← Ch.0107 | Ch.0109 → |
Nam Thiên đạo nhân cười nói:
- Bây giờ ngươi biết tại sao ta đưa ngươi vào thành rồi chứ?
Hai mắt Cổ Thần sáng rực, nói:
- Ngài muốn dụ Tàng Thiên Cơ đến đây?
Nam Thiên đạo nhân gật đầu nói:
- Không sai, không dụ Tàng Thiên Cơ đến đây, sao ngươi qua được vòng phong tỏa của hắn, vào được phạm vi thế lực Hư Thiên Tông?
Cổ Thần nhất thời tỉnh ngộ, nói:
- Chẳng trách tiền bối đá cho Mao huynh một cái, thì ra cố ý thu hút sự chú ý của mọi người.
- Đạo sĩ thối, ông để Cổ lão đệ trực tiếp hiện nguyên hình là được rồi, sao phải đá... ái da!
Mao Vinh chưa nói hết câu, đã lại bay đi vài trượng, trên mông thêm một vết chân. Nam Thiên đạo nhân nhún nhún vai, nói:
- Ta đá không cần lý do, chỉ là tự nhiên muốn đá thôi.
- Đạo sĩ thối, đây là cú đá thứ một ngàn không trăm hai mươi tư, ta ghi nhớ hết cả đấy, sau này có một ngày sẽ ta trả cho ông toàn bộ.
Mao Vinh bò dậy một cách thuần thục, miệng lẩm bẩm.
Cổ Thần hoài nghi nhìn Mao Vinh, Nam Thiên đạo nhân đá quá nhanh, ngay cả bóng cũng không nhìn thấy đã thấy Mao Vinh bay rồi. Một đá ấy có lẽ không nhẹ, sao Mao Vinh mỗi lần bị đá, một chút vấn đề cũng không có?
Cổ Thần có chút sợ hãi nhìn Nam Thiên đạo nhân, nhủ thầm: Xem ra Nam Thiên tiền bối đã khống chế sức mạnh của mình đến mức xuất thần nhập hóa, chân đá mặc dù nhanh, nhưng sức dùng chỉ vừa đủ, không làm bị thương Mao Vinh.
Mao Vinh bị đá liền hai cái trong Túy Tiên Lầu, tin tức này quả nhanh truyền khắp giới đạo sĩ trong Hằng Châu Thành. Không lâu sau đã có rất nhiều tu sĩ tìm đến Túy Tiên Lầu, người dẫn đầu nhìn khắp một lượt, Cổ Thần cảm nhận được một đường thần thức quét qua người mình, người này là tu sĩ Thần Hải cảnh.
Cổ Thần cẩn thận liếc nhìn tu sĩ này, mặc dù cũng là tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ, nhưng pháp lực rất mạnh, còn trên cả Tàng Truy Dương.
- Vị đạo hữu này, tại sao không dùng khuôn mặt thật của mình?
Tu sĩ này liếc nhìn khắp một lượt, sau đó dừng ánh mắt ở chỗ Cổ Thần.
Việc Cổ Thần uống thuốc biến hình, tướng mạo, tu vi đều bị che giấu, mặc dù dùng thần thức có thể nhìn ra thật giả, những cũng không thể nhìn ra tướng mạo thật ẩn giấu đằng sau.
- Liên quan gì đến ngươi...
Cổ Thần còn chưa lên tiếng, Nam Thiên đạo nhân đã cắt ngang, liếc ánh mắt về phía đạo sĩ này.
Đạo sĩ này tên gọi Thân Minh Hải, tuổi độ ba mươi, tu vi đạt đến Trúc Thai hậu kỳ đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá Dẫn Hồn kỳ, là đệ tử trực hệ của Thân gia, trong lãnh địa Thân gia, không một ai dám nói với hắn như vậy.
Thần thức quét qua Nam Thiên đạo nhân, cũng giống như quét qua Cổ Thần, như bị che phủ bởi một tấm màng mỏng, nhìn không được rõ.
Tu vi của Nam Thiên đạo nhân, cao hơn Thân Minh Hải rất nhiều, sao hắn có thể nhìn rõ?
Thân Minh Hải không ngờ, mình lại gặp phải một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, giận dữ nói:
- Đồ khốn, các ngươi không dám dùng khuôn mặt thật của mình, chắc chắn có liên quan đến tội phạm tội phạm truy nã Đế Đình, ngươi đâu... mau bắt chúng lại....
- Vâng, Thân đại nhân.
Năm tu sĩ sau lưng Thân Minh Hải đều có tu vi tiên cảnh hậu kì, chắc là thị vệ tinh anh của Hằng Châu Thành.
- Ái da... binh...
Năm tu sĩ vừa dứt lời, thì đã nghe thấy có người ái da một tiếng, sau tiếng "binh", chỉ thấy Thân đại nhân trước mắt biến mất, thay vào đó bức tường của Túy Tiên Lầu xuất hiện một cái lỗ hình người, xuyên thẳng ra ngoài đường.
Lần này Cổ Thần nhìn thấy tàn ảnh, Nam Thiên đạo nhân đứng cách Thân Minh Hải một trượng, cự ly không gần như lúc đá Mao Vinh, Cổ Thần có thể nhìn thấy tàn ảnh còn lưu lại trong không trung.
