← Ch.0094 | Ch.0096 → |
Lục Bình trước hết cùng bốn dung huyết tầng ba tu sĩ đại chiến, hơn nữa ở trong quá trình đấu pháp liên tục sử dụng thượng cấp pháp khí, điều này khiến hắn sau khi thu diệt bốn người này, tự thân pháp lực cũng tiêu hao thất thất bát bát, cho dù có thượng hạng phục linh đan bổ sung, Lục Bình phải tốn nửa ngày mới đem một thân pháp lực bổ sung xong.
Phi Linh đảo mở ra chỉ có mười tám ngày, chỉ ở trên Thương Sơn, Lục Bình đã hao tốn gần ba ngày.
Lục Bình không dừng lại nữa, nhanh chóng hướng trên Hương Lô phong tiến bước.
Một ngày sau, cẩn thận tránh thoát vô vàng nguy hiểm trên đường, Lục Bình rốt cục thấy được Hương Lô phong phía trước.
Còn chưa tới giữa sườn núi, một trận pháp lực kích động ùng ụng cùng tham âm pháp khí chạm vào nhau liền truyền tới. Lục Bình âm thầm sốt ruột, xem ra tranh đấu đã bắt đầu, nơi nào cũng không thiếu người có vận khí tốt.
Lục Bình xa xa nhìn sang, phát hiện thì ra là Huyền Linh phái, Thượng Lãng tông, Phi Vũ phái cùng Lăng Cổ phái bốn phái gồm sáu tên tu sĩ đang vây công bốn tu sĩ trú đóng ở một chỗ trận pháp.
Lục Bình thần sắc ngẩn ra, vội vàng đi về phía trước mấy bước, lúc này mới nhìn rõ trong bốn người bị vây công có hai người chính là Chân Linh phái đệ tử, hai người khác còn lại là Thương Hải tông cùng Sùng Minh phái đệ tử. Bốn người chung một chỗ, phối hợp lẫn nhau, cũng có chút ăn ý, dưới sự vây công của Huyền Linh phái sáu người, mặc dù ở thế hạ phong, nhưng trong thời gian ngắn không có nguy hiểm quá lớn.
Lúc này, tranh đấu song phương hiên nhiên cũng phát hiện Lục Bình đến. Chân Linh phái bốn sắc mặt người vui mừng, trong đó có một người dẫn đầu mà Lục Bình biết tên là Vệ Tử Hằng đột nhiên hướng phía Huyên Linh phái một trong sáu người nói:
- Trương Duy Thanh, sáu người ngươi vây công bọn ta bốn người lâu rồi, nhưng cũng không làm gì được bọn ta. Bây giờ phe ta lại tới trợ thủ, ngươi nếu dây dưa nữa, không sợ phát hiện mới trong Hương Lộ phong đan phòng bị người khác nhanh chân giành trước sao?
Trong Huyền Linh phái sáu người, người cầm đầu là Trương Duy Thanh nghe Vệ Tử Hằng nói thế, hiển nhiên có chút ý động, quay đầu lại nhìn Lục Bình một cái, nhìn thấy Lục Bình tế lên một đôi nhạn linh đao pháp khí, đang hướng bên này đi tới, trầm ngâm một chút, tức giận hừ nói:
- Họ Vệ, lần này nhường cho các ngươi chiếm tiện nghi trước.
Dứt lời, quay đầu đối với năm người phe mình nói: "Rút lui!"
Thủ hạ năm người vốn là còn định tranh biện, Trương Duy Thanh quát:
- Đan phòng quan trọng hơn!"
Thế là năm người không hề có ý kiến gì nữa, sáu người nhanh chóng hướng Hương Lộ phong chạy đi.
Vệ Tử Hằng bốn mắt người thấy sáu người kia bỏ đi xa, đều thở phào nhẹ nhõm, Vệ Tử Hằng chào hỏi:
- Lục sư đệ, ngươi tới thật đúng lúc, ta trước hết giới thiệu một chút hai vị Thương Hải tông cùng Sùng Minh phái đạo hữu.
