← Ch.0161 | Ch.0163 → |
Cùng lúc đó, Cổ Thần cũng chạm đến bức tường Trúc Thai sơ kỳ, bắt đầu kế hoạch bế quan.
Liên tục thời gian mấy tháng, Cổ Thần ở Bách Thảo Điện cùng Hoàng Dược Tiên học cách luyện đan dược cửu phẩm bồi nguyên đan. Cũng giống như lần trước, Cổ Thần nói với Hoàng Dược Tiên hắn muốn bế quan chuyên tâm nghiên cứu luyện đan thuật, luyện ra cửu phẩm đan dược bồi nguyên đan.
Việc Cổ Thần bế quan, Hoàng Dược Tiên đương nhiên không phản đối, nếu như lần bế quan này có thể thành công luyện ra bồi nguyên đan, như vậy, Cổ Thần sẽ trở thành đan dược sư mạnh nhất Bách Thảo Phong sau Hoàng Dược Tiên, cho dù là trưởng lão có luyện đan thuật mạnh nhất thì cũng chỉ là đan dược sư bát phẩm mà thôi.
Trước khi bế quan, Cổ Thần cũng đến tìm Hư Tử Uyên cáo biệt, lần này Cổ Thần dự định bế quan lâu một chút, chưa đến ngũ mạch đại tỷ thí, tuyệt đối không ra ngoài, nếu như giữa chừng đột phá Trúc Thai trung kỳ, cũng phải tiếp tục bế quan tu luyện.
Sau ngũ mạch đại tỷ thí, Cổ Thần sự định xuống núi một chuyến, đương nhiên phải nâng tu vi càng cao càng tốt.
Ở sát ngay gần Hư Tử Uyên vậy mà không thể gặp nàng, cảm giác này vô cùng khó chịu, nhưng vì sự phát triển sau này, Cổ Thần quyết định bế quan, chỉ có nầng cao tu vi sau này mới có hi vọng giải cứu Hư Tử Uyên khỏi huyền âm tuyệt mạch.
Phong ấn động phủ, Cổ Thần bắt đầu đại nghiệp bế quan, đưa một số nguyên linh đan cực phẩm cho Tiểu Bạch, để nó tự tu luyện, Cổ Thần ngồi trên giường, tiến nhập nhập định.
Thần thức Cổ Thần nhanh chóng nhìn vào đạo thai trong đan điền, Thần Hải, đạo thai lớn nhỏ, vẫn giống như đan điền, nhưng âm dương Thần Hải, so với mới tiến vào Trúc Thai kỳ lớn hơn rất nhiều, xem ra âm dương Thần Hải giống như một tấm cực đồ, đường kính dài chừng một trượng.
Một trượng không phải một không gian nhỏ, thân thể Cổ Thần, lớn nhỏ chỉ gần một thước vuông, nhưng âm dương Thần Hải trong cơ thể lại tăng trưởng đến một trượng?
Có phải thần thức nhìn nhầm không?
Thần thức đương nhiên không nhìn nhầm, âm dương Thần Hải, to lớn đến một trượng vuông, nhưng Thần Hải không phải vật thực, mà là thể hư huyễn, mắt thường không thể thấy được, chỉ có đạo thai mới là vật thực, tồn tại trong đan điền.
Thần Hải là biểu hiện mạnh yếu của đạo thai, đạo thai cường đại một phần, Thần Hải tăng trưởng một phần, bây giờ âm dương Thần Hải so với lúc mới vào Trúc Thai kỳ lớn hơn mười lần, cũng chính là nói đạo thai bây giờ so với lúc đầu đã cường đại mười lần,
Có pháp quyết vô thượng Đỉnh Thiên Quyết, tốc độ đột phá Trúc Thai trung kỳ của Cổ Thần tương đối nhanh, hơn bốn mươi ngày Cổ Thần thành công bước vào Trúc Thai trung kỳ, Thần Hải trong cơ thể lại có chuyển biến lớn, đủ hai trượng vuông.
Tu vi bước vào Trúc Thai trung kỳ, Cổ Thần tu luyện Huyền Băng Tử Diễm quyết và Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, tốc độ cũng nâng cao không ít, uy lực hỏa lực của tử diễm băng viêm và Ngự Hỏa Phần Thiên cũng tăng trưởng không ít.
Nhưng, tử diễm băng viêm là lấy từ huyền băng tử diễm của ma tu Tà Băng tông, bây giờ cổ Thần đã Trúc Thai trung kỳ, uy lực cực mạnh, đủ để làm trọng thương một tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, Cổ Thần cũng có thể dựa vào pháp bảo và pháp thuật trong người rút lui an toàn.
