← Ch.0620 | Ch.0622 → |
Sau khi xuyên qua tường đá, Lục Bình tiến vào trong một thạch thính gần trăm trượng rộng lớn dưới đất. Huỳnh quang thạch vây quanh bốn phía trên thạch bích tản ra bạch quang mông lung, đem thạch thính chiếu giống như ban ngày. Linh khí nồng đặc tràn ngập cả tòa thạch thính này, nhìn dáng dấp chỗ ngồi địa huyệt thạch thính này chí thiểu cũng có một cái trung hình linh mạch.
Mấy chỗ lằn ranh của thạch thính, có mấy tòa thạch thất, trong thạch thất có bàn đá ghế đá, lúc này sáu con yêu sủng Tam linh, Đại Bảo, Lục Cầm nhi, Lục Đại Quý, mỗi người chiếm cứ một chỗ thạch thất. Trước người của bọn chúng đều có mấy cái ngọc giản cùng với mấy bộ sách hoặc là ngọc giản gì đó, rõ ràng là chúng tra xét tin tức gì trong đó, thậm chí là lật mấy bộ sách bằng giấu vò đầu bức tại tính toán cái gì.
Thấy Lục Bình đi vào, mọi người hoan hô một tiếng như một tổ ong vậy. Ngọc giản, bộ sách trong tay bị ném qua một bên, chúng đua nhau chạy tới Lục Bình, ngay cả Lục Đại Quý luôn luôn thành thật đàng hoàng biết nghe lời nhưng sau khi thấy Lục Bình trở về, cũng biểu lộ ra vẻ được giải thoát.
Lục Bình nghiêm mặt nói:
- Thế nào, những thứ đồ này nhìn đều hiểu rồi chứ?
Lũ yêu sủng lập tức đều ngượng ngùng trở lui, Lục Bình hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trước lúc bọn người chưa lên cấp đoán đan kỳ, đều là yêu hình thú thận, tuy có linh trí nhưng cũng không thông thể thái nhân tình. Hiện nay bọn người lên cấp hóa hình, cùng nhân tộc còn có gì khác biệt?
Lục Bình ngừng lại một chút, thấy lũ yêu thấp cúi đầu, một bộ biểu lộ thụ giáo, trên mặt của hắn lại không buông lỏng chút nào, vẫn trầm giọng như cũ, nói:
- Sách có thể khai trí, yêu tộc trời sanh so với nhân tộc mạnh mẽ hơn mười phần, thọ nguyên cũng dài hơn. Thậm chí ngay cả thiên địa linh khí hấp thu cũng đều là theo bản năng vậy. Vì sao nhân tộc lại có thể đứng sóng vai cùng yêu tộc, thậm chí cả vùng đất Trung Thổ này đều bị nhân tộc chiếm cứ, mà yêu tộc chỉ có thể đặt chân tới quân sơn đại trạch ác liệt chi địa mà thôi? Nguyên nhân căn bản là ở trí tuệ của nhân tộc, mà trí tuệ từ đâu tới đây? Nó trừ trời sanh, còn từ trong những truyền thừa điện tích khác tới.
Lục Bình thấy lũ yêu bắt đầu chăm chú lắng nghe, khẩu khí liền buông lỏng một ít, nhưng vẫn trịnh trọng nói:
- Những thứ điển tịch này đều do năm đó sau khi Doanh Thiên phái tiêu diệt, Thanh Giản lão tố từ trong Doanh Thiên phái đạo tràng mang ra. Tuy nói chúng không kịp một cọng lông trâu của Doanh Thiên phải truyền thừa, nhưng đối với bất kỳ một người tu sĩ mà nói, đều là một khoản tài phú quý báu, để uẩn quý trọng. Những thứ điển tịch này tương lai ta đều phải mang về trong phái. Bọn người còn không nhân cơ hội này hãy cố gắng nghiên cứu học tập, đối với tương lai tu luyện của bọn ngươi tất nhiên vô cùng hữu ích.
