← Ch.0749 | Ch.0751 → |
Lần này Lục Bình cũng khôi phục diện mục thật sự, hướng Bôn Lôi Tam Kiếm cười nói:
- Tại hạ cũng nghe tiếng Thiên Huyền kính hồ chính là thiên hạ kỳ cảnh đã lâu, nếu có duyên có thể đến xem một lần, thì chuyến du lịch Trung Thổ lần này quả là không uống. Đáng tiếc tại hạ còn có một chút nhiệm vụ của sư môn, cần phải đi thêm mấy địa phương nữa. Tuy nhiên nếu tại hạ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của sư môn rồi, tất nhiên sẽ đi Thiên Huyền tông bái phỏng ba vị, đến lúc đó ba vị không được nói là không quen biết tiểu đệ nha!
Lục Bình miệng đầy lời nói dối, nhưng cũng không sợ ba người vạch trần.
- Làm gì có chứ, Lục huynh thật là biết nói đùa. Bọn ta sao dám quên ân cứu mạng của huynh hôm nay!
Vân Kiếm là người đứng đầu tam kiếm, cười hỏi:
- Lục huynh không ngờ lại đến từ hải ngoại tu luyện giới, thân thủ như thế cũng làm cho bọn ta vuốt mặt mà nhìn, huynh là đến từ Đông hải tu luyện giới chăng?
Lục Bình khoát tay áo một cái, gấp giọng nói:
- Cái gì mà ân cứu mạng chứ, chẳng qua là một cái nhấc tay thôi, cho dù tại hạ không ra tay, tin tưởng với thực lực của Bôn Lôi Tam Kiếm nhất định sẽ đột xuất khỏi vòng vây. Tuy nhiên, tại hạ không phải là Đông hải tu sĩ, mà là đến từ Bắc Hải tu luyện giới, chính là Chân Linh phái môn hạ đệ tử.
- Bắc Hải?
- Chân Linh phái?
Lôi Kiếm trong tam kiếm là một người hán tử thẳng thắn, nghe vậy trừng mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin, nói:
- Nếu nói là Đông hải tu luyện giới có thể đào tạo ra người tài như Lục huynh đệ người như vậy thì đã đành, sao Bắc Hải bần tích nghèo nàn như vậy cũng có thể có nhân vật như Lục huynh đệ ngươi vậy?
- Lão Nhị! Tu luyện giới đầm rồng hang hổ, ngươi biết cái gì!
Vân Kiếm trợn mắt nhìn Lôi Kiếm một cái, xoay người hướng Lục Bình cười nói:
- Lục huynh chớ trách, Nhị đệ ta đây là một người thẳng ruột ngựa, nhưng mà nói thật, Lục huynh thân thủ như vậy, nói là mình đến từ Bắc Hải quả thật là làm cho người ta kinh ngạc!
Lục Bình không để bụng khoát khoát tay, nói:
- Bắc Hải tu luyện giới bần tích, tu luyện giới ai ai cũng biết. Đoạn thời gian này tới Trung Thổ, tại hạ cũng phát hiện trong tu sĩ cùng lứa, Bắc Hải tu sĩ đúng là phải kém hơn một bậc. Đây là sự thật, Lôi Kiếm huynh nói cũng không sai!
Lục Bình dùng một chút, nói tiếp:
- Về phần tại hạ có một thân bản lãnh này, nếu không phải là nhờ có một chút vận khí, thì dù có tu luyện hai trăm năm nữa cũng chưa chắc có thể đạt được!
Lúc này, một vị Điện Kiếm nãy giờ không nói gì trong Bôn Lôi Tam Kiếm chợt mở miệng hỏi:
- Lục Bình kế tiếp còn muốn đi lại trong đầm lầy này sao? Nếu là thuận tiện, có thể đi cùng bọn ta hay không?