Đương nhiên nếu như dùng bùa chú, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ gặp phải Cổ Thần e rằng cũng phải né tránh.
Sau khi bước vào Trúc Thai trung kỳ, Cổ Thần tiếp tục bế quan tu luyện, từ sau khi bước vào Thần Hải cảnh, Cổ Thần càng có hứng thú với tấm bản đồ của Lý Nghiêm hơn, từ lúc Lý Nghiêm chết đến ngũ mạch tỷ võ, ba năm đã trôi qua.
Bí địa Lý gia cho dù có Tàng gia canh giữ, so với ba năm trước có lẽ cũng yếu đi rất nhiều, bây giờ tu vi Cổ Thần đã thành, không còn là tu vi Tiên Thiên như trước nữa, có lẽ đã đủ để đến bí địa Lý gia.
Dù sao, bí địa Lý gia có một tòa hợp trận thủ hộ thực lực cường hãn, Cổ Thần chỉ cần tiếp nhập vào trong hợp trận, thông qua bản đồ bí địa là có thể an toàn thông qua. Người không có bản đồ bí địa, cho dù là bản thân Tàng Thiên Cơ cũng không thể vào được bên trong.
Cổ Thần biết thu hoạch thường đi liền với nguy hiểm, bí địa Lý gia mặc dù bây giờ đã là của Tàng gia nhưng vẫn có nguy hiểm trọng đại ẩn tàng trong đó, lần thám hiểm kiếp trước nếu như không phải Cổ Thần cẩn thận lưu ý, tại sao cả đoàn thám hiểm cuối cùng chỉ có mình hắn sống sót.
Nếu như lần trước không phải chỉ có mình hắn sống sót, pháp quyết vô thượng như Đỉnh Thiên Quyết sao có thể rơi vào tay Cổ Thần.
Cho nên, bây giờ có thể nâng cao tu vi được phần nào, sau này đi bí địa Lý gia, mức độ nguy hiểm sẽ bớt đi phần ấy.
Nếu như có thể lấy được món bảo vật mà ngay cả đế đình Tàng gia cũng muốn... Hắc hắc, Cổ Thần nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi khoái chí, một là vì lấy được đồ của Tàng gia, hai là món bảo vật đó chắc chắn không phải vật tầm thường.
Dưới tác dụng của việc bế quan tu luyện, mỗi ngày tu vi đều tăng trưởng. Một ngày mười hai canh giờ, ngay cả thời gian ban đêm, hắn cũng dùng để tu luyện. Cổ Thần bế quan một ngày, bằng tu sĩ khác bế quan hai ngày, và bằng một tu sĩ bình thường tu luyện bốn năm ngày...
Tháng ba, thủ tọa Ẩn Kiếm Phong Lợi Kiếm Quân đại thọ bảy mươi.
Tháng năm, Hoàng Phủ Hạo bế quan trùng kích Trúc Thai trung kỳ.
Tháng bảy, Hoàng Phủ Hạo bước vào Trúc Thai trung kỳ, Cổ Thần bắt đầu bế quan.
Tháng tám, Cổ Thần bước vào Trúc Thai trung kỳ, tiếp tục bế quan.
Từng ngày từng giờ, thấm thoát thoi đưa...
Thu qua đông tới...
Năm nay, trời rơi một trận tuyết lớn biến Bách Phong Thảo thành một dải trắng tinh. Nhưng Cổ Thần đang bế quan trong Dược Tiên động phủ không hề hay biết gì, hắn vẫn như trước ra sức tu luyện.
Trước Dược Tiên động phủ là một bóng người màu lục. Nàng im lặng đứng đó, nhìn vào bên trong động phủ, cứ như vậy suốt một canh giờ.
Nàng đã đứng ở đây rất nhiều ngày liên tiếp.
- Cổ Thần sư đệ đã bế quan ba tháng, cũng không biết đan dược cửu phẩm của đệ ấy luyện thành hay chưa? Với thiên phú yêu nghiệt như vậy, cho dù là đan dược c cửu phẩm hắc cũng không thể làm khó được đệ ấy.
Nhìn động phủ lặng ngắt như tờ, Hư Tử Uyên thầm nghĩ.
Năm ngoái Hư Tử Uyên tự mình bế quan thì không nghĩ gì, năm nay Cổ Thần bế quan, nàng lại có cảm giác rõ ràng đang ở ngay trước mắt mà chỉ có thể nhớ nhung, không thể gặp mặt.
