra các phương thức đoán luyện thân thể này, nhưng tuyệt đại đa số phương thức so ra là kém hơn so với việc tu luyện một cách tự nhiên, cho linh khí đi vào cơ thể tuần tự tiệm tiến, tẩy rửa và cường hóa tự thân.
Tu sĩ sau đó chỉ đành có thể từ phía đan dược mà hạ công phu, nhưng đan dược có thể gia tăng cường độ của thân thể thì chỉ le hoe mấy loại. Kim Kiên quả là một trong số ít linh quả có tác dụng tăng cường cường độ nhục thế này, nếu có thể phối hợp với mấy chục loại 500 năm linh thảo và 1000 năm linh thảo khác luyện chế ra Kim Kiên đan thì hiệu quả càng lớn hơn.
Kim Kiên quả thụ chỉ cao ba thước, phía trên kết ra 36 trái Kim Kiên quả. Loại trái cây này 100 năm mới chín một lần và Kim Kiên quả chỉ khi đạt đến 3000 năm thụ linh thì mới bắt đầu kết trái. Lục Bình hái xuống 20 trái Kim Kiên quả đã chín. Sau đó hắn trực tiếp đem khuôn viên ba trường xung quanh bộ rễ cây dùng Thanh Hàm kiếm cắt luôn toàn bộ mặt đất phía dưới, đem Thiên Chung túc pháp khí mở ra, đưa cả đất lẫn Kim Kiên quả thụ dịch chuyển vào trong pháp khí này.
Cũng may là Kim Kiên quả thụ có tính chất kháng độc rất mạnh, nhưng nó cũng không cần loại hoàn cảnh kịch độc như thế này mới có thể sinh sống được, nếu không Lục Bình quả thật là phải đau đầu rồi. Xử lý xong Kim Kiên quả thụ, Lục Bình thở một hơi dài. Nhiệm vụ lớn nhất của hắn khi tới thung lũng Lạc Kim này coi như đã hoàn thành.
Lục Bình thừa dịp hộ thân cương khí của mình còn có thể kiên trì một thời gian ngắn, cố hết sức đem linh thảo ở trong hạch tâm khu vực thu hái một lần. Lục Bình tâm tình hưng phấn, cho đến khi nhìn thấy một hài cốt nằm sấp ở trước một khu vực linh thảo, mới từ từ bình tĩnh lại. Từ tư thế hài cốt ngã xuống đất mà xét thì người này khi còn sống ắt là đang đào những cây linh thảo ở trước mặt.
Lục Bình cũng chưa từng thấy qua loại linh thảo này, nhưng từ khí tức phát ra mà xét thì dược linh của cây linh thảo này đã vượt qua 3000 năm. 3000 năm dược linh linh thảo chính là loại linh thảo có thể luyện chế ra đan dược mà pháp tướng kỳ lão tổ có thể sử dụng để tu luyện. Loại linh thảo như vậy ở đây lại có thêm cả tám cây nữa. Lục Bình cố hết sức kem nén sự kích động trong nội tâm.
Hài cốt này rõ ràng là một di thể của một vị đoán đan chân nhân. Lục Bình trước đây gặp phải những hài cốt thì phần nhiều là bảo lưu tư thế chạy trốn, đánh đấu. Duy chỉ có bộ hài cốt này thì chết một cách rất đột nhiên, không có chút phản kháng nào. Rốt cuộc là vì cái gì mà khiến cho vị chân nhân này đang lúc đào hái linh thảo đột nhiên lại tử vong như vậy?!
Lục Bình thận trọng dùng Thanh Hàm kiếm đem hài cốt lật lại, phát hiện trên cổ tay trái của hài cốt có mang một trữ vật thủ trạc màu bạc. Lục Bình lộ ra sắc mặt vui mừng, đem cái thủ trạc này trực tiếp hấp nhiếp vào cầm ở trong tay, thấy phía trên điêu khắc một chữ "Liêu" thật to, cùng với ngọc bài mà Liêu Hổ đưa cho Lục Bình ở trên cũng có chữ "Liêu" giống nhau như đúc. Lục Bình nhớ tới biểu lộ của Liêu Hổ lúc trước, chẳng lẽ Liêu Hổ xâm nhập vào khu vực hạch tâm này là muốn tìm kiếm cái di hài này?!