Chư vị yêu sủng lúc này mới ngoan ngoãn trở về thạch thất của mỗi người, lần nữa cầm ngọc giản lên hoặc là bộ sách lên bắt đầu nghiên học những thứ điển tịch của Doanh Thiên phái truyền thừa mà Thanh Giản lão tổ lưu lại.
Một chỗ khác của thạch thính còn có một tòa thạch thất lớn nhất. Nơi này là một thất Lục Bình tạm thời tu luyện, trung hình linh mạch trong thạch thính cũng bị cấm cố phía dưới một tòa thạch thất này.
Ngay chính giữa thạch thất là một tòa siêu viễn cự ly Truyện Tống Trận. Bảy ngày trước, sau khi Lục Bình từ Thanh Giản động phủ Truyền tống trận rời đi, lúc xuất hiện lần nữa, chính là trong một tòa thạch thất này.
Lục Bình ngồi xếp bằng trên giường đá trong thạch thất, ở bên cạnh giường đá có một cái bàn đá trên có một cái lư hương nho nhỏ phần đáy cố định ở trên thạch kỷ. Cái lư hương nhỏ làm bằng đá này chính là pháp bảo cấm cố trung bình linh mạch phía dưới thạch thất, hơn nữa còn là một tòa trận nhãn xu nữu che giấu trận pháp trong thạch thính.
Đây hiển nhiên là một chỗ động phủ mà Thanh Giản lão tổ bí mật kinh doanh ở Trung Thổ, hơn nữa từ trong động phổ thu hoạch mà xét, Doanh Thiên phái đạo tràng nhất định núp ở địa vực phụ cận chỗ tòa động phủ bí mật này. Nhưng Lục Bình tới nơi này bảy ngày, đem địa phương trăm dặm chung quanh động phủ đều dò xét một lần, nhưng đều hào vô sở hoạch.
Lục Bình nguyên còn nghĩ đến Thanh Giản lão tổ tất nhiên biết được chỗ Doanh Thiên phái ẩn giấu đạo tràng, như vậy ở trong động phủ kiến tạo chỗ ngồi này đi thông Trung Thổ Truyện Tổng trận, cũng khoảng cách nhất định Doanh Thiên phái ẩn giấu đạo tràng cũng không quá xa, thậm chí trực tiếp đi thông đạo tràng cũng nói không chừng.
Trên thực tế, từ Lục Bình ở chỗ tòa nham huyệt này, trong động phổ thu hoạch mà xem, Doanh Thiên phái đạo tràng đúng là có thể núp ở phụ cận, nhưng lấy Lục Bình tu vi bây giờ, thần thông, hiển nhiên vẫn không thể tìm được chỗ của đạo tràng.
Suy nghĩ một chút xem ra, Doanh Thiên phải tiêu diệt mấy ngàn năm, đạo tràng ẩn giấu trong hư không. Mấy ngàn năm qua này, tất nhiên hấp dẫn không biết bao nhiêu Trung Thổ tu sĩ tới điều tra, lại từ vị hữu nhân tìm được chỗ ở của Doanh Thiên phái đạo tràng, có thể thấy Doanh Thiên phái hư không che giấu đại trận huyền diệu.
Thiên Tuyết lão tổ đã từng nói, Doanh Thiên phái hộ phái đại trận cũng không để phòng hộ kiến trường, mà là lấy che giấu tung tích thì tốt hơn, ngoài khoe khoang trình độ có thể so với Bắc Hải Thất Tinh động thiên, xem ra nói không ngoa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Bình chỉ đành phải đem hy vọng đặt từ nham huyệt, trong động phủ tìm được truyền thừa điển tịch liên quan tới Doanh Thiên phái, hy vọng có thể từ trong chút điển tịch nơi này tìm đến liên quan tới dấu vết của Doanh Thiên phái đạo tràng.
Không biết sao nham huyệt, điển tịch trong động phủ mặc dù không nhiều lắm, nhưng nội dung lại cực kỳ hạo phồn. Bất đắc dĩ, Lục Bình lúc này mới đem toàn bộ sáu con linh sủng thủ hạ của mình thả ra, để cho bọn họ nghiên học những thứ điển tịch này, đồng thời tìm kiếm trong đó có liên quan Doanh Thiên phái đạo tràng ghi lại. Mà bản thân của Lục Bình thỉnh thoảng đi ra ngoài bốn phía động phủ dò xét, mặc dù biết hy vọng mong manh, nhưng hắn vẫn kiên trì đem diện tích trong hơn trăm dặm dò xét đại khái một lần.