- Kinh Tiên Chỉ của Cổ sư đệ là do người ấy dạy? Người ấy vẫn khỏe chứ? Sống thế nào?
Hư Tử Uyên mỉm cười, nhớ lại người đàn ông cao lớn trong kí ức.
- Không phải người ấy sẽ không quay lại Hư Thiên Tông nữa sao? Ngay cả đệ tử của người ấy cũng không được lại gần Hư Thiên Tông vạn dặm, là vì lý do gì? Sao lại để Cổ sư đệ tiến nhập Hư Thiên Tông?
- Từ lúc nhìn thấy Cổ sư đệ, mình đã có cảm giác thân thiết như từng quen nhau, đệ ấy nói nằm mơ thấy một cô gái bị hàn khí hành hạ? Không lẽ là người ấy nói cho Cổ sư đệ? Nếu không sao đệ ấy lại có giấc mơ kiểu đó?
- Trừ phi... Cổ sư đệ là do người ấy cố tình phái đến bù đắp cho ta? Nếu không, Cổ sư đệ sao lại tốt với ta như vậy, vì giúp ta thoát khỏi sự hành hạ của huyền âm hàn khí đến tính mạng của mình cũng không cần?
...
- Ta cứ tưởng, sống qua ba mươi ba tuổi chết đi là xong, nhưng bây giờ...
Mắt Hư Tử Uyên ngấn lệ, thì thầm nói:
- Bây giờ có Cổ sư đệ, ta... Ta không muốn chết...
Những giọt lệ nóng hổi rơi xuống nền tuyết trắng, tạo thành những cái lỗ nhỏ, nhưng rất nhanh những cái lỗ đó lại bị hoa tuyết phủ lên, nhìn không ra một chút dấu vết.
Không biết qua bao lâu, nước mặt trên mặt Hư Tử Uyên đã cạn, nàng chăm chú nhìn vào trong động một lần nữa, sau đó mới tung pháp bảo, thân ảnh hóa thành một đường hào mang, biến mất nơi chân trời.
Ngày thứ hai, Hư Tử Uyên lại xuất hiện bên ngoài động phủ, chăm chú nhìn vào bên trong, nội tâm cồn cào ngứa ngáy, vô cùng khó chịu, cảm giác này chỉ những khi nghĩ đến Cổ Thần mới giảm nhẹ đi một chút, nếu như gặp được Cổ Thần, cảm giác ngứa ngáy đó sẽ không có còn khó chịu nữa mà chuyển biến thành khoan khoái...
Ngày thứ hai, Cổ Thần vẫn không ra ngoài...
Trận tuyết lớn đó kéo dài đúng mười ngày mười đêm rồi mới chịu dừng, Hư Tử Uyên mỗi ngày đều đến trước Dược Tiên Động, vết chân của nàng đều bị đại tuyết vô tình xóa hết, trừ bản thân nàng, không một ai biết liên tục mấy ngày, ngày nào nàng cũng đứng bên ngoài Dược Tiên động phủ ít nhất một canh giờ.
Sau trận đại tuyết, bầu trời lại trở nên quang đãng, ánh mặt trời chiếu khắp đại địa, mặc dù ánh sáng vẫn còn yếu nhưng dưới nhiệt lượng của mặt trời, tuyết trên mặt đất vẫn ào ào dung hóa...
Lai qua hơn mười ngày nữa, trừ những góc lõm vào, tất cả tuyết trên mặt đất đều đã tan ra, hóa thành nước tuyết, lưu nhập vào dòng chảy dưới núi.
Hôm đó, mới sáng sớm Hư Tử Uyên đã đứng bên ngoài Dược Tiên động phủ, lòng thầm nghĩ:
"Ngũ mạch đại tỷ thí chỉ còn chưa đến ba ngày nữa, Cổ Thần sư đệ sao vẫn chưa xuất quan?"
Lại một ngày, mặt trời lặn rồi lại mọc, bên ngoài Dược Tiên động phủ, lại đứng một cô gái lục y xinh đẹp, lòng thầm nghĩ:
"Cách ngũ mạch đại tỷ thí chỉ còn chưa đến hai ngày, Cổ Thần sư đệ sao vẫn chưa xuất quan?"
Lại một ngày nữa, trời vừa sáng, cô gái áo lục đẹp như tiên nữ trên trời lại đứng bên ngoài Dược Tiên động phủ, lòng thầm nghĩ:
"Cách ngũ mạch đạu tỷ thí chỉ còn một ngày, hôm nay còn không xuất quan, ngày mai ngũ mạch đại tỷ bắt đầu, Cổ sư đệ sẽ bỏ lỡ mất..."