Thần thức của Lục Bình thăm dò vào trong trữ vật thủ trạc, phát hiện thủ trạc này bị người dùng thân niệm phong ấn lại. Chủ nhân của thủ trạc mặc dù bỏ mình nhưng muốn đem cái phong ấn do thân niệm tạo thành này xóa sạch đi, Lục Bình phải tốn không ít thời gian. Dù sao thần thức và thần niệm căn bản là không cùng một cấp bậc. Thần niệm mới là khả năng đặc biệt của chân nhân.
Lục Bình đưa mắt quan sát 9 cây 3000 năm linh thảo ở trước mặt nhưng không dám ra tay đào hái. Hắn suy nghĩ một lúc thật lâu, đột nhiên vỗ vỗ đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một con khôi lỗi tiểu hầu. Đây là con khỉ khôi lỗi do Trung Hoa phủ thất sư tỷ Phạm Tử Hoa tặng cho Lục Bình làm lễ ra mắt. Lục Bình đem một khối trung phẩm linh thạch đặt lên trên trán của tiêu hâu, đồng thời đem một tia thân thức liên kết với con khỉ khôi lỗi này.
Con khỉ nhỏ lập tức nhích động, chệnh choạng. Sau khi Lục Bình làm quen với việc thao túng nó, liền chỉ huy nó hướng vào những cây linh thảo không biết tên này mà đi tới. Dưới sự chỉ huy của Lục Bình, tiểu hầu bước đến trước cây linh thảo bắt đầu đào đất phần gốc của cây linh thảo. Ngay lập tức, một đóa hắc vụ đột nhiên từ một khối nham thạch ở phía sau chín cây linh thảo này ùa ra lặng yên không tiếng động, trong nháy mắt phủ qua người của tiểu hầu.
Một trận âm thanh "xì xì" nho nhỏ truyền tới. Trên người tiểu hầu xuất hiện vô số cái lỗ thủng nhỏ, một trận khói đen từ trên người nó nhanh chóng bốc lên. Khối lỗi tiểu hầu trong chốc lát bị hủ thực, chỉ còn lại hài cốt. Lục Bình nhìn đám hắc vụ ở phía sau nham thạch, trên mặt khổ khổ suy tư. Trong chốc lát sau dường như suy nghĩ ra cái gì đó, thấp giọng kêu lên cả kinh: "Hóa huyết văn". Không ngờ lại là "Hóa huyết văn", chẳng lẽ phía sau nham thạch lại có "Vạn độc tương"?. Trên ánh mắt của Lục Bình đây vẻ phức tạp khó phân biệt, vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Lục Bình nhìn hắc vụ bay đáp xuống ở phía sau nham thạch, rốt cuộc nhớ tới đây là một loại sinh vật kỳ lạ tên là "Hóa Huyết văn". Loại sinh vật này sở dĩ có thể tồn tại, chỗ dựa lớn nhất của nó chính là "Vạn Độc tương". Hóa Huyết văn chỉ có thể ở khuôn viên 100 trường xung quanh Vạn Độc tương hoạt động, nếu không khó có thể sinh tồn.
Hóa Huyết văn có một loại năng vô cùng kỳ lạ, đó là nó sẽ không bị thần thức của tu sĩ phát hiện. Thường niên sinh hoạt ở trong Vạn Độc tương, trên người Hóa Huyết văn mang độc tố mạnh kịch liệt.
Khi thần thức bị dính hay tiếp xúc với chúng, thì độc tố trên người của chúng sẽ lặng im không tiếng động đem thần thức tiêu dung đi.
Loại sinh vật này trong lúc phi hành không phát ra một tiếng động nào, tuyệt đại đa số cương khí của tu sĩ căn bản cũng không cách nào ngăn trở Hóa Huyết văn xâm nhập, cho dù là đoán đan chân nhân cũng như vậy. Có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao vị tu sĩ này khi thu hái linh thảo thì đột nhiên bị vẫn lạc ở nơi này.
Nhưng, nếu như đã biết đó là Hóa Huyết văn thì chuyện này rất dễ đối phó. Hóa Huyết văn nhìn có vẻ đáng sợ như vậy, lặng yên không tiếng động có thể đem chân nhân giết chết, nhưng một khi đã bị bại lộ thì chẳng còn lợi hại chút nào nữa.
