← Ch.0060 | Ch.0062 → |
Kỳ thực Lục Bình hơi có chút thất vọng. Trong tưởng tượng của hắn, Chân Linh phái vốn là đại phái của bắc hải. Môn phái trú địa tất nhiên phải có đình đài lầu cát, một phiến kiến trúc đẩy khí tượng của tiên gia. Vậy mà lọt vào mắt của Lục Bình hiện giờ, Thiên Linh sơn chẳng khác gì như một đại nông trường.
Một đường đi này trên Thiên Linh sơn linh khí tự nhiên là vô cùng dày đặc, nhưng mà ngoại trừ đệ tử của Chân Linh phái ở trên núi khai mở động phủ ra, những địa phương khác đại đa số đều bị khai ích thành các loại linh dược viên, bên trong trồng trọt các loại linh thảo, linh tài. Bên ngoài linh dược viên được các loại trận pháp bảo vệ, nhưng mà những loại trận pháp này có lực thủ hộ không lớn. Hiên nhiên là chỉ đề phòng cho các tu sĩ bên trong núi đi lầm vào trong đó mà thôi.
Ngô Tử Ngưu nhìn thấy biểu lộ của Lục Bình, cưới nói:
- Thế nào hả?! Có phải là rất thất vọng hay không. Thành thật mà nói, ta lần đầu tiên tới nơi này cũng kinh ngạc giống như thế. Không ngờ Chân Linh phái của chúng ta uy danh hiển hách, trí địa lại đơn giả đến như vậy.
Lục Bình gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy!
Ngô Tử Ngưu nói tiếp:
- Thật ra thì đạo lý rất đơn giản. Đó chính là vì tư nguyên tu luyện thiếu thốn, vì vậy mỗi một địa điểm hội tụ linh khí đều được khai thác, tạo thành các nơi trồng trọt các loại linh tài. Ở trên Thiên Linh sơn nhân vì có một đại hình linh mạch, linh khí trên núi hội tụ nhiều đếm không xuể. Vì vậy ở những điểm hội tụ linh khí này, ngoại trừ được bản phái đệ tử kiên tạo động phủ ra, còn lại đều được tận dụng để xây thành các loại linh dược viên, linh cốc viên, ...
Lục Bình nghe Ngô Tử Ngưu giải thích như vậy, trong đầu dao động vô cùng. Đối với tu luyện giới lại có một nhận thức trực quan nữa. Thậm chí những chuyện trước đây hắn không minh bạch, hiện giờ phảng phất như vụt trở nên sáng suốt ra. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến sườn núi.
Thiên Linh sơn này nhân vì có một đại hình linh mạch, toàn bộ tòa núi bị phân ra làm ba tầng. Ở chân núi linh khí yếu nhất được dung huyết kỳ tu sĩ chọn làm nơi kiến tạo động phủ. Ở sườn núi linh khí nồng đặc là chỗ tu luyện của đoán đan kỳ nhân nhân. Toàn bộ linh mạch hội tụ nhiều nhất là ở trên đỉnh núi, nơi đó chỉ có thể pháp tứ kỳ lão tổ hoặc là đoán đan cao cấp tu sĩ mới có thể chiếm cứ. Sườn núi có một tòa đại điện xây bằng gạch xanh, ít nhiều cũng mang khí tích của tiên gia. Ngô Tử Ngưu chỉ đại điện nói:
- Đến rồi. Đó là nơi bản phái xử lý những sự việc thường ngày. Người trở thành nội môn đệ tử, mọi sự vật đều phải thực hiện ở chỗ này.
Lục Bình nhìn tòa đại điện có vẻ điển nhã, hỏi:
- Chưởng môn của bản phái cũng ở nơi đây sao?
Ngô Tử Ngưu vỗ vỗ đầu, nói:
- Quên nói cho sư đệ biết, bản phái không có thiết đặc vị trí trưởng môn. Bình thường mọi sự việc đều thực hiện Thiên Linh điện này. Mọi đại sự chân chính của môn phái đều do các lão tổ của bản phái thương nghị quyết định.