Đúng lúc đó, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng động, tảng đá lớn phong ấn lối vào động nhất thời mở ra, một thân niên áo xám xuất hiện ngay trước cửa động.
Thanh niên áo xám đó chính là Cổ Thần, lúc này hắn đã tròn mười sáu tuổi nhưng nhìn chẳng khác gì một thanh niên mười bảy mười tám. Bốn mươi ngày bế quan, hắn đã đột phá tu vi đến Trúc Thai trung kỳ, sau đó lại tiếp tục bế quan gần năm tháng, Thần Hải bên trong cơ thể Cổ Thần đã biến thành mườitrượng vuông.
So với lúc sơ nhập Trúc Thai trung kỳ, Thần Hải lớn hơn gần năm lần, đạo thai của Cổ Thần, so với sơ nhập Trúc Thai trung kỳ cường hóa năm lần.
Cổ Thần mở phong ấn động, đầu tiên hắn nhìn thấy là thân ảnh lục sắc đẹp tựa tiên nữ đang đứng bên ngoài động phủ.
Trái tim Cổ Thần như bị một sợi dây dài quấn lấy, kéo mạnh làm cho nó không ngừng run rẩy, chớp chớp mắt mấy cái, Cổ Thần chạy đến trước mặt Hư Tử Uyên, kinh hỉ nói:
- Sư tỷ, sao sư tỷ lại ở đây?
Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần, mắt đột nhiên nóng bừng, hai hàng lệ tuôn lã chã. Rồi bất ngờ, hai tay nàng ôm chặt, kéo cổ Cổ Thần, đầu hơi nâng, môi hướng lên, chạm vào môi Cổ Thần.
Cổ Thần thoáng giật mình, hành động này của Hư Tử Uyên khiến hắn có chút bất ngờ...
Đúng là sư tỷ sao? Cổ Thần không khỏi hoài nghi, sư tỷ sao lại... Sao lại chủ động ôm ta? Hôn ta?
Nụ hôn này không chỉ là một cái chạm nhẹ như lần trước, đôi môi mềm mại của Hư Tử Uyên ấn chặt lên môi Cổ Thần, mãi mà vẫn chưa phân khai.
Một lúc lâu sau, Cổ Thần mới tỉnh lại từ trong kinh ngạc. Hư Tử Uyên rõ ràng là không biết hôn, chỉ biết hai môi chạm vào nhau, không biết bất cứ động tác gì, nhưng nàng biết, lúc nhìn thấy Cổ Thần, niềm vui trong lòng nàng không thể nhiều hơn được nữa, nàng chỉ muốn hôn Cổ Thần, thật lâu, thật lâu.
Cổ Thần từ từ giơ tay, ôm lấy má sư tỷ, môi mở ra, cái lưỡi ấm áp từ từ lưới qua môi nàng.
Khớp hàm của Hư Tử Uyên bị Cổ Thần chạm vào, lập tức mềm ra, hé mở một cách vô thức. Khoảnh khắc khớp hàm vừa mở, lưỡi Cổ Thần tranh thủ cơ hội, luồn vào bên trong miệng sư tỷ.
Xoạt...
Hai cái lưỡi ấm áp chạm vào nhau, lập tức phát ra cảm giác khoan khái như vừa bị một dòng điện nhẹ đánh trúng, từ môi, chạy thẳng vào tim.
Được lưỡi của Cổ Thần dẫn dắt, cái lưỡi thơm tho của Hư Tử Uyên cũng bắt đầu cuốn động, hai người không ngừng quấn chặt lấy nhau...
Một lúc lâu sau, Cổ Thần nâng mặt Hư Tử Uyên, từ từ rời môi, ngẩng đầu, nói khẽ:
- Sư tỷ.
Hư Tử Uyên vùi đầu vào ngực Cổ Thần, nói:
- Sư đệ, ta nhớ đệ.
- Sư tỷ, ta cũng nhớ sư tỷ.
Cổ Thần giơ tay, ôm chặt Hư Tử Uyên vào lòng.
Ngày thứ hai là ngày Cổ Thần tiến nhập Hư Thiên Tông tròn ba năm, hôm đó, cũng là ngày ngũ mạch đại tỷ thí chính thức bắt đầu.
