← Ch.0827 | Ch.0829 → |
Trong môn phái không ít tu sĩ nhiệt huyết đối với chuyện Thất Phiến lão tổ hạ lệnh nhường cho Thiên Huyền Tông vạn dặm cương vực ở Bình Nguyên tu luyện giới có nhiều bất mãn. Không ít tu sĩ âm thầm liên kết muốn chặn đường đánh sứ giả của năm đại thánh địa tham gia thuần dương pháp hội. Hạ Hầu Vô Thương cũng nghe nói qua tin tức này, mượn đó mà bức bách môn phái thu hồi mệnh lệnh đó. Đám người Bôn Lôi tam kiếm cùng Tam sư huynh đều là những người tham dự kế hoạch này một cách tích cực nhất.
Hôm nay Bôn Lôi tam kiếm đột nhiên xuất hiện. Hạ Hầu Vô Thương nhất thời kinh ngạc. Nơi này chẳng lẽ chính là chỗ mà đám người Tam sư huynh phục kích sứ giả Ngũ Hành Tông?! Chẳng qua là vì sao Phạm Dư Khánh lại đưa mình tới nơi này?
Nhìn Chu Cửu Loan cùng Tần Vô Lượng ở trước mắt cùng liên thủ vây khốn mình, Hạ Hầu Vô Thương nhất thời cảm thấy một cổ khí lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp vọt tới trên đầu.
Nếu là Tam sư huynh cùng ba người Tam kiếm tới mai phục Tần Vô Lượng, vì sao Tần Vô Lượng lại xuất hiện trước ở chỗ bọn họ mai phục?! Hơn nữa còn cùng Chu Cửu Loan vây giết mình. Chẳng lẽ mưu đồ của đám người Tam sư huynh đã sớm bị người biết? Nếu không Chu Cửu Loan kia sao lại xuất hiện ở chỗ này?!
Hạ Hầu Vô Thương tràn ngập nghi vấn, trong lúc nhất thời đại não bị phân nhiễu, nhiều nỗi lo lắng dồn dập kéo tới, khiến vô thương kiếm trong tay không khỏi chậm một chút.
Ở trong thời điểm sinh tử du quan này lại xuất hiện sơ hở như thế này đơn giản chính là tự tìm đường chết, mặc dù chẳng qua là thoáng hiện trong phút chốc, Hạ Hầu Vô Thương biết lần này sợ là thảm rồi.
Những sơ hở này thoáng qua rồi biến mất, tựa hồ cũng không bị hai vị thiên chi kiêu tử của thánh địa phát hiện vậy. Hai người vẫn chuyên tâm dồn chí củng cố liên thủ quang vựng vây khốn hắn, tựa hồ phối hợp với nhau càng lúc càng ăn ý hơn.
Hạ Hầu Vô Thương đương nhiên biết rõ trình độ của bọn họ bây giờ, hai người này vạn không thể đối phương xuất hiện sơ hở mà không thấy, như vậy hai người này cố ý muốn bỏ qua cho mình?
Hạ Hầu Vô Thương trong lòng trầm xuống, một ý tưởng không khỏi từ đầu trong nhảy ra: câu cá!
Đây là bọn họ đang câu cá, là đang đợi tu sĩ của Thiên Huyền Tông xuất hiện càng nhiều hơn, hoặc là nói bọn họ đã sớm đoán biết là sẽ có Thiên Huyền Tông tu sĩ xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Hạ Hầu Vô Thương biết đây cũng không phải là không có khả năng, bởi vì ít nhất bây giờ Bôn Lôi tam kiếm cũng đã xuất hiện, kế tiếp đó Tam sư huynh, Nhị sư huynh cũng có thể theo nhau mà tới.
Chẳng lẽ đối phương muốn một lưới bắt hết đệ tử tinh anh đời thứ ba của Thiên Huyền Tông hay sao?! Đối phương từ nơi nào mà có phí phách như vậy?!