Lục Bình đem một khối ngọc phù nằm ở trong tay, lại đem một khối trung phẩm linh thạch ném về phía linh thảo. Linh thạch rơi ở trên linh thảo làm cho chúng rung rinh mãnh liệt. Một đạo hắc vụ đột ngột từ sau nham thạch bay tới hướng chỗ linh thạch rơi, ào ào cuốn tới. Chính vào lúc hắc vụ bay đến bên trên khoảng không ở trên đầu linh thảo, ngọc phù ở trong tay Lục Bình đột nhiên phóng ra một đạo thủy lãng. Thủy lãng từ từ dâng lên cao hình thành một đạo nước xoáy.
Xoáy nước này càng lúc càng nhanh, cuối cùng tạo thành bảy cột thuỷ trụ cao đến mấy chục trượng, xoay nhanh hướng hắc vụ mãnh liệt cuốn tới. Đây chính là Liễu Huyền Linh chân nhân khi đến đoán đan tầng bảy tu vi đã luyện chế ra phù bảo mang tên "Thủy long quyền". Hắc vụ khổng lồ phảng phất bị hấp dẫn, như con thiêu thân nhào vào thủy long quyển, bị phân cắt cuốn vào trong.
Thủy long quyển màu xanh lam từ từ hiện lên một tầng màu đen bao phủ bên ngoài. Hiệu quả của món pháp thuật này kéo dài bằng thời gian uống cạn một chung trà. Cuối cùng, hắc vụ bị nghiền thành bột phấn, rơi đầy phủ một tầng đen mỏng ở trên mặt đất màu vàng. Còn dư lại một số con muỗi hút máu này lọt lưới, hướng Lục Bình nhào tới. Nhưng trong tay của Lục Bình lập tức bay ra một đoàn hồng sắc hỏa miêu, ấn quyết trên hai tay của hắn biến đổi không ngừng.
Một ngọn lửa đột nhiên ùng lên hóa thành một đám lửa cực lớn, đem số Hóa Huyết văn còn lại từ từ đốt thành tro bụi. Trong tay Lục Bình chính là một đoàn Xích Hoàn hỏa, uy lực so với Lam Linh hỏa rõ ràng là kém xa, ngay cả đám Hóa Huyết văn nho nhỏ này cũng đốt đến cả nửa ngày mới chết. Nếu là Lam Linh Thỏa thì chỉ trong nháy mắt có thể đem đám Hóa Huyết văn này đốt không còn dư lại chút gì cả.
Lục Bình không biết tại sao Hóa Huyết văn lại đi bảo vệ mấy cây linh thảo này. Hắn cẩn thận đem một khối linh thạch ném tới chỗ linh thảo, thấy không còn Hóa Huyết văn bay ra nữa. Lúc này Lục Bình mới yên tâm và to gan đem toàn bộ chín cây linh thảo với dược linh tuyệt đối đã vượt qua 3000 năm - mà không biết tên gì - cẩn thận đào hái hết.
Lục Bình xâm nhập vào khu vực hạch tâm của thung lũng Lạc Kim đã hơn ba canh giờ. Thời gian còn lại khoảng một canh giờ nữa. Lục Bình nhìn thấy tam Tam linh phun ra, hấp vào pháp lực đã có chút miễn cưỡng, nhưng Vạn Độc tương ở phía sau nham thạch vẫn còn rất hấp dẫn, khiến hắn muốn bước tới xem một chút.
Lục Bình cẩn thận đi vòng qua trước mặt nham thạch. Một đoàn dị hương liền bay vào trong khứu giác của hắn. Lục Bình khẩn trương cảm giác một hồi, phát hiện là không có độc, lúc này mới yên tâm hô hấp. Hắn lại đi thêm về phía trước mấy bước, một cái ao màu vàng có phương viên ba trượng xuất hiện trước mặt. Lục Bình hít một hơi lạnh, không ngờ có một ao Vạn Độc tương lớn như vậy. Hơn nữa, Vạn Độc tường màu vàng như thế này là thứ mà Lục Bình chưa bao giờ nghe nói tới.
← Ch. 0168 | Ch. 0170 → |