Thượng Hải tông tu sĩ gọi là Tiên Học Khánh, Sùng Minh phái tu sĩ gọi là Điền Tông Lương, còn dư lại một vị Chân Linh phái đệ tử Lục Bình trên đường tới Phi Linh đảo cũng đã biết nhau, gọi là Hà Tử Phong.
Tu sĩ tiến vào Phi Linh đảo, mỗi người đều có môn phái phát xuống cảm ứng phù, có thể rất nhanh đem đồng môn hoặc tu sĩ cùng hệ phái trong khoảng cách gần tập họp chung một chỗ. Như vậy có thể tiện ở trên Phi linh đảo làm việc, đặc biệt là khi thăm dò Linh Dược sơn, Hương Lộ phong cùng Phi Linh phong ba chỗ cuối cùng này, tranh đấu cơ hồ là không thể tránh khỏi. Vì vậy, đồng môn hoặc là môn phái tu sĩ quen biết tụ tập chung một chỗ, có thể trong tình huống bảo đảm an toàn mà đoạt được thu hoạch lớn nhất.
Lục Bình trên tay cũng có một cảm ứng phù, nhưng hắn không may mắn bị truyền tống đến dưới đỉnh Thương Sơn, chung quanh không có đồng môn sư huynh đệ, do đó mới một người thăm dò Luyện Khí điện, còn suýt chút nữa bị Hải Diễm Môn cùng Thủy Yên các tu sĩ tụ chung một chỗ vây giết.
Lục Bình có thể vừa tiến vào Hương Lộ phong liền hướng Vệ Tử Hằng đám người phương hướng chạy tới, cũng bởi vì có cảm ứng phù.
Thông qua Vệ Tử Hằng, Lục Bình hiểu rõ, bây giờ Linh Dược sơn thế cục đã là kiếm bạt nỗ trương. Lần này tiến vào Phi Linh đảo hai trăm tu sĩ, bây giờ ước chừng một nửa tụ tập ở Linh Dược sơn, và còn có không ít tu sĩ đang kéo đến. Nếu không phải là tất cả mọi người đều bận rộn đào linh dược, chỉ sợ sớm đã bộc phát đại quy mô xung đột. Cho dù như vậy, vẫn có không ít vụ bởi vì thượng đẳng linh thảo đưa tới tranh chấp, Vệ Tử Hằng bọn họ lúc rời đi đã có bảy tám người vẫn lạc, mười mấy người bị thương.
Hương Lô phong vốn không hấp dẫn nhiều người như vậy, phía trên cũng bất quá chính là mấy chỗ linh thảo viên mà thôi. Nhưng lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có tu sĩ ở Hương Lộ phong phía sau núi phát hiện một phòng luyện đan. Bên ngoài phòng luyện đan có thủ hộ trận pháp hoàn chỉnh cho thấy nơi này còn không có người đi vào. Mấy người tự nhiên mừng rỡ, hy vọng công phá trận pháp, đạt được mọi thứ bên trong.
Không ngờ chỗ này có hộ phủ trận pháp bền bỉ dị thường. Mọi người công kích nửa ngày không có chút dấu hiệu tan rã nào, ngược lại còn rước lấy sự chú ý của nhiều tu sĩ. Hơn nữa mọi người đoán được nơi này xem ra là một chỗ đoán đan kỳ chân nhân luyện đan động phủ. Tin tức truyền ra, các phái tu sĩ ở Linh Dược sơn sau khi nghe nói, rối rít hướng Hương Lô phong phái tới liễu viện thủ. Vệ Tử Hằng bốn người chính là mới vừa từ Linh Dược sơn chạy tới.
Vệ Tử Hằng bốn người vận khí cũng tốt, sau khi đi tới giữa sườn núi Hương Lô phong, không ngờ phát hiện một chỗ linh thảo viên bí ẩn, nhưng hành tung của bốn người đã sớm bị sáu tên tu sĩ do Huyền Linh phái phái đến Hương Lộ phong chú ý tới. Vì vậy, Huyền Linh phái liền động thủ cường đoạt, may nhờ Vệ Tử Hằng phát giác sớm, lại chỉ huy thích đáng, bốn người phối hợp lẫn nhau, lúc này mới dưới sáu người mãnh công kiên trì cho tới khi Lục Bình xuất hiện.