Nhưng mà đối với Ngũ Hành tông Tân Vô Lượng xuất hiện trước, Cửu Huyền Lâu Chu Cửu Loan bất ngờ cũng xuất hiện, tựa hồ đã sớm nói rõ chuyện như vậy không còn đơn giản như hắn tưởng tượng nữa. Hai người này có thể xuất hiện, những sứ giả của ba chỗ thánh địa khác chưa chắc không ẩn thân ở phụ cận.
Hạ Hầu Vô Thương há mồm muốn gọi bảo Bôn Lôi tam kiếm rời đi, nhưng Tần Vô Lượng cùng Chu Cửu Loan tựa hồ đã sớm dự liệu được hắn sẽ làm như vậy. Tần Vô Lượng lâm bấm trong miệng, còn một cái ngọc thoa cắm trên đỉnh đầu của Chu Cửu Loan thì ánh sáng phóng ra rực rỡ.
Hạ Hầu Vô Thương thần niệm nhất thời nhận ra được hai cỗ tu vi thần niệm hơn mình xa này theo quang vựng mà hai người liên thủ vây khốn mình lan tràn đi, chẳng những cầm giữ thanh âm của hắn không cho truyền hướng ra phía ngoài, mà càng đem thần niệm của hắn vững vàng ngăn ở trong quang vựng.
Hạ Hầu Vô Thương lúc này mới phát hiện, hai người trước mắt mình tu vi tương đương như mình, nhưng thực lực cao hơn mình một bậc. Khó trách hai người mới vừa rồi lệnh cho Phạm Dư Khánh đi ngăn Bôn Lôi tam kiếm lại. Thì ra là ở trong mắt hai người này, Phạm Dư Khánh ngược lại là kẻ yếu nhất trong nhóm bọn họ vây công mình.
Hạ Hầu Vô Thương cười khổ, trong mắt đích truyền tu sĩ của những thánh địa này, một kẻ yếu nhất thật ra đã cùng mình không phân cao thấp rồi.
Mà Hạ Hầu Vô Thương cũng có thể nhận ra được, Tần Vô Lượng cùng Chu Cửu Loan này thực lực phải tương đương với đại sư huynh, nhị sư huynh của mình. Nhưng địa vị hai người này ở Ngũ Hành tông cùng Cửu Huyền Lâu so ra lại kém xa vị trí của đại sư huynh cùng nhị sư huynh ở Thiên Huyền Tông.
Đây mới là thánh địa a, Thiên Huyền Tông giữ vững đại phái truyền thừa gần hai vạn năm, rất nhiều đệ tử Thiên Huyền Tông, bao gồm Hạ Hầu Vô Thương ở trong đó, đều tự tin không kém gì những đích truyền tu sĩ của các thánh địa này bao nhiêu. Bây giờ nhìn lại, nhóm người mình bất quá là thứ ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Khó trách đại sư huynh cùng nhị sư huynh là những nhân vật ngưng tụ cửu phẩm kim đan lên cấp pháp tướng kỳ như vậy mà vẫn khổ tu cả ngày lẫn đêm như cũ. Đây không phải là nguyên nhân nào khác, mà là bởi vì bọn họ chân chính biết được mình chênh lệch bao nhiêu so với những đích truyền tu sĩ đứng đầu thánh địa chân chính kia.
Trong lúc Hạ Hầu Vô Thương càng lúc càng tinh thần xuống thấp, thì cuộc đối chiến giữa Bôn Lôi tam kiếm cùng Phạm Dư Khánh rốt cục lại nảy sinh gợn sóng.
Lục Bình mặc dù thần niệm đã phát giác Hạ Hầu Vô Thương bị vây khốn ở trong quang vựng tựa hồ nói với cái gì đó, nhưng hắn căn bản không cách nào biết được nội dung kẻ này nói. Hắn đắn đo liên tục, cuối cùng vẫn quyết định xuất thủ.
Một đạo ánh sáng màu trắng sữa xuất hiện từ trong hư không, lúc bắn tới trước người Phạm Dư Khánh thì đột nhiên nổ lên, làm cho Phạm Dư Khánh ý muốn tránh né cũng không kịp đề phòng, ngay sau đó liền cảm giác được một cổ lực lượng kỳ dị trong nháy mắt liền xâm nhập vào trong cơ thể hắn, ngăn cách cảm ứng giữa chân nguyên cùng huyết mạch, toàn thân trên dưới chỉ còn lại sự cứng nhắc khó điều động.