Lục Bình vội vàng lắc đầu một cái, nói:
-Bây giờ tình cảnh nơi này ta xem các phái e rằng đã mất đi sự khống chế. Bây giờ trong đầm lầy đã loạn thành một nồi cháo. Người xem hiện ở bên kia ngay cả pháp tướng tu sĩ cũng đã bắt đầu xuất thủ, tại hạ nguyên chỉ là đến xem náo nhiệt thôi, vào lúc này phải mau rời khỏi nơi đây rồi! Tại hạ cũng xin khuyên ba vị, nếu như không có mấy vị lão tổ có mặt trong đầm lầy che chở, thì hãy mau mau rời khỏi nơi đây đi, xem ra tu vi của chúng ta ở trong đám lầy này không thể làm gì được rồi.
Vân Kiếm gật đầu nói:
- Lục huynh nói không sai, tuy nhiên bọn ta tạm thời còn chưa định rời khỏi nơi đây. Còn Lục huynh độc thân một người, nếu là còn muốn xem náo nhiệt, thì có thể cùng bọn ta đi gặp một chút mấy vị lão tổ của bản phái.
Lục Bình cười cự tuyệt nói:
- Hay là không đi vậy. Tại hạ tới trong đầm lầy này vốn đã lãng phí không ít ngày giờ, ngày khác tại hạ nhất định đi Thiên Huyên sơn bái phỏng chư vị!
Sau khi Lục Bình từ biệt Bôn Lôi Tam Kiếm, lại khôi phục diện mục lúc trước. Hắn cứu ra Bôn Lôi Tam Kiếm, vốn chỉ là ý tưởng đột phát, tuy nói cũng có mục đích, nhưng phần lớn là hắn muốn để cho ba người này thiếu một phần nhân tình của hắn. Nếu như đi ba người đi gặp Thiên Huyền tông lão tổ, được Thiên Huyền tông che chở, thì phần nhân tình này coi như đã phai nhạt đi rồi.
Lục Bình lần này phi độn tới chỗ sâu trong đầm lầy. Mặc dù hắn biết sau khi Hà Bắc tu luyện giới nhân tộc tu sĩ làm chủ đạo công phá số ma la đang chiêm cứ chỗ sâu của đám lây này, lợi ích có thể có nơi đó e rằng đã sớm bị người ta chia nhau không còn gì. Nhưng Lục Bình còn muốn đi đến nơi đó nhìn qua một chút, trọng yếu nhất là, Lục Bình suy đoán Quách Thiên Sơn lão tổ xem ra cũng đi đến nơi đó.
- Bát sư huynh, Nhị sư huynh bây giờ còn trong vòng vây yêu tộc cùng pháp tướng kỳ yêu tu đại chiến. Bọn ta cứ như vậy phá vòng vây đi ra, không phải là không ổn sao?
- Hừ, ngươi biết cái gì. Nhị sư huynh mặc dù lên cấp pháp tướng kỳ chỉ có hơn mười năm, nhưng thực lực của huynh ấy ngay cả pháp tướng trung kỳ lão tổ bình thường muốn lưu huynh ấy cũng không thể. Bọn ta nếu là lưu lại giúp huynh ấy, ngược lại sẽ thành gánh nặng.
Lục Bình dừng độn quang của mình lại, cảm thấy thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ ở chỗ này lại có thể đụng phải những Thái Huyền tông tu sĩ đã cùng đại chiến với Thiên Huyền tông tu sĩ lúc trước Không ngờ bọn họ cũng thoát ra khỏi vòng vây của yêu tộc. Tuy nhiên, nghe ngữ khí của họ, tựa hồ vị pháp tướng kỳ Nhị sư huynh kia cũng không cùng thoát ra với bọn họ.
- Bát sư huynh nói phải. Nhị sư huynh thiên tính háo chiến, ngay cả đại sư huynh cũng không muốn trêu chọc vào huynh ấy quá nhiều. Bây giờ đụng phải một cái cơ hội như vậy, không đánh một trận cho đã vậy thì không phải là Nhị sư huynh. Xem ra chỉ cần Nhị sư huynh muốn đi, cái vòng vây đó dễ gì ngăn cản được huynh ấy.