Khi tới trong điện, Ngô Tử Ngưu dẫn Lục Bình đến một phòng ở hậu điện, nói với Lục Bình:
- Gần một năm nay, ở trong điện chấp cần chính là Huyền Nguyên sư thúc. Huyền Nguyên sư thúc cùng sự phụ ta giống nhau, đều là đoán đan tầng ba tu vi.
Vừa nói, Ngô Tử Ngưu vừa gõ cửa, thưa:
- Huyền Nguyên sư thúc, đệ tử Ngô Tử Ngưu cùng Lục Bình đến xin bái kiến.
Trong phòng có một thanh âm lười biếng truyền ra:
- Vào đi! Đã nghe người ở ngoài điện càu nhàu cả buổi rồi.
Ngô Tử Ngưu cười cười với Lục Bình, hai người tiến vào trong nhà. Lục Bình nhìn thấy một trung niên tu sĩ, mắt híp lại như buồn ngủ, ngồi ở sau một cái bàn, dựa trên một cái ghế, tay phải ôm một hồ lô rượu cực lớn, đang uống từng hớp một. Tay trái đang cầm một bộ sách giấy đồ sộ, xem có vẻ vô cùng hấp dẫn. Cảnh tượng có vẻ hơi mâu thuẫn này, không ngờ ở vị Huyền Nguyên chân nhân này, mỗi cái nhấc chân, nhấc tay đều vô cùng hài hòa, lộ ra vật vị một đặc biệt. Ngô Tử Ngưu bước lên, cười nói:
- Sư thúc, vẫn còn ở đó xem tiểu thuyết à?
Sau đó chỉ chỉ Lục Bình nói:
- Vị sư đệ này là biệt viện tân tấn dung huyết kỳ tu sĩ. Sư phụ bảo con dẫn tới đây cho sự thúc nhìn qua một chút để lựa chọn tu luyện công pháp cho tốt.
Huyền Nguyên nhân nhân hắc hắc cười hai tiếng, hỏi:
- Là tới làm phiền ta chứ gì?!
Dứt lời ngẩng đầu lên nhìn Lục Bình một cái. Lục Bình nhất thời cảm thấy mình phảng phất như bị Huyền Nguyên chân nhân nhìn thấu qua vậy, chỉ nghe Huyền Nguyên chân nhân nói tiếp:
- Không tệ! Căn cơ chắc thực. Pháp lực hùng hậu. Niên kỷ cũng không lớn. Là một mầm non tốt. Ngươi là ai vậy?
Lục Bình thưa:
- Bẩm sư thúc, đệ tử Lục Bình.
Huyền Nguyên chân nhân hỏi:
- Ngươi là thuộc tính gì vậy?
Lục Bình đáp:
- Đệ tử là thủy trúc tính giao huyết mạch.
Huyền Nguyên chân nhân chép chép miệng, tiếp đó hớp một ngụm rượu, bảo:
- Thủy giao huyết mạch sao?
Rồi không nói gì nữa. Lục Bình chỉ chờ nghe tiếp. Không ngờ lúc đó Ngô Tử Ngưu lại cười hi hi bước tới đưa qua 10 khối linh thạch, cười ha ha thưa:
- Kính xin sư thúc chỉ điểm!
Lục Bình sắc mặt cổ quái, một vị đoán đan kỳ chân nhân còn vì để ý 10 khối linh thạch này mà đòi lệ phí hay sao?! Huyền Nguyên chân nhân đối với biểu lộ của Lục Bình coi như không thấy, nói:
- Bốn phái thủy giao huyết mạch, tu luyện công pháp cộng mười chín loại, trừ đi tám loại chỉ hoàn thiện đến dung huyết kỳ. Ngoài ra còn có bảy loại tu đến đoán đan kỳ, đến pháp tướng kỳ chỉ có bốn loại. Ngươi muốn tiễn loại công pháp nào đây?