Ngũ mạch đại tỷ thí, mỗi mạch tổng công có tám đệ tử tham gia, trừ thủ tọa các mạch, đệ tử trưởng lão có thể trực tiếp tham gia, danh sách cụ thể trước ngũ mạch đại tỷ thí một tháng, các mạch đều tiến hành tiểu tỷ thí, lựa chọn đệ tử tham gia.
Cổ Thần là đệ tử thân truyền của Hoàng Dược Tiên, có thể trực tiếp tham gia.
Đệ tử mới nhập môn, có thể được thủ tọa, trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền không nhiều, những người đó, hầu như đều thông qua các mạch tiểu tỷ thí.
Cho nên, đệ tử tham gia ngũ mạch đại tỷ thí, đều là đệ tử có tu vi mạnh nhất các mạch.
Tin Cổ Thần bước vào Thần Hải cảnh, Hư Tử Uyên và Hoàng Dược Tiên đều đã biết, cả hai đều rất chấn động, nhưng cuối cùng cảm giác chấn động vẫn biến thành kinh hỉ, Hoàng Dược Tiên đưa cho Cổ Thần một món pháp bảo hạ phẩm, làm vũ khí cho Cổ Thần tham gia ngũ mạch đại tỷ thí...
...
Ngũ mạch đại tỷ thí là sự kiện lớn được Hư Thiên Tông tổ chức năm năm một lần, mỗi một khóa đệ tử mới có thể tham gia ngũ mạch đại tỷ thí đều là một niềm vinh hạnh, nếu như được xếp vào danh sách hàng đầu thì sẽ được tất cả kính trọng và sùng bái. Như Vân Phiêu Trần, ngũ mạch đại tỷ thí hai mươi năm trước, hắn thế như chẻ tre giành vị trí số một ngũ mạch, được đệ tử đồng niêm tôn xưng đại sư huynh, từ đó trở đi các đệ tử phía sau cũng theo thói quen gọi hắn là đại sư huynh. Ngũ mạch đại tỷ thí mười năm trước, thiếu tông chủ Vô Chân cũng thế như chẻ tre giành ngũ mạch đệ nhất, được đệ tử ngũ mạch sùng bái, danh tiếng cực thịnh, so với đại sư huynh Vân Phiêu Trần không hề thua kém. Chớp mắt đã qua mười năm, Hư thiên Tông lại có một đệ tử thiên tài tuyệt thế tiên căn thượng phẩm, ngũ mạch tỷ thí năm nay, mức độ hưng thịnh giống y như mười năm, hai mươi năm trước lúc Vô Chân và Vân Phiêu Trần tham gia.
Từ sáng sớm, Cổ Thần đã cùng Hư Tử Uyên đến quảng trường Bách Thảo Phong, ngũ mạch đại tỷ thí là trận đấu giữa các đệ tử áo xám, Hư Tử Uyên đương nhiên không thể tham gia, nàng đi chỉ là để trợ giúp cho Cổ Thần mà thôi.
Biết Cổ Thần đột phá đến Trúc Thai kỳ, Hư Tử Uyên kinh hỉ vô cùng, đồng thời cũng có chút lo lắng, bởi vì trên ngũ mạch đại tỷ thí, Cổ Thần vẫn còn một đối thủ Trúc Thai trung kỳ Hoàng Phủ Hạo.
Đệ tử đi chủ mạch Đô Thiên Phong tham gia ngũ mạch đại tỷ thí đều đã tập trung trên Bách Thảo Phong, tất cả gần hai mươi người, trừ bảy đệ tử là đệ tử áo xám ra, những người còn lại, màu áo không giống nhau, đều là những người đi theo cổ vũ. Cộng thêm Cổ Thần, số đệ tử áo xám vừa tròn tám người.
Bảy người còn lại tu vi ở Tiên Thiên cảnh tầng sáu đến Tiên Thiên cảnh tầng tám. Hoàng Phủ Cực chính là đệ tử áo xám có Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Bách Thảo Phong lấy luyện đan làm chủ, phương diện tu luyện, không bằng những mạch khác. Mỗi một khóa tổng cộng chi có ba mươi đệ tử, lựa chọn tám người, tu vi Tiên Thiên cảnh hậu kỳ chỉ có chưa đến một nửa, trừ Cổ Thần và Hoàng Phủ Cực ra, chỉ có hai đệ tử Tiên Thiên cảnh tầng bảy. Bốn người còn lại là Tiên Thiên cảnh tầng sáu, tầng sáu và tầng bảy là sự khác biệt giữa trung kỳ và hậu kỳ, không thể mang ra so sánh được.
← Ch. 0161 | Ch. 0163 → |