- Cảnh sư đệ nói không sai, lần này yêu tộc vây công tu sĩ các phái, thật ra thì đối tượng chỉ là những đoán đan kỳ đệ tử như chúng ta. Pháp tướng lão tổ mặc dù có sự kiềm chế lẫn nhau, nhưng yêu tộc không dám, cũng không có năng lực xuống nặng tay. Trên điểm này song phương vẫn còn có chút khắc chế.
- Tóm lại những thứ đoán đan kỳ đệ tử như chúng ta này vẫn còn chưa thể ảnh hưởng được cách cục trước mắt của tu luyện giới. Ngọc Lan hà yêu tộc chính là nhìn trúng điểm này, mới không chút kiêng kỵ xuất thủ. Pháp tướng tu sĩ của chúng ta chỉ cần bị kềm chế, liền không thể xuất thủ tương trợ, như thế cũng chỉ có thể đủ dựa vào bản thân chúng ta mà thôi.
- Cũng may còn có Nhị sư huynh, nếu không lấy lực lượng của chúng ta, muốn đột phá vòng vây của yêu tộc quả là rất khó! Chẳng qua là lần này cũng tiện nghi cho Bôn Lôi Tam Kiếm của Thiên Huyền tông rồi. Ba người này là nhân vật trong mười tám đích truyền tu sĩ của Thiên Huyền tông, lần này nếu là có thể chém chết chúng, đủ làm Thiên Huyền tông đau lòng rồi!
- Có thể đem Lâm sư đệ cái tên phản đồ này chém chết chính là thu hoạch lớn, không ngờ Thiên Huyền tông có thể bày bố gian tế ở bản phái lại có thể đạt tới cấp bậc như Lâm sư đệ này. Nếu không phải lần này ta lưu lại một chút đề phòng, bắt được liên lạc với Nhị sư huynh ở phụ cận, chúng ta hôm nay ắt là đã chết chắc rồi!
Bát sư huynh Tề Nam nói mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Đúng là như vậy, nhờ có Bát sư huynh nhìn xa trông rộng thấy trước, để nghe nói môn phái gần đây đang xem xét hấp thu Lâm sư đệ làm đệ tử đích truyền hay không. Nếu để cho Lâm sư đệ lẫn vào trong đó, ngày sau Lâm sư đệ địa vị tiến hơn một bước, chẳng phải là sẽ giúp cho Thiên Huyền tông lật nghiêng bản phái hay sao?
- Đúng vậy, lần này công lao của Bát sư huynh thật lớn, hơn nữa còn có một món Huyết tu la bạn sinh linh bảo kia nữa, Bát sư huynh nhất định sẽ dưới sự giúp đỡ của môn phái lên cấp pháp tướng kỳ, đến lúc đó bọn ta phải xưng Bát sư huynh là Tứ sư huynh rồi!
Hai người lên tiếng khen ngợi nịnh hót, khiến cho Bát sư huynh rất lấy làm đắc ý, trong thanh vụ truyền tới tiếng cười sảng khoái vô cùng.
- Cũng không biết là người nào đã cứu đi Bôn Lôi Tam Kiếm kia, nhìn thực lực không ngờ lại có thể làm cho Nhị sư huynh có chút kiêng kỵ. Chẳng lẽ là Phong Vân kiếm khách kiếm thuật đệ nhất trong đệ tử đời thứ ba của Thiên Huyền tông hay sao?
- Không phải là Phong Vân kiếm khách. Phong Vân kiếm khách mặc dù cũng lên cấp pháp tướng kỳ. Tuy danh xếp vào hàng thứ tư trong mười tám đệ tử đích truyền của Thiên Huyền tông. Nhưng Nhị sư huynh đã từng giao thủ cùng hắn, mặc dù không đánh
bại, nhưng cũng chiếm cứ thượng phong. Nếu là đụng phải người này, Nhị sư huynh chắc là sẽ không kiêng kỵ như vậy. Ta xem tám thành là pháp tướng tu sĩ thế hệ trước của Thiên Huyền tông!