Mỗi một lần Phi Linh đảo mở ra, thường sẽ có một ít địa phương bí ẩn bị phát hiện. Phần nhiều là bởi vì trận lễ pháp những chỗ này bởi vì mấy nghìn năm qua không có tu sĩ chủ trì cùng duy trì, đã mất đi chức năng ẩn giấu.
- Tòa linh dược viên này nhỏ xuất kỳ, nhưng bên ngoài bao phủ trận pháp rất cường đại. Đây mới là nguyên nhân Vệ Tử Hằng bốn người tử thủ không lùi. Có trận pháp cường đại bảo vệ như vậy, linh thảo còn có thể kém chỗ nào chứ?
Trong năm người không có một người đối với trận pháp có nghiên cứu. Trên thực tế, trận pháp cũng là một loại nhập môn khó khăn nhất trong tu luyện bách nghệ. Vì vậy, người có nghiên cứu đối với môn này không nhiều.
Bất đắc dĩ, năm người không thể làm gì khác hơn là chọn lựa phương pháp nguyên thủy nhất, dùng vũ lực phá trận!
Năm người mỗi người tế lên tự thân pháp khí, hướng trận pháp công tới, trong lúc nhất thời tiếng nổ lại nổi lên. Lục Bình sử dụng nhạn linh song đao thi triển "Kinh đào phách ngạn kiếm quyết", từng làng sóng nước thủy chung duy trì thể công đối với trận pháp.
Trong năm người, trừ Chân Linh phái hai người đối với Lục Bình hơi có hiểu biết, Thương Hải tông cùng Sùng Minh phái hai tu sĩ vốn là đối với Chân Linh phái dung huyết tầng hai tu sĩ có hoài nghi về thực lực, nhưng khi nhìn thấy Lục Bình lúc công kích trận pháp thi triển pháp quyết có uy lực không hề dưới mình, lúc này mới hoài nghi diệt hết.
Lục Bình cũng đang quan sát bốn người này, phát hiện tất cả đều căn cơ thâm hậu, đều lĩnh ngộ "Thuật" cảnh. Thật ra thì lần này đi vào Phi Linh đảo, người nào không có thực lực thâm hậu chứ? Nếu không phải như vậy, Lục Bình giết chết Hải Diễm Môn cùng Thủy Yên các bốn người cũng không tốn hao khí lực lớn như vậy.
Dưới sự vây công của năm người, đạo trận pháp này mặc dù ương ngạnh, cuối cùng vẫn tan vỡ ra, một cổ linh thảo thành thục đặc hữu hinh hương đồng thời truyền tới khiến cho năm người cùng kêu lên.
Vườn nhỏ khoảng hai trường vuông, sinh trưởng ba bốn mươi cây 500 năm linh thảo. Những linh thảo này Lục Bình nhận biết, đều dùng để luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược, giá trị vượt 500 năm linh thảo bình thường.
Cái này còn không phải là trọng yếu nhất. Ở giữa tiểu viên này, mười bốn cây thiên niên linh thảo rõ ràng đã thành thục. Đây chính là thứ mà luyện chế đoán đan kỳ đan dược mới có thể dùng đến, một cây giá trị tương đương với mấy chục cây 500 năm linh thảo.
Vệ Tử Hằng có chút hơi khó xử, nhìn Lục Bình, Lục Bình khẽ mỉm cười, nói:
- Tiểu đệ cuối cùng mới đến, không có tham dự cùng Huyền Linh phái đám người đại chiến, thiên niên linh thảo tiểu đệ chỉ cần hai cây là đủ rồi.
Thượng Hải cùng Sùng Minh phái hai người nghe vậy, sắc mặt cũng buông lỏng, Vệ Tử Hằng cảm kích hướng phía Lục Bình cười cười, nói:
- Đã như vậy, sư đệ chọn trước, còn dư lại 500 năm linh thảo mọi người chia đều.