Khoảnh khắc đó, thân thể Nam Thiên đạo nhân đột nhiên tiếp cận Thân Minh Hải, sau đó co chân đá lên mông hắn, sau sau đó, thân thể Nam Thiên đạo nhân quay trở lại chỗ cũ, còn Thân Minh Hải, một giây sau đập thẳng vào tường Túy Tiên Lầu, không biết bay đi đâu.
Mệnh Tuyền cảnh tu sĩ ra tay, kết quả quả nhiên khác biệt. Mặc dù kiếp trước Cổ Thần cũng là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, nhưng lúc này vẫn cảm thấy chấn động.
Người trong Túy Tiên Lầu đều trợn mắt há mồm, những người có tu vi cao hơn một chút thì chỉ nhận ra vị đạo sĩ vừa mới đá Thân Minh Hải tu vi không thấp, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì? Thân Minh Hải đột nhiên bay ra Túy Tiên Lầu.
Cả năm thị vệ đều có tu vi Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, đương nhiên biết Thân Minh Hải bị đá ra ngoài. Ngay cả tu sĩ Trúc Thai kỳ còn bị đá bay, họ hoàn toàn sợ đến phát khiếp, cũng không biết là ai bất ngờ hét lên:
- Thân đại nhân...
Sau đó, mọi người mới tỉnh ra, sợ hãi nhìn Nam Thiên đạo nhân, vội vàng chạy ra khỏi Túy Tiên Lầu.
Thân Minh Hải lâu như vậy vẫn chưa thấy về, một đạp vừa rồi rõ ràng đã khiến hắn mất đi năng lực hành động, nếu không, dù có bị đá bay trăm trượng, là một Trúc Thai kì tu sĩ, sớm đã phải quay về rồi.
- Đi thôi... bây giờ chúng ta có thể xuất thành
Nam Thiên đạo nhân nói.
Ba người cùng đứng dậy, rời khỏi Túy Tiên Lầu, đi ra ngoài thành, không có ai dám ngăn họ lại.
Thân Minh Hải ở Hằng Châu Thành cũng là một nhân vật lớn, vậy mà bị một đạp đá ngất, tin tức này nhanh chóng truyền khắp Hằng Châu Thành, vô số Tu sĩ Thần Hải cảnh đều chạy đến xem.
Thấy tu sĩ Thần Hải cảnh đến chặn đường, Nam Thiên đạo nhân lập tức phóng hết tu vi ra ngoài. Uy áp của tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bao phủ cả Hằng Châu Thành, đám Tu sĩ Thần Hải cảnh đó, mặt cắt không còn giọt máu.
Đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, đừng nói giết vài tu sĩ, muốn phá hủy cả Hằng Châu Thành này, cũng thừa sức.
Có Nam Thiên đạo nhân, Cổ Thần và Mao Vinh một trước một sau, bước nhanh ra ngoài thành. Đám tu sĩ chặn đường bị tu vi của Nam Thiên đạo nhân làm cho chấn động, không dám ở lại, chạy tán loạn khắp nơi. Ngay cả vệ binh canh cổng thành cũng phải né tránh.
Không bị ai ngăn cản, ba người Cổ Thần ra khỏi Hằng Châu Thành, ngự khí phi hành bay thêm hai ngàn dặm về phía Tây Bắc, dừng lại ở một hoang sơn không người, nổi lửa, sau đó Cổ Thần lại bắt đầu đại nghiệp nướng thịt của mình.
Không lâu sau, khi mặt trời vừa lặn xuống, mùi thịt nướng ngào ngạt bắt đầu bốc lên, ba người một hồ, vây quanh đống lửa, cùng nhau ăn thịt nướng.
- Ngon quá
Nam Thiên đạo nhân khen ngợi, nói:
- Tiểu bằng hữu Cổ Thần, đây có lẽ là lần cuối cùng ta được ăn thịt mê hương thú do ngươi nướng, ha ha... đúng là có chút không nỡ thật.
- Đạo sĩ thối, nếu như ông muốn ăn, bảo Cổ Thần lão đệ nướng cho ông một ít là được rồi, với con người của Cổ Thần lão đệ, chắc chắn không từ chối.
Mao Vinh cắn một miếng thịt nướng, nhồm nhoàm nói.
Nam Thiên đạo nhân cười cười, không nói gì.
Cổ Thần nói:
- Tiền bối biết Tàng Thiên Cơ sẽ đến?
Nam Thiên đạo nhân gật đầu nói:
- Tàng Thiên Cơ biết được tin tức ở Hằng Châu Thành, nhất định sẽ đến Hằng Châu Thành, sau đó đuổi theo, không cần mất quá nhiều thời gian.
Biết sẽ phải gặp kẻ thù kiếp trước Tàng Thiên Cơ, Cổ Thần trong lòng không khỏi dao động, Nam Thiên đạo nhân thấy vậy, nói:
- Tiểu bằng hữu Cổ Thần, tại sao tâm trạng lại có vẻ bất an vậy?
Cổ Thần ha ha cười, hắn đương nhiên không nói ra mối quan hệ của mình với Tàng Truy Dương:
- Có duyên được gặp tiền bối, chớp mắt đã phải phân ly, trong lòng không khỏi có chút quyến luyến. Chuyến này đi đến Hư Thiên Tông, cũng không biết năm nào tháng nào mới được ra ngoài. Tiền bối nếu như muốn ăn thịt nướng, buổi tối có thể đến Hư Thiên Tông tìm vãn bối, vãn bối lúc nào cũng có thể nướng thịt cho tiền bối ăn.
← Ch. 0107 | Ch. 0109 → |