Lục Bình dùng thần niệm dò vào trong trữ vật pháp khí, đầu tiên là đem một đại, ba bốn viên tiểu Tụ Linh châu lấy ra. Đây là Lục Bình mới vừa đến nham huyệt, sau động phủ, Đại Bảo từ trong trung hình linh mạch của động phủ tìm được một viên tiểu hình Tụ Linh châu cùng ba viên vi hình tụ linh châu.
Rồi sau đó Lục Bình lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ba cái ngọc giản màu tím tản ra linh quang, trong tay bẩm ra mấy đạo Tán Linh quyết. Sau khi đem cấm chế trong ngọc giản tan ra, Lục Bình dùng thần niệm dò vào trong đó, bắt đầu điều tra nội dung trong ngọc giản.
Trong ba cái ngọc giản này ghi lại là ba bộ công pháp truyền thừa của Doanh Thiên phái. Ba bộ công pháp truyền thừa này mỗi một bộ đều ghi lại đầy đủ quá trình tu luyện từ dung huyết kỳ đến pháp tướng hậu kỳ.
Mà truyền thừa công pháp hoàn thành như vậy ở Chân Linh phái trước mắt mà nói, cũng chỉ có sáu bộ, hơn nữa trong đó một bộ trước mắt còn không xem được là chân truyền công pháp.
Quy củ của Chân Linh phải tương đối kỳ lạ, nếu muốn trở thành một bộ công pháp không cách nào sánh vai địa vị cùng chân truyền công pháp, như vậy nhất định phải có tu sĩ đem bộ công pháp này tu luyện tới pháp tướng hậu kỳ.
Đây cũng là duyên cớ vì sao năm đó Lương Huyền Phong chân nhân từ Đông hải Trọng Huyền động phủ lấy được "Lâm hải Thính đào quyết" pháp tướng hậu kỳ tu luyện công pháp, đem tu luyện công pháp của Liễu Thiên Linh lão tổ bổ sung hoàn thiện, nhưng "Lâm hải Thính đào quyết vẫn như cũ không cách nào trở thành Chân Linh phái đệ lục đại chân truyền.
Dù vậy, nếu sau khi Lục Bình đem ba bộ công pháp này mang về Chân Linh phái, cũng tất nhiên sẽ bị bản phái lão tổ vô cùng trân trọng cất giấu đi, rồi sau đó bắt đầu chọn lựa dung huyết kỳ tu sĩ ưu tú của bản phái tiến hành tu luyện.
Hoàn thiện tu luyện công pháp vĩnh viễn đều là một nhà môn phái dựa vào đó để tạo lập truyền thừa căn cơ. Chân Linh phải truyền thừa vạn năm, cũng chỉ có chính là năm bộ chân truyền công pháp hoàn chỉnh đến pháp tướng hậu kỳ, đây không thể không nói là một nguyên nhân căn bản chế ước Chân Linh phái phát triển lớn mạnh.
Truyền thuyết chân chính cự hình môn phái sẽ thành lập có hoàn chỉnh công pháp truyền thừa thế hệ. Hoàn chỉnh công pháp truyền thừa nhất định phải bao trùm bảy đại huyết mạch, bảy loại chúc tính, có ít nhất bảy bảy bốn mươi chín bộ hoàn chỉnh truyền thừa công pháp tu luyện tới pháp tướng hậu kỳ. Như vậy cũng chính là môn hạ đệ tử vô luận là huyết mạch loại nào, chúc tính loại nào, cũng có thể đủ tìm được loại công pháp tu luyện thích hợp nhất.