Mười bốn cây linh thảo cộng phân hai loại, Lục Bình mỗi thứ lấy một cây, còn dư lại linh thảo mỗi người phân ba cây. Lục Bình còn được phân đến tám cây 500 năm linh thảo. Sau đó, năm người mới nhanh chóng hướng phía sau núi chạy đi. Lúc này họ đã chậm hơn đám người Huyền Linh phái Trương Duy Thanh gần hai canh giờ.
Hiện tại, phía sau núi Hương Lộ phong đã loạn thành một đoàn. Các loại các dạng pháp thuật pháp khí hướng thủ hộ trận pháp bên ngoài phòng luyện đan đánh tới tấp, những trận pháp màu lam nhạt này vẫn như cũ quang hoa lưu chuyển, vững vàng bảo vệ phòng luyện đan trước mắt mọi người. Trong đó đứng ở trận có một nhóm người, chính là có Trương Duy Thanh cùng năm người khác ở trong. Những người này thuộc về Huyền Linh, Thương Lãng, Phi Vũ, Lăng Cổ bốn môn phái, cộng mười sáu người, chiếm cứ tối ưu vị trí đánh vào phòng luyện đan.
Bốn phía ba người một đoàn, hai người một phe tụm lại có tới năm sáu chục người, trong đó có một nhóm lớn là Hải Diễm Môn cùng Thủy Yên các tổng cộng có mười người. Nhóm lớn còn lại là Chân Linh, Thượng Hải, Ngọc Kiếm, Sùng Minh bốn phái cộng mười người. Lúc này mười người đang nóng nảy nhìn đỉnh núi, một đệ tử cầm đầu Chân Linh phái trong miệng lẩm bẩm nói:
- Vệ sư huynh thế nào vẫn chưa tới chứ, trễ chút nữa sẽ nhường cho Huyền Linh phải đi trước rồi.
Vào lúc Lục Bình năm người chạy tới, thủ hộ trận pháp đã mờ đi hơn một nửa so với trước. Chân Linh phải cầm đầu đệ tử gọi là Tô Tử Bằng, thấy đám người Vệ Tử Hằng, tinh thần phấn chấn, vội vàng cùng mọi người tiến lên đón.
Vệ Tử Hằng hướng Tô Tử Bằng hỏi thăm tình huống phía sau núi, Tô Tử Băng nói:
- Tình huống không phải là quá tốt, Huyền Linh phái người đồng thế mạnh, đã chiếm cứ vị trí tốt nhất. Hải Diễm Môn cùng Thủy Yên các thái độ không rõ, những môn phái khác cùng gia tộc tu sĩ cũng các hoài quỷ thai, thủ hộ đại trận nhiều nhất một canh giờ sau sẽ bị phá vỡ, chúng ta đã lạc hậu một bước rồi.
Vệ Tử Hằng trầm ngâm một chút, nói:
- Tổ sư đệ đối với trận pháp có nghiên cứu, mật thiết chú ý thủ hộ trận pháp suy yếu tình huống. Trận pháp vừa vỡ, nói không chừng phải có một cuộc loạn chiến, đến lúc đó mọi người nhất định không cần loạn xông vào, không nên bị bảo bối bên trong làm mờ mắt. Chỉ có mọi người cùng nhau vọt vào, mới có thể đạt được hảo xử lớn nhất.
Mọi người rối rít xưng phải, và cùng tế lên pháp khí, hướng trận pháp công tới, đồng thời cất giữ thực lực, chú ý tình huống đám tu sĩ ở hậu sơn.
Lục Bình nhìn về phía động phủ có phòng luyện đan, tòa động phủ này mở ra ở phía sau núi, trên đại bình thai một chỗ vách đá. Toàn bộ động phủ bị trận pháp vững vàng bảo vệ, chỉ có trên thạch bích ở cửa động phủ viết "Chương bình đan phòng" bốn chữ, gợi lên lòng tham của đông đảo tu sĩ
Lục Bình suy nghĩ một chút, đi tới một chỗ không người chú ý, ống tay áo bí ẩn vung xuống phía dưới, sau đó lại đứng tại chỗ một hồi, rồi mới trở về trong đám người Chân Linh phái, cùng mọi người công kích thủ hộ trận pháp.
← Ch. 0094 | Ch. 0096 → |