- Thật không biết xấu hổ, lần này sau khi trở về môn phái, nhất định phải hỏi Nhị sư huynh một chút rốt cuộc là người nào trong Thiên Huyền tông nhị đại tu sĩ đã cứu đi Bôn Lôi Tam Kiếm, để làm cho Thiên Huyền tông mất mặt một phen!
- Nhưng mà Bát sư huynh, huynh nói Doanh Ngọc chiểu trạch này vốn một chỗ đất không lông. Ngọc Lan hà yêu tộc cũng chỉ là dùng để thả nuôi thú dữ, lần này sao bên trong lại xuất hiện nhiều cái trung tiểu hình linh mạch như vậy? Hơn nữa ở chỗ sâu trong đầm lầy lại hội tụ dày đặc như vậy, ngoài ra nghe nói còn phát hiện không ít linh quáng mạch.
Cho dù là do địa mạch thay đổi, cũng không kỳ lạ như vậy chứ?
Cái vấn đề này tựa hồ rất nhạy cảm. Bát sư huynh tựa hồ cũng trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề này. Sau một lúc lâu, thanh âm của Bát sư huynh Tề Nam mới lần nữa truyền ra:
- Ta chỉ có thể nói cùng các bọn người thôi. Các người sau khi nghe không được đề cập nhiều đến điều này nữa nhé.
Hai người khác vội vàng nói:
- Bát sư huynh yên tâm. Hai người ta tuyệt không tiết lộ ra ngoài!
Lục Bình xa xa đi theo sau ba người, nghe vậy trong lòng cũng lấy làm kỳ lạ. Hắn cũng đối với việc trong Doanh Ngọc chiểu trạch đột nhiên xuất hiện những thứ linh mạch, linh quang mạch này cảm thấy khó hiểu, đang muốn nghe một chút về cái nhìn của Thái Huyền tông.
- Các ngươi có biết Doanh Thiên phái không?
Lục Bình núp trong thanh vụ thần sắc đại chấn.
- Doanh Thiên phái! Điều này sao có thể không biết, đó chính là đại hình môn phái thực lực hùng hậu nhất năm đó của Trung Thổ bắc địa. Nghe nói khi xưa Doanh Thiên phái có pháp tướng điên phong Thuần Dương lão tổ trấn giữ, đây chính là thế lực cường thịnh mạnh hơn cả Thiên Huyền tông!
- Chẳng lẽ lần này địa mạch biến thiên trong Doanh Ngọc chiểu trạch có liên quan tới Doanh Thiên phái? Doanh Thiên phái không phải là đã tiêu tan thành mây khói từ bốn ngàn năm trước rồi sao?
Thanh âm của Bát sư huynh Tề Nam lần nữa dùng dặc vang lên, nói:
- Không sai! Doanh Thiên phái đã sớm bị tiêu diệt, tất cả mọi thứ của Doanh Thiên phái cơ hồ đều bị cướp đoạt không còn gì. Ngay cả một ít bí tàng, động thiên trong hơn ngàn năm qua cũng bị người ta lục tục khám phá. Mà bản phái năm đó cũng từng có được ích lợi trong việc Doanh Thiên phái bị tiêu diệt.
Thanh âm của Tề Nam ngừng lại một chút, tựa hồ đang hồi tưởng cái gì đó, sau đó nói tiếp:
- Tu luyện giới đã sớm đồn đãi rằng năm đó Doanh Thiên phải còn ẩn tàng một chỗ đạo tràng làm truyền thừa chi địa cuối cùng của Doanh Thiên phái, một mực không bị tu luyện giới phát giác. Mà trong chỗ đạo tràng này, Doanh Thiên phải đã từng dẫn vào hai ba cái đại hình linh mạch dùng để duy trì các loại trận pháp cấm chế vận hành bên trong đạo tràng.