Loại cảm giác này mặc dù chỉ xảy ra trong nháy mắt thì liền bị chân nguyên trong cơ thể Phạm Dư Khánh phản kích hóa giải, nhưng Phạm Dư Khánh lại biết được mình đã mất tiên cơ, hơn nữa lúc trước Bôn Lôi tam kiếm bị mình chèn ép không chút sức đánh trả, cũng nhân cơ hội này thoát khỏi tay mình, có cơ hội thở dốc.
Phi kiếm quen thuộc, kiếm thế quen thuộc! Phạm Dư Khánh cầm trong tay thanh Thái Huyền chi thứ hóa ra ba mươi sáu bóng kiếm, liên tiếp vọt ra tiếng vang tranh tranh. Thu Thủy Y Nhân kiểm trong thể thi triển Liên Hoàn Phi Toàn sát đã bị Phạm Dư Khánh chặn lại.
Nhưng cuối cùng do Phạm Dư Khánh vội vàng xuất thủ, mặc dù bằng vào pháp tướng kỳ tu vi đỡ được Lục Bình xâm nhập, nhưng cũng đã mất đi tiên cơ. Nỗi bất an trong lòng của hắn tăng lên, thủ đoạn của đối phương quả quyết sẽ không chỉ như vậy.
Lục Bình tự cũng không định đi đối phó nhân vật như Phạm Dư Khánh với một kích là có thể đánh trúng như vậy. Liên Hoàn Phi Toàn Sát mặc dù không phải là đại thần thông uy lực mạnh mẽ nhất mà Lục Bình nắm giữ, nhưng cũng là kiếm thuật nhanh chóng và sắc bén nhất của hắn, đáng tiếc vẫn không thể thành công.
Thái huyền chi thứ của Phạm Dư Khánh lần nữa nỗ ra, hóa thành một loạt mũi nhọn bay ra như ong vỡ tổ, mấy chục cây phi thứ về phía Lục Bình.
Lục Bình biến đổi thân hình, một hóa hai, hai hóa bốn, tùy theo thân hình phi độn, liên tiếp vọt ra lưu lại thân ảnh ở phía sau bản thân hắn.
Phi thứ giống như con dòi bám vào xương, mỗi một cây phi thứ đều có thể đủ đeo bám và chôn vùi một đạo thân ảnh. Nhưng thân ảnh sau khi vỡ vụn ra, chỉ hóa thành một đám bọt nước vỡ tung, cho đến khi Lục Bình chạy trốn ở phía trước nhất bị Thái Huyền chi thứ đâm vào trong cơ thể, vẫn là một chùm bọt nước bắn tung.
Phạm Dư Khánh thầm nói một tiếng không ổn, đưa tay ở trong hư không mở ra một cánh cửa, định đi vào trong, chợt thấy trong không trung trước người cách đó không xa đột nhiên hiện ra thân hình của Lục Bình. Một đạo hà lưu mãnh liệt đột nhiên xuất hiện ở trước người của hắn, hướng Phạm Dư Khánh cuốn cuộn kéo tới.
Trong khoảng cách ngắn, dòng sông này quanh co khúc chiết, cơ hồ đem nước của cả một con sông lớn từ lúc ra đời cho đến lúc chảy vào biển rộng hạo hạo đãng đãng triển hiện ra một cách lâm ly tận trí.
Phạm Dư Khánh tự nhiên có thể nhận ra được đạo kiếm ý như một con trường hà lư thủy này tích chứa bên trong đó kiếm ý vô cùng. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được tâm thần rúng động từ trong con sông này. Hắn không nghi ngờ chút nào rằng: lúc mình tiến vào cánh cửa không gian, đạo kiếm khí trường hà này nhất định có thể theo sát tới, đem cửa không gian mà mình mở ra đó đánh nát, khiến cho mình hoàn toàn chôn vùi ở trong vô tận hư không, trong khi người trước mắt bất quá chỉ là một gã tu sĩ có tu vi đoán đan chín tầng mà thôi.