Đại hình môn phái mặc dù không cách nào làm được cự hình môn phái tẫn thiện tẫn mỹ như vậy, nhưng ít nhất cũng phải đồng thời bao trùm bảy đại huyết mạch cùng bảy loại chúc tính, mười bốn bộ hoàn chỉnh truyền thừa công pháp trở lên, cho dù không thích hợp, cũng làm cho môn hạ đệ tử ít nhất đều có vừa đến hai bộ hoàn chỉnh truyền thừa công pháp làm tham khảo.
Chân Linh phải cùng so sánh, năm bộ hoàn chỉnh truyện thành công pháp liền lộ ra vẻ nghèo khó dị thường. Nhưng giờ có thêm ba bộ truyền thừa công pháp này, hơn nữa lại có "Lâm hải Thính Đào quyết" hoàn chỉnh của Liễu Thiên Linh lão tổ, Chân Linh phái ít nhất cũng có thể có chín bộ hoàn chỉnh truyền thừa. Đây mặc dù vẫn không cách nào bao trùm bảy loại chúc tính, bảy loại huyết mạch, nhưng ít ra khoảng cách đại hình môn phái tiêu chuẩn càng gần một bước.
Lục Bình từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra một cái hộp gỗ dùng nhị đăng linh tài điêu khắc ngạch mà thành, rút đi phong linh cấm chế ở mặt ngoài của hộp gỗ, bên trong là hơn nửa hộp hương để đốt, tổng cộng có ba mươi mốt khối. Đây là thứ khi Lục Bình mới vừa truyền tống đến trong thạch thất, bên cạnh là hương trên thạch kỷ phát hiện được.
Phần hương này gọi là: Tĩnh Hồn hương, chính là dùng mấy loại hương liệu trân tích danh quy chế biến mà thành, là vật nổi danh xa xỉ ở tu luyện giới. Sở dĩ nói xa xỉ, đó là bởi vì theo Lục Bình biết, một loại nguyên liệu chính luyện chế phần hương là bột của huyền cấp trung phẩm Mộc chúc tính thiên địa linh vật Dưỡng Hồn mộc.
Trên người của Lục Bình ngược lại cũng có một khối Dưỡng Hồn mộc, chính là năm đó Lục Bình từ Phi Linh sơn lấy được Đoán Linh đan, sau khi nộp lên môn phái, lúc đó năn nỉ Khương Huyền Lâm chân nhân cho hắn từ môn phái được linh vật.
Bây giờ nhìn lại, so sánh cùng Đoán Linh đan, giá trị của Dưỡng Hồn mộc đơn giản không đáng giá nhắc tới. Tuy nhiên khi lúc đó Lục Bình chỉ là một gã dung huyết sơ kỳ tiểu tu, môn phái coi như là muốn đề cao tưởng thưởng, hắn cũng không dám muốn.
Huống chi bởi vì duyên cớ mấy viên Đoán Linh đan kia, mấy vị Nhị đại đệ tử kiệt xuất nhất của Chân Linh phái sau này trong quá trình hắn trưởng thành đã hoặc nhiều hoặc ít đều cung cấp không ít trợ giúp.
Khương Huyền Lâm chân nhân thậm chí tiến cử hắn đến Huyền Linh chân nhân môn hạ, trở thành Trùng Hoa phủ đệ cửu đệ tử.
Mặc dù khối Dưỡng Hồn mộc này bây giờ đã không vào pháp nhân của Lục Bình, nhưng hắn cũng không bỏ được Dưỡng Hồn mộc kia để làm vật xa xỉ của Tĩnh Hồn hương này. Thêm nữa là khối Dưỡng Hồn mộc này của Lục bình đã từng bị hắn dùng để tu luyện Liệt Hồn bí thuật mà dụng dưỡng gần hai mươi năm.
Nguyên vốn Lục Bình cũng cảm thấy sau khi bị thuật đại thành, khối linh vật này đối với mình đã không có bao nhiêu chỗ dùng nữa. Không ngờ sau khi Lục Bình lấy được thân ngoại hóa thân truyền thừa, phát hiện khối linh vật này dính khí tức tự thân chính là một vật không thể thiếu để luyện chế thân ngoại hóa thân. Như vậy, khôi Dưỡng Hồn mộc này ngược lại lần nữa thành bảo vật trong tay của Lục Bình.