Đến lúc này, không cần Ngô Tử Ngưu nhắc nhở, Lục Bình vội vã dâng lên 10 khối linh thạch, nói:
- Đệ tử ngu độn. Xin sư thúc chỉ điểm.
Huyền Nguyên chân nhân thay thảy linh thạch trong tay, nói tiếp:
- Trẻ con dễ dạy!
Xong hợp một hớp rượu, bảo:
- Tám loại công pháp dung huyết kỳ kia không kể tới. Bảy loại công pháp dung huyết kỳ có hai loại là thuần thủy hệ tu luyện công pháp. Năm loại khác đều là các loại tu luyện phụ trợ trúc tính, hoặc là dùng kim phụ thủy, hoặc là dùng thủy để đè mộc, hoặc là phong thủy chói nhau bằng thủy tương hợp còn có kim thủy mộc, ba loại đồng tu nữa, đều có chút bất đồng. Nhưng mà tất cả đều lấy thủy hệ làm chủ.
Huyền Nguyên chân nhân hợp thêm hớp rượu, thấm giọng một cái, nói tiếp:
- Pháp tướng kỳ tu luyện công pháp thì chỉ có một loại là đơn độc thủy hệ công pháp. Ba loại khác đều giống như những thứ trước, chỉ là phương thức tu luyện bất động mà thôi. Đạo lý thì cũng cùng là như thế.
Lục Bình thấy Huyền Nguyên chân nhân nói xong, lại hỏi:
- Đơn độc thủy hệ công pháp so với thủy hệ làm chủ công pháp thì cao thấp thế nào?
Huyền Nguyên chân nhân hắc hắc cười, chỉ lo uống rượu. Lục Bình hiểu ý, vội dung thêm 10 khối linh thạch. Huyền Nguyên chân nhân lại khen một tiếng:
- Có nhãn lực!
Rồi nói tiếp:
- Về công pháp, rất khó có người tu luyện đến tận thiện tận mỹ. Đây phải coi xem là ai thi triển mới được. Đơn độc thủy hệ công pháp quy ở chữ "thuần", nhưng mà chữ thuần này rất khó mà đạt tới. Những công pháp khác thì chính là ở chỗ chữ "biến". Phối hợp tốt thì "thiên biến vạn hóa", trong đấu pháp sẽ chiếm được đại tiện nghi.
Huyền Nguyên chân nhân nói tới đây khẩu khí chợt chuyển, tiếp:
- Nhưng bình tâm mà luận, thì đơn độc thủy hệ công pháp nếu có thể làm được tới chữ "thuần", uy lực lúc đó có thể thắng hơn tất cả các loại công pháp khác. Bởi vì chữ thuần này rất khó đạt tới. Nó bao gồm: hằng tâm, nghị lực, thậm chí cơ duyên. Thiếu một thứ đều không thể. Huống chi đơn độc thủy hệ công pháp chú trọng ở chữ "tinh". Tu luyện tiến cảnh so với các loại công pháp khác chậm hơn nhiều nhưng mà trong việc đột phá các giai đoạn bình cảnh thì dễ dàng hơn một chút.
Dứt lời Huyên Nguyên chân nhân nhìn Lục Bình, hỏi:
- Tiểu tử. Hiện giờ quyết định như thế nào?
Lục Bình âm thầm chắc lưỡi, không nghĩ tới trong này có nhiều uẩn khúc đến như vậy! Xem ra đây là chỗ hơn của đệ tử môn phái so với các táng tu khác rồi. Bởi vì đệ tử của môn phái có thể bớt đi rất nhiều sự phiền toái. Nếu mà là tán tu thì e rằng còn phải tự mình tìm tòi. Thậm chí lỡ không cẩn thận, sai một ly đi một dặm, muốn quay đầu trở lại, đã không thể được nữa rồi!
← Ch. 0060 | Ch. 0062 → |