← Ch.0146 | Ch.0148 → |
Cổ Thần quay sang nhìn Hư Tử Uyên gật đầu cười, Hoàng Dược Tiên trực tiếp đi về phía hắn, còn Hư Tử Uyên thì quay về vị trí bên dược đỉnh số 10 của mình, giám sát các đệ tử mới luyện đan.
Hoàng Dược Tiên thần tình kích động, nói:
- Cổ Thần, lần đầu gặp người bổn tọa đã cảm thấy ngươi khác mọi người, không ngờ ngươi có thiên phú luyện đan như vậy?
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Tất cả là công lao dạy dỗ của Tử Uyên sư tỷ.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Tốt, Tử Uyên đúng là có mắt nhìn người, ha ha... Cổ Thần, sau khi đại hội luyện đan kết thúc, ngươi đến Bách Thảo Điện tìm ta.
- Vâng, thủ tọa sư bá.
Cổ Thần gật đầu nói.
- Ha ha...
Hoàng Dược Tiên cười vui vẻ, vỗ vỗ vai Cổ Thần rồi mới quay người bỏ đi.
Cổ Thần đi về phía dược đỉnh số 5.
Dược đỉnh số 5 do Văn Sư Hào phụ trách.
Lúc này, Văn Sư Hào đang đứng cạnh dược đỉnh số 5, tốc độ luyện đan của nhóm đệ tử này tương đối nhanh, sớm đã kết thúc, Văn Sư Hào thấy Cổ Thần đi về phía mình, lộ vẻ ngạc nhiên, không biết Cổ Thần định làm gì?
Cổ Thần đi thẳng đến trước mặt Văn Sư Hào, chắp tay nói:
- Văn sư thúc.
Sau khi được nhìn biểu hiện luyện đan của Cổ Thần, Văn Sư Hào không dám coi thường hắn nữa, hỏi:
- Cổ sư chất, tìm ta có việc gì không?
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Đệ tử tìm Văn sư thúc, là muốn thỉnh giáo luyện đan thuật.
Văn Sư Hào vuốt vuốt râu, ra vẻ kiêu ngạo, mới tu vi Tiên Thiên tầng chín đã là trưởng lão Bách Thảo Phong, rõ ràng hắn rất tự tin vào năng lực luyện đan của mình.
Nhưng hắn không có ý dạy Cổ Thần luyện đan thuật, nói:
- Cổ Thần sư chất có thiên phú luyện đan yêu nghiệt, sư thúc ta đâu dám dạy bảo sư chất? Tốt nhất sư chất nên đi tìm người khác.
Việc Cổ Thần đến tìm Văn Sư Hào, không ít tu sĩ trên quảng trường đều nhìn thấy. Ngay cả Hoàng Dược Tiên cũng phải hướng ánh mắt về phía họ, xem đến đây không biết Cổ Thần tại sao lại muốn thỉnh giáo luyện đan thuật của Văn Sư Hào, Văn Sư Hào từng vu oan cho Cổ Thần, mối quan hệ của họ có thể coi là khá tệ.
Hơn nữa Hoàng Dược Tiên đã dặn, sau khi đại hội luyện đan kết thúc, Cổ Thần hãy đến Bách Thảo Điện tìm hắn. Ám thị rõ ràng như vậy, nếu như muốn thỉnh giáo luyện đan thuật Cổ Thần phải đến tìm hắn mới đúng.
Ánh mắt các đệ tử theo bóng dáng Cổ Thần cũng hội tụ lại đó, họ cũng không hiểu nổi tại sao Cổ Thần lại đột nhiên chạy đếm tìm Văn Sư Hào thỉnh giáo luyện đan thuật.
Nhưng... ngay sau đó, bọn họ hiểu ra ý tứ Cổ Thần.
Cổ Thần cười khẽ, nói:
- Văn sư thúc tự đánh giá mình cao quá, hắc hắc, đệ tử nói thỉnh giáo, là xin được khiêu chiến, đệ tử muốn khiêu chiến luyện đan thuật với Văn sư thúc.
Cái gì... ?
Tất cả đệ tử, trưởng lão đều ngây ra, ngơ ngác nhìn Cổ Thần, họ lại vừa bị làm cho chấn động một lần nữa.
Có lầm không vậy? Đệ tử mới nhập môn lại khiêu chiến với trưởng lão Bách Thảo Phong?
Trở thành trưởng lão, điều kiện thấp nhất là trở thành một đan dược sư thất phẩm, Cổ Thần đi khiêu chiến với một đan dược sư thất phẩm, mọi người tròn mắt nhìn nhau, không dám tin đây là sự thật.
Mặc dù Cổ Thần vừa triển hiện thực lực của một đan dược sư lục phẩm, nhưng, đan dược sư lục phẩm và đan dược sư thất phẩm khác nhau một trời một vực, đan dược sư lục phẩm chỉ là luyện ra đan dược nâng cao tu vi Tiên Thiên cảnh còn đan dược sư thất phẩm là luyện ra đan dược nâng cao tu vi Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ.
Một bên nâng cao tu vi Tiên Thiên cảnh, một bên nâng cao tu vi Thần Hải cảnh, khoảng cách ở giữa, đâu chỉ vạn dặm?