Loại phần hương này Lục Bình chẳng qua là đã biết qua trên lão sư Liễu Thiên Linh pháp tướng hội, nghe Lý Huyền Như chân nhân nói là Khương Thiên Lâm lão tổ năm đó lúc du lịch ở Trung Thổ đoạt được mấy khối còn thừa lại không nhiều lắm.
Lục Bình năm đó đã từng dùng Tử Tinh phong mật ngâm đỉnh cấp linh trà uống. Sau khi Thiên Lô lão tổ biết được, đã từng liên tiếp mắng hắn xa xỉ, nhưng Tử Tinh phong mật trà so với Tĩnh Hồn hương, cũng khác nhau trời vực vậy. Nếu nói là trên người của Lục Bình có vật gì danh quý xa xỉ cùng Tĩnh Hồn hương vậy, vậy thì chính là thứ ở trên Liễu Thiên Linh lão tổ pháp tướng hội, Lục Bình đã dùng để pha đỉnh cấp linh trà Tử Tinh phong vương tương.
Nghe nói sau khi Thiên Linh lão tổ pháp tướng hội kết thúc, liền bị Thiên Lô lão tổ nổi giận đùng đùng chặn lại động phủ, cuối cùng cam kết sẽ ưu tiên luyện chế Thiên Linh lão tổ năm lò đan dược, tiền đề là Thiên Linh lão tố phải đem Phong Vương tưởng mà Lục Bình đưa cho nàng pha trà uống toàn bộ giao cho Đan các dự bị luyện đan chi dùng, lúc này mới hài lòng quay trở về trong Đan các.
Công hiệu lớn nhất của Tĩnh Hồn hương chính là lúc tu sĩ tu luyện, có thể làm cho toàn thân tâm của tu sĩ mau sớm đầu nhập vào trong tu luyện, thanh tâm ích trí. Trong quá trình tu luyện càng sâu đối với công pháp thần thông lý giải cảm ngộ, mà không bị ngoại vật quấy nhiễu phân tâm, trừ cái đó ra, Tĩnh Hồn hương còn có công hiệu cực lớn dụng dưỡng và khối phục đối với thần niệm của tu sĩ.
Lục Bình đem một khối Tĩnh Hồn hương bỏ vào trong lư hương làm bằng đá, rồi sau đó đem Lam Linh hỏa chậm rãi đốt lên. Chỉ chốc lát sau, một cổ hinh hương thâm trầm u viễn chậm rãi từ trong là hương lô ra, tiếp theo tràn ngập cả tòa thạch thất. Thần niệm của Lục Bình rất nhanh liền trầm tĩnh vào trong việc ẩn chứng nghiên cứu đối với đối với ba bộ tu luyện công pháp.
Hinh hương tiếp tục khuếch tán toàn bộ trong động phủ. Nguyên vốn bởi vì Lục Bình yêu cầu mà sáu con linh sủng miễn cưỡng ngồi ở chỗ đó thăm dò Doanh Thiên phái truyền thừa điển tịch tựa hồ cũng lập tức có chút lĩnh ngộ mà an tĩnh hơn rất nhiều.
Lục Bình ở trong tòa động phủ bí mật của Thanh Giản lão tổ này thu hoạch không ít điển tịch, trừ vận bộ truyền thừa điển tịch trọng yếu nhất cũng là hoàn chinh nhất ra, những điển tịch tu luyện tới pháp tướng kỳ khác cũng có năm bộ. Ngoài ra còn có tất cả các loại truyền thừa điển tịch liên quan tới luyện đan, luyện khí, chế phù, tuy nói chỉ là những con số lẻ và không hoàn chỉnh, nhưng cũng có thể coi là bao la vạn tượng rồi.
Lục Bình vừa cưỡng bách thủ hạ linh sủng đọc những truyền thừa điển tịch khác, vừa cũng hy vọng bọn chúng đem những điển tịch bừa bộn này sửa sang chỉnh lý lại một phen.
← Ch. 0620 | Ch. 0622 → |