- Cái gì? Bát sư huynh, huynh chẳng lẽ là nói Doanh Thiên đạo tràng hiện đang ẩn giấu trong Doanh Ngọc chiểu trạch hay sao?
- Không, mười mấy năm trước, Doanh Thiên đạo tràng đã bị một nhóm tu sĩ thần bí tìm được, sau khi thu vét hết sạch bảo vật trong đạo tràng, bọn họ phá hủy chỗ không gian đạo tràng đó. Sau đó mặc dù nhóm tu sĩ này bị không ít các môn phái lão tổ của Hà Bắc tu luyện giới đánh lén, nhưng khi đó vừa khéo lại bộc phát ra Ma la chi tai, cuối cùng đã để cho bọn họ nhân cơ hội trốn thoát!
- Đáng tiếc! Đúng rồi, Bát sư huynh, liên quan tới thân phận của một nhóm thần bí tu sĩ kia, tu luyện giới có suy đoán gì không?
- Đúng là đáng tiếc! Vật trong Doanh Thiên đạo tràng kia, nghe nói ngay cả năm đại thánh địa năm đó đều đã từng phát ra tu sĩ tìm kiếm khắp nơi trong dãy núi Doanh Thiên, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Liên quan tới thân phận một nhóm tu sĩ lấy được đạo tràng truyền thừa năm đó, tu luyện giới cũng có nhiều loại giải thích khác nhau, trong đó không ít người cho rằng là do hải ngoại tu luyện giới gây nên, cũng có người suy đoán là các phái của Hà Bắc tu luyện giới lấy được đạo tràng truyền thừa, vì không muốn tiết lộ ra ngoài, đã dùng một nhóm thần bí tu sĩ để di dời sự chú ý của thiên hạ mà thôi.
- Nhưng mà truyền thuyết năm đó trong một nhóm tu sĩ kia, đã từng có một vị pháp tướng tu sĩ trong lúc tháo chạy đã bị các phái tu sĩ vây công vẫn lạc. Nếu lần đó không phải là Hà Bắc các phái bày ra chướng nhãn pháp, thì các phái Hà Bắc tham dự tiễu trừ nhóm thần bí tu sĩ đó tất nhiên sẽ biết chút ít gì về họ. Nhưng mà những môn phái này lại một mực phủ nhận đã từng đánh chết một tên pháp tướng tu sĩ của đối phương. Điều này cũng khiến cho tu luyện giới đua nhau suy đoán đây là Hà Bắc tu luyện giới đạo diễn ra cái màng vừa ăn cắp vừa la làng mà thôi.
- Vậy, trong đầm lầy này rốt cuộc là cái gì hấp dẫn nhiều tu sĩ tới như vậy, chẳng lẽ thật đúng là để tiêu trừ ma la hay sao?
- Tiễu trừ ma la dĩ nhiên là một yếu tố trọng yếu, lần này sau khi tiêu trừ, ít nhất mấy chục năm trong Hà Bắc tu luyện giới có thể không chịu ma la xâm nhiễu nữa. Nhưng mà trọng yếu nhất chính là hơn mười năm trước sau khi Doanh Thiên đạo tràng đổ sụp, mấy cái đại hình kinh mạch ngưng tụ trong đó bởi vì địa mạch thay đổi đã không ngừng phân hóa, phần lớn đã toàn bộ di dời đến trong Doanh Ngọc chiểu trạch. Tin tức này đầu tiên là được Hà Bắc tu luyện giới các phái phát hiện. Linh Vũ tông và củng cố địa vị của mình ở Hà Bắc tu luyện giới, nhân cơ hội đó phát động cuộc chiến tiễu trừ ma la, đồng thời âm thầm cùng bản phái kết minh nhằm đối kháng với những môn phái khác của Hà Bắc tu luyện giới, những kẻ phản đối Linh Vũ tông đề thăng lên thành đại hình tông môn.
← Ch. 0749 | Ch. 0751 → |