Đệ tử Bách Thảo Phong, sau khi ở đủ ba mươi năm, ít nhất hơn một nửa trở thành đan dược sư lục phẩm, nhưng trong mười đan dược sư lục phẩm thì khó khăn lắm mới xuất hiện một đan dược sư thất phẩm, có lúc cả một khóa đệ tử, không có lấy một đan dược sư thất phẩm. -
Từ tám trưởng lão của Bách Thảo Phong có thể nhìn ra, tám người này người lớn tuổi nhất đã gần chín mươi, người trẻ nhất đã ngoài bốn bốn mươi, khoảng cách tuổi tác lớn như vậy mà chỉ có tám trưởng lão, chứng tỏ có một khóa đệ tử, một đan dược sư thất phẩm cũng không có.
Nhưng bây giờ Cổ Thần lại khiêu chiến luyện đan thuật với một trưởng lão?
Không lẽ thời gian một năm, Cổ Thần có thể trở thành một đan dược sư thất phẩm?
Không thể nào? Tuyệt đối không thể... Bất luận là trưởng lão hay đệ tử, đều không tin được điều này.
Từ đan dược sư lục phẩm trở lên, bởi bì linh khí ẩn hàm trong linh dược quá lớn, khó khăn trong việc luyện đan tăng cao, so với từ nhất phẩm lên đan dược sư lục phẩm, khó hơn rất nhiều.
Ví dụ Hư Tử Uyên, ba năm đã trở thành đan dược sư lục phẩm, nhưng phải năm năm sau mới trở thành một đan dược sư thất phẩm, từ lục phẩm lên thất phẩm, gần như gấp đôi từ nhất phẩm lên lục phẩm.
Đấy là thời gian của một thiên tài luyện đan như Hư Tử Uyên, tu sĩ khác, cả đời mắc lại ở trình độ lục phẩm, cuối đời cũng không thể trở thành đan dược sư thất phẩm, luyện không ra đan dược thất phẩm.
Chấn động... so với lúc Cổ Thần luyện ra nguyên linh đan cực phẩm thậm chí còn chấn động hơn.
Văn Sư Hào tưởng mình nghe nhầm, Cổ Thần muốn khiêu chiến luyện đan thuật với hắn chứ không phải thỉnh giáo? Đệ tử mới nhập môn một năm mà dám đến khiêu chiến với một trưởng lão ở trong Bách Thảo Phong bốn mươi năm như hắn?
Đây là một sư sỉ nhục, Cổ Thần hoàn toàn không coi trưởng lão hắn ra gì.
Văn Sư Hào giận dữ, nói:
- Cổ Thần, ngươi đang đùa đấy à? Hay là ngứa ngáy, muốn ăn đòn?
Cổ Thần ha ha cười, nói:
- Văn sư thúc, hay là người sợ đệ tử, không dám tiếp nhận lời khiêu chiến? Thủ tọa sư bá, các vị trưởng lão, và cả các sư huynh đệ, đều đang nhìn chúng ta kìa...
Kiếp trước Văn Sư Hào đối xử với Cổ Thần rất tệ, kiếp này Văn Sư Hào lại giúp Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi hãm hại hắn, lừa hắn đến Long Nha Cốc, mặc dù cuối cùng không mưu hại thành xông nhưng việc Hoàng Dược Tiên phạt hắn ở trong Mộc U Cốc nửa năm căn bản không gọi là phạt...
Hôm đó Cổ Thần sớm đã có kế hoạch, đợi đến đại hội luyện đan khiêu chiến Văn Sư Hào, sau đó để một trưởng lão như hắn bại dưới tay một đệ tử mới nhập môn một năm.
Cổ Thần muốn tát cho hắn một cái thật đau, làm hắn mất hết thể diện, đi đến đâu cũng bị mọi người chế giễu: Xem kìa, người đó chính là trưởng lão Bách Thảo Phong Văn Sư Hào bại dưới tay đệ tử mới nhập môn một năm.
...
Văn Sư Hào thở phì phò, răng nghiến chặt, ép người quá đáng, đúng là ép người quá đáng, một đệ tử mới nhập môn mà dám khiêu chiến với hắn?
Hơn nữa bao nhiêu trưởng lão không khiêu chiến, lại khiêu chiến với Văn Sư Hào, ai mà không biết Cổ Thần cố ý nhắm vào hắn.
Không thể nhịn... Tuyệt đối không thể nhịn?
Bị một đệ tử mới nhập môn coi thường, Văn Sư Hào giận đến phát điên, nói:
- Được... được... được, ngươi huênh hoang lắm, một năm nay ngươi im lặng không nói gì, ta tưởng ngươi đã quên chuyện cũ, bây giờ xem ra ta đã sai, là ngươi đang nhẫn nhịn tìm cơ hội báo thù ta? Ngươi...
- Văn sư thúc, ngườu có dám nhận lời khiêu chiến hay không?
Cổ Thần cả quyết ngắt lời, cao giọng hỏi.
Câu hỏi của Cổ Thần khiến Văn Sư Hào thoáng ngây ra, thấy Cổ Thần không hề có vẻ sợ hãi, trong lòng Văn Sư Hào không khỏi sản sinh nghi hoặc.
Tất cả đệ tử đều biết, trưởng lão Bách Thảo Phong chí ít cũng là đan dược sư thất phẩm, Cổ Thần không thể không biết điều này.
Nhưng...
Biết rõ như vậy mà Cổ Thần vẫn khiêu chiến luyện đan thuật với hắn? Không phải là có chút kì quái sao?
"Trừ phi... Một năm vừa qua, đệ tử này đã trở thành đan dược sư thất phẩm?"
Văn Sư Hào thầm đoán.
← Ch. 0146 | Ch. 0148 → |