Vào thời khắc nguy cấp, Thái Huyền chi thứ bị Phạm Dư Khánh dùng tay bóp chặt một lần nữa, bốn mươi chín cây trường thứ gầm thét đâm xuống hướng về phía đến con sông, giống như đâm vào các huyệt vị thân thể của một con trường giao vậy, lập tức khiến cho cả đạo trường hà kiếm khi mất đi sức sống.
Lục Bình thầm than một tiếng, không phải là do Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết của mình không là đối thủ so với thần thông của kẻ địch, mà bởi vì tu vi trước mắt của mình không cách nào đem toàn bộ sự ảo diệu của Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết thể hiện
ra hết.
Nhưng Lục Bình thiết kế sự tập sát liên hoàn một cách tỉ mỉ lại há chỉ có những thứ này!
Trong lúc Phạm Dư Khánh đối phó tập sát hoàn hoàn liên tục và kết dính nhau của Lục Bình, thì Lục Bình không thể không thu nhiếp kiếm khí trường hà, hướng cấp tốc chạy tới tiếp ứng để Bôn Lôi tam kiếm thối lui. Lúc hắn mới vừa thở phào nhẹ nhõm, một đạo kiếm quang màu tím đột ngột xuất hiện ở sau lưng Phạm Dư Khánh.
Lục Bình nắm bắt Vô Hình Kiếm Quyết nguyên bản chính là một loại đại thần thông kiếm quyết truyền thừa từ Phi Linh phái. Sau khi hắn dựa theo kiếm quyết đem Thủy U kiếm luyện chế thành vô hình kiếm xong, bộ kiếm quyết này ở trong tay hắn đã từng mấy lần lập được công lớn.
Nhưng theo tu vi của Lục Bình tăng trưởng, cùng với đối thủ đối mặt có tu vi từ đoán đan kỳ dần dần tăng trưởng đến pháp tướng kỳ, Thủy U kiếm chẳng qua là ngưng tụ sáu đạo báo cấm cũng dần dần đối với đối thủ không cách nào tạo uy hiếp đủ lớn.
Đáng tiếc năm đó Lục Bình lấy được Vô Hình Kiếm Quyết truyền thừa cũng không hoàn chỉnh. Vô Hình Kiếm Quyết hoàn chỉnh chẳng những bao gồm pháp quyết ngự sử vô hình kiếm, hơn nữa còn bao gồm cách luyện chế vô hình kiếm cùng với chín đạo hoàn chỉnh vô hình kiếm bảo cấm.
Lúc Lục Bình lấy được Vô Hình Kiếm Quyết thì chỉ còn lại có ngự sử pháp môn, sau khi lấy được Thủy U kiếm cũng tìm được ba đạo bảo cấm của vô hình kiếm. Sau buổi đấu giá ở Huyễn Linh thành, Lục Bình lấy được ba đạo thông linh báo cấm khác, lúc này mới khiến cho Thủy U kiếm một đường đề thăng tới cấp bậc thông linh pháp bảo.
Mà ba đạo dưỡng linh bảo cấm cuối cùng của Vô Hình Kiếm Quyết, mặc dù Lục Bình không ngừng tìm kiếm, vẫn mãi chưa có tin tức gì. Thậm chí Lục Bình còn đi thỉnh giáo mấy vị lão tổ trong môn phái, bao gồm cả Thiên Tượng lão tổ ở trong đó, sau khi Phi Linh phái bị tiêu diệt đều không nghe nói có ai đã từng có Vô Hình Kiếm Quyết truyền thừa hoàn chỉnh. Vì vậy, Thiên Tượng lão tổ đã từng suy đoán, ba đạo dưỡng linh bảo cấm vô hình kiếm này có lẽ vẫn còn ở trên núi Phi Linh ở đảo Phi Linh.
Vì vậy, lần này ở thời điểm tiến hành đột kích bất ngờ Phạm Dư Khánh, Lục Bình cũng không ngự sử Thủy U kiếm thi triển Vô Hình Kiếm Quyết ngay từ đầu, ngược lại là dùng sự đả kích liên tiếp để chiếm cứ tiên cơ, khiến cho Phạm Dư Khánh không rãnh
quan tâm thứ khác, từ đó nhằm để ngăn che một kích tối hậu của Thủy U kiếm.
Lúc Lục Bình tạm ngưng sự công kích liên tiếp, xoay người tiếp ứng cho Bôn Lôi tam kiếm thối lui, Phạm Dư Khánh cho là cơ hội lấy lại tiên cơ đã tới, thì Thủy U kiếm sớm mai phục ở một bên đột nhiên phát động thế công, một cái kiếm quang màu tím nhoáng lên khiến cho Thủy U kiếm cũng không cách nào che giấu kỳ hành tung nữa, hướng hậu tâm của Phạm Dư Khánh đâm tới.
Nhưng Thủy U kiếm cuối cùng chẳng qua là pháp bảo cấp bậc thông linh, mặc dù công kích xuất kỳ bất ý làm cho Phạm Dư Khánh cả kinh toát mồ hôi lạnh, nhưng Thủy U kiếm ở sát na chân nguyên bộc phát cũng đã bị Phạm Dư Khánh phát hiện.
Phạm Dư Khánh trong lúc cấp thiết đã kịp nghiêng người tránh, đồng thời liên tiếp chín đạo hộ thân cương khí đẩy hướng ra phía ngoài. Thủy U kiếm đúng là vẫn còn không thể đâm trúng chỗ yếu hại của Pham Dư Khánh. Dù sao Lục Bình mưu đồ đã lâu, một kích này cũng không phải vô công mà trở về. Thủy U kiếm mặc dù bị chín đạo hộ thân cương khí của Phạm Dư Khánh chèn ép, nhưng Lục Bình phản ứng nhanh hơn, mũi kiếm lộn một cái, cắt ngang qua, để lại một rãnh máu sâu một tấc ở trên vai Phạm Dư Khánh.
Phạm Dư Khánh kể từ khi lên cấp pháp tướng kỳ tới nay, trong cùng cấp tu sĩ ít có người có thể làm gì được hắn. Cho dù là Tần Vô Lượng, Chu Cửu Phượng hôm nay đã xuất hiện, mặc dù thực lực ở trên hắn, khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ, nhưng hắn tự nghĩ cùng những người này đan đả độc đấu nhiều nhất bất quá cũng chỉ để cho bọn họ chiếm chút thượng phong mà thôi. Muốn khiến cho da thịt của mình bị chút thương tích, có nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhưng hiện tại sự thực là Phạm Dư Khánh đã không ngờ lại bị một tên đoán đan chín tầng tu sĩ tính kế đả thương thân thể. Điều này làm sao Phạm Dư Khánh có thể tiếp nhận được chứ?
Thẹn quá thành giận, giờ phút này Phạm Dư Khánh đã sớm muốn đem Lục Bình bầm thấy thành vạn miếng rồi. Lúc này, Bôn Lôi tam kiếm tam kiếm hợp bích, kiếm thế lấy cái thế tấn lôi không kịp che tai hóa thành ba đạo lôi đình hướng Phạm Dư Khánh chém tới.
Phạm Dư Khánh nổi giận gầm lên một tiếng, uy áp linh lực từ quanh người hắn bạo tán ra, ở đỉnh đầu tạo thành một đạo linh khí tuyển qua to lớn. Thái Huyền chi thứ bay lên, một con ngân thiền to lớn từ trong linh khí tuyền qua tránh thoát ra. Thái Huyền chi thứ vừa vặn vây quanh ở trong miệng ngân thiện, tạo thành khẩu khí của ngân thiện pháp tướng, hướng ba đạo lôi đình kiếm thế nhẹ nhàng đâm một cái, liền phá giải sạch sẽ hợp kích thuật thành danh của Bốn Lôi tam kiếm.
← Ch. 0827 | Ch. 0829 → |